Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chiếc xe thể thao Lamborghini màu bạc, Khương Ninh bị nhét vào ghế lái phụ.

Dặc Trầm tiến vào, kéo theo gio rét lạnh, lại mang theo một trận lửa giận: "Em tới nơi này làm cái gì?!"

Cô hoảng sợ, giống như không nghĩ tới sẽ nhìn thấy anh ở đây, cũng không phản ứng lại.

Bên ngoài tuyết rơi, hai người cũng không có chú ý, có chút tuyết rơi trên tóc cô. Khi vào trong xe, tuyết rất nhanh đã hóa thành thành nước, còn có vài giọt ở trên má cô, rớt xuống nhìn cực kỳ giống nước mắt.

"Dặc Trầm?"

"Dặc Trầm..."

Cô liên tiếp gọi hai lần tên của anh. Lần thứ nhất là do cô không thể tin được, kèm theo đó là khiếp sợ không biết phải làm sao. Lần thứ hai là do cô thể phát hiện ra sự kinh hoảng và trốn tránh của cô. Tay cô nắm trên tay vịn cửa xe.

Dặc Trầm nắm lấy tay khác của cô, nhưng lại bất giác dùng sức. Anh nghiến răng, nghiến lợi: "Dám xuống xe thử xem!"

Cô lạnh mặt, sắc mặt quái dị đôi mắt: "Anh làm đau tôi rồi. Buông tay ra."

Dặc Trầm buông lỏng ra một chút. Lồng ngực anh dừng hô hấp: "Bên ngoài có đám người kia. Em thắt dây an toàn vào, anh đưa em về." Giọng điệu của anh đã khôi phục lại sự xa cách.

Cô tránh né sự khống chế của anh, nhưng lại nghe theo mà thắt dây an toàn lại.

Giờ phút này, bên trong xe, hai người đều không nói chuyện, không gian quá mức yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, bên trong xe mới vang lên giọng nói dịu dàng trước sau như một của Khương Ninh: "Đã lâu không gặp, không ngờ rằng chúng ta lại gặp trong tình huống này."

Giọng điệu của cô không có ý châm chọc, nhưng Dặc Trầm nghe như thế nào cũng cảm thấy thật chói tai.

Anh im lặng một lát, cũng không đáp lại.

"Không phải là anh tới đây để tham gia tiệc rượu sao?" Khương Ninh hỏi, giữa mày cô có một ít do dự. Cô chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Sao anh lại ở đây?"

Từ gương chiếu hậu ở xe, Dặc Trầm nhìn thấy được sườn mặt của cô. Anh cũng không nhìn sang chỗ khác, giọng nói lạnh nhạt: "Anh...". Không biết vì sao, anh dừng lại hai giây, rồi mới nói tiếp: "Ba anh ở chỗ này."

Khương Ninh hơi lặng người, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại. Cô cười một chút, rồi thiện chí nói: "Giống như tình tiết trong phim truyền hình. Đó là học bá ngày ngày đọc sách, sau khi lớn lên sẽ được nhà có tiền tìm được." Cô cười: "Còn anh là người thừa kế bị thất lạc của nhà giàu!"

Dặc Trầm im lặng trong chốc lát, rồi mới cong khóe môi lên. Giọng nói của anh hỗn loạn, nhưng lại không dễ phát hiện ra ý châm chọc: "Không như em nghĩ đâu."

Cô không hỏi nhiều, chỉ là nhẹ nhàng: "A" một tiếng.

Mười năm không gặp, Dặc Trầm biết Khương Ninh vẫn luôn là một cô gái dịu dàng hiểu chuyện. Vậy nên lúc này đây, cô sẽ tìm chuyện để nói với anh lúc ở trong xe, nhưng đó không phải là những lời thật sự cô muốn nói với anh, chỉ là cô không muốn rơi vào trong không khí xấu hổ.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh hơi mím môi, không nói một câu nào nữa.

Rất nhanh đã đến nhà Khương Ninh, Dặc Trầm chỉ nói một câu: "Đến rồi."

Khương Ninh cởi dây an toàn ra, động tác có đôi chút chần chừ: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Vì từ lúc lên xe tới giờ, cô vẫn không nói về địa chỉ nhà mình cho Dặc Trầm biết.

Tay của Dặc Trầm bỗng cứng đờ, giống như không có một cái cớ chính đáng để che giấu.

Cô cũng không nói gì nữa, chỉ thấp giọng nói câu cảm ơn, sau đó đẩy cửa xe ra.

Nghe được tiếng đẩy cửa xe, Dặc Trầm giống như có cái gì đó nghẹn ở trong họng, chua xót đến nỗi làm yết hầu của anh phát đau. Trên thực tế, anh cũng không rõ rốt cuộc là đau ở đâu: "Khương Ninh."

"Ừ?" Cô quay đầu lại nhìn anh thông qua cửa sổ xe.

Ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, có bông tuyết rơi ở trên áo khoác lông màu trắng trên vai cô. Đôi mắt cô hiện lên chút nghi ngờ.

Anh nói không nên lời, cô cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người cứ đối diện nhau, một người ở trong xe, một người ở ngoài xe.

Cuối cùng, cô nói: "Dặc Trầm, chuyện năm đó là tôi có lỗi với anh, tôi thiếu anh một câu xin lỗi. Khi đó, tôi còn trẻ không hiểu chuyện, nói chuyện không nhẹ không nặng, nhất định là anh sẽ cảm thấy rất đau. Trước khi tôi lên máy bay, Thư Thư có nói cho tôi rằng anh đang nằm viện, nhưng tôi chỉ lo đuổi theo máy bay, nên không quay đầu lại nhìn anh một cái."

"Tóm lại, xin lỗi anh."

Cô nói rất nhiều, nhưng từng câu từng chữ đều là xin lỗi.

Đây mới là lời chọc vào chỗ đau của Dặc Trầm nhất.

Dặc Trầm nghe, nghe đến cuối cùng, cũng không có một câu mà anh thích.

Anh cong khóe môi lên, cười một tiếng mỉa mai, tay đặt ở ngoài cửa sổ xe coi như lời tạm biệt, sau đó là tiếng khởi động xe rời đi.

Khương Ninh đứng ở dưới trời tuyết nhìn bóng dáng đó đã đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cô mới đi vào trong nhà.

Cô biết giờ phút này anh muốn nghe cái gì, nhưng cô không thể nói.

10 năm, lại gặp lại lần nữa, theo lý mà nói, có lẽ không có ganh ghét nhau. Rốt cuộc cũng không phải là 17 tuổi nữa, anh cũng biết nặng nhẹ. Sau khi trưởng thành, anh rất thích che giấu cảm xúc thật ở trong lòng, dù cho trong lòng sóng gió mãnh liệt, ngoài mặt vẫn gió êm sóng lặng như cũ.

Khương Ninh mở cửa ra, rồi đóng cửa lại, đổi giày, đạp lên trên nền rét lạnh. Giờ phút này, ngón chân cô đã đỏ bừng, rét lạnh đến nỗi chết lặng.

Trong nhà, máy sưởi vẫn luôn mở. Khương Ninh nhanh chóng đi tắm nước ấm, ra tới cửa thì xoa xoa tóc. Con mèo Ragdoll Thủy Thủy tự giác bò lên trên đùi Khương Ninh, cũng không kêu, chỉ nâng đôi mắt to nhìn cô.

"Rất ngoan." Khương Ninh cười, hôn lên đầu nó một cái.

"Hôm nay không thể để ba vào nhìn mày, vậy để lần sau đi."

Cô nhẹ nhàng xoa tai mèo, một bàn tay khác trêu đùa cằm nó: "Nghĩ tới anh ấy sao?"

Thủy Thủy ô một tiếng.

Khương Ninh bật cười: "Được rồi, là tao nghĩ đến anh ấy."

Buổi tối 12 giờ, Khương Ninh nấu cho mình một bữa ăn khuya. Ăn một lát thì WeChat bỗng nhiên gửi thông báo có người muốn gửi lời mời kết bạn.

Khương Ninh quan sát hồi lâu, cô cảm thấy người này chỉ là vô tình.

Đây là WeChat cá nhân của cô, nếu có thể để cô ta trực tiếp ra mặt, cho thấy sau khi cô về nước, bên trong Dặc Trầm không hề bình tĩnh như vậy.

Đối phương vừa nói câu đầu đã vào việc chính : [Xin chào, tôi là bạn gái của Dặc Trầm, xin hỏi hiện tại cô và anh ấy có quen biết không? Mong cô đừng tiếp cận anh ấy nữa. Nếu có phương thức liên lạc của nhau, tôi mong cô hãy xóa đi. Hãy rời khỏi thế giới của anh ấy. Anh ấy là của tôi].

Khương Ninh gửi một dấu chấm hỏi : [?]

[3000 vạn không đủ sao? Theo tôi biết, nhà cô đã phá sản, 3000 vạn đối với cô mà nói là giá trên trời. Tôi khuyên cô nên biết điều đi.]

Đây hình như là uy hiếp, nhưng cũng là thích Dặc Trầm, nhưng sao lại thích đến mức khiến mình trở nên ngu ngốc thế này?

Khương Ninh nhắn lại một câu, rồi thẳng thừng xóa cô ta khỏi danh sách bạn bè.

Ăn bữa khuya xong, Khương Ninh tính đi ngủ.

Bên ngoài là tuyết rét lạnh. Còn trong nhà rất ấm áp. Khương Ninh ngủ rất ngon. Rạng sáng bốn giờ rưỡi thì tỉnh lại. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, lại thấy Weibo của cô có rất nhiều tin tức hiện lên ở màn hình khóa.

Trong đó có tên Dặc Trầm và Liễu Anh.

Trong phút chốc, Khương Ninh đã tỉnh táo.

Khương Ninh mở điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo.

Hot search Weibo tất nhiên là tên Dặc Trầm chiếm đầu bảng, liên tiếp có vài tên theo sau :

- Dặc Trầm - Liễu Anh.

- Đêm khuya, Liễu Anh khóc lóc.

- Dặc Trầm và Liễu Anh hẹn hò ở khách sạn.

- Dặc Trầm và Liễu Anh chia tay.

Cô bấm bừa vào một hot search, cái thứ nhất chính là tên của một paparazzi rất có tiếng ở Trung Quốc đã tung ra trên Weibo.

- Đêm khuya, Liễu Anh rời khỏi khách sạn Luis. Dưới trời đông lạnh giá chỉ mặc một váy đỏ gợi cảm, tóc lộn xộn, vừa đi vừa khóc. Ngày hôm trước, Dặc Trầm ở khách sạn Luis, đêm khuya hai người hẹn hò ở khách sạn? Hay là chia tay?

Kèm theo là hình ảnh Dặc Trầm không đeo kính râm, nhìn dáng vẻ giống như chưa tỉnh táo. Không biết có phải do uống rượu không, vì thần thái anh có chút suy sụp, mũ lộ ra tóc dài đến trán, nên người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Một người uống rượu, một người khóc thút thít. Đúng thật là dễ dàng khiến người ta nghĩ đến chuyện chia tay.

Weibo nổ tung chảo, nhưng cũng may, lần này không có fans nào hô to đại náo.

Weibo Liễu Anh nhanh chóng bị đóng băng.

- A A A! Nói thật, tôi không nghĩ đây là thật sự, nhưng tiếc là đã chia tay.

- [😂] Tôi không biết nên cười hay nên khóc.

- Chuyện gì đã xảy ra ?????

- Lại nói tiếp, các người có nhớ không, trước kia phong cách Liễu Anh không như bây giờ. Cô ta lúc ấy rất thục nữ. Tôi tìm kiếm ảnh chụp trước kia của cô ta, còn có ảnh linh tinh, hai năm trước ra mắt, cả người gầy không ít, lúc ấy tôi nhớ rõ rất nhiều người đều nói cô ta là nữ hoàng đâu hết rồi.

- Tôi nhớ rõ, lúc ấy có người nói cô ta và Dặc Trầm mặc hoodie giống nhau, nhưng rất nhiều người đều phủ nhận, nói chỉ là trùng hợp, hai người kia không có quen biết, sau đó thì không giải quyết rõ.

- Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!

- Hai năm????

- Cho nên chồng tôi hai năm không yêu đương, là bởi vì ngầm yêu đương với Liễu Anh sao sao?

- Tôi không muốn biết cái này, chia tay rồi thì thật tốt.

- Rất hay, nhan sắc Liễu Anh không xứng với Tiểu Trầm.

- Tôi khuyên lầu trên nên đi bệnh viện kiểm tra. Mẹ nó, bị mù sao?

Nói rồi lại nói, fans Liễu Anh và fans Dặc Trầm dần dần chửi lẫn nhau.

Khương Ninh xoa xoa giữa mày, bấm vào Weibo Dặc Trầm, nhưng không thấy ai đáp lại, Weibo Liễu Anh cũng vậy.

Cô tắt điện thoại đi, rồi chìm trong bóng đêm một lần nữa. Nhưng cô không ngủ được.

Sáng sớm 5 giờ, Dặc Trầm dừng xe ở một tuyến đường chính. Anh ở trong xe ngủ cả đêm, độ ấm trong xe không quá tốt. Anh hắt xì vài cái đã tỉnh, phát hiện điện thoại của mình phát ra tiếng chuông không ngừng, nhưng anh cũng không cầm lên.

Cả người Dặc Trầm giờ đây tựa như một thùng thuốc nổ.

Giọng điệu nghe điện thoại của anh không tốt lắm: "Nói."

Người quản lí sứt đầu mẻ trán: "Cậu, cậu, cậu với Liễu Anh sao lại không cẩn thận bị chụp lại. Bây giờ đang lên hot search rồi, trong công ty cũng đều loạn hết."

Hành động của Dặc Trầm dừng lại, lửa giận trong nháy mắt càng lớn: "Cái gì!?" Anh không rõ nguyên nhân, chỉ bỗng nhớ tới lần trước Liễu Anh đi tới khách sạn Luis.

"Bọn họ nói gì?" Dặc Trầm bực bội xoa trán.

"Trên mạng đều nói cậu với Liễu Anh ngầm yêu nhau 2 năn, rồi chia tay ở khách sạn, đêm khuya, Liễu Anh khóc ở đầu đường. Cậu đang bị fans của cô ấy mắng chửi. Rất nhiều người qua đường không rõ nguyên nhân nói cậu là một kẻ tồi."

"Ngầm yêu nhau 2 năm?" Câu này chọc trúng Dặc Trầm. Anh cười hai tiếng, một lúc sau mới ngừng lại. Anh nhắm mắt dựa ra đằng sau.

Người quản lí im lặng vài giây, mới nói: "Mọi người trong công ty đều có ý mong cậu thừa nhận. Nếu cậu thừa nhận, mọi chuyện sẽ dừng lại, đối với hình tượng hai bên cũng đều tốt. Nếu không, chuyện hai người gặp nhau ở khách sạn vào đêm khuya cũng không tốt cho lắm."

Không đợi Dặc Trầm trả lời, người quản lí còn nói thêm: "Cô ấy... mấy năm nay thế nào, tôi rất rõ. Dặc Trầm, nếu cậu phủ nhận, không làm rõ, cô ấy sẽ khó mà sống."

2 năm, nói dễ nghe thì là thâm tình.

"Dặc Trầm, tôi ở bên cậu nhiều năm, coi như tôi cầu xin cậu."

Dặc Trầm lập tức nói, một lát sau mới mỏi mệt thở dài: "Không cần trả lời đâu."

Người quản lí nghi vấn: "Giả vờ không biết sao?"

"Ừ. Có việc thì mới được gọi cho tôi." Tóm lại, đừng gọi nữa.

Người quản lí nhẹ nhàng thở ra: "Được."

Một lát sau, người quản lí nghe được giọng nói châm chọc của Dặc Trầm: "Nếu anh thích cô ta, thì theo đuổi đi, gọi cho tôi cầu xin làm gì."

Người quản lí chưa kịp nói gì, điện thoại đã tắt.

Dặc Trầm ở trên xe suy nghĩ một lát, rồi mới khởi động xe rời đi.

Phía sau là đám paparazzi đang ở trong xe ghi hình, không ngừng chụp lén ở đằng sau. Xe của Dặc Trầm đã rời đi, bọn họ mới dừng xe, đẩy cửa xe ra, ngồi xổm xuống thấy một đống tàn thuốc. Đây đều là tàn thuốc của Dặc Trầm vứt lại.

Ban đêm ngày hôm qua, anh dừng lại ở chỗ này. Đến rạng sáng 2 giờ rưỡi mới dừng lại, có thể do quá mệt nhọc, vậy nên người vẫn luôn cảnh giác như anh cũng không phát hiện ra bị paparazzi theo dõi.

"Đã điều tra ra rõ cô gái kia là ai chưa?" Người phía sau hỏi.

Một cậu thanh niên trong đám paparazzi đó trong chốc lát mới phản ứng lại: "A, là cô gái đi cùng Dặc Trầm vừa nãy sao. Không có, cô ấy đến bây giờ cũng chưa xuống lầu."

"Sư phụ, nhìn chằm chằm như vậy có lẽ không tốt lắm." Cậu ta muốn nói rồi lại thôi.

"Dặc Trầm đi ra từ bữa tiệc kia, chắn chắn gia thế của cậu ta rất lớn. Nếu chúng ta tung ra gia thế của cậu ta, nói không chừng sẽ khiến cậu ta tức giận, đến lúc đó chúng ta sẽ không xong."

"Cậu ta có thể có gia thế gì chứ?" Sự phụ cậu ta khinh thường, bĩu môi: "Còn không phải là một người trong nhà không có tiền từ nhỏ, cha mẹ không yêu thương, nên cố gắng bước vào giới giải trí ca hát sao?"

Khương Ninh phát hiện có gì đó không đúng lắm. Mới sáng sớm 7 giờ, cô đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, ánh sáng bị bức màn che lấp đi. Cô chú ý tới đám người đang ngồi xổm ở dưới, trên tay còn cần theo máy ảnh.

Cô làm bộ không nhìn thấy, ôm mèo đi đến bức màn trước ban công.

Mèo Ragdoll ở trong ngực Khương Ninh giơ móng vuốt lay bả vai cô.

Khương Ninh trêu đùa con mèo, để lộ mặt mình ra trước đám paparazzi.

Cho tới bây giờ, Dặc Trầm đều không bao giờ làm rõ chuyện tình cảm.

Vì để bảo vệ Liễu Anh?

Khương Ninh nhìn chăm chú nhìn vào đôi mắt to màu xanh của Thủy Thủy.

Cô rất khó chịu.
________

Tác giả có lời muốn nói : Tới rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net