CHAP 9 - Wet, Slapped, Hurt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 9 - Wet, Slapped, Hurt - Ướt, Bị Tát, Đau

TaeYeon cứ đi đi lại lại gần câu lạc bộ. Cô có thể nhìn thấy nó từ chỗ của mình, cô có thể thấy lối vào, cô thể thấy những người cô biết ở trường đi vào đó. Nhưng tự cô không thể nào đủ can đảm bước vào đó một mình. Giá như Yuri ở đây. Hoặc bất kì ai không xấu tính với cô.

TaeYeon thở dài và dựa vào bức tường của tòa nhà gần đó. Đã gần 8 giờ tối, hầu hết mọi người đã có mặt, TaeYeon khá chắc rằng mình sẽ dễ dàng bị lạc trong đám đông, nhưng cô không thực sự hào hứng với việc bước vào trong. Cô đã cố ăn mặc thật đẹp và cô nghĩ là mình đã làm tốt. Cô đang khá tự tin với diện mạo của mình, đây không phải là một điều bình thường với cô.

“TaeYeon unnie!” Dù cô biết rõ giọng nói đó, cô vẫn thấy hoảng khi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Ban đầu cô không nhận ra đó chỉ là SeoHyun.

“Oh, SeoHyun-ah, chào em, em cũng đi dự tiệc sao?” TaeYeon hỏi, cô khá ngạc nhiên. SeoHyun là người khá khác so với những người còn lại trong lớp, cô không phải kẻ luôn đứng ngoài cuộc, nhưng cũng không hẳn là kiểu người thích tiệc tùng thâu đêm, nên TaeYeon không thực sự lường trước cô cũng đến. Nhưng có thể là cô vừa tìm được một người bạn để vào cùng? SeoHyun có thể cứu cô khỏi sự ngại ngùng mà cô chắc chắn sẽ cảm thấy nếu tự vào một mình.

“Chúng ta vào trong chứ?” SeoHyun gợi ý.

TaeYeon gật đầu, có lẽ hơi quá hào hứng. “Ừ, làm ơn.” cô nói. Cô nghĩ mình nên cảm thấy xấu hổ khi hèn nhát như vậy, nhưng sao cũng được, cô ghét các bữa tiệc và cô nghĩ lẽ ra ngay từ đầu cô đã không nên đến.

Cô nặng nề lê bước theo sau SeoHyun.

“Trông chị có vẻ không vui khi ở đây, unnie.” SeoHyun nhận xét. Đương nhiên cô đã nhận ra tâm trạng không được tốt lắm của TaeYeon.

“Thật lòng mà nói, chị không vui, chị không phải người thích tiệc tùng, chị không hút thuốc, không uống rượu, chị biết làm gì ở đây cơ chứ?” TaeYeon thừa nhận.

“Em đồng cảm với chị.” SeoHyun bật cười. “Em cũng không chắc tại sao mình lại ở đây nữa.”

“Thật ra chị thấy tốt hơn một chút đấy, khi biết rằng không chỉ có một mình chị như vậy.” TaeYeon mỉm cười.

“Ờm… chúng ta có thể đi cùng với nhau ở trong đó để cả hai trông không quá ngu ngốc.” SeoHyun gợi ý.

“Phải, được, nghe được đấy.” TaeYeon gật đầu khi cả hai chuẩn bị bước vào câu lạc bộ.

“Uhm vậy… em họ chị sao rồi?”

“Gì cơ??”

“YoonA chưa hề nhắc tí gì đến chuyện nó đã gặp em cả, tại sao nhỉ.” TaeYeon nói.

“Ừm, em cũng không biết.” SeoHyun nhún vai.

Hai cô gái ngồi ở quầy bar, nhấp từng ngụm đồ uồng từ ly của họ. Đồ uống không có cồn, cả hai người đều uống như vậy.

“Mhm…” TaeYeon hơi cau mày, suy nghĩ. Cô rất nghi ngờ YoonA đang cảm nắng SeoHyun. Cô đã tự nhắc nhở bản thân nhớ phải hỏi YoonA về chuyện này.

“SeoHyun, chào em.” một chàng trai đến quầy bar và cười với cô gái trẻ hơn.

“Oh, Changmin oppa, chào anh.” SeoHyun đáp lại. Changmin là một trong số những người con trai trong lớp, anh ta có vẻ dễ thương, nhưng cũng khá kì lạ. Rất trầm lặng và kín đáo, anh ta từng bị bắt nạt rất nhiều, cho đến khi chuyện đó dừng lại một cách kì bí. Đã có nhiều tin đồn trôi nổi cho rằng anh ta thật ra rất giàu có. Nhưng anh ta hoàn toàn là một bí ẩn với TaeYeon.

“Em có- em có muốn cùng nhảy không?” anh ta hỏi, có phần hơi xấu hổ.

SeoHyun liếc nhìn TaeYeon, rõ ràng cô đang bị bất ngờ và có chút lưỡng lự. “Chị không phiền chứ?” cô hỏi.

TaeYeon chỉ lắc đầu. “Em cứ đi đi.”

SeoHyun mỉm cười. TaeYeon khá chắc cô ấy chỉ đang lịch sự với chàng trai tội nghiệp kia. Hoặc cô ấy đang chán. Mà dù sao đi nữa, TaeYeon cũng chỉ tiếp tục nhấp từng ngụm đồ uống, nhìn xung quanh.

Cô rất không vui khi cô trông thấy Sunmi và Sunmi cũng đã trông thấy cô. Cô ta ngay lập tức bỏ lại đám nô lệ - những người bạn “tốt bụng” đang phải xách hết đồng đồ của cô ta – và đi đến chỗ TaeYeon.

“Xem ai đến này.” cô ta nói với một nụ cười ngọt ngào, nhưng giả tạo đến phát ngán, trông cô ta có vẻ không hài lòng. “Tao không hề biết là mày cũng được mời đấy.”

TaeYeon cũng đáp lại với một nụ cười giả tạo. “Ừ phải, tao thực sự đã được mời đấy.” Vì nhầm lẫn. Vì mình được mời bởi một người mà mình còn không hề biết là tồn tại. Nhưng phải, mình được mời, phải không nào?

“Thú vị đây…” Sunmi gãi cằm, cô ta soi TaeYeon từ đầu đến chân. “Mày đã ăn diện cơ à.” Sunmi nói.

“Cần phải nói nữa sao.” TaeYeon trả lời, cô bực mình. Vài tuần này cô đã trở nên sắc sảo hơn trước mặt Sunmi. Cô không chắc điều gì khiến cô như vậy, có thể là vì đã ít bị bắt nạt hơn, nhưng thực sự cô đã trở nên như vậy.

“Đừng có nói kiểu đó với tao, Kim Gay-yeon khốn kiếp, đừng có liều.” Sunmi cau có và TaeYeon cũng vậy. Đã lâu rồi cô mới được nghe lại cái biệt danh… đáng yêu mà Sunmi gọi mình.

“Sao cũng được.” TaeYeon lầm bầm khi uống nốt ly của mình.

“Vậy?” Sunmi hỏi khi cô ta thấy TaeYeon không định tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Vậy?” TaeYeon lặp lại.

“Tiffany Hwang đang ở đây. Làm cái gì đó đi. Tao muốn thấy chút tiến triển.” Sunmi ra lệnh.

TaeYeon ngay lập tức nhìn xung quanh câu lạc bộ, tìm Tiffany. Cô đã tìm ra cô ấy khá nhanh, cô ấy đang đứng ở phía bên kia căn phòng, nói chuyện với vài người nào đó bao gồm cả Jessica – người có vẻ đã uống khá nhiều. Tiffany cũng đang cầm một thứ đồ uống nào đó trông rất đáng ngờ trong tay.

TaeYeon thở dài. “Tao sẽ xem xem tao có thể làm được gì… Mày biết đấy, Sunmi, tao nghĩ có thể cô ấy vô tội.” cô nói sau vài giây chần chừ.

Sunmi nhìn TaeYeon như thể cô bị điên. “Mày đang nói cái gì thế? DongHae đã nói đó là sự thật. Cô ta nói đó là sự thật. Chúng ta đều biết tiếng tăm của cô ta mà. Điều gì khiến mày nghĩ cô ta vô tội được chứ?”

“Tao không biết; có gì đó ở cô ấy không thực sự giống như định kiến chung của mọi người về cô ấy. Có gì đó không đúng. Hơn nữa tao đã trông thấy DongHae cùng một đứa con gái khác, người chắc chắn không phải Tiffany.” TaeYeon thừa nhận.

“Mày làm gì cơ?” Sunmi lớn tiếng. “Mày nói dối. Làm sao mày có thể thấy hắn cùng với một đứa con gái khác không phải Tiffany chứ? Vớ vẩn, cứ làm việc mày phải làm đi và đừng có cãi lại tao. Hiểu chưa?” cô ta nói khi quay người lại chuẩn bị bỏ đi. “Ồ, và để tạo cho mày chút động lực,” cô ta quay lại. “Có camera trong văn phòng bố tao đấy. Không có ai xem mấy đoạn phim quay lại đâu trừ khi có chuyện, nhưng nếu tao mách với ông rằng mày đã lẻn vào văn phòng để lấy trộm đề thi, bố tao chắc chắn sẽ xem lại và mày sẽ bị đuổi khỏi trường. Như vậy quả là một chuyện tệ hại với học sinh cuối cấp, mày có nghĩ vậy không?” Vậy nên… tốt hơn là mày cố gắng nhiều hơn đi.” cô ta nhếch miệng trước khi thực sự bỏ đi.

“Vậy giờ mày đang đe dọa tao sao?! Cái này mới đấy!” TaeYeon hét lên trước khi vùi mặt vào hai lòng bàn tay. “Mình tiêu thật rồi…”

Hàng phút trôi qua, có khi là một hay hai tiếng gì đó, đến khi TaeYeon thấy mình đang ngồi cùng Tiffany. Tiffany đang hơi say, không hoàn toàn, nhưng rõ ràng cô ấy đã uống vài ly trước đó. Cô ấy ngồi ở quầy bar, ngay cạnh TaeYeon, có lẽ cô thậm chí còn không nhận ra TaeYeon là người ngồi đó.

“Làm ơn cho một martini.” Tiffany gọi đồ uống.

TaeYeon đã nghe được. “Tớ nghĩ cậu không nên uống thêm đâu, Tiffany. Tớ xin lỗi, tớ biết đây không phải việc của tớ, nhưng tớ thấy hơi lo.”

Tiffany nhìn cô. “Ồ, TaeYeon, xin chào. Tôi hoàn toàn quên mất là cậu sẽ đến đây đấy.” cô nói. TaeYeon không biết Tiffany có vui vẻ với cô không nữa.

“Ờm, chúng ta đã nói chuyện rồi, cậu nhớ chứ? Chúng ta đã nói là sẽ bàn về bài tập Vật lí nếu không thể liên lạc sớm hơn.” TaeYeon nhắc cô.

“Ồ… Phải rồi… Tôi đã nói với cậu về bài Vật lí ngày hôm qua, phải không? Sau khi… à… phải… phải rồi…” Tiffany cười cay đắng.

TaeYeon thực sự cảm thấy khó hiểu. “Ý cậu là gì?”

“Không có gì… cậu chẳng biết được đâu… làm sao cậu có thể chứ… cậu không biết đâu…” Tiffany thì thầm.

“Đã có chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ… buồn.” TaeYeon thận trọng nói.

Tiffany chỉ gật đầu và lại cười cay đắng một lần nữa. Trông cô có vẻ như không muốn trả lời, nên TaeYeon tiếp tục nói.

“Cậu có thể nói chuyện với tớ, cậu biết mà.” TaeYeon nói thầm khi cô nghiêng người tới chỗ cô gái đang buồn bã kia. “Tớ tưởng chúng ta đã đồng ý làm bạn.” cô nói thêm.

Tiffany nhìn cô và hắng giọng, cô không nói gì, chỉ nhận đồ uống từ nhân viên quầy bar.

TaeYeon thở dài và thu người lại và cô trông thấy Sunmi đang quan sát họ.

“Cố nữa đi.” Sunmi nói, cau có.

“Con nhỏ đó cần phải sống tử tế đi chứ.” TaeYeon tự lẩm bẩm.

Tiffany đã nghe thấy và nhìn cô. “Ai cơ?”

“Không có gì đâu.”

“Cậu nói gì cũng được.” Tiffany nói và lại bắt đầu chuyển sự chú ý của mình về ly đồ uống.

“Tiffany.” TaeYeon nói sau một lúc, cô gom hết dũng khí còn lại của mình.

“Hả?” Tiffany nói, cô thậm chí còn không ngước lên.

“Cậu có thể nhìn tớ được không?” TaeYeon hỏi.

Phải mất vài giây Tiffany mới có thể nhìn TaeYeon với một ánh nhìn đầy khó chịu. TaeYeon đứng dậy khỏi ghế ở quầy bar, để cô có thể đến gần cô gái kia hơn.

“Làm sao?”

“Tớ- tớ rất… thật sự rất xin lỗi. Nhưng tớ sắp hết thời gian rồi, không có cách nào tớ có thể thành công với nhiệm vụ này trong vòng 6 ngày cả, tớ đành phải làm việc tớ phải làm, tớ không còn gì để mất, tớ cần làm gì đó để tự cứu lấy mình, tớ xin lỗi.” TaeYeon nói nhanh đến mức Tiffany hầu như không thể nghe được dù chỉ một nửa. Cô cảm thấy rất khó hiểu.

“Cậu đang nói cái- umphff!”

TaeYeon hôn lên môi Tiffany. Những gì xảy ra tiếp theo thật khó để diễn tả. Quá nhiều sự việc xảy ra trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn. Mặc dù đối với TaeYeon mọi chuyện có vẻ như diễn ra trong khoảng một phút, thực sự chúng chỉ diễn ra trong khoảng 5 giây. Vài người đã chứng kiến nụ hôn và bị sốc. Tiffany vật lộn. TaeYeon cố gắng để kéo dài nụ hôn, cô thực sự tập trung vào việc giữ cho hai đôi môi dính chặt vào nhau, nhưng Tiffany đã đẩy cô ra gần như ngay lập tức.

*TÁT!*

TaeYeon suýt nữa mất thăng bằng, cái tát mạnh đến vậy đấy. Cô xuýt xoa vì đau và ngay tức thì chạm lên bên má bỏng rát của mình. Cô cũng không để ý chính xác Tiffany đã lấy đồ uống của cô ấy lúc nào, nhưng chỉ trong khoảng một giây sau, nó đã được hắt vào mặt cô.

TaeYeon nhắm mắt lại và rên rỉ. Chất cồn trong mắt đang khiến cô chảy nước mắt, thật sự rất sót.

“Tiffany, bình tĩnh lại, làm- aaaahh!”

Tiffany nhảy xuống khỏi ghế và bắt đầu bỏ đi, nhưng trước khi đi, cô đã giẫm rất mạnh lên bàn chân trái của TaeYeon. TaeYeon ngay lập tức bật khóc. Cảm giác đau đớn không thể chịu được; cô cúi xuống, nghĩ rằng có lẽ cô sẽ phải cưa chân đi mất. “Cậu đang đi giày gót nhọn đấy, đồ khốn nạn!” cô hét lên trong đau đớn, cô không thể đứng thẳng được. Rượu trên mặt cô nhỏ xuống từng giọt còn má phải và hai mắt cô đều như bỏng rát. Tiffany quả là một cô gái đáng yêu đấy.

“Jessica! Jessica, cậu đâu rồi?” TaeYeon nghe thấy giọng của Tiffany. Tiffany rõ ràng đang vô cùng tức giận. Cô cuối cùng cũng trấn an lại bản thân, cô lau mặt và đứng thẳng dậy, dù chân cô vẫn đau muốn chết. TaeYeon thực sự có thể cảm nhận thấy nó đang sưng lên và to ra rất nhiều. Giày của cô đột nhiên trở nên chật đến khó chịu. Cô lại khẽ rên lên một tiếng, trước khi nhìn xung quanh. Rất nhiều người đang nhìn cô và Tiffany, có khi là tất cả mọi người. TaeYeon nhìn thấy SeoHyun, người có vẻ rất sốc, cô nhìn thấy Sunmi, cô ta đang bĩu môi, rất không hài lòng với kết quả của sự cố gắng từ TaeYeon, cô nhìn thấy Yenny, kẻ đang nhếch miệng cười. Nhưng cô không thấy Yuri. Ít ra có người không chứng kiến sự bẽ mặt này. TaeYeon nghĩ. Cô cũng không thấy Jessica, người mà Tiffany đang tìm kiếm trong tuyệt vọng.

Mọi người đang từ từ quay trở lại việc của mình, khi thấy màn trình diễn kết thúc hơi nhanh. Họ lại có thêm một chủ đề để bàn tán.

Tiffany tìm Jessica thêm một phút nữa, trước khi cô từ bỏ rồi bắt đầu bước đến lối ra.

TaeYeon quyết định đi theo cô. Cô bước một bước, nhưng chân trái đã phản bội lại cô. Cô phải bám vào ghế để giữ cho mình đứng được. Cô nghiến răng. “Cậu thật là đáng yêu đấy, Tiffany.” cô tự lầm bầm một mình một cách đầy mỉa mai.

“Cô không xứng đáng bị như vậy.” nhân viên quầy bar nói khi anh ta đưa cho cô một túi đá.

TaeYeon nhìn anh ta và nhận lấy nó. “Cảm ơn anh. Thật sự… tôi bị giẫm vào chân cũng được thôi, thật đấy, nhưng cô ấy đang đi giày gót nhọn giời đất ạ.” cô nói, hai khóe mắt vẫn rưng rưng. Vết thương càng trở nên tệ hơn khi cô cố cởi giày ra để làm dịu nó bằng túi đá.

“Cô nên đi theo cô ấy. Ý tôi là… mọi người vẫn phải lòng nhau và hôn nhau suốt đấy thôi, có lẽ cô ấy chỉ phát hoảng lên như vậy vì cả hai người đều là con gái.” nhân viên quầy bar nói.

Giá mà anh biết được. TaeYeon nghĩ.

“Tôi cũng rất muốn làm vậy, nhưng tôi thậm chí còn không đứng dậy nổi.” cô nói, nhìn vào bàn chân tội nghiệp của mình. “Tôi sẽ bị què đến hết đời mất.” Chân cô trông không ổn chút nào. Thật ra nó đang sưng rất to và ngày càng thâm tím lại. “Tuyệt thật.” TaeYeon nói. “Cô ấy đáng yêu nhỉ, phải không?”

“Uh… có lẽ cô nên đi khám bác sĩ đi, trông khá tệ đấy.” anh nhân viên nói.

“Không, anh đã nói đúng đấy… tôi nên cố đi tìm cô ấy.” TaeYeon quyết định. Cô cẩn thận xỏ lại giày và mát-xa vết thương. Cô cảm thấy mắt mình đang cay lên vì nước mắt, nhưng cô đã có thể đứng dậy và bước đi.

“Cẩn thận đấy. Đừng cố hôn cô ấy thêm lần nữa. Chúc cô may mắn.” nhân viên quầy bar nói khi anh ta nhìn TaeYeon khập khiễng bước đi.

Sunmi đi ngang đường TaeYeon khi cô đang đi ra.

“Tao mong là mày sẽ đi theo cô ta. Mày cần làm dịu mọi chuyện đi. Đến thời điểm này, mày không những không thể khiến cho cô ta trông như một con đồng tính, mà còn khiến cô ta trông rất thẳng nữa là đằng khác. Mày nên sửa chữa việc này đi. Mau lên.” cô ta ra lệnh.

“Tao đang đi theo cô ấy đây, tao đang làm đây.” TaeYeon trả lời và đi qua cô gái kia.

Cô dừng ở bên ngoài và nhìn xung quanh. Tuyết đã bắt đầu rơi. Đã bắt đầu có lớp tuyết mỏng phủ lên những viên gạch lát trên vỉa hè và phủ lên đường, khiến cho buổi tối sáng hơn một chút. Cô ấy có thể đi đâu chứ?

“Tìm Tiffany sao?” Yoochun, một trong số những bạn học của cô, đang đứng ở ngoài, hút thuốc, hỏi.

TaeYeon nhăn mặt. “Cậu cũng trông thấy sao?”

Anh ta bật cười. “Ai cũng trông thấy. Chân cậu chắc đau lắm nhỉ.”

“Tuyệt… chỉ là quá tuyệt.” TaeYeon thở dài. “Ờm, vậy ít nhất thì cậu có thể chỉ cho tôi cô ấy đi hướng nào không?”

“Mhm… Hướng này.” anh ta trả lời sau một lúc, chỉ tay về bên phải. “Cậu có thể đi theo dấu chân ấy.”

“Ồ, ý hay đấy, cảm ơn!” TaeYeon nói.

“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn làn tuyết mới rơi ấy…” Rồi anh ta cười. “Tôi nghĩ cậu biết nên đi theo dấu chân nào, thật ra tôi khá chắc cậu sẽ nhớ hình dạng cái gót giày đó mãi mãi.” anh ta nói đầy giễu cợt, nhưng TaeYeon không thấy câu nói đó hài hước chút nào. Cô thấy bàn chân mình đang đau đến phát điên.

“Có vẻ vui nhỉ.” cô nói đầy mỉa mai. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn.” Rồi cô đi về hướng anh ta đã nói.

===========================

Jessica không tin nổi chuyện đang xảy ra. Cô đang hôn một cô gái. Lần đầu tiên trong đời. Và nó không tệ chút nào. Thậm chí nó còn tuyệt hơn việc hôn bất kì một chàng trai nào nữa chứ. Jessica không chắc việc xảy ra như thế nào.

Cô đã đau đầu kinh khủng rồi vào một căn phòng cạnh nhà vệ sinh. Bên trong rất tối, nhưng Jessica sớm nhận ra đó là một nhà kho. Đó là một nơi tối và yên tĩnh, rất lí tưởng để cô có thể nghỉ ngơi một chút khỏi bữa tiệc điên loạn. Cô không phải cô gái thích tiệc tùng, cô là kẻ thích ngủ nướng, nên cô đã quyết định biến mất một chút. Hơn nữa, cô cần phải tỉnh rượu một chút. Cô cảm tưởng lượng cồn đang ảnh hưởng đến đầu mình và cô thực sự không thích cảm giác đó.

Cô ở đó một lúc, gần như sắp ngủ, thì nghe thấy tiếng cửa mở. Cô ngay lập tức ngước lên.

“Ai vậy?” cô hỏi. Cô nhìn thấy bong dáng một cô gái cao ráo bước vào.

“Có quan trọng không?” cô gái thì thầm.

“Không, tôi đoán là không.” Jessica trả lời. “Tại sao cô lại ở đây?”

“Tại sao cô lại quan tâm nếu cô không biết tôi là ai?”

“Cô luôn trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác à?”

“Cô nghĩ sao?”

Jessica cười khúc khích. “Cô phiền phức thật đấy.”

“Nhưng cô không thấy phiền, phải không?” cô gái nói khi ngồi xuống sàn, ngay bên cạnh Jessica. Jessica có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô.

“Không, không sao.” Jessica khẽ bật cười khi cô dựa lưng vào bức tường. Cô gái kia cũng làm tương tự và vai họ cọ vào nhau. Jessica hơi run lên, điều này khiến cô hồi hộp.

Cô gái kia rõ ràng đã nhận ra. Jessica nghe thấy tiếng cô khúc khích.

“Sao vậy?” cô hỏi.

“Cô đồng tính à?” cô gái kia cười.

“K-không!” Jessica ấp úng.

“Không sao, tôi cũng là người đồng tính.” cô gái nói.

Jessica nhìn cô, cố gắng tìm hiểu xem chính xác thì cô gái này là ai. Cô có thể thấy cô gái kia cũng đang nhìn lại cô, nhưng cô không thể nhìn được mặt cô ấy.

Họ đang rất gần nhau.

“Ôi ai thèm quan tâm chứ, chúng ta sẽ không bao giờ biết nhau.” cô gái nói rồi hôn lên môi Jessica.

Jessica giật mình vì sốc, nhưng cô đã không kháng cự. Mất vài giây sau cô mới nhận ra cô gái kia là một người hôn thực sự giỏi.

Trong một tích tắc cô đã ước cô biết cô gái đó là ai. Nụ hôn nhanh chóng được đẩy sâu hơn khi lưỡi họ chạm nhau. Jessica cảm nhận được bàn tay của cô gái kia đang ở dưới lưng mình còn cô thì làm rối mái tóc của cô ấy. Cô khẽ rên nhẹ một tiếng. Điểm trừ duy nhất ở nụ hôn này là chất cồn mà cô đã nếm được trên môi cô gái, ngoài ra thì Jessica thực sự thích nó. Cô gái kia đẩy nhẹ cô, nên cô bỗng nằm xuống sàn và cô gái kia thì ở trên cô. Họ tiếp tục hôn nhau thêm một lúc, nụ hôn khá ướt át, nhưng rất nóng bỏng.

Khi họ không còn oxy, họ rời nhau ra khoảng một giây. Cả hai đều cần phải thở và một ý nghĩ tinh nghịch thoáng qua tâm trí Jessica.

“Tôi ước một cô gái mà tôi biết đã thấy chúng ta.” cô khẽ bật cười.

“Ai?” cô gái hỏi.

“Có lẽ cô cũng biết cô ấy, Kwon Yuri.”

Cô gái kia đứng hình. “Tại sao?”

“Chỉ là vì… cô ấy đã từ chối tối, đây sẽ là một cú sốc nặng.”

Cô gái ngay lập tức nhảy dựng lên.

“Sao vậy?” Jessica hỏi, cô cảm thấy khó hiểu và cũng từ từ đứng lên.

“Jessica Jung??!!”

“L-làm sao cô-… Kwon Yuri??!!!”

Đột nhiên Jessica có cảm giác như cô thực sự có thể nhìn thấy những đặc điểm trên gương mặt Yuri mặc dù cô không thể làm vậy vì bóng tối. “Ôi chúa ơi!” cô há hốc miệng và lấy tay che miệng mình lại. “Ôi chúa ơi! Ôi chúa ơi. Ôi lạy chúa tôi.” cô cứ lặp đi lặp lại.

“Ờm, nếu cô muốn khiến Kwon Yuri bất ngờ, thì chúc mừng, cô đã thành công. Chuyện này…” Yuri nói, cô chỉnh lại quần áo mình. “Chưa bao giờ xảy ra.”

Rồi cô rời khỏi nhà kho, bỏ lại một mình Jessica đang sốc hoàn toàn.

Sau vài giây tự mình trấn tĩnh lại, Jessica cũng rời khỏi nhà kho. Cô vẫn đang cố tiêu hóa thông tin về chuyện vừa xảy ra và cần phải rời đi càng nhanh càng tốt. Tiffany. Cô cần tìm cô ấy và kể chuyện này.

Cô nhìn vào một vài cô gái đang buôn chuyện trong góc. Cô nhận ra mặt họ, nhưng cô không nhớ tên. Cũng chẳng quan trọng.

“Các cô gái, tôi xin lỗi vì cắt ngang cuộc nói chuyện, nhưng các cậu có thấy Tiffany quanh đây không?” cô hỏi.

Cả ba cô gái có vẻ rất ngạc nhiên và khó hiểu bởi câu hỏi.

“Cái gì chứ?” Jessica lớn tiếng.

“Cậu đã ở đâu vậy? Ở hành tinh khác à?” một người trong số họ nói.

“Điều đó nghĩa là sao?” Jessica hỏi, rất bực mình.

“Cậu chưa chứng kiến sao?” một người khác thắc mắc.

“Tôi chưa chứng kiến cái gì chứ?” Jessica đang vô cùng khó chịu.

“Chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net