Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Cự Giải, không giống mày chút nào, mày không được run sợ, phải có uy nghiêm của tổng giám đốc. Cho dù là hắt hơi cũng phải thật sang chảnh.

Ánh mắt người đối diện lúc tối lúc sáng, khoé môi hé mở, lúc Cự Giải tưởng chừng có thể nghe thấy câu trả lời của anh thì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, át mọi tiếng ồn.

Tiếng nhạc điện thoại cắt đứt mạch độc thoại nội tâm của Cự Giải.

Dịch Phàm do dự rút điện thoại ra, không biết người đó nói cái gì mà sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn cô đầy ý tứ.

Không cho Cự Giải thời gian hỏi lí do đã bước nhanh lên xe, nổ máy.

"Em...em đi cùng anh nhé."

Cự Giải lật đật tìm chìa khóa xe, ngồi vào xe đuổi theo xe Dịch Phàm.

10 phút sau.

Tại một phòng bệnh số 15 trên tầng 2, bệnh viện thành phố, cạnh giường bệnh là một cô y tá và vị bác sĩ trung niên, nếu Cự Giải không nhầm thì ông ta là bác sĩ chuyên điều trị các ca ung thư, rất nổi tiếng.

Người nằm trên giường bệnh đang ngủ, hơi thở yếu ớt, lông mày nhíu chặt mãi không thôi, như là đang gặp ác mộng vậy. Tuy là đang bị bệnh nhưng cô gái này vẫn rất xinh đẹp, Cự Giải lập tức nhận ra đây là người suýt bị xe của Lăng Thiên Yết đâm trúng. Cô lặng lẽ dựa vào tường quan sát.

"Anh chị là người nhà bệnh nhân Khúc Chân?"

"Vâng." Dịch Phàm liếc qua cô gái sau lưng, chậm rãi gật đầu.

"Bệnh nhân Khúc Chân đang rất nguy kịch, có thể phẫu thuật càng sớm càng có lợi, đừng để khối u lan rộng ra, có điều...chi phí phẫu thuật khá cao."

"Tôi biết."

Cô y tá đưa giấy tờ gì đó cho bác sĩ, ông đẩy gọng kính xem xét một hồi rồi nói:

"Như tôi đã nói, tình hình của cô ấy khá nghiêm trọng, anh cùng người nhà phải chuẩn bị tâm lí, phẫu thuật không phải lúc nào cũng thành công 100%, nhất là bệnh này nguy cơ tử vong rất cao."

Có vẻ cách nói này khó mà chấp nhận được, Dịch Phàm cụp mắt, lông mi khẽ run rẩy. Cự Giải đứng phía sau cũng nhận ra anh đang chần chừ.

"Nếu đồng ý phẫu thuật thì người nhà kí vào cái này, tôi sẽ sắp xếp lịch sớm nhất."

Bác sĩ nói xong thì cùng y tá rời đi, qua phòng bệnh kế bên.

Mới lúc nãy thôi, hành động của anh khiến Cự Giải không hiểu, nếu như nói đã có bạn gái thì cô sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng anh lại nhanh chóng bỏ đi, thì ra là vì cô gái này đây.

Cô thật khẽ kéo ghế ngồi cạnh anh, ngắm nhìn anh chăm sóc người con gái khác.

Cô thì thầm: "Cô ấy thật đẹp."

Cự Giải chạm nhẹ vào tay người con gái đang ngủ, đôi bàn tay trắng ngần xinh đẹp. Nhìn thấy Dịch Phàm không vừa ý thì rụt tay lại, cô cười ngượng ngùng.

Người đang yêu thật sự rất ích kỉ.

"Em không đánh thức cô ấy đâu, anh đừng lo."

Anh vuốt tóc người tên Khúc Chân, nhìn động tác dịu dàng kia trái tim Cự Giải như bị đóng băng ở một góc nào đó.

Cự Giải cười nhạt: "Khúc Chân cùng phòng thi với em ba năm không ngờ lại là bạn gái anh."

Trong kí ức của cô, số báo danh của hai người luôn sát nhau, Khúc Chân số 018, cô số 019, vào phòng thi cũng trùng hợp sát bàn nhau, cô nàng cực xinh đẹp nhưng khá hiền lành, nhút nhát, đôi mắt trong veo.

Cự Giải hỏi tiếp: "Mắt cô ấy hình như không nhìn thấy nữa?"

"Hai năm trước bác sĩ nói cô ấy bị đục thủy tinh thể."

"Giờ là đang phẫu thuật mắt sao?"

Dịch Phàm vừa liếc nhìn Khúc Chân vừa trả lời: "Không, là bệnh ung thư."

Cự Giải gật đầu, cô đang hỏi ngốc nghếch gì thế này, chẳng phải cuộc nói chuyện lúc nãy đã quá rõ ràng rồi sao.

Cô gái trên giường đột nhiên cựa mình, giọng nói mơ mơ màng màng gọi gì đó.

"Phàm,...Phàm...anh đâu rồi, anh đừng đi..."

Cánh tay Dịch Phàm nắm chặt tay Khúc Chân, vuốt ve mặt cô nàng, liên tục an ủi.

"Đừng sợ...Tiểu Chân, anh ở đây, ở ngay cạnh em, ngủ tiếp đi, ngoan..."

Cự Giải chứng kiến một màn như vậy, khoé mắt chua xót, dụi dụi mắt.

Thì ra trong những tháng này anh làm việc ở Hạo Thăng không phải vì cô mà vì Khúc Chân, kiếm tiền điều trị cho bạn gái anh, cả những lúc anh quan tâm cô cũng chỉ là một thứ tình bạn còn sót lại, đâu phải là còn yêu đâu.

Chỉ có mình cô tự vẽ ra một viễn cảnh hạnh phúc. Rồi ngốc nghếch tin vào nó.

Bốn năm trước, khi Dịch Phàm đề nghị chia tay, Phương Cự Giải cô đã mạnh mẽ và dứt khoát tặng cho anh một cú đấm vào má trái, coi như là quà chia tay. Nhưng bây giờ cô không thể, anh và cô chia tay lâu rồi, từ bốn năm trước.

Khúc Chân mới là nữ chính trong cuộc đời anh, đừng tiếp tục ước mơ nữa.

Cự Giải cắn môi, vụng về nở nụ cười thật tươi.

Cô chạm nhẹ vào vai Dịch Phàm, nói khẽ: "Chút nữa em gọi cho Tiểu Kỳ, anh cứ ứng trước tiền lương để lo chi phí phẫu thuật...Em về trước."

Không chờ Dịch Phàm quay lại, Cự Giải rời khỏi phòng.

Dù biết cánh cửa sau lưng sắp sửa đóng lại nhưng Dịch Phàm cũng không quay đầu. Bởi vì người con gái nằm trên giường mới là cuộc sống của anh, có lẽ...

____

Một tuần sau.

Bãi đỗ xe của Hạo Thăng hôm nay chào đón một vị khách đặc biệt.

Người bảo vệ vừa trông từ xa đã nhận ra người quen, lập tức cho vào.

"Lăng tổng, buổi sáng tốt lành."

Thiên Yết gật đầu, tài xế chạy xuống xe thật nhanh, mở cửa xe.

Hắn mặc bộ âu phục màu xanh nhạt, sơ mi trắng sạch sẽ, giày đen bóng, tóc vuốt chải gọn gàng, nhưng trên khuôn mặt hoàn mĩ lại không dấu được vẻ mệt mỏi. Cuộc đàm phán cùng đối tác chỉ kéo dài hơn một tuần mà hắn đã không nhịn được, từ sân bay chạy thẳng tới đây chỉ để gặp Phương Cự Giải, đến cả caravat cũng chưa kịp cởi.

"Lăng tổng?!"

Vừa bước vào Hạo Thăng mấy bước đã gặp ngay giám đốc La, không biết là may mắn hay xui xẻo đây.

«La Tuyết, 34t, độc thân, giám đốc phòng tài vụ, bước đến cái tuổi mẫn cảm mà vẫn chưa biết cảm giác nắm tay đàn ông là thế nào nên tâm trạng lúc nào cũng khó chịu.»

́Thấy La tỷ tươi cười bước đến Thiên Yết đành dừng lại chào hỏi.

"Hiếm khi thấy giám đốc La cười tươi như vậy, có chuyện gì sao?"

La Tuyết che miệng cười, "Chuyện này...tối qua, tôi đi xem mắt gặp được đối tượng rất tốt, mà thôi...Lăng tổng sao lại đây? Tìm tổng giám đốc của chúng tôi sao?"

"Cô ấy có ở đây không?"

La Tuyết tặc lưỡi, "Thật ra..."

"Chị La, Lăng tổng."

Đột nhiên thư kí Tiểu Kỳ xuất hiện một bên, chặt đứt lời nói của La Tuyết.

La Tuyết tức giận, mắng. "Tiểu Kỳ, nói cô bao nhiêu lần rồi, trong công ty nhỏ tiếng một chút, đừng hở tí là hét toáng lên thế."

Thiên Yết định đi lách qua hai người bọn họ thì bị La Tuyết chặn lại.

"Tổng giám đốc không ở công ty, cô ấy..."

"Ai da, dù sao cũng nên mời người ta vào uống trà chứ."

"Tiểu Kỳ, đã bảo là đừng ngắt lời tôi."

Thiên Yết nhíu mày, "Cự Giải không ở đây?"

"Tổng giám đốc cả tuần nay đã không đến công ty rồi, không biết bị làm sao nữa."

Thiên Yết sững sờ, gọi điện thoại cho cô cũng không cầm máy.

Lát sau, hắn rời đi. Tiểu Kỳ phồng má, giọng nuối tiếc: "Tại sao lại có người đường tình duyên lận đận lại muốn cản trở tình cảm của người khác thế nhỉ?"

La Tuyết lườm một cái dài, "Đừng có mà nói bóng nói gió, tổng giám đốc cả tuần không thấy mặt, thân là thư kí lại ngồi đó nhởn nhơ. Cô không thấy mình có vấn đề sao?"

Tiểu Kỳ đưa tay lên sờ sờ mặt, im lặng khác thường.

         _Cancer-Scopion_

Không biết còn nàng nào nhớ au không, lâu quá vẫn chưa có biến au cũng sốt ruột quá trời nè 😅, mấy ngày nay wattpad hỏng, đăng mãi ko đc luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net