Chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Ninh ở trước cửa sổ nhìn Dặc Trầm lái xe rời đi. Cô ngây người một lát, rồi mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay người nhìn xung quanh căn nhà này.

Nơi đây chứa đựng ký ức thơ ấu, bao gồm cả tuổi trẻ của cô.

Trước kia, Dặc Trầm bị cha mẹ cô mời vào trong nhà. Anh rất thấp thỏm, bất an, sợ bị cha mẹ cô ép chia tay, nhưng vì quá lo lắng nên vừa mở miệng đã gọi cha cô là cha, sau đó anh liền bị đuổi ra ngoài.

Khương Ninh đứng ở ban công lầu hai, chỉ cười nhìn anh khổ sở ở dưới lầu, cuối cùng cô chỉ vẫy tay với anh.

Nhìn sang hướng bên trái, là một cầu thang có khúc cua. Lúc cô còn nhỏ, cô đã từng bị ngã ở đó.

Trong trí nhớ của cô lại xuất hiện một khuôn mặt, đó là chú của cô, ông ta mang theo ý cười đắc ý: "Chỉ có thể trách cháu chưa đủ tuổi thừa kế tài sản, nhưng vài tháng nữa là cháu 18 tuổi rồi."

Ông ta ngồi xổm trước mặt cô, diễu võ dương oai, nhéo cằm cô: "Cháu nói xem, cổ phần của công ty hiện tại đã bị thu mua, cháu là một thiên kim tiểu thư, giờ lại lưu lạc đến nông nỗi như thế."

"Cháu hận bọn họ không?"

Lúc còn trẻ, cô không hiểu chuyện, nên chỉ có thể oán trách, nhưng sau đó lại càng hận những người đã cướp đi tất cả của cô.

Oán trách cũng không làm nên chuyện gì.

Trước kia, cô như một công chúa nhỏ sống trong lâu đài, không phải lo những chuyện ngoài kia, trừ tính cách ngang bướng ra thì cô không có gì là không tốt.

Năm đó, cô có thể chọn ở lại nước, từ một thiên kim tiểu thư biến thành một nữ sinh bình thường, nghèo rớt mồng tơi, nhưng cô lại không bằng lòng, nên đã đi sang Anh với chú.

Hiện tại, đã là qua 10 năm rồi.

Khương Ninh dịu dàng hạ lông mày xuống: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn." Không quá 10 năm, cô đã đạt được mục đích, vậy nên cô mới trở về một lần nữa vì muốn quay lại với Dặc Trầm.

Cô luôn có sự kiên nhẫn, vì nhẫn nhục rất quan trọng.

Hiện giờ, mối quan hệ của cô với Dặc Trầm cũng thuộc dạng này.

Weibo của Khương Ninh gần như bị đóng băng. Cô đọc phần bình luận ở Weibo, ở dưới bình luận có rất nhiều fan của Dặc Trầm, thế nhưng không có một ai đứng ra bênh cô.

- Tôi không đồng ý chuyện này.

- Không được. Tôi không muốn, không cần. Tôi chỉ cần không phải Khương Ninh, là ai tôi cũng đều có thể chấp nhận.

- Tôi thà chấp nhận Liễu Ca, cũng ngàn vạn lần không muốn là Khương Ninh.

- Nếu Dặc Trầm tập trung vào sự nghiệp thì không phải tốt hơn sao.

- Tôi không biết cô ta về nước vì điều gì, nhưng mong rằng không phải là xem chồng hiện tôi thành công, nên giờ đã hối hận rồi.

- Nghe nói năm đó cô ta là thiểu thư nhà giàu, nhưng sau đó gia đình đã phá sản.

- Chậc, chậc, chậc, thật ghê tởm.

- Tôi chịu không nổi rồi. Sao cô ta không ở nước ngoài luôn đi.

Đây còn là những lời dễ nghe, cô còn đọc được rất nhiều bình luận với từ ngữ khó nghe hơn nữa.

Sắc mặt của Khương Ninh cũng không thay đổi, nhưng đột nhiên, cô dừng một lát...

Cô đọc được bình luận của một người : "Dặc Trầm không thích cô đâu." Đó là người có trong đám người xô đẩy cô lúc cô về nước.

Dù anh không thích cô cũng không đến lượt các người nói.

Cả ngày, các giáo viên trong trường học đều an ủi cô, Khương Ninh cũng không lộ ra biểu hiện gì, cô chỉ nói cảm ơn với họ.

Weibo của cô lên men. Cách một giờ cô lại lên xem một lần, để xem có tin tức gì mới không, trừ cái này ra, cô cũng không vào bất kỳ mạng xã hội nào khác.

Weibo của Dặc Trầm không có động thái mới. Công ty Dặc Trầm cũng không nói rõ về chuyện lần này.

Sắc trời dần dần tối, Dặc Trầm lái xe đến đây, anh ở xa nhìn đèn đang bật, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cửa số lầu hai, ở đó cũng không có bóng dáng của cô, mà vẫn yên tĩnh như cũ.

Cũng không biết Khương Ninh đang làm gì.

Một lát sau, Dặc Trầm lấy bật lửa ra, châm ngòi lên điếu thuốc lá, trong không gian tăm tối, sương khói mơ hồ bay lượn trong không khí.

Rất nhanh, Dặc Trầm đã hút hết điếu thuốc lá. Anh lại lấy điếu thứ hai ra. Giờ đây, trong miệng anh đã không còn hương vị gì nữa, mà chỉ còn lại sự chua xót.

Không biết qua bao lâu, trên cửa sổ lầu hai mới xuất hiện một bóng hình, giống như đang vội làm gì đó.

Bỗng nhiên, Dặc Trầm nghĩ ngợi, rồi phi thẳng xe, dừng trước biệt thự, xuống xe, khóa cửa lại.

Vừa vào cửa, anh đã nhanh chóng gọi; "Khương Ninh."

Không có người trả lời, cổ họng anh bỗng căng thẳng: "Khương Ninh!"

Một lúc sau, ở chỗ rẽ lầu hai chậm rãi xuất hiện bóng dáng của Khương Ninh. Cô khó hiểu hỏi: "Anh đã về rồi à. Có chuyện gì sao?"

"Em đang làm gì?" Ánh mắt anh giống như lưỡi dao sắc bén, nhìn cô chằm chằm, giống như làm vậy có thể khóa cô ở trong mắt mình, bất kể nơi nào cũng không đi được.

Cô có chút tức giận, nhưng vẫn không nói rõ lý do: "Tôi......đang dọn phòng." Cô chần chừ chỉ về phía sau mình, với giọng nói mềm nhẹ, dịu dàng, còn có chút mờ mịt.

Gánh nặng trong lòng Dặc Trầm đã được sáng tỏ. Anh nắm chặt tay: "Ừ."

Trên lầu không có động tĩnh, bước đi của Khương Ninh rất nhẹ, có lẽ là vì cô đi dép lê.

Thấy chóp mũi anh nhẹ nhàng giật giật, cô nhíu mày: "Anh hút thuốc phải không?"

Nghe vậy, Dằn Trầm bỗng nhiên không được tự nhiên. Anh cong khóe môi: "Không có."

"Toàn là mùi thuốc lá".

"Khó ngửi à?"

"Ừ." Khương Ninh gật đầu một cách nghiêm túc.

Dặc Trầm kéo cổ áo: "Anh đi tắm đây."

"Được rồi, anh đi đi." Cô đáp lại.

Sau khi Dặc Trầm bước đi vài bước, Khương Ninh ở phía sau do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng nói: "Dặc Trầm, buổi chiều tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Tôi đã đặt vé máy bay rồi, ngày mai tôi sẽ bay về Anh, tôi sẽ không ở đây làm phiền...."

Khương Ninh nói chưa dứt lời, cả người cô đã quay cuồng. Dặc Trầm dùng lực nắm lấy tay cô, hơi thở của anh ập vào trước mặt cô, kèm theo mùi thuốc lá quen thuộc. Cô theo bản năng mà ngừng thở, lại trong một giây tham lam mà mở miệng thở.

Cổ tay cô bị đè chặt trên tường trắng.

Đôi mắt anh đỏ bừng: "Khương Ninh." Giọng nói của anh hơi khàn khàn.


Cô có chút sững sờ, không dám ho, cũng không dám nhúc nhích.

Không khí bỗng ngưng lại.

Giây tiếp theo, anh cưỡng hôn cô, sắc mặt cô bỗng trắng bệch. Cô dùng sức phản kháng. Đôi môi hai người cọ xát với nhau.

Cô nghiêng đầu thực kịp thời, cũng không hôn anh nữa:"Buông tôi ra!" Cô tức giận mắng, rồi dùng sức đẩy bờ vai của anh ra.

Vì cô phản ứng mạnh như thế, nên khiến trái timanh càng thêm đau. Cuối cùng, anh cũng buông cô ra.

Khương Ninh tát anh một cái.

Cô thở mạnh: "Anh đang làm cái gì vậy?!"

Dặc Trầm nhìn vào đôi mắt cô. Anh thấy cô có chút hoảng sợ, phẫn nộ, nhưng lại không có một chút tình yêu nào.

Anh bắt đầu bình tĩnh lại: "Để anh ta tới đón em về."

"Tôi đã nói anh ấy đang bận xử lý công việc!" Cô có chút tức giận: "Vừa rồi anh thật quá đáng. Không được sự đồng ý của tôi mà lại cưỡng hôn thì đó tính là...".

Cô chưa nói xong thì anh đã nói:"Bận xử lý công việc cái gì. Bây giờ em như thế nào, chẳng lẽ anh ta không biết sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net