Chap 8: Không gặp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng thị.

Chết tiệt.

Lăng Thiên Yết phẫn nộ một cước đá bay chiếc ghế tội nghiệp ra đến cửa.

Hôm đó gặp được cô ở quán bar anh đã hỏi qua địa chỉ cùng số điện thoại. Ai biết được số điện thoại cô cho là giả, không tồn tại. Cô nói nhà cô số 112 ngay lối rẽ vào bar, nhưng ở đó đến số nhà 111 là hết. Còn nữa, cái tên Lam Giải cũng giả nốt. Tất cả những thứ anh biết về cô đều là giả, bộ dạng của cô trông rất đáng tin cậy nên cứ nghĩ cô sẽ không nói dối, ai ngờ chính anh mới ngây thơ, cô rõ ràng là dân lừa đảo chuyên nghiệp.

Chẳng lẽ do anh hỏi chưa đủ thành ý.

Thiên Yết ngồi xuống ghế chống cằm tỉ mỉ nhớ lại. Hôm đó đúng là anh quá ngốc tin tưởng cô không chút đề phòng. Lại để cô bỏ đi mất tăm.

Nhớ lại bốn năm trước.

Kéét.

Rầm rập. Rầm rập. Tiếng rất nhiều bước chân của bác sĩ y tá chạy trên hành lang, đẩy chiếc giường màu trắng mang một người chảy đầy máu vào phòng cấp cứu, gấp rút chuẩn bị cho một ca khó nhằn.

Trước khi mất hết ý thức, điều cuối cùng mà Lăng Thiên Yết có thể nhìn thấy và nhớ rõ ràng nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên sứ của cô, cô chạy theo giường bệnh, từng giọt mồ hôi tinh nghịch chạy dọc xuống gò má.

Sau đó, anh bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh dậy thì cô đã rời đi. Sau khi được chuyển đến phòng hồi sức, cô gái đó chăm sóc anh suốt 14 tiếng đồng hồ đến khi anh có chuyển biến tốt mới trả tiền viện phí rồi bỏ đi, không để lại tên hay số điện thoại, không gì cả. Ngay cả bệnh viện cũng không thể liên lạc được.

Lần đầu trong đời Lăng Thiên Yết anh điên cuồng tìm một người con gái, mà cái gì về cô anh đều không biết. Đến khi gần như bỏ cuộc lại có thể gặp được cô, rồi cũng vuột mất cô.

Tối ngày hôm qua anh còn cho rất nhiều vệ sĩ đi theo âm thầm bảo vệ, vậy mà trên đường bọn họ lại để cho cô phát hiện, nghĩ là kẻ xấu nên hoảng sợ chạy đi mất. Nếu như mấy tên đó cẩn thận một chút thì có thể theo cô về tận nhà và anh sẽ biết được nơi cô sống, nhưng mấy tên đó lại không làm được như thế, đúng là nuôi chỉ tốn cơm.

Thiên Yết nhăn mày, bắt đầu lầm bầm tính toán trừ hết lương của mấy con người bất tài và bất hạnh.

*Cốc cốc*

"Vào đi". Thiên Yết dẹp hết tâm trạng bề bộn, quay lại nghiêm túc làm việc.

*Cạch*. Thư kí của anh bước vào, nhìn cái ghế gãy tan nằm chặn trước cửa thì nuốt nước bọt.

Chưa kịp nói thì Thiên Yết đã mở miệng trước:

"Vào rất đúng lúc, mang những thứ ở trên bàn xử lí đi".

Cậu thư kí trẻ khóc thầm, tổng giám đốc a, việc của tôi chẳng phải còn rất nhiều sao, đúng là biết cách bốc lột người khác mà.

"Tổng giám đốc, Phương tổng của Hạo Thăng nói muốn gặp anh..."

"Có chuyện gì không?".

"Họ nói muốn gặp trực tiếp anh để thương lượng".

Thiên Yết nhíu mày ngẩng đầu lên "Tôi đang rất bận, nói bọn họ muốn nói gì thì đợi lúc khác hãy đến".

"Nhưng mà họ đang...ơ, vậy để tôi đi nói lại với họ".

Cậu ta định nói người của Hạo Thăng đã đến tận dưới công ty chờ rồi nhưng lại bị Thiên Yết trừng thì lập tức ngậm miệng lại.

Thiên Yết nhìn lại vẫn thấy người đứng ở đó liền mắng: "Không định đi hay sao?"

"À, tôi đi ngay đây, đi ngay đây, haha...".

Nam thư kí vừa chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại xong liền tức tốc vào thang máy di chuyển đến tầng 19, nơi Cự Giải và Dịch Phàm đang ngồi chờ.

"Hả? Không gặp..." Cự Giải như không tin vào tai mình, chớp chớp mắt hỏi lại "Thật sự không gặp sao?"

Nam thư kí gật đầu chắc nịch.

Cự Giải đặt tách trà xuống bàn, sững lại một lúc mới hỏi: "Anh có nói là chúng tôi đã đến tận đây đợi nãy giờ không?"

"Tổng giám đốc nói hai người có chuyện gì thì có thể đến lúc khác, hiện giờ tổng giám đốc đang rất bận".

"Gì?". Cự Giải trợn tròn mắt ngạc nhiên, miệng há hốc.

"Tôi còn có việc, hai vị cứ tham quan tự nhiên ha ~~ <3"

Tên đó vẫy tay chào rồi chạy trốn mất tăm.

Cự Giải quay ngoắt sang Dịch Phàm nghiến răng, tức giận hỏi: "Vừa rồi tên đó nói cái gì có nghe rõ không?".

"Có nghe".

"Ha, rõ ràng chúng ta tới đây rất có thành ý muốn gặp mặt, vậy mà bọn họ nói không gặp, không gặp là có ý gì a, tưởng giỏi là ngon à, cái bọn...". Cự Giải ngồi bên cạnh lảm nhảm chửi rủa vò đầu bứt tai không biết trút hết giận đi đâu. Cô bỏ cả một đống công việc ở công ty để chạy tới đây, giờ bọn họ lại không gặp, xem xem có tức không chứ.

"Nhỏ tiếng một chút". Dịch Phàm nhìn cô thở dài, chẳng biết làm sao để cô hết lẩm bẩm.

"Mặc kệ bọn họ". Cô kiềm chế tâm trạng lại, cầm túi xách lên đứng dậy "Chúng ta cũng còn rất nhiều việc, đi thôi. Hừ.".

Không cần chờ Dịch Phàm, Cự Giải đẩy cửa rời khỏi phòng, từng đợt tức giận đều trút hết lên đôi giày cao gót, khiến khắp hành lang đều nghe thấy tiếng gót giày nện xuống sàn.

Đạp, đạp cho nát hết sàn của các người. Cự Giải vùng vằng đi đến trước thang máy thì dừng lại. Phải rồi, bọn họ có nói phòng tổng giám đốc của bọn họ ở tầng cao nhất, bây giờ cô có thể hay không nhìn một chút tổng giám đốc bọn họ như thế nào? Có thể lén nhìn chút cũng được, thử xem sao.

Nghĩ là làm, Cự Giải bấm thang máy đi lên rồi đứng chờ, bỗng từ phía sau một cánh tay bắt lấy cô. Dịch Phàm nắm cổ tay cô, ánh mắt không kiên nhẫn: "Phương tổng, cô bấm sai rồi".

Thế là hắn bấm nút ⬇ cho thang máy đi xuống như đúng rồi.

Cự Giải luống cuống giải thích: "Nhưng mà...tôi, tôi đi tìm nhà vệ sinh, anh cứ về trước đi, tôi tự bắt taxi về được".

"Chẳng phải cuối dãy cũng có sao?" Dịch Phàm dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cô, Cự Giải nuốt nước bọt, ánh mắt láo liên cuối cùng không nghĩ ra gì để chống chế thì liền nổi đoá: "Mặc kệ tôi, anh cứ về trước đi, thang máy đến rồi".

Cô đẩy hắn vào thang máy rồi bước vào thang máy bên cạnh, tầng 79 thẳng tiến.

Không biết tên Lăng Thiên Yết đó trông thế nào nhỉ, tò mò ghê, để chị bắt được cưng là chị cào nát mặt cưng ra.

_Cancer-Scopion_

____

😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC