CHAP 17 - Should We Call This Happy Ending?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP  17 - Should We Call This Happy Ending? - Đây Đã Là Kết Thúc Có Hậu Chưa?

“Kim Gayyeooooon! Lấy cà phê cho tao! Mau!” Sunmi ra lệnh.

TaeYeon nuốt khan. Cô không biết phải đáp lại như thế nào. Cuộc điện thoại với HyoYeon ngày hôm qua khiến cô phân vân muốn chết đi được.

“Cậu phải tin tớ, được không? Ngày mai đừng làm theo những gì Sunmi bảo cậu làm. Nói không, chỉ một lần thôi. Và phải nói rõ ràng đấy.”

“Cậu bị điên à, Kim HyoYeon? Cậu có biết con nhỏ đó có thể làm những gì không??!”

“Tớ biết và đó chính là mấu chốt đấy. Cứ… tin tớ, được không?”

“Tớ không chắc liệu tớ có sẵn sàng làm thế không. Tớ muốn sống mà.”

“Này Kim TaeYeon, trừ khi cậu muốn một đứa Triều Tiên đánh chết cậu, bằng không ngày mai cậu phải từ chối nghe lệnh của cô ta đấy.”

“Thôi được, thôi được, giời ạ, nghe cậu nói đáng sợ quá vậy, không cần phải bạo lực đâu. Tớ sẽ xem xem mình có thể làm gì.”

“Không.” cô lẩm bẩm.

“Mày nói lại xem?” Sunmi nhướn mày đầy đe dọa.

“Không.” TaeYeon nói chắc chắn hơn. “Tao rất tiếc, nhưng tao sẽ không làm nô lệ của mày nữa đâu.”

Nét mặt Sunmi biến vài sắc trước khi dừng lại ở một màu đỏ bừng. “Có đấy. Tất nhiên mày phải làm. Chúng ta đã thỏa thuận rồi.”

“Mày đã ép tao. Mày tống tiền tao, đe dọa tao, bắt nạt tao.” TaeYeon nhắc lại. Đột nhiên cô tràn trề dũng khí. Điều này thực ra là tệ, rất tệ. Cô biết mình có thể bị đánh nếu không sớm dừng lại, dừng ngay lập tức. Nhưng cô không thể, một khi cô đã bắt đầu… thì đã quá muộn.

“Và sẽ còn tệ hơn thế nếu mày không lấy cà phê cho tao ngay bây giờ đấy!” Sunmi ra lệnh.

TaeYeon siết chặt nắm đấm. Lúc này Sunmi đang rất tức giận. Đây có lẽ là lần đầu tiên có người nói không với cô ta.

TaeYeon lắc đầu. “Tao nói rồi, tự đi mà lấy.”

“Con bóng ngu xuẩn kia, tao sẽ hủy hoại mày, tao thề đấy!”

“Mày còn có thể hủy hoại tao đến mức nào nữa chứ? Mày đã làm hết những gì mày có thể làm rồi.”

“Tao sẽ đảm bảo mày không thể đăng kí vào bất kì trường đại học nào hết.”

“Tao không thể tin được lại có người độc ác và đáng ghét như mày.” TaeYeon nói liền một hơi. “Tao thật sự không thể tin nổi. Tao chẳng làm gì quá đáng với mày cả, chưa bao giờ!”

“Thì sao? Tao cần phải có lí do à?”

“Uh, không phải chắc? Mà ngay cả có lí do thì làm thế cũng chẳng có gì hay ho cả.”

“Tao không nghĩ thế. Giờ thì đi lấy cà phê cho tao đi.” Sunmi ra lệnh.

TaeYeon thậm chí còn không di chuyển.

“YAH!” Sunmi hét lên và dảo bước tới chỗ cô gái kia, giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt TaeYeon.

“KHÔNG NHANH THẾ ĐÂU, CÔ GÁI!” một giọng nói cất lên.

Cả hai người, cả TaeYeon và Sunmi, đều nhìn về hướng mà giọng nói đó cất lên. Đó là Tiffany, cô cầm iPhone của mình, thu hình lại toàn bộ mọi việc, cô cười nhếch miệng. Cô đặt điện thoại xuống và bắt đầu làm gì đó với nó.

“Tiffany!” TaeYeon nói trong khi Sunmi chỉ biết nghiến răng.

“MÀY!” cô ta hét lên và ngay lập tức đuổi theo Tiffany để cố gắng lấy điện thoại của cô.

“Tao đã gửi nó cho Jessica rồi. Và vài người nữa. Nên đừng cố.” Tiffany nói và Sunmi bỏ cuộc.

“Tao sẽ hủy hoại cả hai chúng mày!” cô ta rít lên mất kiểm soát và bỏ đi đầy giận dữ.

TaeYeon nhìn Tiffany, đầy khó hiểu, trong khi Tiffany đang mỉm cười. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”

“Tớ không thể tin là tớ đã quay lại được tất cả. Nó thực sự đã có tác dụng!” cô reo lên.

“Cái gì có tác dụng? Cái gì cơ? Cậu đã lên kế hoạch cho việc này à? Nhưng… HyoYeon mới là người bảo tớ phải… tớ không hiểu.”

“HyoYeon thực sự rất thông minh.” Tiffany nói.

“Làm sao mà hai cậu quen nhau thế?” TaeYeon thắc mắc.

“Tình cờ.” Tiffany nhếch miệng. “Dù sao thì cậu không cần phải lo lắng nữa đâu. Cậu được tự do và cả hai chúng ta sẽ đều trả được thù của mình.”

TaeYeon nhăn mặt, hoàn toàn cảm thấy nghi ngờ, nhưng một phần cũng vui và hy vọng điều Tiffany nói là thật. “Cậu dự định sẽ làm gì?”

Một lúc sau, ba kẻ bày trò gặp nhau tại nhà TaeYeon. Họ đang xem lại đoạn phim Tiffany quay, cả ba đều rất hài lòng với nó.

“Làm tốt lắm, họ Hwang.” HyoYeon khen ngợi nữ quay phim đầy hãnh diện.

TaeYeon và Tiffany mỉm cười với nhau và cứ nhìn nhau chằm chằm một lúc. HyoYeon chỉ nhìn hai người họ, hơi bĩu môi một chút.

“Phải đấy, làm tốt lắm, họ Hwang.” TaeYeon khẽ nhắc lại, nhìn vào mắt Tiffany. HyoYeon hắng giọng.

“Giờ tất cả những gì cậu phải làm là đưa nó cho bố Sunmi xem và tống tiền một chút.” HyoYeon nói.

“Nếu như ông ấy khiến bọn tớ không đi học đại học được thì sao?” TaeYeon chợt nhận ra.

“Tớ và Tiffany, bọn tớ đã nghĩ kĩ chuyện này rồi. Ông ấy sẽ không làm thế, vì cho người khác xem đoạn phim này sẽ khiến ông ấy mất việc. Ông ấy không thể liều thế được.

“Cậu mong thế thì có.”

“Ừ, bọn tớ mong thế.” Tiffany thừa nhận. “Và bọn tớ nghĩ rất có khả năng là thế đấy. Ông ấy sẽ không liều mà làm vậy, tin bọn tớ một chút đi.”

TaeYeon thở dài. “Ừ, được rồi.”

“Tốt, được rồi, giờ đã xong một chuyện rồi… Bọn mình còn một chuyện nữa phải giải quyết.” HyoYeon nói rồi đứng dậy khỏi ghế và đứng ngay trên TaeYeon và Tiffany đang ngồi trên giường.

“Được, chuyện gì thế?” Tiffany thận trọng hỏi, cảm thấy hơi hoảng bởi biểu hiện và thái độ của HyoYeon.

“Có chuyện quái gì với hai đứa cậu thế?! Có khi ngay cả bé Ginger đây cũng còn cảm nhận được sự căng thẳng nữa là!”

“S-sự căng thẳng nào, cậu đang nói cá-” TaeYeon nói, nhưng rốt cục lại bị chặn họng bởi cô bạn Triều Tiên đáng sợ.

“Sự căng thẳng nào? Cậu đang đùa tớ đấy à, Kim TaeYeon? Bất kì ai cũng có thể thấy hai cậu thích nhau, nó khiến tớ phát điên mất, giời ơi!”

TaeYeon không ngăn được, mặt cô đỏ bừng lên trước khi cô cúi đầu xuống. Cô không dám nhìn Tiffany, quá rụt rè để nhìn phản ứng của cô ấy.

“Có…” cô nghe thấy Tiffany từ từ nói. “… phải… vậy đâu…”

TaeYeon nhắm mắt lại và lòng cô chùng xuống.

“Vậy cậu đang cố bảo với tôi là cậu vừa đánh liều với nguy cơ bị đá vào mông bằng giày gót nhọn ngày hôm này bởi vì cậu ghét TaeYeon đến chết đi được sao?” HyoYeon nói, khó chịu.

Im lặng.

Tình huống đang khá kì cục. Cả TaeYeon và Tiffany đều không biết nói gì và HyoYeon cứ nhìn họ với một biểu hiện đầy phán xét.

TaeYeon ngước lên nhìn cô, khẽ dùng ánh mắt nhờ cô giúp đỡ. HyoYeon chỉ lắc đầu. “Mọi thứ tớ muốn làm tớ đã làm xong rồi. Giờ là lúc cậu tự giải quyết mọi thứ, nên nếu cậu cho phép, tớ sẽ để hai người lại một mình để… nói chuyện hay làm gì cũng được.” cô nói và rời khỏi căn phòng và sau đó là rời khỏi ngôi nhà.

Hai cô gái trên giường tiếp tục im lặng. Giờ mới thực sự là kì cục.

TaeYeon lấy ngón trỏ gãi đầu trước khi từ từ nhìn về phía Tiffany và mỉm cười đầy ngượng ngùng.

Tiffany cũng nhìn cô, với hai má hơi ửng hồng và một nụ cười ngượng tương tự.

TaeYeon gượng cười. “Cậu ấy điên rồi, nhỉ?” cô nói.

Tiffany cũng cười theo. “Phải đấy, chuẩn điên.”

Gương mặt TaeYeon lại nghiêm túc trở lại. Cô đang nhìn thẳng vào mắt Tiffany. “Chuẩn.” cô gật đầu và hơi rướn người, nên gương mặt cô đã gần hơn với gương mặt Tiffany.

“Cậu ấy chẳng đúng tí nào cả.” Tiffany nói và TaeYeon đã ở gần tới mức cô thực sự có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của Tiffany phả lên gương mặt.

TaeYeon đang suy nghĩ. Mình có nên hôn Tiffany không? Cậu ấy có vẻ không muốn tránh đi, chắc giờ cậu ấy cũng biết là bọn mình chuẩn bị hôn, phải không? Phải, chắc chắn rồi, cậu ấy ngây ngô chết đi được, nhưng chắc cậu ấy cũng đã xem ti tỉ bộ phim lãng mạn hay gì đó rồi, cậu ấy chuẩn cái kiểu làm thế mỗi tối còn gì.

TaeYeon không muốn đánh liều… tình bạn của họ một lần nữa, nhưng cảm giác mãnh liệt đến mức không thể làm lơ nó được. Và rồi nó diễn ra. Tiffany nhắm mắt lại. TaeYeon ngay lập tức hiểu được điều đó. Cô chính thức nhận được sự cho phép của Tiffany. Có lẽ vậy. Ờm, chắc chắn là có vẻ thế. Giời ạ, Kim TaeYeon, mày mất thời gian quá đấy, cậu ấy đổi ý bây giờ, cứ tiến tới luôn đi!

Và thế là TaeYeon đã làm vậy. Cô nghiêng đầu sang một bện, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Tiffany. Nó rất mềm và … TaeYeon cảm nhận được Tiffany rùng mình khi cô đặt tay lên tay cô ấy. TaeYeon rướn người tới để hôn cô nhiều hơn, nhưng Tiffany từ từ tránh đi.

“Tớ xin lỗi, chỉ là tớ… rất ngượng.” cô nói và đặt hai tay lên má, cô đỏ mặt.

TaeYeon bật cười. “Đừng lo. Tớ cũng không có kinh nghiệm thế đâu.”

Tiffany mỉm cười. Nó không phải là eye-smile thường ngày của cô nữa, chỉ một chút thôi, nhưng nó là nụ cười thực sự chân thành và hoàn toàn dễ tổn thương. TaeYeon cảm thấy dường như mọi phần của cơ thể mình đang tan chảy. Cô say đắm cô gái này như điếu đổ và thậm chí còn hơn thế nữa.

“HyoYeon đã hoàn toàn đúng.” cô khẽ thì thầm, hơi lắc lắc đầu, khiến cho Tiffany cười khúc khích.

“Tớ biết.” Tiffany gật đầu. “Tớ và cậu… chúng ta…” cô thở dài, cô không biết phải dùng từ gì cho đúng.

“Tiffany… Fany…” TaeYeon bắt đầu một cách chậm rãi. Nụ cười của Tiffany trở nên lớn hơn khi cô nghe được biệt danh dễ thương đó. Cô nhớ TaeYeon đã từng gọi cô là “Fany” một lần trước đó, đó là… cuộc hẹn uống cà phê của họ. TaeYeon không thể không mỉm cười theo. “Tiffany Hwang, tớ thích cậu.”

Tiffany cười thật tươi và má cô đỏ bừng lên. “Tớ… cũng thích cậu…” cô thừa nhận một cách ngượng ngùng, nhìn xuống nơi bàn tay TaeYeon đang nắm lấy tay cô.

“Cậu sẽ làm bạn gái tớ chứ?” TaeYeon hỏi rồi nuốt khan, cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Tiffany. Cô sợ rằng mình sẽ khiến Tiffany sợ và cô ấy sẽ từ chối.

Tiffany ngẩng mặt lên. Cô không nói gì vì đang cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

TaeYeon mỉm cười hạnh phúc. Cô lại rướn người tới và cẩn trọng hôn Tiffany thêm một lần nữa. Lần này cô cảm thấy Tiffany đã tự tin hơn. Cô ấy vẫn rất ngượng, nhưng ít nhất cô ấy đã đáp lại khi TaeYeon thực sự dám đẩy nụ hôn sâu hơn. Nó không hề là một nụ hôn hoàn hảo. Thực ra nó còn khá vụng về và run rẩy, hơi ngượng ngùng nữa, vì không ai trong số hai người họ biết phải làm gì với tay của mình, nhưng ờm… TaeYeon sẽ không phàn nàn đâu, nhất là sau nụ hôn đầu với kết thúc không quá tốt đẹp với cô. Sau đó TaeYeon từ từ dứt khỏi nụ hôn và hôn phớt lên môi Tiffany một cách vụng về và trẻ con thêm lần nữa. Nó khá kì lạ, nhưng dù gì TaeYeon cũng rất thích. Đôi môi của Tiffany thật hoàn hảo với cô và cảm giác thực sự giống như chúng hoàn hảo bất chấp tất cả mọi khuyết điểm.

TaeYeon vừa gãi tai vừa cười khúc khích, không hề nhìn Tiffany.

“Đừng lo, chúng ta sẽ tiến bộ thôi.” Tiffany nói. Điều đó thực sự khiến TaeYeon bất ngờ.

“Thật sao?” cô ngay lập tức hỏi. “Vậy cậu muốn luyện tập.” cô kết luận, khiến Tiffany xấu hổ vô cùng.

“Ừm… phải.” cô thừa nhận. “Nhưng!”

“Nhưng sao?”

“Chúng ta phải giải quyết vụ Sunmi đã. Và còn phải làm xong dự án Vật lí nữa.”

TaeYeon rên rỉ. “Ahh, Vật lí sao, không phải lúc này chứ!”

Ngày hôm sau, lúc này TaeYeon và Tiffany đang đứng trước cửa phòng Hiệu trưởng, nắm tay nhau.

Họ nhìn nhau. “Đây thực sự là việc nên làm đấy chứ?” TaeYeon hỏi.

Tiffany gật đầu. “Ừ.” TaeYeon cũng gật đầu theo và gõ cửa. Rồi Tiffany làm cô bất ngờ với một cái hôn nhẹ lên má. “Chúc may mắn, nhóc.”

TaeYeon đỏ mặt và cánh cửa mở ra. “Trò Kim, trò Hwang. Thầy có thể giúp gì cho các em không?” người đàn ông chạc tứ tuần với vẻ ngoài phúc hậu hỏi. Ông ấy luôn nở nụ cười trìu mến đó, như thể ông sẽ không làm hại đến một con kiến. Thật lạ khi một người tử tế như vậy lại có thể có một đứa con gái phẫn nộ đến thế.

“Thật ra thì có đấy ạ. Chúng em có thể vào được không, chuyện này cũng không phải là chuyện hay ho gì ạ.”

“Ừ, đương nhiên rồi, đằng nào thầy cũng không có việc gì vào sáng sớm thế này. Có chuyện gì thế? Đây đã là tuần học cuối của các em rồi mà.” Ông nói khi mời hai người vào trong và đóng cửa lại.

“Vâng ạ. Và, em biết là mình đã có thể nói dối về chuyện này và khiến thầy không bao giờ phát hiện ra, nhưng em cảm thấy thầy nên được biết sự thật.” TaeYeon nói.

“Em đang nói về sự thật gì thế?”

“Là về Sunmi, thưa thầy.” Tiffany nói sau một lúc, khi thấy TaeYeon không thể bắt mình làm vậy. “Chúng em có một thứ muốn thầy xem.” Cô nói thêm, rút điện thoại ra và tìm đoạn phim bằng chứng. “Đây ạ.”

Thầy Lee cầm chiếc điện thoại và im lặng xem đoạn phim trong sửng sốt. “Đây là cái gì?”

“Sunmi đã bắt nạt TaeYeon được một thời gian rồi, thưa thầy Lee. Chuyện đó gần đây đã trở nên quá sức chịu đựng, nên chúng em quyết định phải làm gì đó.”

“Các em muốn làm gì với đoạn phim? Thầy có thể sẽ mất việc mất, nếu như nó lộ ra ngoài!” thầy Hiệu trưởng hoảng hốt.

“Không, không, không!” TaeYeon nhanh chóng nói, xua xua tay. “Bọn em không muốn nó bị lộ ra. Bọn em chỉ quay cái này để thầy có thể biết Sunmi đã làm gì. Bọn em không muốn thầy bị trừng phạt, chỉ Sunmi thôi…”

“Con bé đã làm thế này được bao lâu rồi?” ông hỏi.

TaeYeon giữ im lặng, nhìn xuống đất. “Thầy hỏi em đấy!” thầy giáo cao giọng, khiến cho TaeYeon phải lùi lại một bước.

“Một năm… hoặc hai…” cô lẩm bẩm.

Thầy Hiệu trưởng quay người lại để lưng ông đối diện với hai người, ông ta thở dài. “Thầy sẽ làm bất cứ việc gì để các em đưa cho thầy đoạn phim. Đây là đoạn phim duy nhất đúng không?” ông hỏi, quay người trở lại.

“Vâng ạ.” Tiffany gật đầu.

“Thầy có thể làm gì cho em để thể hiện sự hối lỗi không, trò Kim?” ông hỏi.

“Em chỉ muốn công bằng thôi, thưa thầy.” TaeYeon nói, lắc đầu.

“Thầy sẽ… Thầy sẽ viết cho em một lá thư giới thiệu vào đại học. Em rất thông minh, điểm số của em lại cao, với một lá thư giới thiệu, em có thể sẽ kiếm được học bổng.”

Mắt TaeYeon sáng rực lên. Đúng, cô đã được nhận vào đại học, nhưng cô biết mẹ cô sẽ khó mà chi trả được. Học bổng chắc chắc sẽ rất có ích. “Vâng thưa thầy, em sẽ rất biết ơn ạ.” TaeYeon nói và cúi người kính cẩn.

Thầy giáo chỉ thở dài. “Thầy thực sự rất xin lỗi. Còn có chuyện gì thầy có thể làm cho em nữa không?” ông hỏi thêm.

TaeYeon lắc đầu, nhưng Tiffany dùng khuỷu tay huých vào người cô. TaeYeon nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Em nghĩ ra gì à, trò Hwang?” Thầy Lee hỏi, khi ông nhận ra sự tương tác giữa hai người.

“Dạ, liệu có thể để Jessica Jung và Kwon Yuri không phải làm dự án Vật lí cuối cùng của chúng em được không ạ?” cô hỏi. TaeYeon trông vẫn rất ngạc nhiên.

Thầy giáo bật cười. “Thầy đã nghe về hai em đó rất nhiều từ thầy giáo của các em rồi. Thầy nghĩ thầy có thể làm được.”

“Vâng, thầy hứa nhé?” Tiffany hỏi, đồng thời cô cũng ấn nút “Xóa” trên iPhone của mình. Việc duy nhất còn lại là xác nhận việc xóa đó.

Thầy Hiệu trưởng gật đầu. “Thỏa thuận vậy đi.”

Tiffany mỉm cười và xác nhận xóa.

“Cảm ơn thầy.” TaeYeon mỉm cười.

Thầy giáo gật đầu. “Đi đi, trước khi các em muộn tiết học.” ông nói.

TaeYeon và Tiffany rời khỏi văn phòng. “Cậu nghĩ là ông ấy sẽ không phá vỡ thỏa thuận à?” TaeYeon hỏi.

“Ừ, tớ nghĩ thế, thầy ấy là người tốt và thầy ấy có vẻ rất chân thành khi hứa hẹn mấy việc đó. Hơn nữa tớ đã nói dối thầy, đó không phải là đoạn phim duy nhất, tất nhiên là tớ có bản sao.”

“Ồ, cậu đúng là cái đồ…” TaeYeon bật cười. “Mà tiện thể… có chuyện gì với Yuri và Jessica cơ?” cô hỏi, cô vẫn không hiểu yêu cầu kì lạ của Tiffany.

“Cậu không biết sao? Aigoo gái à, đừng có bắt tớ phải nói chứ… hai cô gái đó sẽ bị đánh trượt môn Lý mất. Họ muốn phát minh sex toy đấy.”

“Cậu đang đùa chắc!” TaeYeon bật cười và Tiffany nhún vai. Cô đang có tâm trạng vô cùng tuyệt vời. Cô chỉ hy vọng mọi chuyện từ nay trở đi sẽ suôn sẻ. Mọi chuyện phải vậy…

--------------------------- End Chap 17 ---------------------------

Teaser chap 18:

“Một vợ thì một chồng hiểu không?”

“…”

“Làm sao… làm sao… mà cậu có thể được nhận vào một trường đại học có thật mà không phải Hogwarts-online.com chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net