CHAP 19 - Fear Of Comparison

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 19 – Fear Of Comparison - Sợ Tương Đồng

*Beep beep*

SeoHyun cẩn thận đặt bookmark vào sách và cất nó sang một bên. Rồi cô lấy điện thoại. Ai lại nhắn tin cho cô vào tối muộn thế này nhỉ?

10:21 tối

From: YoonA unnie

“Chào em, Seohyun-ah! Mong là em chưa ngủ. Thứ lỗi nếu làm em thức. Nhắn tin để báo cho em là unnie đã trở về từ Italy và có thể sẽ ở lại Seoul 1 thời gian dài, công ty muốn Yoong ở lại đây! Hy vọng trong thời gian Yoong đi em vẫn vui vẻ! Unnie rất nhớ em! XOXO, Yoong.”

SeoHyun bật cười khi đọc tin nhắn dễ thương từ bạn mình. Đã được gần 2 tháng kể từ lần cuối cô gặp YoonA, YoonA đã phải chuyển đến Thụy Sĩ rồi đến thẳng Ý để tham gia một vài cuộc thi người mẫu và dù cô ấy và SeoHyun có nói chuyện, SeoHyun vẫn thấy nhớ cô. Họ đã gần gũi hơn và trở thành những người bạn rất thân.

10:25 tối

To: YoonA unnie

“Chào unnie! Không, em chưa ngủ, thật ra thì e đang đọc sách. Cuốn “Siêu Cường” (The Grand Chessboard) và nó rất hay, có khi em sẽ đọc suốt đêm mất. Thật vui khi biết unnie đã quay lại! Unnie có khỏe không? Chuyến bay an toàn chứ? Có bị say không? Những chuyện khác đều ổn chứ? Cho em biết nhé! Em cũng nhớ unnie nữa! – SH”

SeoHyun không thể không mỉm cười. Cô hoàn toàn quên béng đi quyển sách mà chỉ sốt sắng chờ đợi tin trả lời. Cô không thể đợi đến lúc được gặp lại YoonA! Rồi cô có một tin nhắn.

10:27 tối

From: YoonA unnie

“Có, có, đừng lo lắng. Yoong hoàn toàn ổn mà, chỉ là hơi mệt sau khi bay thôi. Có nhiều chuyện muốn kể với em quá! Ngày mai gặp có được không?”

10:28 tối

To: YoonA unnie

“Tất nhiên! MG café, 2h chiều nhé? Bọn mình có thể ăn trưa muộn.”

10:29 tối

From: YoonA unnie

“Chắc chắn rồi! Hẹn gặp lại em! Yoong hơi mệt, nên sẽ đi ngủ đây. Đọc sách vui vẻ nha! Ngủ ngon mơ đẹp  nữa!”

10:29 tối

To: YoonA unnie

“Unnie cũng mơ đẹp nha, nghỉ ngơi đi nhé!”

YoonA vừa cười nhe răng vừa xoay mình nằm thật thoải mái trên giường rồi để điện thoại sang một bên. Rồi cô nhìn chiếc hộp trên bàn mình. Nó là một chiếc hộp dẹt, hình dáng giống như một quyển sách. YoonA thở dài đầy run rẩy khi cô cảm nhận sự lo lắng đang chảy trong máu mình.

“Mày có thể làm được mà, Im YoonA, mày có thể làm được.”

Ngày hôm sau, Tiffany cau mày khi cô quan sát cô gái ngồi gần mình trong giờ giải lao giữa giờ. Cô và Jessica quyết định ra ngoài vài phút trước khi vào tiết tiếp theo vì thời tiết quá tuyệt. Cô gái kia trông quen đến lạ, nhưng Tiffany vẫn không thể nghĩ ra là ai. Cô ấy rất dễ thương, hơi thấp người và xinh xắn nữa. Tiffany liếc nhanh sang Jessica để chắc chắn rằng cô bạn vẫn đang cắm mặt vào cái thứ sách kì cục đáng sợ kia, rồi cô nhìn lại về phía người lạ mặt.

Cô gái kia đột nhiên nhìn thẳng vào cô. Tiffany đã muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng vì một lí do nào đó cô lại không thể, cô thấy choáng ngợp. Không phải là cô thích cô gái đó theo cách kì lạ nào đâu, cô chỉ thắc mắc sao mình lại biết cô ấy.

Cô gái kia cũng có vẻ ngạc nhiên tương tự khi thấy Tiffany. Rồi cô ấy mỉm cười, khiến cho Tiffany thậm chí còn bối rối hơn.

“Đợi tớ tí nhé.” Tiffany nói với Jessica, cái người còn không thèm ngẩng mặt lên hay phản ứng theo bất cứ cách nào.

Tiffany đi đến chỗ cô gái. “Uhh, chào cậu, chúng ta biết nhau à?” cô hỏi, mỉm cười ngượng ngùng.

Cô gái lắc đầu. “Cũng không hẳn. Cậu là Tiffany, phải không? Bạn gái của TaeYeon ấy?”

Tiffany thậm chí còn bối rối hơn và rồi cô nhớ ra. Đó là cô gái trong bức ảnh chụp cùng TaeYeon treo trên tường trong phòng cô ấy, cùng với những bức ảnh với HyoYeon, Yuri và gia đình TaeYeon nữa. Và cũng chính là cô gái đã cùng đón giao thừa với TaeYeon. Tên cô ấy là gì nhỉ?

“Tớ là Sunny,” cô gái tự giới thiệu trước khi Tiffany có thể nói được gì, cô đưa tay ra. “Tớ là bạn của TaeYeon. Rất vui được gặp cậu.”

“Sao cậu lại biết tớ?” Tiffany hỏi đầy nghi ngờ, nhưng cô vẫn bắt tay cô ấy.

“Tớ đã xem qua Facebook của cậu sau khi thấy cậu và TaeYeon set rela với nhau. Facebook thống trị thế giới mà.” Sunny nhún vai.

“Phải rồi… Cậu làm gì ở đây? Ý-ý tớ là, xin lỗi, tớ không có ý thô lỗ, nhưng tớ tưởng cậu sống ở… Daegu mà?” Tiffany hỏi, cô đang cực kì cố gắng kiềm chế cơn ghen điên rồ và kì lạ đang trỗi dậy trong mình. Cô có tật hay ghen và cô biết điều đó. Cô không có vấn đề gì với HyoYeon, vì HyoYeon là HyoYeon mà, và cô ấy quá tuyệt và có thể dễ dàng khiến bất kì ai yêu quý mình, bao gồm cả Tiffany. Nhưng khi biết rằng người bạn kì lạ đầy nghi vấn và thích đụng chạm của TaeYeon đang ở trong thành phố và TaeYeon chưa hề đề cập với cô… Giờ thì nó là vấn đề với Tiffany rồi đấy.

“Tớ được nhận vào trường này, nên từ giờ tớ sẽ sống ở đây.”

“Ồ, tớ hiểu rồi. Chắc TaeYeon rất vui khi có thêm bạn ở đây.” Tiffany trả lời xã giao, cô không hề vui mừng vì điều này.

“Ồ cậu ấy còn chưa biết cơ!” Sunny mau chóng nói và Tiffany cảm thấy ít nhất một chút ghen tuông của cô đã bớt đi trong giây phút đó. TaeYeon chưa biết… Tốt… “Tớ muốn làm cậu ấy bất ngờ.”

Tiffany gật đầu, nụ cười cô đã bớt gượng gạo hơn. Nhưng cô vẫn không ưa chuyện này lắm. Cô cảm thấy mình giống như muốn chiếm hữu và chắc chắn là muốn bảo vệ TaeYeon. Và việc có thêm một người bạn đáng nghi, mà có Chúa mới biết có phải là bạn gái cũ của cô ấy không… thật là quá sức chịu đựng của Tiffany mà.

“Oh, giờ cậu ấy đang có tiết, nhưng cậu có thể gặp cậu ấy ở đây khi cậu ấy học xong, tức là khoảng… 2 tiếng nữa. Có lẽ tớ cũng sẽ đến đây. Trừ khi cậu không muốn.” cô nói thêm với chút hờn giận.

Sunny chỉ lắc đầu một cách đáng yêu. “Tớ không phiền có cậu đâu. Thật ra tớ cũng có giờ học mà, nên tớ sẽ về khoa của mình, hẹn gặp cậu sau hai tiếng nhé, được không?”

Tiffany gật đầu. “Chắc rồi. Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại. Thật vui khi được gặp cậu.”

“Ừ… Tớ cũng thế.”

Tiffany đợi TaeYeon trước cửa lớp học. Tiết học của cô kết thúc sớm hơn và cô cảm thấy mình cần phải đến đó khi TaeYeon gặp Sunny.

TaeYeon có vẻ khá bất ngờ, nhưng cũng rất vui khi nhìn thấy cô. “Xin chào người đẹp.” cô chào và hôn phớt lên má cô ấy.

Tiffany hơi đỏ mặt rồi nhìn xung quanh. Cô rất ngại khi thân mật với TaeYeon ở nơi đông người, sau cùng thì cho đến tận bây giờ, chuyện hai cô gái công khai hẹn hò ở Đại Hàn Dân Quốc này cũng không phải bình thường. Thật may mắn là tất cả mọi người xung quanh đều bình thường với việc đó. Tiffany thật sự rất vui vì điều này, nhưng cô vẫn thấy hơi bất an khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra với cả hai trong năm cuối cấp III.

“Chào TaeTae, hôm nay thế nào?”

“Đến giờ còn tốt hơn nữa.” TaeYeon mỉm cười và nắm lấy tay Tiffany khi họ cùng bước ra khỏi tòa nhà.

“Sao bọn mình lại đi đường dài?” TaeYeon thắc mắc khi cô thấy Tiffany dẫn mình đi sai hướng.

“Oh, uh, có- rồi Tae sẽ thấy,” Tiffany mỉm cười.

“Thôi được.” TaeYeon gật đầu, nhưng bây giờ cô đã trở nên rất tò mò.

Họ bước vào sân sau. Sunny đã đợi sẵn, giống như lời cô ấy nói. Phải mất một lúc TaeYeon mới trông thấy cô và nhận ra người bạn của mình, nhưng một khi cô nhận ra, cô ngay lập tức buông tay Tiffany ra và chạy tới để ôm lấy cô gái kia.

Tiffany lại cảm thấy cơn ghen kì cục kia trong người mình. Cô nuốt khan trong khi quan sát họ chào hỏi nhau đầy hào hứng.

“Cậu làm cái quái gì ở đây thế, Sunny?” TaeYeon hỏi, cô thắc mắc, nhưng thật sự rất vui.

“Học chứ còn gì nữa! Đúng là không ngờ, nhỉ?” Sunny mỉm cười.

“Thật đấy! Cậu học ngành gì? Đừng nói là thanh nhạc nhé.”

Tiffany, người đang lắng nghe cuộc hội thoại đầy thân thiện của họ, cau mày khi nhận ra có thể cô sẽ chết vì ghen nếu như ngành học của Sunny cũng là thanh nhạc giống như TaeYeon mất.

“Không, không phải.”

Ơn Chúa! Rồi Tiffany đến gần chỗ họ và mỉm cười nhẹ nhàng rồi chạm vào cánh tay TaeYeon.

“Ôi trời, Tae thật thô lỗ mà. Fany à, đây là bạn của Tae, Sunny. Sunny, hãy gặp cô bạn gái xinh đẹp và đáng yêu của tớ, Tiffany.”

Sunny bắn mắt cười tương tự như của Tiffany, có khi còn dễ thương hơn nữa. “Tớ đã có vinh dự ấy rồi.”

Tiffany chỉ gật đầu.

“Ồ, vậy ra đây là lí do cô ấy đi đường dài!” TaeYeon nhận ra. “Bọn mình đi ăn trưa chứ nhỉ?”

Đó là bữa ăn trưa gượng gạo nhất mà lâu lắm rồi Tiffany mới ăn. Gượng gạo cho cô. TaeYeon và Sunny có vẻ có rất nhiều điểm chung và họ có rất nhiều chuyện để nói và dù cả hai đã cố “đính kèm” Tiffany vào cuộc nói chuyện của mình, cô chỉ luôn đưa ra một câu trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục ăn nốt bữa của mình.

Tiffany khá chắc TaeYeon sẽ không chia tay với mình, khi nhớ lại tất cả những chuyện cô đã trải qua, cô tin tình cảm của TaeYeon dành cho cô là rất mãnh liệt, cô biết vậy. Và cô biết bản thân mình cũng là người khá xinh xắn và thông mình, nhưng trông thấy TaeYeon cùng Sunny khiến một phần não cô nghĩ rằng họ có thể làm nên một cặp còn đẹp đôi hơn. Sunny có vẻ xinh xắn hơn, dễ thương hơn và thông minh hơn trong mắt Tiffany. Quỷ thần ơi, xét về chiều cao thì cô ấy và TaeYeon còn tương tự nhau nữa chứ, nên TaeYeon sẽ không phải kiễng chân mỗi khi cô ấy muốn h- Không! Dừng mấy suy nghĩ này lại, Tiffany Hwang! Không có chuyện hôn hít gì giữa hai người đó hết! Nhưng trông họ rất thân thiết và rất hiểu nhau… Tiffany cảm thấy đầu óc choáng váng, cô có cảm giác như mình sắp ngất.

“Hế lô? Hố lê?! Trái Đất gọi Tiffany! Cưng à, em đang nghĩ gì thế?” TaeYeon khua tay trước mắt Tiffany, khiến cho Tiffany bừng tỉnh.

“Ồ, em xin lỗi, em thấy không khỏe lắm.” Tiffany mỉm cười yếu ớt.

“Sao thế? Là do thức ăn à?” TaeYeon hỏi, đầy lo lắng, cô nắm lấy tay cô ấy.

“Không, em chỉ mệt thôi.” Tiffany lắc đầu. “Em nghĩ em nên về nhà ngủ một chút.”

“Tae sẽ đi với em, để đảm bảo là em ổn.” TaeYeon ngay lập tức nói.

Tiffany mỉm cười với người bạn gái đầy quan tâm của mình. “Không, cứ ở lại đi, em sẽ đi taxi, sẽ ổn thôi. Hai người còn có nhiều chuyện để nói với nhau mà.” cô nói, đứng dậy.

“Em chắc chứ?” TaeYeon nghi hoặc, có vẻ cô vẫn chưa bị thuyết phục.

“Ừ, em ổn mà. Tối nay em sẽ gọi cho Tae, được chứ?”

“Vậy thì được rồi.” TaeYeon từ từ gật đầu khi cô cũng đứng dậy và hôn tạm biệt Tiffany. “Chắc chắn là phải nghỉ ngơi nhiều vào đấy, được không?”

“Chắc chắn rồi. Chào Sunny nhé.” Tiffany vẫy tay và rời khỏi nhà hàng.

Sunny chỉ nhìn TaeYeon, lắc lắc đầu.

“Làm sao?” TaeYeon hỏi.

“Hai người các cậu đúng là đáng yêu không thể chịu được ấy, thật khiến tớ muốn ói ra cầu vồng mà. Tớ đã liên tục quan sát cậu ấy được một lúc và tớ nghĩ có thể cậu ấy đang ghen.”

“Ồ… thật á??”

Về phần YoonA thì cô vui hơn nhiều vào bữa trưa. Cuối cùng cô cũng được gặp lại SeoHyun sau rất nhiều tuần. Mặc dù thi thoảng họ vẫn nhắn tin cho nhau, nhưng cảm giác cứ như dài vô tận ấy. Họ đang rất vui, kể chuyện và nhiều thứ khác.

Thế nhưng YoonA vẫn hơi hồi hộp vì cô vẫn rất để tâm đến chiếc hộp trong túi xách của mình. Trước giờ cô vẫn rất quyết tâm tặng nó cho SeoHyun, nhưng cô đã mất sạch dũng khí ngay khi nhìn thấy cô ấy. Cô ghét bản thân mình vì sự hèn nhát ấy. Có lẽ để chiều hôm đó vậy…

“Vậy unnie thực sự sẽ ở lại Seoul một thời gian dài ư?” SeoHyun vui vẻ hỏi.

“Đúng vậy.” YoonA gật đầu. “Có khi unnie còn có thể thực sự học xong cấp III nữa. Học với giáo viên riêng hay đại loại vậy thì khó mà xong, em biết mà… Và bố mẹ cũng muốn unnie học xong hoàn toàn và có thể còn cho unnie học đại học như một người bình thường nữa.”

“Ừ, em hiểu.” SeoHyun mỉm cười. “Unnie sẽ học xong trong một năm và sau đó chúng ta có thể cùng học chung đại học!”

YoonA bật cười. “Unnie rất thích sự nhiệt tình của em đó.”

“Em xin lỗi? Có phải chị là Im YoonA không?” một cô bé nào đó chen ngang vào cuộc nói chuyện của họ. Cô bé có lẽ khoảng 13 tuổi.

YoonA có vẻ hơi bối rối. “Ừ, là chị đây.”

Cô bé cười rất tươi và đầy hạnh phúc. “Ôi Chúa ơi, thật may mắn! Chị có thể kí cho em một bức ảnh không?!” cô bé hỏi to.

YoonA hơi bối rối và SeoHyun cũng vậy. Rồi cô bé đưa cho YoonA một cuốn tạp chí với hình của cô người mẫu trẻ trong đó. Đó là một cuốn tạp chí Hàn Quốc dành cho những cô bé tuổi thiếu niên, YoonA thường xuyên xuất hiện trong mục về thời trang.

“Ừ, tất nhiên rồi.” YoonA trả lời, cô vẫn hơi bất ngờ khi nhận lấy cuốn tạp chí cùng với một chiếc bút. “Tên em là gì vậy, cô bé?” cô hỏi.

“Lee TaeYeon ạ.” cô bé nói, khiến YoonA bật cười.

“TaeYeon sao, đó cũng là tên của chị họ chị đấy! Haha!” YoonA vui vẻ nói trong khi kí lên cuốn tạp chí kèm theo vài dòng viết cho cô bé.

Cô bé TaeYeon kia lấy lại đồ của mình và trở về chỗ ngồi cùng với một nụ cười thật hạnh phúc.

“Gì thế nhỉ?” YoonA hỏi, vừa vui vừa khó hiểu.

“Unnie có fan rồi đấy.” SeoHyun khẳng định. “Thực sự rất nổi tiếng rồi.”

YoonA chỉ lắc đầu. “Cũng không hẳn, unnie không hiểu có chuyện gì vừa xảy ra, haha.” cô nói.

“Chị có thể trở nên rất nổi tiếng đấy, biết không?” SeoHyun nói. “Giờ mới chỉ là một loạt photoshoots, quảng cáo Pro-Active và một bài phỏng vấn trên tạp chí thời trang thôi, nhưng chị có thể trở thành Gisele Bündchen tiếp theo đấy!”

“Cara Delevingne thì đúng hơn.” YoonA khẽ cười khúc khích.

“Nah, chị xinh hơn cô ấy nhiều, unnie.” SeoHyun phản bác.

“Có thể, nhưng hoàn toàn cũng cong như cô ấy cả thôi.” YoonA buột miệng và ngay lập tức bịt miệng lại khi nhận ra cô vừa lỡ lời và thực sự nói to điều đó. Trước mặt SeoHyun. Kì cục. Cho đến giờ chị họ TaeYeon của cô là người duy nhất biết chuyện này và dù cô đã muốn tỏ tình với SeoHyun, cô cũng không muốn công khai theo cách này. Đột nhiên cô nghĩ rằng tỏ tình với SeoHyun mà không công khai giới tính thật của mình với cô ấy trước thật là một ý tưởng ngu ngốc.

Cô thận trọng quan sát phản ứng của cô gái kia. SeoHyun có vẻ khá bất ngờ khoảng một giây, nhưng nhanh chóng giấu nhẹm điều đó với một nụ cười. Hai người im lặng vài giây, cho đến khi SeoHyun hắng giọng. “Từ khi… Sao unnie không nói với em sớm hơn?” cô nói.

YoonA sờ gáy và xoa xoa nó, cố gắng giấu đi cảm giác không thoải mái lúc này của mình. “Chị… đã không chắc chắn trong một khoảng thời gian rất dài và, em biết đấy… đại loại thế.” cô lẩm bẩm, cô không biết phải nói gì.

“Thật ư?”

“Và chị cũng không chắc liệu em có còn cảm nhận về chị như trước không. Bọn mình… bọn mình vẫn ổn cả chứ?” YoonA hỏi.

“Tất nhiên rồi.” SeoHyun mỉm cười. “Em sẽ không phải là bạn tốt nếu em bận tâm chuyện đó, phải không nào?”

YoonA bất an mỉm cười lại. “Cảm ơn em.”

“Không cần cảm ơn em đâu. Điều gì đã khiến chị chắc chắn vậy?”

“Ờ…” YoonA đỏ mặt. Không. Chưa phải lúc. “Chị đã phải lòng một cô gái.”

“Chị đùa chắc!”

“Không.”

“Thật tuyệt, unnie! Chị tìm được người yêu khi ở nước ngoài à?”

YoonA cười ngậm ngùi. “Không, không phải. Chị chưa nói với cô ấy.”

“Thật tiếc.” SeoHyun nói và có vẻ rất chân thành. “Chị xứng đáng được yêu mà.”

Cô ấy không hề biết rằng câu nói đó khiến cho YoonA còn buồn hơn. Đó là dấu hiệu có lẽ SeoHyun sẽ không chấp nhận lời tỏ tình của cô.

“Chị sẽ gặp lại cô ấy chứ? Em đoán là chị gặp cô ấy trong lúc làm việc, phải không?”

“Ừ, đúng vậy.” YoonA nói dối. “Và chị không biết, nên nghĩ ngợi đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả. Thôi không nói chuyện về cô ấy nữa, nhé?”

“Được ạ.”

Sunny đã thuyết phục TaeYeon đến thăm Tiffany một cách bất ngờ vào tối hôm đó. Lúc đầu TaeYeon có hơi lưỡng lự, cô cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều chuyện để nói với Sunny, nhưng cuối cùng cũng đã đồng ý. Tiffany thực sự đã ghen ư?

TaeYeon cười khúc khích. Cô nghĩ rằng chuyện đó là không thể. Tại sao Tiffany phải ghen? Tiffany gần như hoàn hảo, mặc dù thi thoảng TaeYeon cũng thấy cô ấy hơi khó hiểu.

Người gác cổng đã biết TaeYeon vì cô là vị khách thường xuyên đến căn hộ của Tiffany, nên ông ấy ngay lập tức cho cô vào mà không hỏi bất cứ câu hỏi gì. TaeYeon đi thang máy và nghịch bó hoa hồng trong tay. Sunny cũng đã gợi ý nên mua hoa tặng Tiffany. Cô ấy đúng là một người bạn thông thái.

Cô gõ cửa và dùng bó hoa che đi lỗ nhìn trên cánh cửa. Cô phải đợi khá lâu thì cánh cửa mới chịu mở ra và một cô gái hé mắt nhìn cô.

“Ồ.” cô ấy ấp úng, mở cửa rộng hơn một chút, nhưng chưa mở hoàn toàn.

“Chào người đẹp.” TaeYeon nở nụ cười tươi tắn nhất của mình và đưa tay đang cầm bó hoa của mình ra. “Tae vào được không?”

Tiffany đã không trả lời trong khoảng một giây, nhưng rồi cô mở cửa, mời TaeYeon vào trong mà không nói gì. Cô cũng nhận lấy bó hoa. “Tae ngọt ngào thật đấy.” cô mỉm cười.

TaeYeon phải thừa nhận trông Tiffany rất mệt mỏi và có thể là hơi buồn. Điều đó khiến cô khó chịu và thực sự vôôôô cùng tội lỗi.

“Tae muốn uống gì?” Tiffany hỏi.

“Tae không khát, cảm ơn em, Tae muốn nói chuyện.” TaeYeon nói và đóng cửa lại rồi cùng Tiffany vào phòng cô ấy. Hai người ngồi cạnh nhau trên giường của Tiffany.

“Về chuyện gì?”

“Sunny.” TaeYeon nói, cô không muốn vòng vo.

Gương mặt Tiffany hơi tối sầm lại. “Cậu ấy thì sao?”

“Em không thích cậu ấy, đúng không?”

“Không phải thế…” Tiffany gượng gạo nói.

“Em chắc chứ?” TaeYeon nhìn vào mắt Tiffany và cô thấy được sự lưỡng lự trong đó.

“Em… không thích hai người thân thiết như thế. Làm ơn đừng nghĩ là em ngốc nhé.”

TaeYeon cười, cô nhận ra thực sự Sunny đã đúng. “Em không cần phải ghen. Sunny chỉ là bạn thôi.”

“Nhưng hai người rất giống nhau! Hai người có quá nhiều điểm chung! Còn hai người chúng ta thì…” Tiffany trở nên buồn bã.

“Chính xác là thế đấy. Em chưa nghe đến cái gọi là đối lập thì thu hút sao? Hẹn hò với Sunny về căn bản sẽ giống như tự Tae hẹn hò với mình vậy, và như thế thì chẳng phải kinh dị sao. Em có muốn tự hẹn hò với mình không?”

Tiffany ngậm ngùi cười, cô xấu hổ. “Không, không đâu. Em sẽ ghét cuộc hẹn đó mất. Em… nghĩ em hiểu rồi… ôi Chúa ơi, em thấy thật ngu ngốc.”

“Em không ngu ngốc. Em rất tuyệt. Em là bạn gái Tae và Tae y-” TaeYeon dừng lại giữa câu, mặt đỏ như gấc chín và cô rời khỏi ánh nhìn.

“G-gì cơ?” Tiffany lắp bắp.

“Phải, phải đấy.” TaeYeon lên tiếng sau vài giây, cô nhìn lại vào đôi mắt đang mở to của Tiffany, đột nhiên cô tràn trề dũng khí. “Em là bạn gái Tae, tất nhiên Tae yêu em. Nếu không sao Tae lại hẹn hò với em, không rõ ràng sao? Tae yêu em, Tiffany Hwang.” cô nói, dũng khí dần dứt áo ra đi. Đột nhiên cô thấy hơi ngượng ngùng.

Tiffany từ từ mỉm cười cho đến khi đôi mắt cô híp chặt lại. “Em cũng yêu Tae, TaeTae à.” cô vui vẻ nói.

TaeYeon cảm nhận được niềm hạnh phúc như đang xâm lấn cơ thể mình. Rồi cô nghiêng người đến và hôn Tiffany thật sâu. Đó có lẽ là nụ hôn nồng nhiệt nhất của họ. Không, không phải có lẽ. Đó chắc chắn là nụ hôn nồng nhiệt nhất từ trước đến giờ. TaeYeon không quan tâm lúc đó Tiffany có bị sốc bởi nụ hôn hay không, cô muốn cô ấy và đã không thể ngăn mình lại. Cô vuốt ve má của Tiffany với tay phải rồi vòng tay trái qua cổ Tiffany, kéo cô ấy lại gần hơn. Cô gần như có thể cảm thấy cảm giác thiếu an toàn của Tiffany và nghĩ rằng nghĩa vụ của cô là khiến cô ấy cảm thấy thoải mái.

Cô chậm lại một chút và thì thầm vào tai Tiffany, làm một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng cô ấy. “Không sao đâu, em yêu.”

“Em biết.” Tiffany nói và trước sự bất ngờ của TaeYeon, cô hôn cô ấy một lần nữa cũng với sự mãnh liệt mà TaeYeon có trước đó. Lần đầu tiên lưỡi họ chạm nhau và TaeYeon có cảm giác như cô sắp ngất lịm đi, đầu óc cô quay cuồng choáng váng và cô thật sự chết mê chết mệt mà mê đắm cô gái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net