Chương 15: Ngôi sao duy nhất (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng một cái đã qua năm học mới, còn về nghỉ hè Linh Sơ làm gì á? Đương nhiên là làm cá muối, Diệp Nam hay Thanh Y rủ cũng không đi. Dù sao cô cũng không nhận được nhiệm vụ về Diệp Nam thì đi làm gì? Nhiệm vụ về nam nữ chính lại càng không có. Linh Sơ chắc chắn mình sẽ được sắp xếp đi bồi dưỡng tình cảm nâng cao tình bạn với Diệp Nam.

Vì là năm cuối của cao trung nên Vương Bắc Hàn không còn thời gian mà đi bắt bẻ Linh Sơ nữa. Vương gia rất khắc nghiệt trong việc thành tích, dù sao thì vị trí hiện tại của hắn cũng phải tranh giành khó khăn lắm mới có được. Vương gia nhìn sơ qua vậy thôi thực ra rất loạn, con riêng thì đầy rẫy bọn họ cần có thành tích cao là nhận được ưu ái. Vậy nên địa vị của bọn họ luôn bấp bênh, có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.

Về việc học Linh Sơ không cảm thấy có hứng thú lắm với lại cô cảm thấy làm một học tra rất vui vẻ, ôn thi cao trung gì gì đó thì không cần. Sau đó chỉ thấy giáo viên ngày ngày tức chết với kết quả kiểm tra của Linh Sơ mà bố mẹ Lục thì chẳng nói gì cả.

Mặc dù không tha thiết gì về việc học cho lắm nhưng Linh Sơ vẫn chăm chỉ đến lớp hàng ngày góp mặt như đủ dân số, trừ thi thoảng cúp học với Diệp Nam thì hầu hết đều ở trên lớp.

Cao khảo là một trong những kỳ thi khắc nghiệt nhất nên ngay cả khi ánh hoàng hôn đã chiếu xuống thì những dãy nhà vẫn còn sáng đèn. Học sinh năm ba ở lại làm đề không phải là chuyện hiếm.

Linh Sơ buồn chán ngồi ngắm ánh chiều tà dần buông xuống. Mặt trời dần đi xuống nhuộm đỏ cả một khoảng trời, điểm một chút mây trắng tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Những con người khác trong lớp thì không thấy như vậy, trên bàn mỗi người đều sẽ có những chồng sách cao như bức tường để ngăn cách bọn họ với những thứ khác.

Ngay khi bầu trời tắt những tia nắng cuối cùng và đèn đường bắt đầu được bật lên thì Linh Sơ lại quay lại nhìn chồng sách trước mặt chán nản làm cá muối tiếp. Cô nhàm chán hết nhìn ngó mọi người đang ôn thi rồi lại nằm xuống bàn lướt điện thoại, rảnh rối đến cùng cực nhưng không chịu lấy sách ra học.

[Nhiệm vụ: Đến chỗ của Diệp Nam.] Hệ thống chợt phát ra một nhiệm vụ kỳ lạ.
Nhìn nhiệm vụ vừa ra Linh Sơ có chút giật mình, cô cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Đây cũng là giờ tự học, cô uyển chuyển trốn được khỏi lớp học mà không bị ai bắt gặp.
—-------

Một bên khác, trong con hẻm nhỏ có một bóng của rất nhiều người. Trong đó Diệp Nam với dáng vẻ chật vật đang bị hai tên lưu manh giữ lại.

“Dạo này mày có vẻ tung hoành hơi lâu rồi nhỉ?” Tên cầm đầu đứng trước mặt Diệp Nam hiện lên vẻ đắc ý, lần này hắn đã khống chế được Diệp Nam rồi. Hắn chính là Mạnh Hải, là đàn em của nam chính từ hồi sơ trung và cũng chính là một trong những người tham gia vào sự kiện gián tiếp hại chết mẹ của Diệp Nam.

Đây đương nhiên là quà đáp trả Vương Bắc Hàn cho Diệp Nam, hắn đã đợi thời cơ rất lâu. Sau khi hắn biết được tin Diệp Nam chuốc thù cùng với Lưu ca, hắn đã sai Mạnh Hải đi hợp tác với Lưu ca để trả thù.

Diệp Nam chỉ có một mình, hắn không mạnh giống Linh Sơ. Vì số lượng người quá đông nên Diệp Nam đã không thể địch nổi cuối cùng thất thủ.

“Xem ra cái danh giáo bá của mày là hữu danh vô thực rồi.” Mạnh Hải đấm một cái thật mạnh vào mặt Diệp Nam, đấm xong hắn còn cười một cách đắc ý.

“Chắc mày quên cái lần mà tao đánh bại mày rồi.” Cú đánh đó khiến mặt của Diệp Nam sưng đỏ lên, hắn vẫn nở ra một nụ cười chế nhạo lại Mạnh Hải.

“Mày!....” Bị Diệp Nam đáp trả lại khiến Mạnh Hải tức giận, hắn lại tung thêm một cú đấm nữa vào mặt của Diệp Nam.

“Xem ra mày cũng không mạnh lên được chút nào?” Mặc dù đang ở thế bị động nhưng Diệp Nam vẫn có thể buông những lời chế giễu, hắn còn không quên tặng cho Mạnh Hải thêm một nụ cười khinh thường tươi tắn.
“Mày phải xem lại vị trí của mày đi. À đúng rồi, tao nghe Lưu nói mày có thân với một đứa con gái nhỉ?” Trên mặt Mạnh Hải không khỏi hiện lên vẻ bỉ ổi. Không cần hiểu cũng biết hắn nghĩ gì.
“Ha, đó là lí do mày luôn thua tao đấy. Vì tao không hèn hạ như mày.” Nghe thấy Mạnh Hải nhắc đến Linh Sơ Diệp Nam có chút chột dạ, hắn biết rằng bản thân thực sự có cảm giác với cô hắn không muốn cô rơi vào rắc rối do hắn tạo ra.

“Có lẽ tao sẽ xử nó giống như tao đã làm với mẹ mày.” Từ cái lần mà Mạnh Hải hại chết mẹ của Diệp Nam, hắn đã muốn làm thêm lần nữa nhưng hắn sợ vì gia tộc hắn không có nhiều quyền lực mọi thứ đều là do Vương Bắc Hàn bảo kê. Lần này với quyền lực mà Vương Bắc Hàn trao cho hắn thì hắn sẽ được trải nghiệm thêm lần hai. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ thèm khát.

“Đại ca nói đúng.” Những đàn em xung quanh cũng bắt đầu tán thành, có vài tên còn cười đùa.

“…” Ngay từ lúc mà Mạnh Hải nhắc đến mẹ Diệp Nam, mặt hắn như được phủ một lớp bóng tối. Những cảm xúc điên cuồng cứ như vậy mà xâm chiếm hắn, nhất là ánh mắt.
Nhân lúc đang buông lỏng cảnh giác, Diệp Nam điên cuồng vùng vẫy khỏi sự kìm hãm của đám người. Những người bên cạnh thấy hắn vùng vậy như vậy cũng xông vào khống chế hắn. Nhưng hắn như một con thú hoang bị chọc giận, mọi sự điên cùng của hắn đều trút vào những kẻ đang lao tới. Còn những kẻ đó cũng bị kinh sợ trước vẻ tàn bạo lúc này của hắn.
Giờ phút đó hắn đã đánh mất lý trí của mình, mặc cho những cảm xúc thao túng tựa như một con thú hoang không thể kiểm soát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net