Chap 2: Giấc mơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích tắc. Tích tắc. Đồng hồ điểm 0:00 giờ.

Trong một văn phòng làm việc giấy tờ chất cao như núi có một sinh vật kì lạ rúc trong đống tài liệu mà ngủ mê man.

Ngón tay Phương Cự Giải giật giật, lông mày nhíu chặt lại. 

Vào một đêm mưa gió 4 năm trước, khi ấy cô đang lái xe trở về nhà. Hai mắt bởi vì mấy ngày không ngủ đủ giấc mà liên tục dính lại, cứ thế này thì gây tai nạn mất, cô mở bài hát yêu thích trên radio thật to để đẩy lùi cơn buồn ngủ.

Mưa bây giờ đã khá to, đèn đường ở nơi này cũng không rõ khiến cho cô khá chật vật.

Đột nhiên có thứ gì đó lao đến chặn trước mũi xe, một người đàn ông. Phương Cự Giải hoảng hốt theo bản năng đạp mạnh phanh, bánh xe ma sát với mặt đường kêu lên tiếng kéét chói tai. Xe dừng. Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì lại phát hiện người đàn ông vừa chặn xe cô tiến đến, gõ vào cửa kính xe ôtô, Cự Giải từ từ hạ cửa kính xuống, những hạt mưa ở bên ngoài nhảy tới tấp vào mặt khiến cô không khỏi nhíu mày.

"Anh cần gì sao?".

Vừa ló đầu ra lại vô duyên vô cớ bị hắn dí dao vào cổ. Máu. Trên dao có máu. Phương Cự Giải sững sờ nhìn con dao kề ngay cổ mình, cô bật cười, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

"Anh cần tôi giúp đỡ phải không?".

"Mở cửa, đưa tôi đi..."

Bờ môi của hắn trắng bợt, cả người mất hết sức lực gần như đứng dựa vào xe chỉ duy nhất tay cầm dao vẫn rất vững.

Bây giờ nếu bỏ lại hắn thì sao? Chắc hắn sẽ chết mất. Phương Cự Giải không chần chừ mà mở cửa xe dìu hắn vào trong. Ôi chúa ơi, chiếc áo sơ mi trắng của hắn bị nhuộm đỏ bởi màu máu, hắn là đánh nhau sao.

Hắn không nói gì đột ngột ngất trên vai cô.

Cự Giải hoảng hốt đỡ lấy người đàn ông đó, máu từ vết thương của hắn thấm qua cả chiếc váy trên người cô, máu liên tục chảy ra không cách nào kiểm soát mà đám người đuổi theo hắn sắp chạy tới nơi. Cô hoảng loạn phản ứng lại lập tức giẫm chân ga, thật nhanh rời khỏi đó.  

Bệnh viện thành phố, bệnh viện thành phố rốt cuộc nằm ở đâu?

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn khiến tay cầm lái của cô không ngừng run rẩy.

"Ai đó làm ơn giúp tôi với".

Cô nhìn người đàn ông người đầy máu vô lực dựa vào mình, hơi thở yếu quá hắn có phải sắp không xong rồi không, cô phải làm cái gì tiếp theo.

Ai đó cứu với.

Cứu...

Một bàn tay chạm nhẹ vào vai khiến cô tỉnh dậy.

Mơ.

Chỉ là mơ thôi sao?

Phương Cự Giải vuốt mặt không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Giấc mơ đó lại xuất hiện, hôm nay đã là đêm thứ bảy rồi, tại sao lại chân thực như vậy. Không biết từ khi nào mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo.

"Phương tổng, nửa đêm rồi. Tôi đưa cô về". Giọng nói trầm ấm phát ra từ sau lưng làm cô giật mình.

Phát hiện lúc này lại càng đáng sợ hơn, cô đang ở trong công ty một mình...cùng với Dịch Phàm. Chết tiệt, là cô sơ suất trong lúc tăng ca lại ngủ quên hẳn hai tiếng. Giờ đã mười hai giờ đêm rồi.

Dịch Phàm tại sao lại ở đây, dọa người quá đi.

"Anh sao còn chưa về, giờ tan làm đã qua lâu rồi".

"Tôi ở lại hoàn thành tiếp công việc mà Phương tổng giao".

Bỗng nhiên nghẹn lại ở cổ họng, phải rồi, là vì cô giao cho anh quá nhiều việc.

Cự Giải mơ hồ gật đầu, bây giờ trong công ty chỉ còn hai người, cô chẳng biết đối diện anh thế nào, cười nhe răng ra rồi hỏi «anh yêu, nhiều năm không có em sống tốt không» hay là khóc lóc trách mắng, bỏ đi, những chuyện đó cô đều làm không được.

Cự Giải ép buộc ánh mắt xấu xa của mình đang trộm nhìn người đó nhìn đi hướng khác. Khẽ ho khan.

"Anh mau về trước đi, tôi có thể tự về".

Dịch Phàm nhìn thấy ánh mắt cô khó xử cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ gật đầu một cái.

Cự Giải sắp xếp lại tài liệu trên bàn cất vào ngăn tủ rồi lấy túi xách chuẩn bị về.

Bỗng nhiên những thứ trước mắt nhoè đi như có một tầng hơi nước bao phủ, cô lắc mạnh đầu cố căng đôi mắt ra thật to. Không xong, đầu óc đau nhức quá. Hai chân lảo đảo đứng không vững, cứ tưởng sẽ nằm bất tỉnh giữa sàn nhưng một vòng tay ấm áp lại kịp thời đỡ lấy eo nhỏ nhắn của cô.

A, không ...

Phương Cự Giải 1 giây sau lâm vào bất tỉnh.

Một lát sau, lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trên xe, là xe của cô, người cầm lái không ai khác chính là Dịch Phàm. Cự Giải nhắm hờ đôi mắt lại giả vờ vẫn chưa tỉnh. Bờ môi bất giác hiện lên nụ cười nhẹ, cho dù nhìn một nửa khuôn mặt anh thôi nhưng vẫn rất đẹp, từng  đường nét sắc sảo, góc cạnh hoàn mĩ. Bốn năm không gặp anh có vẻ gầy đi nhiều, đột nhiên chỉ muốn đến bên cạnh ôm lấy anh như trước đây nhưng không được, cô trước giờ chưa từng đủ dũng khí đối mặt anh. Hơn nữa...người ở bên cạnh anh cũng không còn là cô, cớ sao lại phải quan tâm nhiều như vậy. Anh không còn thuộc về cô nữa, nghĩ đến điều đó không hiểu sao sống mũi lại cay cay, Phương Cự Giải khịt khịt mũi mở to mắt ra ngồi thẳng dậy.

"Làm sao vậy?". Dịch Phàm vừa lái xe vừa hỏi.

"Không sao".

Cô mệt mỏi nhoài người về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe chạy qua, từng cột đèn đường chiếu ánh sáng màu vàng xuống cửa kính, chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô. 

Ánh mắt của cô vô ý đặt tới chiếc xe đang chạy với tốc độ chóng mặt chạy ở làn đường bên cạnh, một chiếc xe thể thao màu bạc rất đắt tiền. Dòng xe này nhớ không nhầm hình như cũng là hạn lượng bản thì phải, chưa kịp nhìn xong thì chiếc xe đã mất hút. Trong chiếc xe đó có hai người, ngồi trước là tài xế riêng, còn người ngồi phía sau hơi dựa đầu ra sau ghế nhắm nghiền mắt trông có vẻ rất mệt mỏi. Không biết đó là ai lại nhìn quen mắt đến vậy, khoé mắt hẹp dài tà mị, lông mi dài, cái mũi thanh tú, tuy không thể nhìn rõ người đó qua cửa sổ màu nhưng lại có cảm giác rất quen, như là đã nhìn thấy ở đâu đó.

Phương Cự Giải thẩn thờ một lúc như mất hồn nhìn theo phía chiếc xe vừa biến mất mà không biết từ lúc nào đã về tận nhà, chỉ khi nhìn thấy cánh cổng quen thuộc mới ý thức được là mình đã về đến.

Vừa bước xuống xe mới chợt nhớ ra đây là xe mình, nếu như vậy thì Dịch Phàm biết về như thế nào a.

Thấy anh chuẩn bị đi, Cự Giải ngập ngừng mở miệng:

"Khoan đã, bây giờ muộn như vậy anh về nhà rất nguy hiểm, hay là, ý của tôi...ừm, anh có thể...dùng xe của tôi để về".

Chỉ nói có một câu mà tim cô lại đập thình thịch không dừng lại được.

Anh thế nhưng chỉ mỉm cười: "Tôi tự có cách trở về".

Cự Giải mím môi, nhìn theo bóng lưng cái người chuẩn bị rời đi không nhịn được nhíu mày.

_______

                  _Cancer-Scorpion_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net