CHAP 5 - Cup Of Friendship

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5 - Cup Of Friendship - Chiếc Cốc Tình Bạn

“Nghi ngờ không phải là cái kết của sự hiểu biết, mà là mở đầu của nó.” YoonA nói chậm rãi, gật gù và cô chỉ lắng nghe những suy nghĩ của TaeYeon về Tiffany. TaeYeon thực sự cần phải nói với một ai đó và YoonA có vẻ là người hoàn hảo cho việc này, vì cô không biết về Tiffany hay bất cứ ai ở khu này.

Họ đang ngồi ở một quán café gần nhà, chỉ đơn thuần là đi chơi cùng nhau vào một buổi chiều.

“Chị cần phải liên lạc lại với cô ấy bằng cách nào đó.” YoonA nói.

“Chị biết, chị biết, nhưng chuyện không đơn giản như vậy, cô ấy thực sự rất khó tiếp cận… Phew… Chuyện này đang khiến chị phát điên lên đây. Nhưng ngày mai có giờ Vật lí, bọn chị chắc chắn sẽ nói chuyện, vì dự án.” TaeYeon mỉm cười. Cô thực sự hy vọng ngày hôm sau sẽ suôn sẻ. Làm ơn đừng có thêm sự ngập ngừng giả tạo nào nữa.

“Ồ, vậy thì, chúc may mắn, unnie.” YoonA cười ngoác miệng.

“Cảm ơn em, chắc chắn chị sẽ cần một chút vận may.” TaeYeon trả lời khi nhấp một ngụm chocolate nóng.

“Trong trường hợp mọi chuyện không được ổn thỏa vào ngày mai, hãy tin ở em, em sẽ giúp chị vào cuối tuần.”

“Bằng cách nào?”

“Em cũng chưa biết, nhưng em sẽ nghĩ ra cách gì đó. Chúng ta có thể đơn giản là đến thăm cô ấy một cách bất ngờ chẳng hạn. Nếu như không được, thì đơn giản là cưa cô ấy. Trực tiếp. Không vòng vo.” YoonA cười nhếch miệng.

Mới nghĩ đến thôi mà TaeYeon đã đỏ mặt. “Nói thì dễ lắm.” cô lẩm bẩm.

“Ôi thôi màaaa.” YoonA thở dài. “Mới nghĩ đến chuyện tán cô ấy thôi mà chị đã lo lắng rồi. Thế quái nào mà chị đòi quyến rũ cô ấy nếu chị cứ nhút nhát thế này chứ?” cô rên lên một cách tuyệt vọng. Sự bất lực của TaeYeon khiến cô phát điên.

“Ahh, em chẳng giúp được chị gì cả.” TaeYeon hơi lắp bắp khi điều đó làm cô còn điên đầu hơn, vì đây là việc mà cô cần phải làm, không phải YoonA cũng không phải ai khác, mà là chính cô, Kim TaeYeon. “Thôi làm ơn chuyển chủ đề đi.”

“Rồi, rồi… vậy còn… chuyện… của em thì sao?” YoonA thì thầm, nhướn mày lên.

“À… Uhm…” TaeYeon gãi đầu và nhìn xung quanh quán café. Quán đang khá đông khách, nhà hàng này khá nổi tiếng với giới trẻ. Bỗng cô nhìn thấy một vài cô gái ở trường. Cô chưa hề chú ý đến họ trước đây. Sojin, SoYeon, SooYoung và SeoHyun. TaeYeon nuốt khan khi cô nhận ra tất cả những cái tên này đều bắt đầu bằng chữ S. Quả là một nhóm kì lạ. “Em có thấy ai trong số bốn cô gái này… thu hút không?”

YoonA cau mày khi cô nhìn về bốn cô gái. Cô bĩu môi, suy nghĩ rất kĩ. “Em không biết… em có thấy vậy không? Họ đều rất xinh đẹp, nhưng em không chắc liệu em có thích ai… một cách bất thường nào không.”

Đột nhiên một trong số bốn người quay người lại và để ý thấy TaeYeon và YoonA đang nhìn họ. YoonA ngay lập tức nhìn sang hướng khác. TaeYeon chỉ mỉm cười và cô gái mỉm cười lại. “Chào chị.” cô nói. TaeYeon chào cô rồi sau đó nhìn YoonA, người đang có vẻ không thoải mái.

“Người này là người xinh nhất.”

“Ồ… thật sao?” TaeYeon mỉm cười. “Vậy… SeoHyun…”

===========================

“Sắp đến lượt bọn mình rồi.” TaeYeon lẩm bẩm khi cô và các bạn cùng lớp đang đứng ở sân trường, quan sát nhau đánh những quả trứng. Chuyện này khá là hài hước. Một vài học sinh thất bại thảm hại, vài người khác lại làm tốt một cách đầy ấn tượng. Thầy giáo thì hào hứng với mọi thứ.

“Được rồi, tiếp theo là… Kim TaeYeon, Hwang Tiffany.” Ông nói, nhìn vào danh sách học sinh của mình.

TaeYeon nhìn về phía Tiffany, người đã đứng ở phía bên kia sân suốt từ đầu đến giờ. TaeYeon lấy những quả trứng cô đã chuẩn bị từ sáng sớm hôm đó ra và không nói lời nào với Tiffany, họ chuẩn bị dự án của mình. TaeYeon sau đó liếc qua Tiffany và ánh mắt họ gặp nhau một lúc lâu. TaeYeon chỉ mỉm cười và gật đầu. Tiffany nhẹ nhàng mỉm cười lại và ngừng việc giao tiếp bằng mắt của họ trước khi lấy cây gậy đánh gôn của thầy giáo.

“Chúc may mắn.” TaeYeon thì thầm vào tai Tiffany và chạm vào vai cô ấy trong khoảng một giây.

Tiffany đánh quả trứng. TaeYeon nhắm mắt lại trong một giây trong khoảnh khắc đó, nhưng cô không hề phải lo lắng. Quả trứng của họ bay khá tốt. Nó không đi quá xa, đúng hơn là khá gần, nhưng so sánh với trứng mà những học sinh khác đã đập nát ngay trên sân… Họ làm tốt đến đáng ngạc nhiên. Nhưng TaeYeon vẫn cảm thấy họ đã có thể làm tốt hơn thế. Rõ ràng là Tiffany đã quá cẩn thận với cú đánh của mình. Thầy giáo chỉ mỉm cười và đi bộ đến để kiểm tra quả trứng. Nó đã không bị vỡ.

Tiffany và TaeYeon nhìn nhau. “Chúng ta đã làm tốt.” Tiffany nói khẽ, để chỉ có TaeYeon, người đang gật đầu, có thể nghe thấy cô.

“Nhưng cũng không phải tốt nhất.” TaeYeon nói thêm.

“Đánh đẹp lắm.” thầy giáo cười với cả hai. “Một trong những cú đánh tốt. Cả hai đều được điểm A.”

“Whoa, thật tuyệt!” TaeYeon cười hào hứng. Cô nhìn về Tiffany, nhưng dù cô ấy đang mỉm cười, cô ấy đã lùi lại một bước, dường như là muốn xây nên một bức tường chắn vô hình giữa hai người họ. TaeYeon hiểu. Họ không phải bạn. Được. Cô hiểu điều đó. Nó khiến cô hơi khó chịu khi cô lại một lần nữa nhớ đến nhiệm vụ của mình.

Làm thế nào làm thế nào làm thế nào???

“Được rồi, tiếp theo… Kwon Yuri và Jung Jessica.”

Im lặng.

Sau một vài giây im lặng, mọi người bắt đầu nhìn xung quanh và bàn tán.

“Kwon Yuri, Jung Jessica!” thầy giáo lặp lại.

“Jessi!” Tiffany đi ra xa một chút đến nơi một người đang nằm trên bãi cỏ, cô quỳ xuống và lắc mạnh người đó.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” một người trong đám đông lên tiếng. TaeYeon đang đứng gần đó, nên cô đã trót nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của học sinh đó với bạn mình.

“Cô ta chết rồi à?” một cô gái nào đó hỏi.

“Đâu, chỉ đang ngủ thôi, cậu biết cô ta mà.” học sinh thứ ba nói.

“Vào tháng 12? Trên bãi cỏ? Tớ biết là chưa có tuyết, nhưng giời ạ, cô ta sẽ ốm đấy.” học sinh thứ nhất thắc mắc.

“Ờ, như thể cậu quan tâm đến cô ta ấy.”

“… Ờ nhỉ.”

 ===========================

Tất cả mọi người đang quan sát công chúa ngủ trong rừng thức dậy. Jessica dụi mắt một cách lười biếng trước khi nhìn Tiffany.

“Chuyện gì thế?” cô hỏi rất khẽ. Chỉ Tiffany nghe được cô.

“Đến lượt cậu và Yuri rồi đấy.”

“Thật á?” Jessica chậm chạp đứng dậy với sự giúp đỡ của Tiffany rồi nhìn về phía thầy giáo mà vẫn còn ngái ngủ.

“Trứng của em đâu?” thầy hỏi. “Và bạn cùng làm với em đâu rồi?”

“Em không biết.” Jessica trả lời trung thực. Yuri vắng mặt. Phải, phải, bất ngờ thật đấy.

“Các em chưa làm dự án, phải không.” thầy giáo nói, rõ ràng ông không vui cho lắm.

Jessica chỉ biết nhún vai. “Em e là vậy, em xin tự mình xin lỗi thầy. Chỉ em thôi.” Cô nói, gãi đầu. “Cho chúng em điểm F đi ạ.”

Mọi người đang quan sát trong im lặng tuyệt đối. Mặt thầy giáo đang từ từ biến sắc. Đầu tiên, rõ ràng là mặt ông ta tối sầm lại, rồi chuyển sang trắng bệch, rồi mặt đỏ tía tai. TaeYeon nghĩ thầy giáo có thể hoàn toàn làm một con tắc kè hoa.

Thầy giáo mở miệng và hít một hơi thật sâu. Mọi người đều đang cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vô cùng tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng thầy giáo đã không hét lên. Ông chỉ thở ra thật sâu như khi hít vào và nhìn Jessica không một chút biểu cảm.

“Cả em và Yuri đều nhận điểm F và cả hai sẽ tiếp tục cùng làm dự án tiếp theo. Nếu dự án đó cũng không xong, hai em sẽ cùng bị đánh trượt môn của tôi.” thầy giáo nói một cách chắn chắn.

 Jessica trông có vẻ lơ đãng. Cô không biểu hiện gì và đang nhìn vô định.

“Jessi, đừng có ngơ người ra thế! Không phải bây giờ!” Tiffany thì thầm vào tai cô một cách rõ ràng và lắc hai cánh tay cô.

Jessica chớp mắt và trong một khoảnh khắc, có vẻ như cô đã trở lại với thực tại. “Được rồi.” cô nói.

“Jessi, cậu nhận ra là lần này cậu sẽ phải làm dự án, đúng chứ?” Tiffany muốn đảm bảo chắc chắn.

Jessica chỉ gật đầu. “Tớ sẽ nghĩ ra cái gì đó…”

Thầy giáo sau đó nhìn về phía Tiffany. “Ồ, phải rồi. Vì Jessica và Yuri vẫn cùng làm với nhau, em sẽ vẫn cùng nhóm với TaeYeon vào dự án tiếp theo.”

Tim TaeYeon lạc mất một nhịp.

Một cơ hội nữa ư?

 ===========================

“Tao cần thêm thời gian.” TaeYeon nói khẽ khi Sunmi lôi cô vào một nhà vệ sinh không có người sau tiết học cuối, tiết học mà cả hai học cùng nhau.

Giờ đã là hơn một tuần và TaeYeon nhận ra cô đang rất nguy cấp.

“Thêm thời gian?” Sunmi nhắc lại, nhướn mày lên.

“TaeYeon gật đầu. “Phải.”

Sunmi cau có, cô ta rõ ràng không vui vẻ lắm với ý kiến này. “Tao để ý là mày đang có tiến triển. Việc này, tao sẽ không nói dối, khá là bất ngờ đối với tao đấy.”

“Đúng, tao đang có tiến triển. Bọn tao là… bạn.” TaeYeon hơi lưỡng lự. Họ còn lâu mới là bạn, Tiffany vẫn không chào cô khi gặp ở hành lang, nhưng ít nhất họ đã nói chuyện… khi cần thiết. Còn hơn là không có gì. Có lẽ vậy.

“Tao có thể thấy mày đang thực sự cố gắng.” Sunmi nói. TaeYeon không dám chắc cô ta có nghiêm túc hay không, nhưng có vẻ như cô ta đang thực sự nghiêm túc.

TaeYeon nuốt khan, lo lắng. Cô lo đến nỗi cô nghĩ mình sắp nôn. Thật may khi họ đã ở trong nhà vệ sinh sẵn rồi. Cô bắt đầu run bàn tay phải, cô luôn làm như vậy khi lo lắng hay cảm thấy buồn nôn.

“Được rồi, bởi vì tao rất rộng lượng, mày có thời gian cho đến hết tuần học đầu tiên vào tháng Một.” Sunmi nói sau một lúc.

TaeYeon thở ra toàn bộ không khí mà cô đã cố nén suốt thời gian đó. Cô đã thành công. Kiểu như vậy. Sunmi vừa cho cô thêm hơn hai tuần nữa. Cô cần phải gặp Tiffany trong kì nghỉ đông. Kì nghỉ đông kéo dài 10 ngày. Nhưng… Sunny sẽ đến chơi vài ngày. Và YoonA vẫn ở đây, mặc dù cô ấy đang tìm một chỗ tốt hơn để ở, vì chắc chắn cô sẽ ở Seoul lâu hơn một chút. Uhh, tệ thật.

TaeYeon cần phải nghĩ ra cách gì đó. Nhưng… hãy biết ơn vì Sunmi vừa đẩy hạn chót lâu hơn một chút đi, Kim TaeYeon, hay biết ơn.

TaeYeon cười mỉm một chút. “Cảm ơn. Tao sẽ làm hết sức.”

Sunmi chỉ gật đầu và có vẻ như cô ta cũng sẽ không tiếp tục với cuộc nói chuyện, nên TaeYeon quay đi và bắt đầu bước đi.  Lại một lần nữa cái suy nghĩ phiền phức kia hiện lên trong tâm trí cô. Nhưng… Tiffany có thể vô tội…

  ===========================

 

“Huh… lạ thật.” TaeYeon lẩm bẩm khi cô xem thông báo mới của mình trên Facebook.

“Chuyện gì vậy?” YoonA thắc mắc. Cô đang sắp xếp hành lí của mình vì cô đã quyết định chuyển đến một khách sạn mà cô tìm và đặt chỗ trên mạng. Cô sẽ ở lại Seoul thêm một thời gian và thật không may là cô không thể ở nhà TaeYeon lâu như vậy. Nhưng YoonA không quan tâm, cô đủ giàu có để trả tiền phòng khách sạn không chỉ vài ngày, mà vài tuần hay thậm chí vài tháng.

“Chị nhận được lời mời đến một bữa tiệc mừng năm mới từ vài người bạn cùng lớp. Chị đoán là ai đó đã sơ ý mời nhầm, chẳng ai mời chị đi đâu bao giờ cả.” TaeYeon nói đầy khó tin.

“Chị nên đi.” YoonA nói.

“Không, chị không nên, chị sẽ chỉ ngồi một chỗ và nhìn chằm chằm. TaeYeon nói, lắc đầu.

“Ờm, Tiffany sẽ đi đấy.” YoonA nói, nhìn vào danh sách những người đã xác nhận sẽ đến bữa tiệc.

“Hôm đó là ngày mùng 2 tháng 1. Sunny sẽ ở đây… có lẽ vậy.” TaeYeon phản đối.

“Em sẵn sàng làm bạn với chị ấy.” YoonA cười mỉm. “Em dễ gần mà. Em sẽ chơi được với chị ấy thôi.”

TaeYeon thở dài. “Chị sẽ quyết định sau.” cô nói.

“Add cô ấy đi chị.” YoonA nói khi cô để ý thấy Tiffany và TaeYeon vẫn chưa kết bạn trên Facebook.

“Cái gì? Không!”

“Tại sao không? Chị ngại à?”

“Ừ.” TaeYeon thừa nhận và khoanh tay lại.

YoonA cười khúc khích, cô lấy chuột và ấn vào nút “add friend”.

“YoonA!” TaeYeon hét lên khi nhận ra điều mà YoonA vừa làm, trong khi YoonA cười ngặt nghẽo.

“Cái gìii? Nghe này, chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra là cô ấy sẽ không chấp nhận. Nhưng tại sao lại không chứ.  Cô ấy có ti tỉ bạn bè, rõ ràng còn gì.”

TaeYeon đành phải đồng ý với điều đó, nhưng cô không nói thành lời. Cô đang hơi run. Hành động đó thật táo bạo! Không phải quá táo bạo… nhưng với TaeYeon thì đúng là vậy.

Tận sâu trong lòng TaeYeon khá mừng khi YoonA đã làm vậy. Tự bản thân cô sẽ chẳng bao giờ gom đủ dũng khí để làm điều đó. Nhưng dù sao cô cũng vô cùng lo lắng.

YoonA mỉm cười. “Chị sẽ đi. Sẽ đi…”

 ===========================

“Kwon Yuri.”

Yuri dừng lại giữa đường đến lớp học. Đó là thứ Hai, ngày đầu tiên trong tuần học cuối cùng của năm trước kì nghỉ đông. Cô đến muộn, rất rất muộn. Quả là ngạc nhiên. Không phải là cô ấy quan tâm đâu. Jessica Jung là người đã chặn cô lại. Yuri đợi khoảng vài giây, vì Jessica phải bắt kịp cô.

“Jessica Jung.” cô nói. “Tôi tưởng mình đã nói khá rõ ràng ở lần trước rồi.”

“Không phải chuyện đó.” Jessica trả lời. “Là dự án Vật lí của chúng ta.”

“Cái gì? Cậu đang nói về cái gì vậy?”

“Hiển nhiên là thầy Park đã giao cho chúng ta một dự án. Cậu biết đó, mấy cái dự án quái quỷ mà cứ nửa tháng lại phải làm một lần ấy…”

Yuri có vẻ ngây ra, nhưng Jessica chỉ cho rằng đó là vì cô ấy quá ngốc để hiểu được mọi thứ ngay tức thì, nên cô từ từ tiếp tục.

“Chúng ta phải làm dự án tiếp theo cùng nhau và nếu không làm, chúng ta sẽ trượt môn học ngu ngốc này.”

Yuri vẫn ngây ra. “Chúng ta có làm dự án môn Vật lí à?”

“…” Jessica không thốt nên lời. “… Ừ? Chúng ta có?”

“Thật sao?”

“Uhmm… Có. Chúng ta có. Mỗi thứ Sáu thứ hai của tháng, tiết học đầu tiên.”

“Ahhh! Đúng! Xin lỗi, hoàn toàn quên mất chuyện đó. À phải… Xin lỗi, TaeYeon luôn tự làm một mình, nên chuyện đó hoàn toàn vụt khỏi đầu óc tôi. Ồ, lẽ ra tôi nên nhớ mới phải, vì lần trước tôi đã giúp cậu ấy…” Yuri ngừng nói, nhìn vào Jessica và cười khi cô nhớ lại chuyện làm xịt lốp xe của cô ấy.

Jessica phát ra một tiếng thở dài, không hề nghi ngờ điều gì. “Tôi không ngờ mình lại phải hợp tác với một tên thiểu năng trí tuệ như cậu.”

“Thiểu năng trí tuệ? Xin lỗi. Tôi tưởng cậu muốn tôi bóc tem cậu kia mà.” Yuri cười nhếch miệng.

“Tôi không phải gái đồng trinh.”

“Có thể cậu không còn đồng trinh khi là gái thẳng, nhưng cậu vẫn đồng trinh khi là gái cong.” Yuri giải thích. “Tự cậu nói vậy còn gì.”

“… Thôi được rồi. Quay trở lại chuyện dự án, đừng có cả gan trốn tiết học hôm thứ Sáu đấy. Đấy là tiết cuối cùng trước kì nghỉ Giáng sinh, chúng ta cần phải bàn bạc. Về chuyện khi nào thì làm và mấy thứ tương tự.”

“Chắc rồi… Tôi sẽ cố không ngủ quên.”

“Cậu sẽ không ngủ quên… Đưa tôi số điện thoại của cậu.”

“Cái gì? Tại sao?”

“Tôi sẽ gọi cậu vào sáng thứ Sáu để đảm bảo là cậu sẽ dậy.”

“Cậu sẽ không có được số điện thoại của tôi đâu.”

“Vậy thì…” Mắt Jessica sáng lên khi cô nhanh chóng lấy chiếc điện thoại đang thò ra ngoài túi áo đằng trước của Yuri, cô quay người lại và trong khi Yuri cố gắng lấy lại điện thoại, cô cố bấm số của mình.

“Yah! Trả lại đây!” Yuri ra lệnh, cố gắng với tới chiếc điện thoại, vật lộn với Jessica. Jessica thấp hơn và lười biếng hơn, nên Yuri cho rằng việc này sẽ dễ dàng, nhưng Jessica đã khiến cô ấn tượng bởi khả năng của mình. Jessica rất nhanh và khỏe. Hung dữ. Jessica hung dữ. Một suy nghĩ bậy bạ thoáng qua đầu Yuri khi cô lùi lại một chút. Không phải vì những suy nghĩ bậy bạ khiến cô khó chịu đâu. 90 phần trăm những suy nghĩ của cô đều bậy bạ cả. (Các readers có thể hiểu fierce Jessica là Jessica manh động được không nhỉ?) =))

Yuri không cố nữa và Jessica quay người lại và trả cô chiếc điện thoại. “Cảm ơn.” Cô ấy cười tươi, trước khi rời đi.

“Tôi ghét cậu.” Yuri lầm bầm khi đút điện thoại trở lại túi áo khoác.

Jessica đã nghe thấy, quay người lại, tặng Yuri một cái nháy mắt rồi bước đi.

  ===========================

TaeYeon rời trường hơi sớm ngày hôm đó. Cô đã hứa sẽ giúp YoonA chuyển đến khách sạn và ổn định một chút. YoonA đã quen với việc ở khách sạn, nhưng vẫn tốt hơn nếu có ai đó bên cạnh. Cô ấy hiện tại không có quản lí, nên TaeYeon đã tình nguyện. Cô không thực sự phiền với việc trốn học. Nhưng cô cảm thấy hơi buồn. Tiffany đã không hề ở trường vào ngày hôm đó. TaeYeon đã thử hỏi xung quanh, nhưng có vẻ như chẳng có ai biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy cả. Có lẽ Jessica biết, nhưng TaeYeon hơi sợ khi phải hỏi cô ấy. Lỡ như Tiffany ốm và cô sẽ không thể gặp được cô ấy cho đến hết năm thì sao? Như thế sẽ thật tệ.

TaeYeon đã gần về đến nhà rồi, cô đang đeo tai nghe, lạc vào trong dòng suy nghĩ của mình.

Cô đang kiên nhẫn chờ đợi trên vạch dành cho người đi bộ, điện thoại cô ở trên tay, cô đang chọn bài hát, để cho những chiếc ô tô đi qua. Không có chiếc xe nào ở bên trái, nhưng có một chiếc xe tải lớn ở bên phải, nên cô phải đợi. Một khi chiếc xe tải từ từ lái đi và chiếc ô tô đằng sau nó dừng lại để cô sang đường, cô bước xuống đường mà không nghĩ ngợi gì thêm.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng két lớn. Tiếng phanh. Ai đó vừa giậm phanh rất mạnh. Cô nhanh chóng quay đầu và nhìn sang bên trái. Có một chiếc xe, hoàn toàn không biết từ đâu tới, rõ ràng đã tăng tốc. Mắt TaeYeon mở to. Cô không hề ngốc như mỗi một diễn viên thứ chính trong một bộ phim nào cả, chắc chắn cô không ở đó đợi một chàng hiệp sĩ hăm hở tới để một cách diệu kì nào đó cứu sống cô. Không. Cô cố chạy càng nhanh càng tốt. Cô sẽ không chạy kịp. Nhưng chiếc xe đã dừng lại. Đầu gối cô bắt đầu run lên khi cô sang được đường. Khi đã an toàn ở bên kia đường, cô quay người lại và nhìn chiếc ô tô. Nó lái đến vệ đường, trước khi cửa xe mở. Một cậu con trai, khoảng tầm tuổi TaeYeon, đang ngó đầu ra ngoài, trông rất giận dữ.

“Con m** l**! Mày đang nhìn chỗ đ** nào thế hả, con chó!?!” hắn hét vào mặt cô dữ dằn.

TaeYeon hít một hơi thật sâu. Ban đầu cô đã định mặc kệ cậu ta, nhưng vì tâm trạng cô đang không tốt, cô bỗng cảm thấy mình cần cãi lại. Cô mở miệng định hét cái gì đó vào mặt hắn, nhưng ai đó đã làm điều này trước cả cô.

“Thằng khốn kiếp, mày nghĩ mày là ai hả? Xin lỗi cô ấy đi! Thằng đ** b***!!!! Mày đã tăng tốc, tao thấy rồi!”

TaeYeon nhìn người đó, sốc nặng.

“Tiffany?” cô nói, vô cùng ngạc nhiên. Đó thực sự là cô ấy.

Tiffany có vẻ vô cùng tức giận, cô hoàn toàn lờ đi sự hiện diện của TaeYeon, cô đang bận chửi rủa gã trai kia.

“Con ả khốn nạn!” cậu con trai kết thúc cuộc đối thoại trước khi đóng cửa xe và nhanh chóng phóng xe đi. Lại tiếp tục tăng tốc.

“Đồ ngu.” Tiffany lẩm bẩm, cô thở mạnh sau trận la hét vừa rồi trong khi quan sát chiếc xe biến mất ở phía xa.

“Uhmm… Tiffany?” TaeYeon nói khẽ và cô có chút hoảng sợ sau mọi chuyện.

“Ôi trời, TaeYeon-ah, cậu có sao không?” Tiffany hỏi, đưa tay quanh cánh tay TaeYeon, hơi vuốt ve nó một chút và trông cô có vẻ thực sự lo lắng.

“Sốc, nhưng không có chấn thương nào về mặt thể chất.” TaeYeon mỉm cười.

“Trông cậu rất xanh đấy.” Tiffany nói, rút tay mình lại.

“TaeYeon chỉ lắc đầu. “Tớ không sao, thật đấy.”

Tiffany từ từ gật đầu, nhưng trông vẫn hơi lo lắng. Rồi cô nuốt khan và rời khỏi ánh nhìn với TaeYeon. Mọi chuyện đang trở nên gượng gạo.

“Cậu chắc chứ?”

“Ừ.” TaeYeon gật đầu. “Tớ phải đi…”

“Được rồi…”

TaeYeon đã ngạc nhiên khi cả hai người họ đều bước cùng một hướng.

“Ồ.” TaeYeon cười khúc khích. “Cậu đang đi đâu vậy?”

“Đến nhà chị họ tôi, chị ấy đang trông Prince.” Tiffany giải thích.

“Cậu đã đi đâu đó à?”

“Tôi đến chỗ bác sĩ.”

“Cậu ốm sao?” TaeYeon hỏi và liếc nhìn Tiffany. Ánh mắt họ lại gặp nhau lần nữa.

Tiffany mỉm cười. “Không, nhưng cảm ơn vì đã lo lắng. Chỉ là đi khám bình thường thôi.”

“À, thật vui khi biết cậu không sao…”

Sau đó họ im lặng trong vài giây.

“Cậu đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net