Chương 213 - 219

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 213: Một con chim già!

Vẻ mặt mấy người bên kia đều hiện lên biểu tình đang xem kịch vui, mà mập mạp nhìn thấy, lại là cả kinh, vội vàng đứng dậy gầm lên: "A Hải! Mau dừng tay!"

Phượng Cửu chỉ là một tân binh, sao có thể là đối thủ của linh sư đỉnh như A Hải được?

Nghĩ vậy, hắn đang muốn tiến lên ngăn cản, nhưng một màn kế tiếp, lại khiến hắn cả kinh suýt nữa thì rớt cằm.

Phượng Cửu nhướng mày, cười như không cười liếc mắt nhìn Trần Học Hải thẹn quá hoá giận một cái. Khi thấy hắn cầm chủy thủ bí mật mang theo hơi thở linh lực đâm về phía nàng, nàng cũng không tránh không né, cứ đứng đó như vậy. Chuỷ thủ hung mãnh đã đâm tới, chỉ thấy 'hắn' vung tay lên, một tay đã chế trụ được tay của đối phương và gập nó lại.

"Răng rắc!"

"Tê! A......"

Âm thanh hút không khí bí mật mang theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, cắt qua không trung, truyền vào trong tai mọi người. Âm thanh gãy xương răng rắc cùng với vẻ mặt thống khổ của Trần Học Hải đang nghiêng nửa người và nhón chân đi cà nhắc, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khiếp sợ một trận, quay người nhìn về phía thiếu niên hồng y.

Khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí sắc bén không chút để ý của đối phương, trong lòng mọi người đều kinh sợ. Một cảm giác lạnh thấu tim tràn ngập từ lòng bàn chân, thẳng lên tới trái tim, khiến cho bọn họ không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Ngươi giết ta làm gì?"

Phượng Cửu không chút để ý, lời nói mang theo vài phần lạnh lẽo, nheo mắt nhìn trên người thanh nhiên nam tử đang nhăn khuôn mặt vì thống khổ, lạnh lùng nói: "Tuy rằng ta chỉ là một tân binh vừa mới xuất đạo, nhưng, muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy, ngươi biết không?"

Tân binh? (菜鸟: lính mới, tay mơ, người mới, non choẹt...)

Khoé miệng mấy người bên cạnh co giật, vừa lui ra sau, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào thiếu niên hồng y, thầm nghĩ: Tân binh mà có thể dùng một tay đã chế trụ được một người tu sĩ linh sư đỉnh? Đừng lừa gạt người, nếu hắn thật là một tân binh, sớm đã bị cắt cổ.

"Tê! A......"

Trần Học Hải bị đau ăn, muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng lại phát hiện căn bản không thể nào thoát khỏi bàn tay đang chế trụ của thiếu niên kia. Thậm chí, ngay khi hắn vừa động, xương cốt lập tức lệch khỏi vị trí, khiến hắn chảy xuống mồ hôi lạnh.

Đến lúc này, hắn mới nhớ tới một sự tình mà bọn hắn vẫn luôn bỏ qua.

Thiếu niên này có thể không nhanh không chậm theo ở phía sau bọn họ lâu như vậy, sao có thể sẽ là một tân binh đây? Nói không chừng, thực lực của 'hắn' còn cao hơn cả bọn họ!

Đúng! Nhất định chính là như vậy! Nếu không, vì sao bọn họ không thể nào nhìn thấu tu vi của 'hắn'?

Giờ khắc này, hắn thật sự hối hận. Có lẽ, hắn không nên làm như vậy. Đến thời điểm khẩn cấp thiếu niên kia chắc chắn sẽ ra tay giúp bọn họ. Nhưng hiện tại......

"Tiểu Cửu, ta biết sai rồi, ngươi tha ta đi! Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi tha ta đi!"

Hắn chịu đựng đau đớn thấu xương truyền đến trên tay, vừa vội vàng cầu xin, vừa nhìn về phía mập mạp cũng đang kinh ngạc đến nỗi ngây người: "Mập mạp! Mập mạp! Ta thật sự không phải cố ý, ta chỉ là nhất thời hồ đồ, mập mạp, ngươi hãy nói giúp ta đi!"

Mập mạp hít một hơi thật sâu để bình phục lại tâm tình khiếp sợ, đang muốn mở miệng để nói, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phượng Cửu truyền ra.

"Đối với tất cả những người muốn giết ta, ta đều sẽ không lưu tình."

Giọng nói rơi xuống, trái tim mọi người lập tức cứng lại, chỉ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ dùng thủ pháp quỷ dị nắm lấy cổ họng Trần Học Hải, một tiếng răng rắc vang lên, chặt đứt sự sống của hắn......

Nhìn Trần Học Hải ngã xuống, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không thể kêu thành tiếng, mập mạp nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh sợ.

Ông trời!

Đây... đây thật sự là tân binh mà hắn nói? Đây rõ ràng chính là một con chim già, được không!

Chương 214: Kinh sợ quá độ!

Mấy người kia nhìn thấy một màn như vậy, khi lòng bàn chân đang muốn xoay đi để chuẩn bị chạy, liền nghe giọng nói lười biếng mang theo hơi thở nguy hiểm của thiếu niên hồng y truyền đến.

"Các ngươi muốn chạy?"

Bước chân của mấy người chựng lại, biểu tình trên mặt hơi cứng, có lẽ là bởi vì sự quyết đoán tàn nhẫn của thiếu niên hồng y đã dọa tới bọn họ, hoặc là do thực lực chấn nhiếp của 'hắn' sâu không lường được. Vì thế, bọn họ không muốn đối địch cùng với 'hắn'.

Bởi vì trực giác nói cho bọn họ biết, nếu đối địch với thiếu niên hồng y này, bọn họ nhất định sẽ chết rất thảm!

Mập mạp ngẩn người, có chút không thể phản ứng lại trường hợp đột nhiên chuyển biến.

Đây... không phải là bọn họ nên nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn hay sao? Sao lại trở thành đối phương đang muốn chạy trốn? Phải biết rằng, bọn hắn ngoài mấy tên tu sĩ linh sư đỉnh ra, còn có một người tu sĩ đại linh sư!

Trong lòng kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Phượng Cửu, muốn nhìn thấu tu vi 'hắn', lại phát hiện căn bản là nhìn không thấu tu vi thực sự của đối phương. Khả năng mà bọn họ có biết đến, cũng chỉ là tu vi 'hắn' triển lộ ra ngoài, nguyện ý để cho bọn họ nhìn thấy mà thôi.

Giờ khắc này, nhìn thấy hơi thở nguy hiểm tà tứ trên người Phượng Cửu, mới bắt đầu phát hiện ra, thiếu niên này mới là người đáng sợ nhất!

"Ngươi muốn như thế nào?" Sự âm ngoan của tu sĩ họ Lý lúc này đã hoàn toàn biến mất, trên mặt chỉ có cảnh giác.

Nghe được lời này, Phượng Cửu nheo mắt lại, cười không có ý tốt: "Đương nhiên là đánh cướp a! Mau giao đồ vật đáng giá ra đây, nếu không, bản công tử cũng không ngại giết trước đoạt sau. Rốt cuộc, người đã chết, đồ vật cũng sẽ trở thành vô chủ."

Mấy người nghe xong kéo kéo khóe miệng. Đây là lời nói ban đầu của bọn họ, hiện tại lại được nói ra từ trong miệng của thiếu niên này, tốc độ thay đổi phong thuỷ cũng thật là quá nhanh.

"Lý sư huynh, chúng ta cùng nhau xông lên cũng không nắm chắc phần thắng hay sao?" Một người tu sĩ không cam lòng nên thấp giọng hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thiếu niên thiếu đánh phía trước.

"Thực lực đối phương sâu không lường được, tốc độ một tay kia của hắn đã chế trụ cổ họng Trần Học Hải, chắc chắn không phải là ngươi và ta có thể so sánh. Nếu như cố chống chọi, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả mạng sống cũng không còn nữa."

Nam tử Lý họ cau mày, nhìn chằm chằm Phượng Cửu, trầm giọng nói: "Vị huynh đệ này, ta nguyện ý tặng cho ngươi toàn bộ tài vật chúng ta một đường đoạt được. Tuy nhiên, ta hy vọng ngươi nói chuyện phải giữ đúng lời, sau khi nhận được đồ vật của chúng ta, không được đối phó lại chúng ta."

"Vậy thì phải nhìn xem các ngươi lấy đồ vật ra có bao nhiêu thành ý."

Nghe được lời này, nam tử Lý họ cắn răng một cái, nói với mấy người bên người: "Lấy hết đồ vật ra đi!" Trong khi nói chuyện, chính hắn cũng lấy ra toàn bộ lông thú cùng với toàn bộ sừng thú một đường săn giết đoạt được, sau đó đặt chúng ở trên mặt đất.

Mấy người phía sau hắn nhìn thấy thế, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể móc hết đồ vật ra, nhất nhất đặt ở trên mặt đất.

Mập mạp một bên sau khi nhìn chằm chằm vào những đồ vật nằm trên mặt đất, hô lên: "Họ Lý đã không lấy thú tinh (兽晶: thủy tinh thú) ra! Cái đó mới là thứ trân quý nhất!"

Nam tử họ Lý vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia âm ngoan nhìn chằm chằm mập mạp. Cuối cùng, dưới ánh mắt cười như không cười của Phượng Cửu, đau lòng lấy ra hai quả thú tinh và đặt chúng ở trên mặt đất.

"Mọi thứ đều đã ở đây."

Thấy vậy, lúc này Phượng Cửu mới gật gật đầu: "Ân, các ngươi đi thôi!"

Mấy người liếc mắt nhìn đồ vật trên mặt đất một cái, miễn cưỡng dời ánh mắt và nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi bọn họ rời khỏi, mập mạp liếc mắt nhìn tài vật trên mặt đất một cái, trên mặt tràn đầy kích động nhìn về phía Phượng Cửu: "Tiểu Cửu, ngươi phát......" Lời vừa mới nói ra, đã bị gián đoạn.

"Hô! Làm ta sợ muốn chết."

Hai chân Phượng Cửu mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất và vỗ vỗ ngực, hiện ra một bộ dáng kinh sợ quá độ.

Chương 215: Hộ pháp Hướng Hoa!

Nhìn thấy một màn như vậy, khéo miệng mập mạp co giật, hỏi: "Tiểu tử, không phải là ngươi đang hù dọa người đi?"

Có lẽ trong sâu thẳm trái tim, hắn vẫn thực sự không quá tin tưởng, tu vi của thiếu niên này sẽ mạnh hơn so với họ Lý kia. Rốt cuộc, đối phương chính là tu sĩ cấp bậc đại linh sư, ngay cả khi không thể nhìn thấy tu vi của tiểu tử này, nhưng đỉnh nhất thì cũng chỉ cao hơn linh sư đỉnh của hắn một chút mà thôi!

Hơn nữa, nếu thực lực của tiểu tử này thật sự rất mạnh, hẳn là sẽ không sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã ngồi ở trên mặt đất giống như bây giờ, đúng không?

"Suỵt!"

Nàng làm động tác im lặng, nhìn nhìn về phía xung quanh, lúc này mới cầm lấy hai khối thú tinh lên nhìn nhìn: "Đây thật đúng là thứ tốt, cũng không phải trong cơ thể mỗi một con ma thú đều có." Nàng thưởng thức hai khối thú tinh, sau đó tiện đà thu vào trong không gian, lại nhìn nhìn vài đồ vật ở trên mặt đất, bàn tay vung lên, cất toàn bộ vào trong không gian.

Thấy vậy, mập mạp có chút kỳ quái nhìn 'hắn', cảm thấy người này có chút không thể hiểu nổi.

Nên nói là thực lực của 'hắn' yếu! Nhưng trong nháy mắt hắn lại có thể hạ gục linh sư đỉnh Trần Học Hải. Nếu nói thực lực của hắn mạnh! Nhưng vì sao không nhìn thấy được sự kiêu ngạo tự mãn của cường giả ở trên người hắn? Ngược lại chỉ là những hành động kỳ quái và lập dị.

"Đồ vật trên người hắn sẽ là của ngươi." Phượng Cửu ra hiệu, nhìn về phía thi thể Trần Học Hải ở trên mặt đất.

"Đa tạ." Mập mạp ôm quyền cảm tạ, nhặt lấy túi và để bên hông, nhìn người đã chết, trong lòng phức tạp.

Không nghĩ tới đã từng là huynh đệ, cuối cùng lại kết thúc như vậy.

"Đi thôi đi thôi." Phượng Cửu vỗ vỗ bờ vai hắn nói.

Mập mạp lên tiếng, cuối cùng, bàn tay ngưng tụ từ trong cơ thể ra một ngọn lửa, đốt thi thể hắn thành tro tàn, tránh cho bị ma thú xé xác.

Phía trước, Phượng Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe môi câu lên, ánh mắt hơi lóe, mập mạp này thật ra rất có tình có nghĩa.

Hai người một đường đi về phía trước, dưới sự dẫn dắt của Phượng Cửu, mập mạp ngạc nhiên phát hiện ra rằng, bọn họ cư nhiên không hề gặp bất cứ một trận pháp nào, không khỏi càng thêm tò mò về thân phận Phượng Cửu.

"Tiểu Cửu, ngươi thật sự là học viên của học viện Tinh Vân?"

"Nhìn ta không giống sao?" Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, cười hỏi.

Mập mạp lắc lắc đầu: "Không giống, thực lực của ngươi chắc hẳn là ở phía trên ta, hơn nữa, không hề thua kém đại linh sư!" Giọng hắn hơi ngừng lại, nói: "Tuy rằng ta chưa từng tới Tinh Vân, nhưng ta cũng biết, thực lực như thế ở Tinh Vân cũng tuyệt đối là một trong những học viên hàng đầu."

"Hắc hắc!" Nàng mở miệng cười, nhưng không nói gì.

Thấy vậy, trong lòng mập mạp đã hiểu rõ, biết là 'hắn' không muốn nói, vì thế cũng không thăm dò thêm nữa.

Cho đến khi, bất chợt có một luồng hơi thở cường đại ập thẳng vào trước mặt, hai người mới nhanh chóng lui về phía sau và dừng bước chân lại.

"Tê! Linh lực dao động thật là mạnh mẽ!" Nhìn thấy linh lực cùng với kiếm khí dao động trong không khí, mập mạp kinh hô thành tiếng, trầm tư, nói: "Đệ tử và học viên tiến vào lịch luyện không có khả năng có thực lực như vậy, ta đoán chắc là ác đồ hoặc là tà tu."

Phượng Cửu nhìn luồng hơi thở kia ở trong không khí, ánh mắt híp lại, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đến phía trước nhìn xem." Trong khi nói, thân ảnh màu đỏ léo lên, đi về phía trước, nhanh đến nỗi ngay cả mập mạp đều không kịp ngăn cản.

"Ha ha ha! Người của mấy môn phái cùng với Tinh Vân đều là người mù. Cư nhiên nhầm lẫn Tả hộ pháp Hướng Hoa (左护法向华), đường đường là đại danh đỉnh đỉnh của Thiên Nguyên Cung (天元宫), trở thành một ác đồ có thực lực chỉ ở cấp bậc linh sư và đưa vào nơi đây."

Bảy tám tên tà tu vây quanh một người nam tử trung niên râu ria xồm xoàm, cười lớn tiếng: "Bất quá cũng đúng, Hướng Hoa của ngày hôm nay, cũng không khác gì một phế nhân, bằng không, chúng ta cũng không có khả năng gặp được ngươi ở chỗ này! Ha ha ha ha!"

Trong bóng tối, Phượng Cửu sau khi nghe được lời nói đó là tà tu, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Thiên Nguyên Cung? Tả hộ pháp?

Chương 216: Ba cái ngân châm!

Ánh mắt nàng dừng ở trên người nam tử trung niên gọi là Hướng Hoa, thấy quần áo hắn rách nát, đầu tóc hỗn độn, râu ria xồm xoàm giống như một kẻ lưu lạc (lang thang), sau khi đánh giá, phát hiện ra tu vi của hắn xác thật cũng chỉ ở cấp bậc linh sư.

Tuy nhiên, nghe những tà tu kia nói, tựa hồ thực lực vốn có của hắn không chỉ có như vậy?

Thiên Nguyên Cung? Thật không nghĩ tới, ở địa phương như thế này cũng sẽ gặp được người của Thiên Nguyên Cung.

Bảy tám tên tà tu, trong đó ba người có thực lực cấp bậc là đại linh sư cấp 2, nàng thật ra rất tò mò, liệu Hướng Hoa kia có thể sống sót được hay không?

Đúng lúc này, một tên tà tu cầm đầu quát lên một tiếng chói tai, mấy người khác nháy mắt cùng ra tay đánh tới về phía Hướng Hoa. Mũi kiếm sắc bén ở trong tay bắn ra hơi thở linh lực hùng hậu, tràn ngập tản ra xung quanh, kiếm khí xẹt qua, trên mặt đất lưu lại từng đạo vết kiếm.

Phượng Cửu dựa sau thân cây và nhìn, phát hiện ra thực lực của Hướng Hoa rất vững chắc, tuy rằng tu vi chỉ là linh sư, nhưng không hề có chút mơ hồ khi đối phó khởi những kẻ tu luyện tà tu kia.

Hắn ra tay chuẩn xác và rất tàn nhẫn, cơ hồ giao thủ với mỗi một người có cùng cấp bậc tà tu chỉ trong vòng ba chiêu tất lấy tính mạng đối phương. Mãi cho đến cuối cùng, khi bị ba gã tà tu đại linh sư cấp 2 công vây, hắn mới dần dần lâm vào thế hạ phong.

"Tê!"

Cánh tay bị thanh kiếm của đối phương chém qua tạo thành một miệng vết thương, máu tươi trào ra nhiễm ướt tay áo y phục. Không có trường kiếm trong tay, hắn không thể nào ngăn cản công kích của tà tu cấp bậc đại linh sư, chỉ có thể từng bước lui về phía sau. Cho đến khi, hắn nhặt được một thanh trường kiếm từ trên mặt đất mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Chỉ là, rốt cuộc thực lực của hắn cũng chỉ dừng tại nơi đó, mà đối phương lại là ba đánh một, nếu đánh lâu nhất định hắn sẽ thua.

Nhìn Hướng Hoa bị đâm một kiếm bên trái một đao bên phải, ánh mắt Phượng Cửu hơi lóe, trầm tư. Vì không quen thuộc đối với người Thiên Nguyên Cung, do đó nàng không rõ ràng lắm, bọn họ làm người rốt cuộc như thế nào? Có phải thật sự là ác đồ tội ác tày trời hay không?

Tuy nhiên, trong đầu nhớ tới những gì sư phó nàng đã từng nói, trong lòng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. Khi nhìn thấy ba gã tà tu đang bổ kiếm về phía Hướng Hoa, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, ba luồng ám kình có ẩn chứa ngân châm vút qua không khí bắn ra.

"Ân!"

Ba người kêu lên một tiếng, thân thể nháy mắt cứng đờ, thanh kiếm giơ lên sắp sửa đánh xuống không thể nào di chuyển. Bọn họ chỉ cảm thấy, một cảm giác tê mỏi truyền đến từ thân thể, khiến cho cả người bọn họ không còn sức lực nữa. Ngay sau đó, kiếm trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất.

Mà Hướng Hoa nhìn thấy một màn như vậy, nhíu mắt lại, trong mắt xẹt qua sự tàn khốc, kiếm trong tay nháy mắt xẹt qua cổ họng ba người, máu tươi bắn ra, một kiếm đoạt mệnh!

Sau khi giết những tà tu đó, hướng Hoa nhìn về phía thân ảnh màu đỏ đang dựa nơi cây cổ thụ, chắp tay thi lễ: "Đa tạ!" Giọng nói rơi xuống, xoay người rời đi.

Thấy vậy, Phượng Cửu nhíu mày: "Chờ đã."

Hướng Hoa nhăn mày lại, mang theo ánh mắt tàn khốc nhìn về phía Phượng Cửu, lặng lẽ dò hỏi.

"Ngươi là Tả hộ pháp của Thiên Nguyên Cung?"

"Đúng vậy!"

"Ngươi là ác đồ?"

Nghe những lời này, hắn cười lạnh: "Ác đồ? Người chính phái thì có mấy kẻ chưa từng giết người? Có kẻ thậm chí càng giống ác đồ hơn so với chúng ta!"

Phượng Cửu tán đồng gật gật đầu, lại hỏi: "Vào bằng cách nào?" Nàng có chút tò mò.

Hướng Hoa nắm chặt tay: "Chuyện đó không liên quan đến ngươi!"

"Tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi một mạng." Nàng khoanh tay trước ngực, dựa vào nhánh cây lười biếng nói.

Hắn trầm mặc một hồi, mới nói: "Chỉ vì một quả trúc cơ đan (筑基丹), đã bị bán đứng."

"Tắc tắc, nhìn không ra ngươi còn rất đáng giá!"

Trúc cơ đan, chính là linh đan vạn kim khó cầu, muốn từ đại linh sư đỉnh tiến đến giai đoạn tu sĩ Trúc Cơ, nhất định cần đến trúc cơ đan.

Chương 217: Cửu gia, chạy mau!

Hướng Hoa đen mặt lại, liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, cất bước rời đi.

Mà lần này, Phượng Cửu cũng không gọi hắn lại, chỉ nhìn hắn cất bước rời đi, trong chốc lát, đã biến mất ở trong rừng cây......

"Tiểu Cửu?"

Mập mạp ở bên kia đã chờ khá lâu, lại không nghe thấy động tĩnh gì, liền qua đây nhìn xem. Khi nhìn thấy mấy cỗ thi thể tà tu trên mặt đất, hơi ngẩn người: "Ngươi giết?"

"Không phải, người giết bọn hắn đã đi rồi." Phượng Cửu nhún nhún vai nói, nhìn thấy quần áo một tên tà tu phình phình, không thể không tiến lên nhìn xuống, nhìn thấy trong lòng ngực cất giấu không phải thứ gì khác, mà chính là một quả trứng lớn hơn nắm tay một chút.

"Đây là trứng gì? Còn có đồ văn?" Nàng nhìn nhìn, cũng không nhìn ra nguyên cớ.

Mập mạp tiếp nhận và nhìn, nói: "Đây là trứng ma thú. Thật ra, vì sao lại có trứng ma thú?"

Đúng lúc này, một loạt âm thanh sàn sạt truyền đến, hai người nhìn về phía xung quanh, khi ánh mắt chạm đến một con mãng xà (trăn) lớn và dài chừng 6m xuất hiện ở trong tầm mắt, trên mặt Phượng Cửu cũng hiện lên sự kinh ngạc và cảnh giác.

"Tê! Đây là cự mãng cấp 7! Chạy mau!"

Giọng nói của nàng rơi xuống, lập tức cất bước liền chạy, nhưng sau khi chạy xa hơn hai mươi mét, lại nhìn thấy mập mạp ôm quả trứng vẫn đang đứng ở nơi đó, không khỏi kêu to: "Mập mạp! Chạy mau!"

"Chạy... chạy... ta không thể cử động!"

Nghe thấy giọng nói của hắn mang theo mếu máo truyền đến, Phượng Cửu lúc này mới chú ý tới, thân thể hắn đều đang run rẩy, cặp chân càng là run giống như bất cứ thứ gì, cả người chỉ đứng ở nơi đó nhìn đầu cự mãng đang trượt về phía trước.

"Đáng chết!"

Nàng nguyền rùa một tiếng trầm thấp, còn tưởng rằng gia hỏa này có lá gan thật lớn! Ai ngờ nhìn thấy đại mãng xà cấp 7 đã bị cả kinh khiến người run rẩy, thậm chí không thể nào chạy trốn.

Mắt thấy mãng xà kia mở rộng miệng và đánh về phía hắn, nàng cắn răng một cái, điều động hơi thở huyền lực trong cơ thể, nhảy lên phía trước và kéo theo hắn mà chạy.

"Ti! Ti ti!"

Tuy nhiên, đó chính là một con đại mãng xà cấp 7, tốc độ và thực lực tương đương với một tu sĩ Kim Đan Kỳ, nếu như đó là bản thân Phượng Cửu thì còn được, nhưng cố tình còn kéo theo mập mạp, tốc độ tự nhiên đã giảm xuống rất nhiều.

"Ô...... nó... nó đuổi theo......"

Mập mạp hãi hùng khiếp vía kêu lên, mỗi khi mãng xà cuộn mình lại để nhảy về phía trước, hàm răng to lớn lại bổ về phía hắn, mỗi một lần đều chỉ kém một chút là lập tức sẽ cắn được hắn. Hắn cả kinh, cả người mềm nhũn, chảy ra mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Phượng Cửu đang lôi kéo cổ áo của hắn và chạy, giờ này hắn phỏng chừng đã thành điểm tâm của cự mãng.

"Bịch! Xoạt xoạt!"

"Ti! Ti ti!"

Thân rắn va chạm với mặt đất, phát ra những tiếng sột soạt rất lớn, khiến cho mặt đất rung chuyển. Ma thú cấp 7 một khi phóng thích uy áp, một số ma thú cấp thấp gần đó đều tranh nhau chạy trốn, ngay cả một số môn phái và đệ tử học viện Tinh Vân vừa nghe thấy động tĩnh bên này, cũng lập tức biến sắc.

"Động tĩnh như vậy, chẳng lẽ là ma thú cấp 7 Thánh Hoàng Mãng (圣皇蟒)?"

"Đáng chết! Rốt cuộc là ai đã chọc tới Thánh Hoàng Mãng cấp 7? Ma thú cấp 7 này chính là có thực lực tương đương với tu sĩ Kim Đan! Đây không phải là đi tìm chết hay sao?"

Những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net