Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc chắn chuyện Dặc Trầm không tiếp tục ra nước ngoài nữa, Khương Ninh cũng không chịu nổi bạo lực mạng, cô không đến mức bị vây quanh đến nỗi không thể ra ngoài cửa.

Chuyện này không phải do Liễu Anh làm ra, mà là Khương Ninh cố ý.

Không khí ở trong văn phòng rất vi diệu. Có vài giáo giên nam lớn tiếng quát đám học sinh bên ngoài nên im lặng, nhưng cũng không chút nào tác dụng nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này đã trở nên loạn, khiến cho giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng đều chú ý tới.

Rất nhanh, cảnh sát đã xuất hiện, muốn cưỡng chế đám học sinh đang vây quanh ở văn phòng.

Những giáo viên nữ dịu dàng chấn an Khương Ninh, rót nước cho cô, cũng không hỏi tới chuyện gì đã xảy ra.

Lúc Lâm Thư Thư phóng xe đến chỗ Khương Ninh, bên ngoài đã bị rất nhiều người vây quanh, nên cô ấy không thể chen vào được, mà chỉ có thể lo lắng thét to ở bên ngoài: "A A, để tôi đi vào!"

Một chiếc camera đột nhiên giơ lên. Người nọ quay đầu lại, với đôi mắt rất khinh thường: "Cô là ai, hiểu thứ tự đến trước sau không."

"Đi ra chỗ khác!" Người đàn ông không kiên nhẫn mắng một câu.

"Anh..." Lâm Thư Thư chán nản.

Lúc này, một chiếc siêu xa Lamborghini màu bạc gấp gáp dừng ở trước cửa trường học Ngôn Lập. Cửa xe mở ra, một người đàn ông xuất hiện. Anh vừa mới làm mới ngoại hình, bởi vì khoảng thời gian trước tham gia tiệc rượu nên tóc vẫn là màu đen, nhưng tóc vừa cắt một ít.

Không biết ai hô một câu "Dặc Trầm đến", làm đám phóng viên ngay lập tức đều ong ong như ong vỡ tổ, đều quay đầu lại đi về phía Dặc Trầm.

Lâm Thư Thư đang lẫn ở trong đám người, bị xô đẩy đến nỗi mất phương hướng, nên chỉ có thể bắt lấy tay Dặc Trầm để không bị té ngã trên mặt đất.

Tiếp theo là hàng loạt giọng nói này, đến giọng nói khác.

"Dặc Trầm, có phải anh và Khương tiểu thư quay lại rồi không?"

"Anh và Liễu Anh chia tay trong hoà bình, hay là có người thứ ba chen chân vào?"

"Có phải anh vì Khương Ninh nên chia tay với Liễu Ca không?"

"Là anh ngoại tình sao?"

"Tránh ra." Dặc Trầm chỉ nói một câu. Đôi mắt lạnh lùng nhìn quét qua một vòng, mang theo mười phần uy áp và không kiên nhẫn, khiến cho đám phóng viên có chút e sợ, nên theo bản năng lùi lại.

Dặc Trầm muốn đi vào trường học để gặp Khương Ninh sao?

Hiểu rõ được chuyện này, đám người vây quanh Dặc Trầm tự giác tách ra làm hai hướng, để ra một con đường nhỏ cho anh đi.

Đi phía trước chính là một siêu sao nổi tiếng, phía sau là đám phóng viên.

Lâm Thư Thư đi phía sau Dặc Trầm. Cô ấy ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, nên cho tay đè lên trán, rồi đi sát theo sau.

Một đường đi thẳng, Dặc Trầm không nói gì, cũng không biết Khương Ninh đang ở đâu.

Lâm Thư Thư nhìn anh một cái, cũng không lên tiếng mà đi lên phía trước dẫn đường.

Dặc Trầm nhớ rõ Lâm Thư Thư.

Lúc anh theo đuổi Khương Ninh, Lâm Thư Thư đã từng giúp anh một lần, vì chuyện này nên anh gửi thư cảm ơn tới Lâm Thư Thư. Vậy nên cũng có phương thức liên hệ, sau đó, anh ở bên Khương Ninh. Có lần cãi nhau với Khương Ninh, tìm không thấy cô, anh không còn cách nào nên đi tìm Lâm Thư Thư để hỏi về Khương Ninh. Qua lại như vậy cũng có thể coi như là bạn bè

Chỉ là mười năm trước, hai người chia tay, Lâm Thư Thư và Dặc Trầm cũng không có liên lạc với nhau.

Sau này, vô tình gặp lại Lâm Thư Thư, biết được Lâm Thư Thư làm việc trong giới giải trí, nhưng cũng chỉ là như vậy thôi.

Lúc lên cầu thang, Lâm Thư Thư chợt chậm bước chân lại, nói: "Anh chia tay với Liễu Anh, thật sự là vì Ninh Ninh sao?"

Đôi mắt Dặc Trầm hơi trầm xuống. Anh cũng không đi chậm lại, là vì muốn sớm nhìn thấy Khương Ninh: "Tôi và cô ta không ở bên nhau."

Nghe được lời này, Lâm Thư Thư sửng sốt: "A?"

Lúc phản ứng lại, Lâm Thư Thư đã vội vàng đuổi kịp: "Quẹo phải, quẹo phải."

Dặc Trầm bắt đầu hối hận, vì cái gì mà lại không làm rõ tai tiếng. Những lời bạo lực đó thực sự rất khủng khiếp.

Ngoài mặt, Khương Ninh rất dịu dàng, nhưng trong xương cốt thì cô là một người kiêu ngạo, dù như thế nào cô cũng không thể đọc được những lời chửi rủa như vậy.

Đã từng cãi nhau, những điều đó đều do tuổi trẻ không hiểu chuyện. Cô  không bao giờ nói lý với anh, khiến cho anh tức giận. Anh cũng từng nhẫn tâm nói những lời khiến cô tức giận. Nói xong, anh liền hối hận. Còn cô đã khóc rất nhiều, một lần cũng chưa để ý đến an

Anh rất hối hận, nhưng anh không biết mình đã làm gì sai. Anh chỉ nghĩ anh đã làm điều gì không tốt nên mới làm cô khóc.

Như bây giờ?

Đứng ở trước cửa văn phòng, Dặc Trầm có chút mờ mịt.

Xung quanh là đám học sinh vây quanh anh, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh không ngừng. Cảnh sát cũng không dám làm bị thương học sinh, nên chỉ có thể bảo đám nhóc đó đi, nhưng không có tác dụng gì mấy.

Không ít nữ sinh chưa từ bỏ ý định gọi tên anh, nhưng anh dường như không nghe thấy.

Một giáo viên mở cửa ra thì có chút kinh ngạc, rồi giật khóe môi, nhìn lướt qua đám học sinh bên ngoài, và đi ra giải thích: "Hiện tại, trạng thái của cô Khương không tốt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Khi đó đang nói chuyện ở trên hành lang, bỗng nhiên có một nữ sinh lấy nước nóng đổ vào Khương Ninh. Bây giờ cô ấy đang bị dọa sợ."

Thoáng chốc, Dặc Trầm dồn dập đi lên phía trước hai bước, không biết vì sao rồi lại chậm lại.

Anh nhìn Khương Ninh. Cô đang ngồi ở ghế trên, bên cạnh là một giáo viên nữ đang an ủi cô. Cô không nói gì, sắc mặt có chút tái nhợt, lông mi rũ xuống, giống như đang ngẩn ngơ.

Lâm Thư Thư nhìn thoáng qua ở bên ngoài, rồi chợt thở dài, thầm nghĩ : Đều đã qua 10 năm. Năm đó, cậu đối xử với Dặc Trầm như vậy, nhưng anh ta không để ý. Có lẽ, anh ta vẫn còn yêu cậu, nhưng giờ lại biến thành người nhát gan.

Không biết qua bao lâu, Dặc Trầm mới đi đến trước mặt Khương Ninh, hơi ngồi xổm xuống, qua một lúc mới mở miệng: "Ninh Ninh?"

Cô giống như hoàn hồn lại. Trên lông mi còn dính một chút nước mắt, còn có chút mê mang, lúc sau mới chớp mắt một cái.

Dặc Trầm không biết nên nói gì. Mọi cảm xúc đều chôn giấu trong tim, cổ họng đều cứng lại, đặc biệt là khi nhìn thấy cô, vành mắt anh đã bắt đầu có chút nhức mỏi.

Cô phát ra tiếng khóc nhè nhẹ, chợt vươn tay ôm lấy cổ anh, ở trong lồng ngực anh.

Tay Dặc Trầm cứng ở trong không trung một hồi lâu. Anh không nghĩ cô sẽ ôm anh. Anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô, loại cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong đáy lòng anh..

Dặc Trầm đã có dũng khí, khóe môi cong lên, ôm lại cô.

"Anh tới chậm, xin lỗi." Anh nói.

Trong không gian bỗng trở nên yên tĩnh, giống như chỉ có Dặc Trầm và Khương Ninh.

Dặc Trầm đẩy cửa đi ra, bên cạnh còn ôm theo Khương Ninh.

Mặt khác, hình ảnh hai người ở văn phòng đã bị truyền ra khắp nơi.

Tất cả mọi người còn chưa kịp chửi rủa, Weibo của Dặc Trầm đã đăng thông báo mới, nội dung rất ngắn gọn, chỉ có mấy câu: "Dặc trầm và Liễu Anh không ở bên nhau, thì đâu ra chuyện chia tay?"

Chỉ nói mấy câu đơn giản đã làm fans Liễu Anh nổ bùng.

Ngay sau đó, giới giải trí cũng ra thông báo mới : "Dặc Trầm và Liễu Anh quen biết nhau hai năm trước, bởi vì tính cách không hợp để yêu nhau. Hai năm trôi qua, hai người vẫn luôn là quan hệ bạn bè đơn thuần. Hôm đó, ở khách sạn Luis, vì vấn đề cá nhân trong công việc nên Dặc Trầm và Liễu Anh mới xảy ra cãi vã. Vì vậy, tin đồn 'ra nước ngoài', 'chia tay' đều là giả. Mong các fans không nên tin vào lời đồn vô căn cứ."

Khương Ninh ở trong lồng ngực Dặc Trầm. Điện thoại của anh liên tục vang lên, nhưng anh cũng không nhấc máy.

Trong xe rất yên tĩnh.

Dặc Trầm ôm cô, anh nhìn gương mặt mình trong gương, rõ ràng nhìn thấy bản thân lại bị mê hoặc lần nữa, nhưng anh không thể ngăn mình lại được.

"A Trầm."

"Ừ?"

Cô gọi anh, anh đáp lại.

Về đến nhà, Dặc Trầm mới buông Khương Ninh ra, hai người đứng ở trước cửa, cũng không có nói chuyện.

Qua hồi lâu, anh gọi cô: "Khương Ninh."

Cô không đáp, nhưng lại vì âm thanh đó mà ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lát. Trong đáy mắt anh, cô thấy được sự yêu thươngm ngay sau đó, anh chậm rãi lại gần, cô cứng đờ người một lát, rồi bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đó tránh né.

Anh hôn trượt qua mặt cô. Không khí bắt đầu ngưng lại:: "Em...có bạn trai rồi sao?"

Cô ngẩn người ra, rồi lắc đầu.

"Yến Hành là ai?" Trong đầu Dặc Trầm nghĩ một chút về cái tên này.

Cô im lặng một lát, rồi mới nói: "Chồng sắp cưới."

Dặc Trầm sửng sốt: "Chồng sắp cưới?!" Giọng nói của anh to hơn vừa nãy. Trong phút chốc, anh như chìm xuống dưới đáy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net