Chương 86 - 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 3: Bệnh kiều

Chương 11

Sách --

Tô Quỳ ở trong góc tối không tiếng động nhếch miệng, nghiền ngẫm cười.

Chính tai nghe được người Hàn Khinh Âm muốn động thủ tiếp theo là cô, cô không hề ngoài ý muốn.

Ở trong cốt truyện, hầu hết là những người cản đường hay gây khó dễ cho Hàn Khinh Âm đều bị cô ta hoặc là phanh thây, hoặc là chế tác thành người gỗ rối từng khối từng khối.

Mà trong đó, cô lại là Mộc Khinh Duyên, người cô ta hận thấu xương, bởi vì cô có vẻ đẹp không ai sánh bằng, gia thế ưu việt, ngay cả tài hoa cũng một giây nghiền áp cô ta, thậm chí đến sau này còn câu dẫn bạn trai Hàn Khinh Âm.

Đương nhiên, kết cục của cô không thể nghi ngờ là thảm nhất.

Sau khi Hàn Khinh Âm đủ lông đủ cánh, trực tiếp tiêm thuốc gây tê đem người bắt đi, Mộc Khinh Duyên lúc đó thần thức tỉnh táo trợn tròn mắt, nhìn chính mình từng chút một bị lấy đi, thẳng đến thời điểm cuối cùng moi ra trái tim đó, mới dần dần ngừng thở.

Trước đó, cô bị tiêm thuốc làm thân thể mất đi sức lực, lại không có sử dụng thuốc gây tê, cô thậm chí có thể rõ ràng mà nghe được dao phẫu thuật từng nhát từng nhát rọc lên da thịt mình phát ra âm thanh. Cảm giác sợ hãi nhưng lại không thể kêu gào, vô lực, giống như địa ngục.

Hơi hơi nheo lại con ngươi trong veo đầy ánh nước, không có bởi vì biết nguy hiểm sắp xảy ra mà sợ hãi, ngược lại giữa ánh mắt ẩn ẩn chớp động hưng phấn.

Đầu lưỡi mềm nho nhỏ liếm liếm cánh môi, Tô Quỳ liếc mắt một cái nhìn Hàn Khinh Âm đã kết thúc công việc, cô ta đem một đống thịt nát vụn đã phân không rõ nơi nào là cánh tay, nơi nào là chân cất vào một cái bình pha lê vô cùng lớn, sau đó lấy ra chất lỏng lập lòe hồng nhạt, bức ra nút lọ, chậm rãi nhét vào.

Chất lỏng chạm vào bên trong bình pha lê, lập tức phát ra một tiếng giống như bàn ủi nóng bỏng bị bỏ vào nước lạnh, âm thanh xì xèo vang lên.

Đồng thời, cùng với âm thanh khiến lỗ tai phát ngứa đến, là luồng khói trắng chậm rãi bốc lên, mang theo từng luồng khí làm người buồn nôn ghê tởm đến khó chịu.

Trì An không biết khi nào đã đeo khẩu trang màu trắng che đi mũi miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt thanh lãnh sáng trong như ánh trăng, thần sắc chán ghét nhìn phía Hàn Khinh Âm, gằn từng chữ: "Ngươi thật là kẻ biến thái."

Hàn Khinh Âm sắc mặt tựa hồ vặn vẹo, sau đó cười khẽ, gật đầu, "Đúng, ta chính là kẻ biến thái."

Trên mặt cô ta không có mang bất luận cái gì, thời điểm Trì An tránh còn không kịp che lại miệng mũi lui đến cửa, cô ta còn làm trầm trọng thêm thật sâu hút một ngụm khí, cực kì hưởng thụ nhìn Trì An nói: "Anh không cảm thấy nó rất dễ nghe sao?"

Xuy --

"Có bệnh!" Trì An lạnh lùng ném xuống một câu, xoay người đi liền.

Cửa bị mở ra thật mạnh, khi hắn đi rồi Hàn Khinh Âm lẩm bẩm, "Hương vị tử vong a, chỉ có hương vị loại này mới có thể khiến ta giải thoát được!"

Cho nên người đã từng khinh thường nhục mạ cô ta, người đã khiến cho cô ta khó khăn khốn đốn, đều đáng chết, không phải sao?

Nếu trời cao không muốn trừng phạt những người xấu kia, thì cô ta chỉ có thể tự mình lấy lại công đạo!

Đem tất cả đồ vật đặt lại vị trí cũ, phòng sắp xếp trở lại vị trí ban đầu, Hàn Khinh Âm cởi ra áo trắng dính máu đầy người, lộ ra đồng phục Hoa Phong bên trong ngăn nắp như mới.

Chuông điện thoại vang lên, cô ta liếc mắt một cái, thay đổi biểu tình lãnh đạm, thanh âm lại ngọt ngào tựa mật ong, hiện lên sắc thái một đứa con ngoan nên có, "Uy? Ba ba ~ con rất nhớ người~"

"Bang --"

Trong nhà lại lần nữa trở nên yên lặng, đèm trong phòng tắt đi, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Nghe giọng điệu của Hàn Khinh Âm, đại khái là Hàn Viễn gọi, hơn phân nửa sẽ không quay lại.

Tô Quỳ chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, bàn tay duỗi ra không thấy năm ngón tay, di động bật lên, chỉ có một tia sáng nhỏ yếu ớt chiếu đến.

_________

Chương 12

Mới vừa rồi không có thấy rõ ràng, hiện tại không một bóng người, nhìn thấy hết thảy.

Đang đi tới cửa chuẩn bị mò mẫm bật công tắc điện một lần nữa, bỗng giơ di động lên chiếu đến một khuôn mặt tái nhợt thon gầy.

"Là anh?" Tô Quỳ buột miệng thốt ra, "Anh không đi." Ngữ khí khẳng định.

Trì An nhìn cô nhướng mày, giơ tay bật công tắc, ánh sáng từ đèn điện chiếu ra chói mắt làm Tô Quỳ đôi mắt lóe lóe, khuôn mặt hắn lộ ra một loại tư thái phong lưu chết chóc khó có thể miêu tả thành lời, ý cười vu vơ đáp nói: "Ta đương nhiên không thể đi, có một con chuột nhỏ không biết sống chết xông vào địa bàn của ta, Mộc tiểu thư, cô nói, ta nên xử phạt nó như thế nào đây?"

Tô Quỳ vờ nghe không hiểu, bình tĩnh kiểm nhận xoay tay lại, vô tội nhìn hắn chớp chớp mắt, "Sao? Anh đang nói cái gì? Chuột? Có chuột sao?"

Xoay người chính đại quang minh rút từ trên giá sách một cuốn sách dày, trên bìa ngoài màu xanh lá viết bảy chữ lớn màu vàng kim, "Phân tích kết cấu toàn bộ thân thể."

Chỉ nhìn vài lần, Tô Quỳ liền không kiên nhẫn ném sách lên giá trở lại, một quyển sách dày như vậy, bên trong chằng chịt toàn là chữ nhỏ xíu cùng sơ đồ cơ thể người.

Xem ra tương lai Hàn Khinh Âm kia một tay xuất thần nhập hóa, đối với kỹ thuật kết cấu cơ thể con người rõ như lòng bàn tay, chính là ở chỗ này học a.

"Ha," một tiếng cười khẽ cùng hơi thở hỗn loạn ấm áp đột nhiên ở sau tai cô phát ra, Tô Quỳ bình tĩnh tiếp tục đánh giá mọi thứ trong phòng, những thứ cảm thấy tò mò đều tới sờ thử một chút.

Tô Quỳ mỗi lần tiến một bước, Trì An cũng liền theo đuôi tiến thêm một bước, sau đó cũng nhìn về hướng cô đang nhìn.

"Tôi nói, anh......" Gọi là gì?

"Trì An ." Đơn giản trả lời.

"À, được, Trì An , anh có thể đừng theo sát tôi không? Làm ơn bảo trì thích hợp khoảng cách ok?"

Trì An lạnh lạnh liếc nhìn nàng vài lần, cũng phi thường bình tĩnh mà phun ra hai kí tự, "No!"

Tô Quỳ không sao cả nhún nhún vai, "Đến, ngài tùy ý."

Nói thật, làm một người tuổi tâm lý đã già đến mức sắp qua đời, nhìn ánh mắt Trì An, tựa như đang xem một đứa trẻ đang đến thời kỳ phản nghịch, không kém là bao.

Thấy Tô Quỳ không để ý tới hắn, chỉ chuyên chú đánh giá mọi thứ trong phòng, trong lòng Trì An có chút bất mãn, ác ý tràn đầy phải mở miệng, "Ưm, cô vừa mới hẳn là đã nghe được Hàn Khinh Âm nói cái gì nhỉ?"

Vốn tưởng rằng lần này khẳng định có thể nhìn thấy biểu tình khác ngoài đạm mạc trên khuôn mặt Tô Quỳ.

Không nghĩ tới cô cũng không quay đầu lại nói: "À, nghe được, nhưng chuyện đó thì thế nào?"

Hay cho câu chuyện đó thì thế nào, Trì An đột nhiên cảm thấy, chỉ có khi đối mặt với cô gái này, tâm bình lặng không gợn sóng của chính mình mới có thể một lần nữa róc rách tiếng nước chảy.*

Thực không thể tưởng tượng được, đúng không?

Cho nên, Tô Quỳ càng không để ý đến hắn, hắn càng muốn đi theo cô. Một hành động này cũng làm Tô Quỳ cảm thấy, Trì An tuyệt đối không phải là người nguy hiểm, kiệt ngạo mà cô yêu.

Xương ngón tay gõ gõ tấm kính thủy tinh trong suốt, Trì An nghiêng mắt nhìn về phía cô, "Cô cảm thấy màn biểu diễn hôm nay thế nào? Nếu cô nhìn qua khe hở thấy được tất cả, như vậy chắc cô cũng nên biết, Hàn Khinh Âm giống một kẻ điên như vậy, giống nhau nói là làm."

Tô Quỳ buồn cười nhướng mày, "Như thế nào? Lo lắng tôi?"

Trì An nghe vậy nghiêng đầu, hài hước nhìn về phía cô, ý cười nhàn nhạt nói: "Lo lắng cô? Ta xác thật cảm thấy người nên lo lắng một chút chính là cô, người biết quá nhiều, giống nhau đều mệnh ngắn!"

"Hửm?" Tô Quỳ khinh phiêu phiêu nói: "Như vậy, anh là muốn giết người diệt khẩu sao?"

Tiếng cười trong sáng quanh quẩn giữa căn phòng trắng tinh, "Có lẽ, ai lường trước được --"

_________

Chương 13

Sau khi nói xong, Trì An liền rời đi.

Tô Quỳ đương nhiên cũng thành công rời khỏi căn phòng âm u, mai táng không biết bao nhiêu linh hồn thiếu nữ trong tầng hầm ngầm.

Đi ra khỏi khu dạy học bỏ hoang, mùi bùn đất tươi mát ập vào, hoàng hôn an tĩnh, ánh nắng lộ ra một sắc đỏ tựa như máu, lúc này trên không trung lại tí tách tí tách rơi xuống từng hạt mưa.

Thời điểm hiện tại học sinh cũng đều đã ra về hết, Tô Quỳ trèo qua một cái cửa bỏ đi khác ra ngoài, tài xế đã ở bên ngoài đợi.

Một đường an an ổn ổn về đến nhà, Mộc Hạm mặc một bộ đồ màu vàng nhạt ở nhà chính chào đón, biểu tình yêu thương quan tâm làm cô có loại cảm giác giống như tình mẹ con chỉ cách nhau một thế hệ.

Vừa mới thấy một đống hành vi cực lì tàn nhẫn độc ác, hiện tại khi trở về với không khí ấm áp bình thường của gia đình, đúng là khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.

Tô Quỳ nhìn Mộc Hạm cười cười, chờ bà quan tâm dặn dò xong, liền đi lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Khi đi ngang qua phòng Hàn Khinh Âm, phát hiện cửa căn phòng kiểu Âu tinh trang khép hờ để lộ ra một khe nhỏ, nhìn qua khe cửa mơ hồ có thể nhìn thấy phòng ngủ Hàn Khinh Âm cũng một màu hồng, thậm chí ẩn ẩn có sự tương đồng với phog cách phòng ngủ của cô.

Nhướng mày, Tô Quỳ đang muốn nâng bước rời đi, đột nhiên cửa trước mặt đã bị người từ bên trong đẩy ra.

Hàn Khinh Âm vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Tô Quỳ, biểu tình nhút nhát, "Chị, chị đã về rồi?"

Cô ta cố tình mở rộng cửa, lộ ra phòng ngủ công chúa phong cách lãng mạn màu hồng, Tô Quỳ lúc này mới phát hiện, hóa ra phòng của Hàn Khinh Âm không phải cùng phòng cô tương tự, mà là giống nhau như đúc!

A, Tô Quỳ cũng không bỏ lỡ trong mắt Hàn Khinh Âm chợt lóe qua giảo hoạt, muốn dùng cái này để chọc giận cô?

Nếu là Mộc Khinh Duyên trước đây, khẳng định là một kích chí mạng, nhưng hiện tại, linh hồn trong cái cơ thể này, đã không phải người kia nữa.

Cho nên, Tô Quỳ cũng không muốn để ý đến cô ta, thậm chí một điểm ánh mắt cũng lười bố thí, quần áo trên người bị nước mưa ướt nhẹp, dính bết vào da, khiến động tác của cô bị hạn chế, càng thêm khó chịu.

Không nghĩ tới Hàn Khinh Âm còn không dứt, thế nhưng nhanh chóng chộp lại tay Tô Quỳ, tươi cười điềm mỹ, "Chị, em có vài câu hỏi bài tập muốn nhờ chị chỉ dạy một chút, chị có thể hay không giúp em nhìn xem?"

Đây là đang mời nàng? Mục đích là gì?

Tô Quỳ lường trước Hàn Khinh Âm cũng sẽkhông dám ở địa bàn Mộc gia xuống tay với cô, liền tính Trì An nguyện ý bảo hộ giúp cô ta, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ vì cô ta cùng một với một gia tộc kéo dài ba trăm năm không suy đối lập.

Cho nên, lần này cô ta hẳn là thật sự chỉ là nghĩ khoe ra một chút, thuận tiện cố ý chọc giận cô?

***!

Tô Quỳ phi thường chướng tai gai mắt mắt trợn trắng, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn chăm chú vào cánh tay đang bị nắm, "Buông tay!" Lại thấy Hàn Khinh Âm không có một chút ý nghĩ buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn.

Khuôn mặt nhỏ đáng thương phảng phất giống như Tô Quỳ đang làm ra cái tội ác tày trời với cô ta, trong miệng khẩn cầu nói, "Chị, em là thật sự chỉ nghĩ muốn cùng chị vui vẻ ở chung......" Chính là chị vì cái gì cứ thích tự tìm đường chết đây? tỷ tỷ tốt của ta --

Sống mấy đời lão yêu tinh Tô Quỳ sao lại không nhìn ra trong lời nói của Hàn Khinh Âm che dấu một mặt hàm nghĩa khác? Chỉ là cô thật sự lười để ý đến.

Vừa uyển chuyển tránh thoát khỏi tay cô ta, dẫn đầu đi vào phòng ngủ Hàn Khinh Âm sắc điệu nhu hòa, thuận tay liền kéo cô ta vào, đóng mạnh cửa lại.

Hàn Khinh Âm bị Tô Quỳ bạo lực đẩy lên trên cửa, con ngươi đầy sát ý nhìn chằm chằm cô, xem đến khi từ đáy lòng cô ta bản năng sinh ra một loại sợ hãi, ánh mắt trốn tránh không dám đối diện.

Ngón tay nhỏ dài ngọc nắm chiếc cằm tinh xảo của cô ta bức bách quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô.

_________

Phong Vũ: Dạo này điện thoại gặp vấn đề nên làm chậm tiến độ edit, mọi người thông cảm ^^!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net