Ngược luyến chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Đã hai tuần trôi qua kể từ lần chia tay giữa hai người bọn họ, Hứa Ngụy Châu vẫn đi làm việc chăm chỉ như trước, vậy mà bất cứ ai đều có thể thấy cậu gầy sọp hẳn đi, đến nụ cười cũng chẳng còn tươi tắn nữa, xanh xao, ủ dột như tàu lá vậy. Vào những khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, cậu thường ngồi trầm mặc ở góc khuất nào đó, ánh mắt nhìn cố định một chỗ, mơ hồ lạc trong chuỗi suy nghĩ của riêng bản thân mình, trông cô độc và bi thương không có từ nào có thể diễn tả nổi. Mọi người nhìn thấy đều xót xa, Sài Kê Đản đã mấy lần cố gắng khuyên nhủ cậu nghỉ ngơi, thậm chí là bắt ép nhưng cậu không chịu, cậu chính là muốn mượn công việc để quên đi mối tình thất bại thảm hại kia. Mỗi tối đi ngủ, cứ nhắm mắt vào là trong đầu Hứa Ngụy Châu lại không tự chủ hiện lên gương mặt soái khí của Hoàng Cảnh Du, hồi ức đẹp đẽ đã cùng anh trải qua trên phim trường Thượng ẩn. Phải chỉ có anh và cậu. Vì vậy ngày nào cũng thế, cậu đâm đầu vào làm tối tăm mặt mũi cốt để mệt lử, về nhà ngủ không còn gặp phải những giấc mộng chập chờn như hành hạ, giày xéo tâm can đã tràn ngập vết thương của cậu. Nhưng chỉ được mấy hôm, sau này cậu không ngủ được nữa, cứ thao thức đến tận sáng, nhớ anh phát điên lên mà không dám cập nhật tin tức về anh, cậu sợ sẽ buông bỏ tất cả mà đi tìm anh mất, dù chỉ là đứng nơi góc khuất ngắm nhìn người con trai ấy cũng được. Cái cậu thèm muốn nhất bây giờ là được nhào vào lòng anh mà khóc lóc kể khổ, mà lau lau gương mặt ướt nhem bằng áo anh rồi ngủ quên đi mất lúc nào không hay và sau đó được anh bế lên giường ôn nhu dỗ dành. Thế nhưng tất cả những cái đó giờ đã không còn nằm trong tầm với của cậu nữa rồi! Nghe mọi người ở công ty bàn tán về các lịch trình dày đặc của anh, về việc anh bận rộn, đắt show thế nào, Hứa Ngụy Châu chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ, biết là không thể thành hiện thực vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết sẽ biến thành tro bụi nhưng vẫn không nhịn được muốn chạm vào nguồn nhiệt ấm áp ấy. Thật bi ai. Có lẽ chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thôi người ta sẽ chẳng còn nhớ đến có một người như cậu đã từng xuất hiện bên anh, đã từng cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ, đắm mình trong mộng thanh xuân rực rỡ mang tên Thượng ẩn. Cái tên Hứa Ngụy Châu rồi cũng dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh, có chăng cũng chỉ lưu lại chút bóng dáng mơ hồ đến thảm thương mà thôi...

*****Lam Vị Yêu*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net