Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng kỉ niệm 1 năm lần đầu 2 trẻ gặp nhau.

"Cậu tên gì?"

"Hoàng...Hoàng Cảnh Du. Còn cậu?"

"Hứa Nguỵ Châu"

06.11.2015 - 06.11.2016

nhân tiện pr ké fanvid mị làm, mấy bạn vào xem ủng hộ nha ~^^~

===============


"Châu, hôm nay biểu hiện không tệ nha."

Tại phòng âm nhạc, tất cả mọi người vì hôm nay biểu diễn thành công mà hết sức hài lòng, đội trưởng vui vẻ lôi kéo Hứa Nguỵ Châu nói đông nói tây, cậu cảm giác được chính mình việc làm thành công nhất chính là tuyển Hứa Nguỵ Châu vào ban nhạc.

Hứa Nguỵ Châu tự nhiên cũng cao hứng, nụ cười vẫn đọng ở trên mặt, tràng cảnh đêm nay nhất định sẽ duy trì thật lâu trong đầu cậu.

"Châu Châu ca, ca đánh má hồng sao" Học đệ Trần Ổn nhìn Hứa Nguỵ Châu khuôn mặt đỏ ửng.

"Không có. . ." Cậu hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, trong đầu có một khuôn mặt cùng một mùi hương không ngừng xuất hiện "Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước nha."

Trở lại túc xá Hứa Nguỵ Châu thuận tay từ tủ lạnh lấy ra một lon đồ uống, thẳng đến khi mùi rượu tràn ngập cả khoang miệng cậu mới phản ứng lại là mình cầm lon bia.

Tâm phiền ý loạn nhất thời đánh vào đại não, cậu bắt buộc chính mình không suy nghĩ miên man. Đem bình rượu mới vừa uống một ngụm bỏ lại vào tủ lạnh, Hứa Nguỵ Châu đi tới ban công lặng lẽ đeo tai nghe vào.

Âm nhạc luôn là phương thức tốt nhất trấn an tâm tình.

Nếu như có thể quay lại lúc trước

Tất cả tái diễn lần nữa

Em sẽ thấu hiểu cuộc sống hơn

Không sợ ngăn trở đả kích

Không có hư không oán giận

Để cho em nhìn thấy được xa hơn

Nhạc điệu quanh quẩn bên tai, ca từ không khỏi làm Hứa Nguỵ Châu liên tưởng về quá khứ.

Cậu là con trai độc nhất nhà họ Hứa.

Nghe hàng xóm nói, cha mẹ cậu rất thích nữ hài tử, cho nên khi cậu sinh ra Hứa baba có một chút thất vọng.

Hứa mama thì luôn xem cậu như nữ tử mà dạy dỗ, cũng không ngừng dạy cho cậu rất nhiều kỹ năng của một "thục nữ".

Hứa Nguỵ Châu lúc học năm nhất liền học vũ đạo, cử chỉ hào phóng hơn nữa mày rậm mắt to nhưng vẫn bị sư phụ nhầm thành tiểu cô nương.

Sau khi lớn hơn một chút, Hứa Nguỵ Châu không nghĩ bị tất cả nam sinh cùng lớp kì thị bài xích vì cậu nhìn có nét giống nữ tử, vì vậy cậu sau khi học xong đều đến thao trường chạy bộ hoặc đánh bóng rổ, có khi cũng sẽ đi tập thể hình rèn luyện thân thể.

Cứ như vậy hơn một năm, Hứa Nguỵ Châu một mình đi bệnh viện kiểm tra, kết quả cùng cậu tưởng tượng không hề khác biệt ——Omega.

Bác sĩ nhìn cậu bộ dạng có chút chần chừ liền tưởng rằng cậu cũng như phần lớn O khác chán ghét thuộc tính bản thân nên thử an ủi cậu: tiểu tử, kỳ thật Omega cũng không có gì bất hảo, thế giới vốn tồn tại hai cực mà.

Hứa Nguỵ Châu cười cười, kết quả này cậu đã sớm có thể đoán được, cậu vẫn cho rằng chính mình vốn là không tầm thường, Beta nhất định không phải thuộc tính của cậu, mà cậu như thế nào có thể là Alpha?

Về đến nhà mẹ cười nói rốt cục có thể đem mình gả đi rồi, mà Hứa Nguỵ Châu cũng nhân tiện nói ra yêu cầu: cậu muốn tiếp nhận Omega chuyên nghiệp huấn luyện, sẽ không tùy tiện đối với Alpha sinh ra cảm tình, cũng không để bị pheromone của Alpha ảnh hưởng.

Nghĩ tới đây, Hứa Nguỵ Châu mở mắt, từ khi vào đại học chưa từng có người nào Beta hoặc là Alpha có thể làm cho cậu có ấn tượng sâu như vậy.

Hứa Nguỵ Châu không tin vừa thấy đã yêu, ít nhất là đến hôm nay. Nhưng từ khi cậu đứng trên sân khấu, khuôn mặt của Hoàng Cảnh Du, mùi hương của hắn... đều khiến cậu không ngừng nghĩ đến.

Cậu không nghĩ, cũng không dám yêu một người có thuộc tính Alpha.

Trường học cách biển không xa, Hứa Nguỵ Châu đi tới bên cửa sổ, biển rộng như một viên bảo thạch xanh lam hiện lên, gió biển hoà cùng mùi cát từng đợt thổi tới. . .

==================================================

Thật xin lỗi tuần rồi bận nên không có chap. Hôm nay rảnh mới edit được 1 chap thôi, mn thông cảm nha :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net