👍[Minh Cơ]Liêm sỉ rớt giữa đường đến Điện Minh Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyên Cơ Tướng Quân mời người thỉnh lại miếng liêm sỉ"

Phù Dao đưa tay xoa xoa thái dương,đứng kế bên y là Nam Phong mặt mài đang dần biểu lộ vẻ khó coi....Nếu như lần đi xuống bắt Tuyên Cơ về không phải là Bùi Túc mà là Bùi Minh thì sao?Chắc hẳn nàng sẽ hạnh phúc lắm đây...

"Bùi Lang....Bùi Lang cuối cùng chàng cũng tới"

Minh Quang Tướng Quân vẻ mặt không lạnh không nhạt nhìn người con gái trước mặt mình,y vẫn chưa biết được đây là ai??Bùi mỗ y.....Hơn 300 năm qua thật chưa dụ dỗ ả Hồ Ly Tinh nào vậy mà bây giờ lại....

"Nàng là...."

Trái tim Tuyên Cơ bỗng chốc thắt lại,khó thở tột cùng.Lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên,nhảy lại bàn tay trắng trẻo nhợt nhạt nắm lấy cổ áo Bùi Minh,vẻ mặt xinh đẹp giờ đây tức giận hệt như trở thành một con người khác,hung hăng lên tiếng

"Chàng thật sự không nhận ra ta sao?"

"Không....."

Mặt Tuyên Cơ thoáng có vài phần buồn bã,tay nàng thoáng run lên...Ngước lên nhìn Minh Quang Tướng Quân,tuy khóe miệng có hơi công lên tạo ra một nụ cười nhạt nhưng trong mắt nàng không hề có ý cười

"Chàng không nhớ cũng không sao...Ta nhớ là được rồi"
______________________________________
Đứng trước điện Minh Quang,nàng vẫn không ngờ được rằng có ngày mình lại được đứng nơi đây.Đứng ngay nơi mà người mình thương hay ở......Được chạm tay vào chúng,cảm giác ấy vui sướng biết bao.Tuyên Cơ dần thoát khỏi những suy nghĩ mà theo bước chân Bùi Minh đi vào trong,ngôi điện Minh Quang thật lớn và tráng lệ,nàng quay sang nhìn Bùi Minh thì đột nhiên bốn ánh mắt dao nhau tại một đường thẳng.Bùi Minh lia mắt sang chỗ khác hơi lùi về sau,dường như đã biết được nàng là ai!!

"Tuyên Cơ Tướng Quân...."

Những từ đó phát ra từ miệng Bùi Minh khiến nàng vô cùng vui sướng,khóe môi nhếch lên tạo thành mọt nụ cười mê mẩm lòng người....Thế là ổn rồi nhưng nàng để ý lại thì khoảng cách đứng giữa nàng và Bùi Minh ngày càng cách xa nhau

"Bùi Lang ngươi phũ quá aaaa"

"Kệ ta"

Tuyên Cơ bèn thu lại nụ cười quét mắt quanh điện Minh Quang một vòng,Bùi Minh thì đứng cách nàng không xa lắm đưa tay phủi phủi quần áo!!Tuyên Cơ nhìn y cười cười,cất giọng nói hơi khàn lên

"Thay vì phủi....cởi luôn cho lẹ"

Bùi Minh nghe vậy thoáng chau mày,nhìn nàng với con mắt kỳ dị,xong lại quay đi lại bàn ngồi.Y cho nàng ở lại đây là tốt lắm rồi,còn đồng ý chữa trị cho nàng....Coi như là trả lại mối nợ năm xưa,Bùi Minh đưa tay xoa xoa tâm mi không biết chừng nào y mới thoát khỏi được Tuyên Cơ đây!Vươn những ngón tay thon dài đẹp đẽ lấy một quả táo,y đưa quả táo đỏ mọng lên miệng cắn một miếng lớn xong mắt lại liếc về phía Tuyên Cơ

"Tuyên Cơ Tướng Quân thỉnh miếng liêm sỉ"

Nàng dở khóc dở cười,nhảy lại chỗ y.Từng tiếng lách cách,giữa xương va chạm với gạch lót chân bắt đầu vang lên in ỏi khắp điện Minh Quang,nàng nhảy lại ngồi bên chiếc ghế cạnh y.Bùi Minh thoáng nhìn qua nàng,đợi chừng nào chữa lành chân cho nàng xong,y sẽ tống cổ nàng ra khỏi điện,đầu khẽ gật gù theo suy nghĩ của mình.Bỗng y nghe được tiếng Tuyên Cơ mang theo ý cười

"Thay vì thỉnh liêm sỉ ngươi thỉnh ta đi"

"Tại sao ta phải thỉnh nàng?"

Chân mày Bùi Minh hơi nhướng lên,miệng lại cắn một miếng táo,nhai.Tuyên Cơ cười cười,đưa đôi tay trắng xanh xao cầm bình trà rót ra tách,từng giọt nước màu vàng óng ánh dần chảy xuống miệng ly...Những âm thanh vang lên nghe thật êm tai và yên bình

"Vì ta đang đợi ngươi thỉnh"

Khóe miệng y hơi nhếch lên,miếng táo cũng gần như bị mắc thẹn ngay cổ họng...Xong lại cố thu lại vẻ bình tĩnh ban đầu mà gặm tiếp quả táo

"Tuyên Tướng Quân nàng có đợi ta cũng không thỉnh nàng đâu"

"Ngươi không thỉnh ta có thể tự vác xác tìm ngươi,ta không cần đợi"

"...."

Tuyên Cơ dần đẩy tách trả vừa rót qua cho y,khóe miệng vẫn cười...Suốt gần ấy năm qua!Nàng gặp được Bùi Minh là đã mừng lắm rồi,nay lại được ngồi hàn huyên tâm sự cùng hắn.Nàng thực sự chưa nghĩ đến việc này...

"Bùi Bùi thay vì ăn táo ngươi có thể ăn ta"

Trái tim Tuyên Cơ đã chết rồi,nhưng bây giờ có được khoảng thời gian như vầy nàng phải biết trân trọng,dù là khoảng thời gian hay hành động nhỏ nhất cũng đều phải tính toán kỹ lưỡng để có thể kéo Bùi Minh về bên mình,chân mày Bùi Minh thoáng giật lên mấy cái tiện tay ném trái táo đang ăn giở qua cho nàng

"Ăn đi rồi tỉnh Tuyên Cơ Tướng Quân"

Tuyên Cơ thoáng giật mình,theo phản xạ thì đưa tay lên bắt lấy quả y ném cho,quả táo được cắn giở nằm gọn trong lòng bàn tay nàng....Tuyên Cơ nhìn quả táo,khóe miệng nhếch lên như cười như không,những ngón tay xinh đẹp của nàng khẽ ma sát với lớp vỏ của trái táo....gằn giọng mà nói

"Nhà ngươi mê con nào mà đối xử với ta như vậy không biết yêu thương người tàn tật à!!Con nào nói....Ta đi phanh thay nó"

"Ta đâu có mê ai....Nhìn nàng đẹp đấy"

Y đưa tay gác lên bàn chống càm nhìn Tuyên Cơ,mặt Tuyên Cơ thoáng đỏ lên vì bị y nhìn chầm chầm cùng câu nói của y làm con tin đã chết của nàng bỗng tỉnh dậy....Trái táo cầm trên tay nhất thời cũng rơi xuống đất *BỊCH* nếu lắng nghe kỹ thì tiếng tim Tuyên Cơ đập loạn xạ,mắt cùng dần liếc qua chỗ khác tránh ánh mắt y

"Bùi Bùi khen ta xinh kìa....có ý với ta mà chảnh à"

Nàng khẽ liếc mắt nhìn y,thì thấy Bùi Minh quay mặt đi chỗ khác ánh mắt y nhìn ra ngoài phía cửa sổ,xa xâm và khó gần!!

"Mà Vũ Sư cũng xinh"

"Ta còn ngồi đây đấy....ngươi được"

Nụ cười của nàng chợt đông cứng lại,thật sự nàng muốn nhàu vào bóp chết tên này rồi đem giấu làm của riêng cho khỏe,ngồi cửa sổ tiếng ve kêu càng vang lên,tiếng bước chân ngày càng nhiều những tiếng ma sát tiếng linh lực va chạm nhau cứ thế vang lên không ngừng chắc là Nam Dương và Huyền Chân lại đánh nhau rồi đây!Bùi Minh thở hắc một hơi,nửa đêm nửa hôm mắc cái mớ gì lại lôi nhau ra đánh làm hụt hẵng không khí lãng mạng-.-suy nghĩ một đoạn xong quay sang nhìn Tuyên Cơ....

"Nàng nên đi ngủ đi"

"Nếu ngươi muốn ngủ với ta hôm nay ta không ngại phá lệ mà đi ngủ sớm"

Y đưa tay xoa xoa tâm mi,toang đứng dậy bước đi.Bùi Minh đi về phía cửa,còn Tuyên Cơ nàng vẫn ngồi đó vẫn nhìn theo bóng lưng cường tráng của y đang đi xa dần.Gần tới cửa bóng lưng ấy thoáng khựng lại,không quay người mà vẫn hướng tấm lưng rộng ấy về phía nàng.Thanh âm quen thuộc giữa những tiếng la in ỏi dần cất lên

"Tuyên Cơ Tướng Quân đi ngủ đi muộn rồi"

"Ngủ cùng ngươi được chứ?"

Bùi Minh xoay người lại đối mặt với Tuyên Cơ,nhướng một bên mày

"Nàng đâu ở cùng ta"

"Ý ngươi là nếu ta ở cùng ngươi thì ngươi ngủ cùng ta"

Mắt Tuyên Cơ chứa ý cười mà xuống khỏi ghế,nhảy lại chỗ Bùi Minh

"Không....Nàng sẽ trông cửa cho ta ngủ"

Nàng thoáng khựng lại khi nghe câu nói,hai đầu chân mày chau lại với nhau,khẽ cắn nhẹ lên môi mình.Thanh âm quen thuộc lại cất lên giữa những tiếng ồn

"Ta đi xem hai tên kia trước....sáng gặp...hảo mộng Tuyên Cơ Tướng quân"

"Thay vì gọi Tướng Quân ngươi có thể gọi ta là Cơ Cơ Yêu Dấu"

"Mơ đi...."

Nói đoạn y quay người bước đi khỏi điện Minh Quang,để lại Tuyên Cơ một mình trong căn phòng trống vắng,nàng khẽ thở dài đi lại bàn ngồi mắt hướng ra ngoài ngắm ánh trăng sáng đêm nay,lòng nàng rối bời không biết nên làm gì!Thần Quan và Nữ Quỷ....cũng ổn mà.Những tạp âm bên ngoài dần lặng xuống,cuộc chiến chắc xong rồi...Trong điện Minh Quang,một nữ quỷ với làn da xanh xao trắng bệt,nếu nhìn kỹ vào thì nàng cũng được gọi là "Mỹ Nhân" đấy,đem những suy nghĩ rối bời cất vào sâu trong lòng như những năm tháng qua đã từng làm!!Giấu đi những giọt nước mắt.......đem tâm hồn thả cho gió cuống trôi
______________________________________
"Dáaaaaaaaa tức quá"

Một thanh âm lớn dần phát ra từ căn phòng dành cho khách khiến cả điện Minh Quang chấn động không ngừng,Bùi Minh vừa mới lờ đờ ngóc đầu ra khỏi đống công văn đã nhanh chống chạy đến chỗ Tuyên Cơ,trước cửa phòng nàng một ả người hầu đứng đấy!!Vừa thấy Bùi Minh,ả liền cú gập người

"Chủ tướng...."

"Sao thế?"

"Sáng nay cô ấy vừa thức dậy là đã liên tục đòi chém ngài"

"Được....lui đi"

"Vâng"

*CẠCH*Tiếng cửa phòng mở ra,y nhanh chân bước vào trong thì thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi trên giường tay ôm đầu

"Tuyên Cơ??"

Nghe được giọng nói của y,nàng liền quay lại đôi mắt đỏ âu hình như là mới khóc.Bùi Minh bước đi lại giường ngồi cạnh nàng...

"Hả?"

Thoáng nghiêng đầu thắc mắc

"Ăn táo không?"

"Ăn ngươi thì ăn"

Vốn chỉ là định trêu nàng để nàng đã tức thôi,ai ngờ câu trả lời lại vượt xa khỏi tính toán của y,nhướng một bên chân mày hỏi

"Nàng ăn nổi ta?"

Vừa nói,tay không yên phận mà kéo Tuyên Cơ lại...để nàng ngồi trên đùi mình!!Hai tay đặt ngay eo nàng,khóe miệng hơi cong lên.Điều này quá bất ngờ,khiến nàng không kịp phản ứng mà yên phận ngồi trên đùi y.Tay đặt lên vai Bùi Minh,mặt có vẻ hơi ngờ vực

"Bùi Minh.Hôm nay ngươi cảm thấy không khỏe chỗ nào à.Hay ăn nhằm cơm thừa canh cặn gì rồi.....Éc mà khoan....Ta nghi ngờ ngươi không phải Bùi Minh"

"Ăn lộn bả đó"

"Yêu quái phương nào mau hiện nguyên hình"

Những móng tay vừa dài vừa nhọn của Tuyên Cơ nhanh như cắc đã an vị ở phía sau gáy của Bùi Minh.Nhưng y không né,chỉ là ngồi đó trong mắt thoáng có ý cười

"Ta cho nàng ngồi lên đùi ta là vì một lát nữa ta phải vào lầu xanh cùng Độ và đi chơi cùng Vũ Sư"

"Ngươi mềm dẻo không muốn cứ muốn chọc điên bổn tướng nhỉ"

"Thế nàng hiền dịu ta xem nào"

"Rõ ràng ta luôn rất hiền mà"

Bùi Minh thở hắc một tiếng,tay luồng qua bế nàng lên đi lại bàn.Kêu một tên hầu đem rượu đến,Tuyên Cơ ngồi yên ổn trên đùi Bùi Minh thoáng đỏ mặt

"Hơ....."

"Ta tưởng ngươi lại gặm táo chứ"

Bình yên chưa được bao lâu nàng lại quay qua đâm chọc Bùi Minh kiến y thật muốn bóp chết nàng,nhưng vẫn giữ ra dáng vẻ bình tĩnh hết sức có thể nhưng tay cầm chặt chén rượu đến nổi cả gân xanh

"Phải thay đổi chứ"

"Vậy thì đổi qua ăn ta"

"Lão Bùi ta không thích"
._______.___________.___________._______
Và đó là hành trình rớt liêm sỉ của Tuyên Cơ Tướng quân....Mặt dày vô sỉ đi tiếp cận Bùi Minh!!Do là truyện tình trong group vẫn chưa đến hồi kết nên mình chỉ kể tới đây thôi

Group chat:
NghiatrangMacHuong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net