CHAP 7 - Thank You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 7 - Thank You - Cảm Ơn Cậu

Ngón tay của TaeYeon vẫn còn đang run lẩy bẩy khi cô từ từ gập laptop lại. Cô và Tiffany vừa mới chat với nhau. Không nhiều, thật ra còn không đáng nhắc đến, nhưng vẫn là đã nói chuyện… Hơn nữa… TaeYeon có linh cảm như buổi chiều hôm đó đã rất suôn sẻ. Liệu có cơ hội nào để cô thành công với nhiệm vụ của mình không? Thực sự có cơ hội không? Cô luôn có chút hy vọng nhỏ nhoi đâu đó sâu thẳm trong lòng mình. Đó chính là điều khiến cô thực sự tiếp tục cái… kế hoạch không tồn tại của mình. Nếu cô đã tin rằng nó vô dụng ngay từ đầu thì cô thậm chí còn chẳng thèm cố. Cô có hy vọng. Có một cơ hội. Làm ơn…

Ngày hôm sau thực sự rất đáng thất vọng với TaeYeon. Và cả ngày tiếp theo cũng vậy. Tiffany đã không đến trường hai ngày liên tục rồi. Đợi đã, cô ấy cũng bỏ cả buổi học hôm thứ Hai nữa. Vậy là cô đã không ở trường 3 ngày rồi. Điều đó dường như khiến cho TaeYeon buồn. Tiffany đã nói với cô rằng cô ấy đã đi khám bác sĩ, phải không? Lỡ như có vấn đề gì đó nghiêm trọng thì sao.

Mình có nên gửi cho cậu ấy một tin nhắn trên Facebook không nhỉ? Hay đợi đã… mình sẽ cố gắng… cố gắng…

“Uhm…” TaeYeon nuốt khan khi cô đi đến chỗ con người đáng sợ đó. Cô ấy có lẽ đang ngủ. Cũng chẳng có gì lạ. “Jessica?” TaeYeon hỏi khẽ.

Cô gái kia thậm chí còn không nhúc nhích. “Jessica…” TaeYeon nói lớn hơn một chút, đặt tay lên vai Jessica, lắc khẽ.

Jessica hơi cựa mình, trước khi ngẩng đầu lên, trông cô vô cùng ngái ngủ. “Cậu muốn cái quái gì hả, Kim TaeYeon?” cô hỏi.

TaeYeon hít một hơi thật sâu. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô từng nói chuyện với công chúa ngủ trong rừng. Jessica trông như cô thực sự có thể làm hại TaeYeon ngay lúc này. TaeYeon thực sự rất hối hận khi đã đánh thức cô dậy. Đó hoàn toàn là sai lầm. Nhưng, đằng nào thì cô cũng đã làm rồi nên…

“Uhm, tớ đang thắc mắc… Tiffany ở đâu vậy?” cô hỏi, giọng run lên.

“Uhm, tại sao cậu lại quan tâm?”

“Tớ chỉ… tò mò, tớ coi cậu ấy là bạn mình.”

Jessica cau mày. “Hai người là bạn? Tôi đã ngủ quên mà bỏ qua chuyện gì quan trọng à?”

“Ờm… cậu ấy liên tục nói bọn tớ không phải bạn, nhưng tớ tin mối quan hệ của cả hai có thể được định nghĩa như bạn bè.” TaeYeon cố gắng giải thích.

“Được rồi, vậy thì… trước tiên, nếu Tiffany nói hai người không phải bạn thì hai người không phải là bạn. Và thứ hai… nếu như là bạn, thì sao cậu không tự đi mà hỏi cậu ấy? Như vậy sẽ tốt hơn việc làm phiền tôi rất nhiều, nghiêm túc đấy.” Jessica nói một cách cau có và lại đổ người xuống bàn, ra hiệu cho TaeYeon rằng cô không còn một chút hứng thú nào để tiếp tục cuộc đối thoại.

“Tớ chỉ thắc mắc liệu cậu ấy có ổn không thôi…” TaeYeon lẩm bẩm trước khi từ từ bước đi.

Jessica hơi ngẩng đầu lên, quan sát TaeYeon rời đi. Cô đang suy nghĩ.

“Huh…” cô tự lẩm bẩm rồi lại ngả đầu xuống một lần nữa. Sao cái tên người lùn đó lại quan tâm đến Tiffany nhiều thế chứ?

“Cậu muốn gì ở cậu ấy?” TaeYeon ngước lên. Jessica đang đứng trước mặt, hai tay khoanh lại trông rất giận dữ. Hoặc có thể đây là biểu hiện bình thường của cô ấy. Bây giờ là giờ giải lao tiếp theo và TaeYeon vô cùng sốc khi Jessica đã tự nguyện đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình. Và cô thấy Jessica đang hết sức không thân thiện.

“G-gì cơ?” TaeYeon ấp úng.

“Tiffany. Cậu muốn gì ở cậu ấy? Tôi đã muốn phớt lờ cuộc nói chuyện lúc nãy, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về nó, tôi không ngủ yên được, nó cứ làm phiền tôi, tôi cần phải hỏi cậu điều này. Tại sao cậu lại làm chuyện này?” Đó là câu dài nhất mà Jessica từng nói với TaeYeon. Thật ra đó là câu dài nhất TaeYeon từng nghe Jessica nói. Dài nhất.

“Tớ muốn làm bạn với cậu ấy?” Nỗi sợ hãi trong giọng TaeYeon khiến tông của cô cao lên, biến câu nói thành một câu hỏi. Trông Jessica giống như chuẩn bị đánh nhau với cô vậy. Hoặc đó vẫn là biểu hiện bình thường của cô ấy? Không. TaeYeon đã làm phiền đến giấc ngủ của cô. Jessica có lẽ đang tức phát điên.

“Uhm, không cậu không muốn.” Jessica khẳng định.

“Có, tớ muốn.” TaeYeon hít thật sâu để lấy can đảm trước khi tiếp tục. “Cậu nghĩ mình là ai, mà bảo tớ phải muốn gì hay không muốn gì? Hay bảo Tiffany có thể hay không thể làm gì cũng như những người mà cậu ấy có thể hay không thể kết bạn chứ?”

Jessica cười nhạo báng. “Tôi là bạn của Tiffany, tôi biết cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng kết bạn với cậu hay bất cứ ai đâu, và bổn phận của tôi là bảo vệ cậu ấy khỏi những người như cậu đấy.” cô nói một cách giận dữ. Điều này để lại một ấn tượng sâu sắc với TaeYeon. Cô luôn nghĩ Jessica là một cô nàng nhỏ mọn, nhưng ngay lúc này cô ấy đang thể hiện mình là một người bạn rất tốt của Tiffany. Nhưng có gì đó hơi lạ. Có gì đó không hợp lí trong lời Jessica nói. Tiffany nổi tiếng là người có thể thân mật với hàng tá người khác ở chỗ riêng tư. Vậy tại sao cô ấy lại không muốn kết bạn? Rõ ràng là phải kết bạn hoặc ít nhất là có một mối quan hệ nào đó để làm tình với người khác chứ. Hay không phải?

“Tớ thực sự chỉ muốn trở thành bạn. Tớ thích cậu ấy.” TaeYeon tự bào chữa cho mình.

Jessica vẫn cau có. “Tôi biết những người như cậu, Tiffany có cả đống như vậy theo đuôi. Cậu chỉ muốn vui vẻ giống như những thằng con trai khi trông thấy cậu ấy thôi.”

“Trước hết, tớ có-không, thứ hai, có gì không ổn với chuyện đó à? Ý tớ là… tai tiếng của cậu ấy và mấy thứ tương tự.” TaeYeon tranh luận. Cô nhận ra mình đang lảm nhảm và đuối lí, nhưng ít nhất thì cô đã cố.

“Ờm, buông tha cậu ấy đi, bởi vì cậu ấy không có hứng thú đâu, cậu ấy thẳng, T-H-Ẳ-N-G. Rõ chưa?” Jessica nói trước khi quay người lại và trở về bàn của mình.

“Cậu nói rất rõ rồi.” TaeYeon như lẩm bẩm với mình hơn là nói với Jessica. Lại thêm một đối thủ liệt vào danh sách…

 ===========================

 Tay TaeYeon đang ngứa ngáy. Có một chấm xanh bên cạnh tên của Tiffany gợi ý rằng cô ấy đang online. TaeYeon luôn soạn một tin nhắn, những rồi lại nghĩ có gì đó không ổn, xóa nói đi và bắt đầu nghĩ điều gì đó khác để viết. “Cậu ổn không?” thì quá tầm thường. “Cậu sẽ đến trường vào thứ Sáu chứ? Chúng ta sẽ có bài tập Vật lí mới đấy.”  thì quá thiếu ý nhị. “Cậu bị ốm à? Tớ rất lo.” Thì quá riêng tư. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Tớ hỏi Jessica mãi, nhưng cô ấy chẳng nói gì cả.” thì giống như một kẻ đeo bám vậy.

“Cứ là chính mình thôi TaeYeon, hãy trung thực.” cô tự thì thầm với bản thân.

Kim Taengoo 6:17 PM

“Chào cậu, Tiffany. Tớ thắc mắc không biết cậu có ổn không, dạo này không thấy cậu đến trường.”

Cô gõ ngón tay lên mặt bàn, hồi hộp đợi cô gái kia trả lời. Hai phút sau Tiffany đọc được tin nhắn và ngay lập tức bắt đầu trả lời.

Tiffany Hwang 6:20 PM

“Tôi bị cảm lạnh. Jessica nói cậu đã hỏi chuyện về tôi. Có phải là vì môn Vật lí không? Đừng lo. Tôi sẽ khỏe lại trước ngày thứ Sáu :-)”

Oooh, cậu ấy nhắn mặt cười kìa! Nhưng hy vọng là Jessica không kể chuyện gì kì lạ.

TaeYeon có thêm dũng khí. Tiffany có vẻ dễ gần hơn thường ngày, nên cô cũng cố thử vận may của mình. Cô gần như chẳng còn gì để mất.

Kim Taengoo 6:22 PM

“Không chỉ có vậy. Cậu muốn nói sao thì nói, nhưng tớ coi cậu là bạn của mình. Nên… tớ đoán cậu cũng có thể cho rằng tớ còn lo lắng nữa vì cậu là bạn tớ.”

TaeYeon nhắm mắt lại khi cô gửi tin nhắn đi. Nhịp tim cô đập như điên. Cô không biết liệu mình có làm hơi quá hay không. Tiffany đọc được gần như ngay lúc đó, nhưng phải mất một lúc cô mới bắt đầu trả lời. TaeYeon cảm tưởng như mình sắp ngất, cô bình tĩnh chờ đợi. Rồi một tin nhắn ngắn gọn đến bất ngờ hiện lên.

Tiffany Hwang 6:25 PM

“Cảm ơn cậu.”

TaeYeon cuối cùng chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ, vô cùng khó hiểu. Điều đó nghĩa là sao? “Huh… thôi được.”

===========================

“Tốt, giờ thì khuỵu gối xuống một chút và đặt bàn tay lên đầu. Rất tốt! Giờ thì cười lên nào! Đúng rồi!”

Người nhiếp ảnh gia dừng việc chụp hình lại, để máy ảnh sang một bên và chỉ nhìn vào người mẫu một cách trìu mến. “Em rất tự nhiên, thật vinh hạnh khi được làm việc cùng em.” anh ta nói, trông anh ta có vẻ lâng lâng. “Em rất tài năng, em sinh ra là để làm việc này, anh yêu quý em, cưng à, cùng nghỉ một chút nào, em xứng đáng được nghỉ ngơi, tất cả chúng ta đều vậy.” Anh ta vỗ tay để thông báo cho cả nhóm nghỉ và đi đến chỗ người mẫu ưa thích của mình. “Anh sẽ mua cho em chút gì uống nhé. Cùng lên nhà hàng ở tầng trên nào.”

Jang Geunsuk là một nhiếp ảnh gia trẻ đầy phong cách. Anh ta rất tử tế, có lẽ là gay, nhưng dù sao cũng dễ thương. Cả anh ta và YoonA đều được chọn bởi tạp chí Marie Claire để chụp một bộ ảnh với chủ đề thời trang mùa đông. YoonA vô cùng hào hứng về chuyện này và rõ ràng là cô đã làm cực kì tốt ngày hôm đó.

Có một nhà hàng rất đẹp ở ngay phía trên studio mà họ đang chụp hình. Tất nhiên là một nhà hàng đắt đỏ. Nhưng rất đáng yêu. Và cả hai đều đủ khả năng thanh toán.

Họ ngồi xuống và chỉ trong một giây, nữ phục vụ bàn đã tới. “Xin chào, quý khách muốn dùng gì ạ?” cô nói một cách ngọt ngào cùng với nụ cười thiên thần trên gương mặt và đưa menu cho khách. “Omo! Cậu là bạn của TaeYeon unnie, phải không?”

Chỉ khi đó YoonA mới thực sự ngẩng lên nhìn. “Oh!” cô mỉm cười khi nhanh chóng nhớ ra. “Chúng ta đã gặp nhau ở quán café lần trước. Tớ thực ra là em họ của chị ấy, YoonA, rất vui được gặp cậu!”

“Tớ là SeoHyun, bạn học của TaeYeon, rất vui được gặp cậu.” người nữ phục vụ mỉm cười. Họ tiếp tục nhìn nhau một lúc, trước khi Geunsuk hắng giọng.

“Tôi muốn gọi đồ.”

SeoHyun đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, thưa anh.” cô nói trước khi lấy phiếu order đồ uống. Rồi mắt cô lại gặp mắt YoonA một lần nữa và họ cười khúc khích.

“Tớ cũng uống như vậy.” YoonA nói và SeoHyun bước đi.

“YoonA, cưng à.” Geunsuk nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của YoonA. “Làm ơn đừng cảm thấy tự ái hay cái gì tương tự vậy, nhưng… thật lòng mà nói, em đồng tính phải không?”

“G-gì cơ ạ?” YoonA ấp úng, đầy ngạc nhiên.

“Không sao, không sao, đó chỉ là một câu hỏi. Em cong cũng không sao, em thẳng cũng không sao, thật đấy. Em không cần phải trả lời, anh xin lỗi nếu làm em phiền.” anh nhanh chóng nói để cô bình tĩnh lại.

“Không, không có gì, chỉ là… điều gì khiến anh nghĩ như vậy?” YoonA hỏi, cô vô cùng tò mò về câu trả lời. TaeYeon đã nói với cô rằng cô có lẽ là bisexual, nhưng đó là vì cô đã nói với cô ấy về những nghi ngờ của mình. Cô thắc mắc không biết điều gì khiến nhiếp ảnh gia trẻ này lại cho rằng cô không thẳng trong khi cô chưa nói gì với anh ta về giới tính của mình.

“Ôi cưng ạ, sóng radar phát hiện người đồng tính của anh như gào thét, phát ra đèn báo hiệu rồi cả nhảy múa thành vòng tròn mỗi khi anh thấy em tương tác với một người phụ nữ.” anh ta bật cười.

YoonA đỏ mặt. “Em bisexual.” cô nói. Mặc dù vậy cô cũng không chắc điều đó là đúng.

Như thể Geunsuk đọc được suy nghĩ của cô. “Em chắc chứ? Em biết mình là bisexual bao lâu rồi?”

YoonA giữ im lặng. SeoHyun quay trở lại với đồ uống của họ. Trông cô có vẻ hơi ngại, không nghi ngờ gì rằng cô đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. YoonA hồi hộp mỉm cười với cô và SeoHyun cười đáp lại.

Ngượng ngùngggg,

SeoHyun lại rời đi và YoonA vùi mặt vào hai lòng bàn tay mà thở dài. “Oh chết tiệt, mình cong thật…”

Muộn hơn ngày hôm đó, cứ cho là trùng hợp đi, cứ gọi là định mệnh đi, SeoHyun và YoonA lại gặp nhau một lần nữa.

YoonA đã hoàn thành buổi chụp hình và ca làm của SeoHyun đã kết thúc cùng một lúc và họ tình cờ gặp nhau ở trước tòa nhà.

“Oh, chào cậu.” YoonA mỉm cười.

“Chào cậu.” SeoHyun cười đáp lại.

“Cậu về nhà à?”

“Ừ, tớ sẽ bắt xe buýt. Cậu thì sao?”

“Ờm, kiểu như vậy. Tớ sẽ đi cùng cậu, tớ sống ở gần đây.”

SeoHyun trông hơi khó hiểu. “Như thế nghĩa là sao, kiểu như vậy?” Họ từ từ bắt đầu đi bộ tới trạm xe buýt.

“Hiện tại tớ đang ở khách sạn. Tớ đến từ Busan.” YoonA giải thích.

“Cậu đến từ Busan? Thật á? Cậu chẳng nói giọng ở đó gì cả.” SeoHyun thắc mắc.

“Đó là vì tớ di chuyển rất nhiều, một năm tớ chỉ dành khoảng 4 tháng ở Busan thôi, còn lại tớ dành rất nhiều thời gian ở Nhật Bản và Seoul.”

“À tớ hiểu, như vậy chắc khó khăn lắm nhỉ, cậu vẫn đi học, phải không?” SeoHyun nói.

“Có, tớ nhỏ hơn TaeYeon unnie một tuổi, nên vẫn phải học 2 năm nữa.” YoonA mỉm cười. “Nhưng tớ có một chương trình đặc biệt. Tớ có giáo viên dạy riêng, tớ chỉ cần vượt qua các kì thi, không cần đến lớp. Nên cũng không đến nỗi tệ. Tớ vui với việc mình đang làm.”

“Xin lỗi vì hỏi cậu, nhưng chính xác thì cậu đang làm gì? Cậu là nhiếp ảnh gia hay nhà thiết kế thời trang gì đó à…?”

“Ồ, tớ là người mẫu.” YoonA bật cười.

“Ồ, vậy sao? Wow!” SeoHyun mỉm cười. “Như thế thì tuyệt thật đấy. Và… cậu có nổi tiếng chứ?”

“Ờm… giờ thì chưa, tớ đã đóng một quảng cáo Pepsi ở Nhật vào năm ngoái và chỉ mới tuần trước tớ vừa chụp xong hình cho hãng Levi’s. Tớ sẽ xuất hiện trên poster quảng cáo của họ cùng với một cô gái nữa.” YoonA nói.  “Hôm nay tớ chụp cho tạp chí Marie Claire, tớ sẽ có mặt trong số tháng tới ở mục thời trang, vừa rồi là chụp ảnh quảng bá cho một vài bộ sưu tập mùa đông.”

“Ooh, thật tuyệt, cậu thật sự nổi tiếng mà!” SeoHyun nói. “Cậu là một người mẫu đúng nghĩa đấy!”

YoonA cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Cô khá chắc mình đang đỏ mặt. “Ờm, tớ không nổi tiếng đâu.” cô lẩm bẩm.

“Ah, sao cũng được.” SeoHyun nhún vai. “Tớ thực sự rất thích việc cậu đang làm. Cậu chắc hẳn rất độc lập, thứ lỗi cho tớ nếu đây là một câu hỏi không phù hợp, nhưng cậu có kiếm được nhiều tiền không? Xin lỗi nhé, chỉ là tò mò thôi.”

YoonA nhìn cô, suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Tớ không biết có phải là nhiều không, nhưng tớ có kiếm được tiền. Nhưng, vì thi thoảng tớ phải trả tiền khách sạn và tiền vé máy bay nữa… nên cuối cùng thì cũng không dư ra nhiều. Mặc dù vậy thì thì thoảng công ty cũng chi trả kinh phí cho tớ.”

Họ đến trạm xe buýt. “Xe của tớ chắc sẽ đến đây ngay thôi.” SeoHyun nói, nhìn đồng hồ của mình.

“À, phải rồi…” YoonA nói. Thực sự có thể trông thấy một chiếc xe buýt đang tới gần. Họ đến vừa đúng lúc. YoonA có vẻ hơi buồn; cô đã muốn nói chuyện với SeoHyun lâu hơn một chút. Cô cảm thấy như họ có thể trở thành những người bạn tốt. Ít nhất là vậy. Ahem.

“Tớ đoán là chúng ta sẽ gặp lại một lúc nào đó. Có lẽ vậy.” SeoHyun mỉm cười đầy bí ẩn khi chiếc xe buýt đỗ lại trước mặt họ.

“Ờm, tớ hy vọng là vậy.” YoonA mỉm cười.

“Vậy tạm biệt nhé.” SeoHyun nói khi cô bước lên xe buýt và YoonA quan sát chiếc xe rời đi trước khi ra về.

 ===========================

Sáng thứ Sáu. Buổi học cuối cùng trước kì nghỉ đông. Sau đó là gần hai tuần được tự do! Ngoại trừ việc họ sẽ lại phải làm một dự án Vật lí nữa.

TaeYeon bị sốc khi nhìn thấy giáo viên của họ bước vào lớp mà không đem theo thứ kì cục gì. Không gậy đánh gôn, không một chai rượu nào, không đàn guitar hay bất cứ thứ gì mà ông ta hay mang. Chỉ có một chồng giấy. Điều này thực ra khá đáng sợ. Thậm chí có thể còn đáng sợ hơn cả lần ông đem đến một chú mèo con. Vâng. Mèo con. Không đùa đâu. Lần này thầy giáo tính làm gì đây?

“Chào buổi sáng các em, chào buổi sáng, các em có thể ngồi.” thầy nói và đặt chồng giấy lên bàn. “Vì kì nghỉ đông đang đến gần và vì thầy biết là các em sẽ đi du lịch vào những ngày nghỉ khiến cho việc cùng làm dự án với bạn đồng hành của mình rất khó khăn, nên lần này thầy đã quyết định giao cho các em bài tập hơi khác một chút.”

TaeYeon nhìn xung quanh. Mọi người đều có chút sợ hãi bởi việc thầy giáo cầm chồng giấy và bắt đầu phát cho mỗi người một tờ.

“Đây là danh sách gồm 20 câu hỏi Vật lí. Với lượng kiến thức Toán học vừa đủ, những công thức căn bản và suy luận logic đơn giản, các em sẽ trả lời được hết thôi.”

Thầy đi qua chỗ TaeYeon, đưa cho cô tờ giấy. Cô nhìn ngay vào câu hỏi đầu tiên.

“Một đoàn tàu đi qua đường hầm với vận tốc không đổi. Quỹ đạo của hai đầu tàu  và hai đầu đường hầm được biểu diễn trong sơ đồ không gian-thời gian. Hãy trả lời các câu hỏi sau.”

“Ôi lạy Chúa tôi.” cô rên rỉ, ngửa đầu ra sau.

“Không cần phải tuyệt vọng đâu, TaeYeon.” thầy giáo bật cười khi nghe được tiếng cô.

“Thầy sẽ không chấm điểm sao!?” TaeYeon hỏi, tràn đầy hy vọng.

“Không, thầy đâu có tốt bụng thế, TaeYeon, thầy xin lỗi.” ông nói. “Nhưng em sẽ có bạn! Các cặp đôi vẫn giữ nguyên như vậy, thầy muốn em hợp tác và trả lời các câu hỏi cùng bạn của mình.” thầy mỉm cười. “Vậy nên về căn bản, em chỉ cần làm mười câu và hiểu mười câu còn lại sau khi bạn của em giải xong. Như vậy chắc là dễ như ăn bánh chứ.”

Sau đó càng có thêm nhiều học sinh bắt đầu rên rỉ đầy tuyệt vọng.

“Jessica, cậu thông minh, cậu tự làm đi.” Yuri nói to với Jessica. Cô đang rất bực mình. Jessica thật sự đã gọi cho cô vào sáng hôm đó. Yuri quên mất chuyện này và đã không tắt điện thoại vào tối hôm trước. Cuộc gọi khiến cô tỉnh giấc và mặc dù cô không nghe điện thoại và tắt máy ngay tức thì, cô đã không thể ngủ lại được. Vậy là Jessica đã thành công với nhiệm vụ của mình – cô đã khiến Yuri phải tới trường đúng giờ sáng hôm ấy. Và tự cô cũng đã đến trường sớm. Thật đáng ngạc nhiên khi cả hai người họ đều có mặt ngay tiết học đầu tiên.

“Đợi đã, Yuri.” thầy giáo can thiệp trước khi Jessica kịp nhấc cái đầu ngái ngủ của mình khỏi bàn để trả lời. “Thầy yêu cầu tất cả các em, tất cả các em,” ông nói hai lần và chỉ về phía các học sinh,  “phải hiểu hết những vấn đề này.” ông chỉ vào tờ giấy. “Sẽ có một bài kiểm tra vào tiết học đầu tiên sau kì nghỉ.”

“Ôi trời ơiiiiiiiiiiiiii. Khônggg…” gần như tất cả mọi người đều than vãn.

“Và điểm bài kiểm tra này sẽ rất quan trọng đấy; nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới điểm tổng kết của các em. Điều này là bắt buộc. Nên đừng có nghĩ đến chuyện trốn tránh, Kwon Yuri.” thầy giáo nói.

Yuri bĩu môi, khó chịu.

TaeYeon chỉ nhìn về phía sau và đôi mắt cô bắt gặp Tiffany, người tình cờ cũng đang nhìn lại cô và ánh mắt họ bắt gặp nhau. TaeYeon gật đầu một cách chắc chắn, ý muốn khẳng định họ có thể làm được. Tiffany mỉm cười và gật đầu đáp lại. Họ có thể làm được! 

===========================

Cuối cùng cũng đến! Nghỉ đông! Không còn phải đi học cho đến tận lúc hết năm! Thật ra, nó cũng chỉ kéo dài hơn một tuần, nhưng sao cũng được, TaeYeon vẫn vô cùng hào hứng, giống như tất cả những người khác. Giáng Sinh sẽ đến trong vòng hai ngày nữa. Và rồi trong hai ngay tiếp đó, Sunny sẽ đến! TaeYeon thực lòng mong đợi điều đó; nếu có thể cô sẽ còn muốn bỏ qua cả Giáng Sinh nữa là – năm nào cô cũng đón Giáng Sinh với mẹ. Khá nhàm chán. Họ hầu như chẳng ăn mừng gì cả. Giờ anh trai cô cũng chẳng về nhà vào những ngày nghỉ lễ nữa, anh ấy chỉ ở lại Pháp. Họ thỏa thuận sẽ không tiêu pha gì vào dịp Giáng Sinh, nó chỉ đơn thuần giống như mọi buổi tối khác. Điều này rất khó khăn đối với TaeYeon, năm nào cũng vậy, khi bạn học của cô khoe khoang về đủ thứ quà Giáng Sinh tuyệt vời mà họ nhận được – iPhone mới, laptop, dây chuyền mặt kim cương… TaeYeon ghét khoảng thời gian đó. Cũng tương tự với lúc bắt đầu học kì mới sau kì nghỉ hè, sau khi tất cả những người khác đều đã đi nghỉ ở nước ngoài, quần đảo Maldives, Galapagos, đi Úc hay Ai Cập. Và khi TaeYeon được hỏi, cô sẽ không trả lời. Cô không muốn nói dối và cô quá bực để thừa nhận mình dành kì nghỉ hè ở Jeonju.

TaeYeon thu dọn xong đồ dùng học tập của mình và đang chuẩn bị về nhà, thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô dừng cô lại.

TaeYeon xoay người lại và đã rất ngạc nhiên khi thấy Tiffany ở đó.

“Chào cậu.” Tiffany

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net