P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lớn nên ta vẫn bị mưa tạt trúng “Triệt Nhi, mau khoác thêm cái áo này đi.” Lãnh Nhược Tư đưa áo khoác của hắn phủ lên người ta.

“Phụ hậu, cả người Cầu Cầu cũng ướt hết rồi !” Không thể bế nổi nó.

“Yên tâm! Một hồi sẽ khô thôi !” Cầu Cầu cố gắng vẫy vẫy lông trên người nó.

Cùng lúc này “Các huynh đệ, mau đeo mặt nạ rồi chúng ta hành động !” Đây là cơ hội ngàn năm có một, bởi vì trời mưa bọn họ sẽ chạy không được xa.

“Hảo !”

Đột nhiên một đám hắc y nhân nhằm chúng ta tiến tới “Triệt Nhi cẩn thận!” Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta.

“Lãnh Nhược Tư, Triệt Nhi giao cho ngươi, Tiểu Vân Vân để ta bảo hộ !” Mộ Dung Vân giữ chặt Tiểu Vân Vân.

Cầu Cầu dùng thân thể khổng lồ của nó che phía trước Tiểu Vân Vân “Ai kêu Mộ Dung Vân võ công không bằng Lãnh Nhược Tư chứ !” Cầu Cầu bất đắc dĩ nghĩ.

Nhưng mọi người phát hiện nhóm sát thủ giống như tất cả đều hướng về phía ta mà đến “Vương gia cẩn thận !” Tiểu Lan cản đi lên, cánh tay nàng cũng vì vậy mà bị thương.

“Tiểu Lan, ngươi thế nào ? Không có việc gì chứ?” Ta lo lắng nhìn nàng.

“Ta không sao !” Tiểu Lan miễn cưỡng cười cười.

Nhìn đến đây thì Lãnh Nhược Tư hoàn toàn phát hỏa, hắn bắt đầu đại khai sát giới. Lâm thân vương đang nấp trong tối thấy tình huống không như ý định, lập tức hô to “Người đâu, có thích khách!”

Toàn bộ thị vệ đều vọt lại đây, nhưng Lâm thân vương âm thầm để cho bọn sát thủ chạy thoát. Tất cả hành động đó đều không qua được mắt Lãnh Nhược Tư “Hoàng Thượng, mọi người không bị thương chứ !”

“Không có, ngươi tới cũng thật đúng lúc a !” Đúng lúc đem bọn họ chạy thoát khỏi tay trẫm.

“Nào có, là thần sơ sót !”

“Không thể nào, ngươi đi xuống đi !” Sơ sẩy? Hắn thấy là cố ý thì có !

Lâm thân vương đi rồi, Hứa Dương giúp Tiểu Lan xử lý miệng vết thương “Tiểu Lan, thực xin lỗi !” Ta xin lỗi nhìn nàng.

“Vương gia, không có việc gì !” Chỉ cần Vương gia không bị thương thì tốt rồi.

Lúc này một thị vệ đi tới, Lãnh Nhược Tư chắn phía trước ta “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Hắn đang làm gì?

“Thuộc hạ đến để thỉnh Lãnh hoàng hỗ trợ. Đây là thư tín Hoàng Thượng chúng ta đưa ngài làm tin !” Hắn đem thư đưa cho Lãnh Nhược Tư.

Lãnh Nhược Tư đọc thì thấy đúng thật là bút tích của Băng Hoàng. Không nghĩ tới Băng Hoàng ở trong hoàng cung này vẫn còn có vài người đáng tín nhiệm a ! Lãnh Nhược Tư xem xong cười lạnh nói: “Nói với Băng Hoàng, lần này trẫm sẽ giúp hắn !” Vốn hắn không muốn quản chuyện này, ai bảo Lâm thân vương cố tình muốn giết Triệt Nhi chứ?

“Cám ơn Lãnh hoàng !” Thật tốt quá, Hoàng Thượng được cứu rồi ! Thị vệ cao hứng tiêu sái rời đi.

“Sao lại thế này?” Mọi người khó hiểu nhìn Lãnh nhược tư.

Lãnh Nhược Tư đem thư Băng Hoàng đưa cho bọn họ xem, bọn họ xem xong thì tức giận nói: “Cái gì? Lâm thân vương muốn mưu phản, còn muốn giết một người trong chúng ta để hoàn thành giấc mộng đế vương của hắn?”

“Ân. Hừ !”

“Hắn muốn giết ai ?” Lăng Vân không rõ nhìn Lãnh Nhược Tư.

“Các ngươi nói trong chúng ta, ai có địa vị cao lại không võ công hơn nữa lại có năng lực khiến hai nước thù hận nhau cơ chứ?”

Có người như vậy sao? Ai a? Mọi người suy nghĩ nửa ngày thì tất cả đồng loạt nhìn về phía ta “Các ngươi nhìn ta làm gì chứ?” Như thế nào người đó lại là ta a?

“Tuyệt đối là Triệt Nhi ngươi !” Hứa Dương khẳng định nói.

“Vì cái gì a?” Dựa vào cái gì ta lại là kẻ không hay ho như vậy a?

“Bởi vì ngươi vốn là Vương gia Mộ Dung quốc, hiện lại là hoàng hậu Lãnh quốc. Ngươi nghĩ thử đi, nếu ngươi chết, chẳng phải sẽ khiến cho Mộ Dung quốc cùng Lãnh quốc trở thành cừu hận sao?” Hứa Dương giải thích.

_Hết Chương 86_

 CHƯƠNG 87: GIẢI TRỪ NGUY CƠ VÀ TRỞ VỀ LÃNH QUỐC!

Nhận được thư cầu cứu của Băng Hoàng, Lãnh Nhược Tư ôm ta trở lại phòng, chuẩn bị đi tìm mọi người thương lượng đối sách “Triệt Nhi, trẫm giúp ngươi thay quần áo nha!”

“Ân !” Ta gật gật đầu.

“Tốt !” Ta không ý kiến.

“Không được rồi. Trẫm vẫn là giúp đem ngươi tắm rửa tốt hơn!” Không thì cảm giác dính dính cũng sẽ khiến Triệt Nhi không thoải mái.

Lãnh Nhược Tư chuẩn bị nước ấm xong, giúp ta cởi quần áo ướt ra rồi mới bế ta đặt vào bồn nước ấm “Triệt Nhi, có lạnh không?”

“Không !” Nước như vầy rất tốt.

“Vậy là tốt rồi !” Vạn nhất lạnh sẽ không tốt lắm.

“Nhược Tư, ngươi nói ta hiện tại có phải rất khó nhìn hay không a?” Thắt lưng thô như vậy.

“Vì cái gì ngươi lại hỏi như vậy?” Triệt Nhi sao đột nhiên hỏi như vậy chứ?

“Ta sợ ta trở nên rất khó coi !” Biết đâu vì thế mà hắn thừa dịp ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.

“Không có a ! Triệt Nhi vẫn rất đẹp !” Haiz ~~~~~~~~ Triệt Nhi lại suy nghĩ lung tung.

“Ngươi không gạt ta chứ?” Nghe nói mang thai sẽ khiến tóc nữ tử trở nên khô và thô, không biết ta có bị như vậy hay không?

“Không có !” Haiz ~~~~~~~~ Triệt Nhi thật là thích nghĩ lung tung a~

Giúp ta tắm rửa, đặt ta lên giường nghỉ ngơi xong, lúc này bọn Hứa Dương cũng đến đây “Lãnh Nhược Tư, xong chưa?” Thật sự là quá chậm.

“Xong rồi. Các ngươi đối với chuyện này có ý gì không?” Cụ thể là nên làm cái gì bây giờ?

“Muốn cứu Băng hoàng phải có trọng binh mới được !” Không thì sẽ không cách nào đấu với Lâm thân vương người đông thế mạnh như vậy được.

“Lăng Vân nói không sai. Không chỉ thế, còn phải bảo hộ Băng Hoàng cho tốt nữa mới được”. Duẫn Dung bổ sung nói.

“Còn phải bảo hộ Triệt Nhi, Tiểu Vân Vân nữa !” Mộ Dung Vân đồng ý nói.

“Mộ Dung quốc là gần với Băng quốc nhất. Mộ Dung Vân, ngươi mau nghĩ biện pháp điều cao thủ ngụy trang đến đây đi. Tốt nhất có thể trong vòng năm ngày tập hợp bọn họ đến!” Lãnh Nhược Tư phân phó.

“Không thành vấn đề !” Việc nhỏ ấy căn bản không làm khó được hắn.

“Hảo. Mấy ngày nay chúng ta nghĩ biện pháp cùng liên lạc với Băng Hoàng”. Sau đó bọn họ bắt đầu nghiên cứu xem nên làm thế nào tìm Băng Hoàng.

Cuối cùng quyết định vẫn là tìm tên thị vệ đã truyền tin hỗ trợ cho chúng ta “Ngươi đem bức thư này giao cho Băng Hoàng, chết sống của Hoàng Thượng các ngươi tất cả nằm trong tay ngươi đó!” Lãnh Nhược Tư dặn dò hắn.

“Thuộc hạ đã biết !” Hắn tuyệt đối sẽ phối hợp với bọn họ để cứu Hoàng Thượng.

Cứ như vậy qua năm ngày “Lãnh Nhược Tư, nhân mã của ta đã đến !”

“Phải không? Có bao nhiêu người?” Hy vọng sẽ không quá ít mới tốt.

“Tám ngàn !” Hẳn là quá nhiều rồi nhỉ?

“Hảo, các ngươi nghe trẫm nói”. Lãnh Nhược Tư đem biện pháp cứu viện Băng Hoàng nói cho bọn họ.

“Hảo, cứ như vậy đi ! Ngày mai bắt đầu hành động !” Mọi người gật gật đầu.

Đến buổi tối “Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư có điểm bất an.

“Làm sao vậy?” Ta không rõ nhìn chăm chú vào hắn.

“Trẫm có điểm sợ hãi !”

“Sợ hãi cái gì?” Kẻ đánh qua nhiều trận như hắn thì còn sợ cái gì a?

“Trẫm sợ ngươi sẽ bị thương !” Vạn nhất Triệt Nhi bị thương thì làm sao chứ?

“Hắc hắc…… Có ngươi ở đây, ta sẽ không có việc gì !” Ta chỉ biết nói vậy để hắn an tâm hơn. Ta chỉ hy vọng ta không nhược điểm của Nhược Tư thì tốt rồi.

“Hy vọng như thế !”

Đến ngày hôm sau, chúng ta y theo kế hoạch mà tiến hành. Lãnh Nhược Tư mang theo hơn phân nửa nhân mã đi tìm Lâm thân vương, một nửa nhân mã khác lặng lẽ nghĩ cách cứu Băng Hoàng. “Lâm thân vương, không biết trẫm có chỗ nào nào đắc tội ngươi mà ngươi lại phái người đi sát hại hoàng hậu của trẫm!” Lãnh Nhược Tư ngoài cười nhưng trong không cười.

“Hoàng Thượng ngài thật sự hiểu lầm rồi. Thần sao dám có lá gan lớn như vậy chứ?” Xem ra Lãnh Nhược Tư đã biết hết thảy, hoàn hảo hắn sớm có phòng bị.

“Hiểu lầm? Là hiểu lầm sao? Trẫm thấy không phải như vậy đâu?” Hừ ! Lão hồ li này còn muốn giả vờ với ta nữa a?

“Hoàng Thượng, cho dù là như vậy người hiện tại làm gì có năng lực đấu với ta?”

“Ngươi như thế nào biết trẫm không thể?” Xem ra lão hồ li này muốn ngã bài ngửa với ta rồi.

“Lãnh Nhược Tư, ngươi sẽ không nghĩ chỉ với bằng này nhân lực mà muốn đối đầu với ta chứ?” Thật sự là không biết lượng sức a.

“Nga ! Ngươi sao lại cho rằng trẫm chỉ có vài người thôi a? Người đâu, đi ra đây hết cho trẫm !” Thật sự là nực cười, hắn giống loại người lỗ mãng lắm sao?

“Ngươi khi nào thì triệu tập được nhiều người như vậy ?” Lâm thân vương kinh ngạc không thôi.

“Kia là do ngươi còn chưa hiểu hết tài năng của Lãnh Nhược Tư ta nga !” Hắn sẽ không làm chuyện gì khi không nắm chắc phần thắng.

“Nếu đã thế này vậy thì cũng không cần tốn công tiếp tục cùng ngươi nói lời vô nghĩa. Người đâu, mau ra tay cho bổn vương!” Lâm thân vương hạ lệnh.

“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi a !” Mộ Dung Vân đi đầu nhịn không được liền xông lên.

“Ca ca cẩn thận a !” Ca ca luôn nôn nóng như vậy.

“Triệt Nhi, đừng đi về phía trước, nguy hiểm a !” Đao kiếm không có mắt, vạn nhất bị thương sẽ không tốt.

Kết quả song phương càng đánh càng kịch liệt. Lãnh Nhược Tư chủ yếu lo bảo hộ ta cùng Tiểu Vân Vân, những người khác đều đã tham chiến. Ngay lúc này, Lâm thân vương hô to: “Dừng tay !”

“Ngươi muốn gì?” Huy Hoàng khó hiểu hỏi.

Theo sau Băng Hoàng chật vật bị dẫn đi ra “Các ngươi còn dám động thủ, ta sẽ giết hắn!” Lâm thân vương uy hiếp chúng ta.

“Tốt ! Ngươi có thể ra tay. Dù sao trẫm cùng Băng Hoàng cũng không có bất kì quan hệ gì!” Lãnh Nhược Tư không chút để ý nói.

A? Sẽ không a? Nhược Tư như thế nào có thể nói như vậy? “Ngươi thật dám động thủ?” Hắn mới không tin đâu.

“Đương nhiên !” Lãnh Nhược Tư ném ra một cây phi tiêu vào chân Băng Hoàng.

“Ngươi……” Lâm thân vương hết chỗ nói rồi.

“Ngươi không phải muốn ra tay diệt trừ Băng Hoàng sao? Trẫm vừa lúc thành toàn ngươi a! Chỉ cần ngươi không tìm cách giết Triệt Nhi, ta sẽ giúp ngươi danh chính ngôn thuận có được ngôi vị hoàng đế !” Lãnh Nhược Tư cười lạnh nói.

“Hảo, ha ha ha, Lãnh hoàng quả thật rất yêu hoàng hậu hơn mạng a !” Lâm thân vương vui vẻ cười to.

“Băng Hoàng, ngươi cũng không nên trách trẫm nga ! Trẫm lần này sẽ lấy mạng của ngươi!” Lãnh Nhược Tư nói với hắn.

“Có thể !” Băng Hoàng ngoài ý muốn đáp ứng.

Trời a ! Hắn không phải bị dọa tới ngu rồi chứ? Thế nhưng lại đáp ứng “Vậy ngươi chuẩn bị đi !”

Nói xong Lãnh Nhược Tư liền cằm một phi tiêu nhắm ngay yết hầu Băng Hoàng mà ném. Ta bị dọa mà nhắm mắt lại, Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta. Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Băng Hoàng né qua một bên, phi tiêu lọt thẳng vào cổ họng Lâm thân vương.

Lâm thân vương lập tức tử vong “Xong rồi. Triệt Nhi, không có việc gì nữa rồi!” Lãnh Nhược Tư trấn an ta.

Ta từ từ mở to mắt thì thấy kẻ chết lại là Lâm thân vương “Sao lại thế này?” Ta không rõ hỏi.

“Đây là khổ nhục kế mà trẫm cùng Băng Hoàng đã thương lượng!” Lãnh Nhược Tư cười cười giải thích.

Hắn sao lại không giải thích sớm một chút a? Hại ta lo lắng một không thôi. Sau khi Băng quốc khôi phục nguyên trạng, chúng ta liền hướng Băng Hoàng cáo từ “Các ngươi nhanh như vậy đã muốn đi a ! Các ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, ta còn chưa có cơ hội cám ơn các ngươi mà !”

“Về sau cảm ơn cũng không muộn. Chúng ta phải nhanh chóng trở về Lãnh quốc, vạn nhất không về không kịp trước lúc Triệt Nhi sinh thì sẽ rất phiền phức !” Lãnh Nhược Tư cười cười.

“Hảo, ta cũng không lưu các ngươi nữa !”

Sau chúng ta cùng nhau xuất phát trở về Lãnh quốc. Haiz ~~~~~~~~~ nếu thực sự thuận lợi như lời nói thì tốt rồi nga ! Haiz ~~~~~~~ trời thường không chiều theo lòng người ……

_Hết Chương 87_

CHƯƠNG 88: DỌA!!! SINH TRƯỚC ĐÃ!

Chúng ta cùng nhau xuất phát trở về Lãnh quốc “Triệt Nhi, hiện tại Lãnh quốc đã chuyển sang ấm áp rồi”. Lãnh Nhược Tư có vẻ yên tâm nói.

“Ân. Nhóm chúng ta muốn trở về phải mất bao lâu a ?” Ta cũng không muốn ở bên ngoài sinh hài tử đâu.

“Nửa tháng đi ! Nhất định đến kịp”. Triệt Nhi phải hơn nửa tháng nữa mới đến ngày sinh, nhất định có thể về Lãnh quốc .

“Ân”. Thật tốt quá ! Ta không hy vọng bộ dáng sinh sản của ta bị nhiều người nhìn thấy đâu.

“Triệt Nhi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm nha !” Lãnh Nhược Tư chỉ khách điếm phía trước.

“Hảo !”

Đến khách diếm ăn xong cơm chiều, ta nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này Hứa Dương đi vào “Triệt Nhi đứng lên.”

“Gì chứ?” Ta khó hiểu nhìn hắn.

“Ra ngoài tản bộ a !” Triệt Nhi rất nhanh sẽ đến thời gian sinh nở. Bởi vì hắn thai vị bất định nên thời điểm sinh nở nhất định sẽ hao tổn thể lực rất nhiều, nếu hiện tại không tập luyện tốt, thời điểm sinh nở chỉ sợ sẽ có nguy hiểm .

“Không cần, ta mệt mỏi quá !” Ta mới không cần ra ngoài tản bộ đâu.

“Triệt Nhi, ngoan ngoãn nghe lời Hứa Dương nói đi !” Chuyện này hắn đã sớm nghe Hứa Dương nói qua nên biết rất rõ lợi hại trong đó.

“Nhưng……” Ta còn đang nghĩ cách để khỏi phải đi.

Kết quả Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta, giúp ta mang giầy, đỡ ta đi tới đi lui vòng quanh khuôn viên khách điếm, không quá một hồi ta liền chịu không nổi “Ta mệt quá, ta không muốn đi nữa!” Mệt mỏi quá nga !

“Không thể, Triệt Nhi tiếp tục đi đi !” Haiz ~~~~~~~ mới như vậy đã mệt mỏi ? Vậy đến thời điểm sinh nở thì biết làm sao?

“Đúng vậy ! Triệt Nhi lại tiếp tục đi đi”. Thanh âm Mộ Dung Vân truyền đến.

“Ca ca, ta cũng muốn lắm nhưng ta đi không nổi nữa !” Đáng ghét ! Vì cái gì ai nấy đều bắt ta đi tới đi lui hoài a?

“Triệt Nhi ngoan a ! Tiếp tục đi nữa đi !” Mộ Dung Vân cũng tiến lại đỡ lấy ta.

Không có biện pháp nào từ chối nên ta đành phải đi. Đi được một hồi lâu thì ta thật sự chịu không nổi, thân thể bắt đầu đứng không vững “Triệt Nhi, ngươi không sao chứ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng ôm lấy ta.

“Mệt mỏi quá !” Ta vô lực tựa vào lòng Lãnh Nhược Tư.

Lãnh Nhược Tư vội vàng ôm ta đi vào nghỉ ngơi “Thân thể Triệt Nhi như vậy, đến thời điểm sinh nở thì làm sao chịu được a?” Ở bên ngoài, Hứa Dương lo lắng không thôi.

“Đúng vậy !” Mộ Dung Vân cũng thực sốt ruột.

Lãnh Nhược Tư nhẹ nhàng đem ta đặt lên giường “Triệt nhi có chỗ nào không thoải mái hay không?” Sắc mặt Triệt Nhi cũng không được tốt cho lắm.

“Thắt lưng nhức, chân đau !” Đều là lỗi của bọn họ, bắt ta đi tới đi lui làm gì cơ chứ.

“Triệt Nhi ngoan, đừng nhúc nhích. Trẫm giúp ngươi xoa bóp!” Lãnh Nhược Tư thật cẩn thận giúp ta mát xa.

Khi hắn mát xa đến chân của ta liền khẩn trương nói: “Triệt Nhi, chân của ngươi sao lại phù thũng lợi hại như vậy a?”

“Hứa Dương nói ai mang thai cũng như vậy cả !” Cho nên đi đường với ta mà nói là rất đau khổ.

Lãnh Nhược Tư đau lòng nhìn ta “Nhược Tư, tiếp tục giúp ta xoa bóp đi !”

“Hảo”. Lãnh Nhược Tư vội vàng tiếp tục xoa bóp giúp ta.

Cứ như vậy mỗi ngày buổi tối bọn họ đều bức ta tản bộ, thẳng đến thời điểm trở về hoàng cung. Hôm nay ta theo thường lệ ở khách điếm tản bộ “Tiểu Triệt Triệt, thể lực của ngươi tiến bộ không ít a !” Duẫn Tuyết vui vẻ nói.

“Ân !” Mỗi ngày rèn luyện như vậy không tiến bộ đó là giả.

“Phụ hậu, phụ hoàng nói còn một vòng nữa thì có thể nghỉ ngơi rồi !” Tiểu Vân Vân giám sát ta.

Haiz ~~~~~~ gần đây Tiểu Vân Vân cùng Duẫn Tuyết cứ thay phiên nhau giám sát ta rèn luyện thân thể, mà bọn Lãnh Nhược Tư thì lại bận nghiên cứu xem nên làm như thế nào để nâng cao thể lực của ta. Đột nhiên đi tới “A……”

“Phụ hậu/Tiểu Triệt Triệt, ngươi làm sao vậy?” Hai người bọn họ lo lắng chạy đến bên ta.

“Bụng đau quá !” Ô ~~~~~~~ đau chết mất!

“Cái gì? Tiểu Vân Vân, nhanh đi kêu bọn Lãnh Nhược Tư đến !” Duẫn Tuyết vội vàng hướng Tiểu Vân Vân phân phó. Vạn nhất Tiểu Triệt Triệt có chuyện gì, Lãnh Nhược Tư không giết nàng mới là lạ !

“Đau quá ! Duẫn Tuyết, ta đau quá !” Ta sống chết bắt lấy quần áo Duẫn Tuyết.

“Tiểu Triệt Triệt, cố chịu thêm chút nữa ! Lãnh Nhược Tư sắp tới rồi !” Đáng chết, như thế nào còn chưa đến a?

Tiểu Vân Vân vội vàng chạy đến phòng Hứa Dương “Không tốt, phụ hoàng ơi  Phụ hậu đã xảy ra chuyện !” Tiểu Vân Vân sốt ruột nhìn bọn họ.

Cái gì? Triệt Nhi làm sao? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Lãnh Nhược Tư lo lắng vọt tới đây “Triệt Nhi, Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư lòng nóng như lửa đốt ôm lấy ta trở về phòng gian.

“Đau quá, hảo…… Đau quá !” Ta đau trừ bỏ câu này cái gì cũng nói không được.

Hứa Dương vội vàng tiến lên khám cho ta “Không tốt, Triệt Nhi có dấu hiệu sinh non, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ hồi cung mới được !”

“Cái gì? Sinh non?” Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

“Ân. Trước đem viên thuốc này uy Triệt Nhi ăn, một hồi hắn sẽ không đau như vậy nữa. Chúng ta nhất định phải nhanh trở về mới được !” Không thì Triệt Nhi sẽ nguy hiểm.

Lãnh Nhược Tư vội vàng uy ta ăn. Ngày hôm sau bọn họ sốt ruột chạy đi, hy vọng có thể nhanh về đến hoàng cung. Nhưng số lần ta đau càng ngày càng thường xuyên, thời gian cũng càng ngày càng ngắn lại. Lúc này, ta ở trên xe ngựa đau lên “Ô ~~~~~~” Ta khóc gắt gao bắt lấy quần áo Lãnh Nhược Tư.

“Triệt Nhi nhẫn nhẫn, lập tức sẽ đến hoàng cung !” Đáng chết ! Thấy Triệt Nhi thống khổ như vậy mà hắn thì cái gì cũng làm không được, hắn thật sự bất lực a !

“Nhược Tư đau quá, ta chịu không nổi !” Ô ~~~~~~ vì cái gì lại đau như vậy?

“Huy Hoàng, hoàng cung còn xa không?” Cứ tiếp tục như vậy, Triệt Nhi sớm hay muộn sẽ kiên trì không nổi.

“Hoàng Thượng, sắp đến rồi. Hiện đã đến thành trấn lân cận hoàng cung !” Huy Hoàng đẩy nhanh hơn tốc độ xe ngựa.

Nhưng lúc này ta cái gì cũng nghe không vào. Đau quá, thật sự đau quá, so với mấy lần đau trước kia đều không đáng là gì. Đột nhiên ta cảm giác hạ thể có nước chảy xuống, sao lại thế này? Chẳng lẽ là……

“Nhược……” Ta kinh hoảng nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Sao biểu tình của Triệt Nhi lại kích động như vậy a?

“Ta…. ta hình như muốn sinh !” Ta đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Sao lại nhanh như vậy chứ?

“Là thật , nước ối đã vỡ, đau quá……” Ta gắt gao nắm lấy quần áo hắn.

“Hạo Nhiên mau dừng xe. Mau gọi Hứa Dương vào”. Lãnh Nhược Tư bị ta dọa đến không biết nên làm cái gì, dù sao hắn cũng chưa từng sinh qua hài tử a !

Hứa Dương lên xe ngựa không rõ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Triệt Nhi dường như muốn sinh, làm sao bây giờ?” Lãnh Nhược Tư khẩn trương nhìn hắn.

Cái gì? Nhanh như vậy? Hứa Dương vội vàng xem xét. Thật sự, nước ối đều vỡ, xem ra trở về hoàng cung là chuyện không thể “Gần đây có nơi nào để Triệt Nhi sinh không ?”

Gần đây sao? Để hắn ngẫm lại a ! Một hồi sau Lãnh Nhược Tư vội vàng kêu: “Duẫn Dung, chúng ta hiện tại sẽ đến nhà của ngươi !” Nhà hắn là gần nhất .

“Đến nhà thần?” Vì cái gì?

“Ân, đến nhà ngươi. Triệt Nhi muốn sinh !”

Cái gì? Trời ạ ! Chuyện lớn như vậy a ! “Kia thần đi về trước chuẩn bị!” Duẫn Dung ra roi thúc ngựa chạy trở về.

“Triệt, ngựa đã đến trước cửa nhà Duẫn Dung, ráng nhịn thêm chút nữa !” Đáng chết ! Như thế nào còn chưa đến a?

Ta lúc này trừ bỏ đau cái gì cũng không biết. Một lúc sau thì đến nhà Duẫn Dung, Lãnh Nhược Tư vội vàng ôm ta đi vào “Lãnh Nhược Tư, Mộ Dung Vân còn có Tiểu Hương, Tiểu Lan, Duẫn Tuyết lưu lại hỗ trợ, những người khác toàn bộ đều ra ngoài hết đi”. Hứa Dương lớn tiếng phân phó.

“A…… A a…… Đau.” Ta thống khổ rên rỉ.

“Triệt Nhi kiên cường lên !” Lãnh Nhược Tư gắt gao cầm tay của ta.

“Đau quá. Ô ~~~~~~” Sinh hài tử vì cái gì đau như vậy a?

Hắn nói đến là dễ dàng nhưng làm đúng là hảo nan a ! “Ô ~~~~~~~ không cần. Đau quá, ta không cần sinh !” Đau chết !

“Triệt Nhi ngoan, kiên trì thêm chút nữa thôi!” Lãnh Nhược Tư đau lòng không thôi.

“Lãnh Nhược Tư, ngươi mau mau tìm người đi tìm ngự y đến hỗ trợ”. Triệt Nhi thai vị bất ổn như vậy là không có biện pháp sinh hạ.

“Hảo. Duẫn Dung, ngươi mau gọi tất cả ngự y tới đây hết cho trẫm. Mau !” Lãnh Nhược Tư hô to.

“Dạ, thần đi ngay !” Duẫn Dung vội vàng chạy ra ngoài,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net