Chap 128.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kiệt đi học đây, bai bai mẹ"

Tiểu Kiệt vẫy tay với Phỉ Nhược trong nhà rồi leo lên xe, Thiếu Quân ngồi trong bên trong cũng nhìn cô cười rồi lái xe rời đi. Mọi thứ vẫn thật yên bình nhưng đâu ai biết chỉ trong một buổi sáng có thể khiến nhiều thứ thay đổi.

Thím Ngô nhìn chiếc xe dần xa, nụ cười thoáng chốc trở nên căng thẳng, khẩn trương đi vào trong.

Bà sắp làm một việc mà cả đời bà không dám nghĩ đến. Nhưng vì con trai, bà đành phải liều thôi.

Thím Ngô đi qua đi lại, không biết nên làm sao để dụ cô ra khỏi nhà. Bà đã bàn với con trai, chỉ còn cách bắt cóc Phỉ Nhược đòi một số tiền. Nếu không phải biết Thiếu Quân là người có tiền, còn Phỉ Nhược lại dễ dụ dỗ thì cô đã không làm mục tiêu của bọn họ.

"Phỉ Nhược, đang suy nghĩ gì vậy?"

"Nhược muốn mua quà cho Quân..."

Cô nói một chút lại ngừng.

"... nhưng không ai đưa Nhược đi"

Thím Ngô như mở cờ trong bụng. Có phải ông trời muốn giúp bà không chứ.

Bà cười cười đến gần cô.

"Đi, tôi đưa cô đi"

Phỉ Nhược mở to mắt, có lẽ hơi bất ngờ với sự giúp đỡ của bà. Nhanh chóng lại mừng rỡ.

"Thật sao?"

"Thật. Mau đi không cậu Quân lại về"

Phỉ Nhược vừa nghe đã vội vàng đứng dậy để bà dắt đi.

"Không cần người lái xe sao?"

Cô có ngốc nhưng có người đưa đón đã thành thói quen.

"Có xe bên ngoài rồi"

Thím Ngô vừa cười vừa nói, bộ dạng không đứa con nít nào có thể nghi ngờ.

Phỉ Nhược mím mím môi, có chút sợ hãi nhưng vẫn đi theo.

Bà dắt cô ra đến cổng, thấy một chiếc xe ngay ngã tư phía kia đường. Bà quá khẩn trương chỉ muốn nhanh đưa cô về phía đó mà không để ý một chiết xe đậu ngay cổng nhà cô.

Thiếu Minh ngồi thẳng người dậy, nhìn người con gái ngày nhớ đêm mong bỗng xuất hiện. Trên môi cô còn hiện nụ cười nhưng lại có chút gượng ép.

Nhìn người đàn bà dẫn cô qua bên kia đường, ạn vẫn nghĩ cô muốn đi dạo cho đến khi nhận ra có gì đó không thích hợp.

Phỉ Nhược đang cố giằng tay ra khỏi thím Ngô.

"Không, không đi nữa"

"Nào, sao vậy? Sắp tới xe rồi"

Thím Ngô bắt đầu luống cuống trước phản ứng của cô. Không phải cô gái này thường ngày rất nghe lời sao.

Phỉ Nhược vốn sợ ở với người lạ, còn không hay đi đâu một mình. Ngay lúc thím Ngô dắt đến gần chiếc xe đóng kín, một người con trai đội mũ đeo khẩu trang ló mặt ra khỏi cửa xe làm cô bắt đầu cẳng thẳng. Theo bản năng muốn trở về.

Thím Ngô cố kéo cô lại, tay đã bắt đầu run nhưng giọng điệu vẫn mang theo sự dụ dỗ.

"Nhanh đi thôi, không phải cô muốn mua quà cho cậu Quân sao?"

"Không cần nữa, buông ra"

Phỉ Nhược ra sức rút tay ra, dường như sự sợ hãi làm cô có nhiều sức lực hơn, tay cô không kiểm soát đẩy thím Ngô xuống vệ đường.

"Người xấu..."

Cô thở hổn hển, sợ sệt nói một câu rồi vội xoay người chạy đi. Mà A Nghiêm trong xe thấy tình hình bất ổn liền nhảy xuống xe đuổi theo cô.

Thiếu Minh nhìn cảnh tượng bên ngoài liền khẩn trương không thôi. Anh vội ra khỏi xe, bước chân không chần chừ chạy về hướng của cô.

Bíp bíp.

Tiếng còi xe phía xa như muốn bóp nghẹn trái tim anh.

"Nhược Nhược.."

Tiếng anh thất thanh hô lên, nhưng người con gái nào đó chẳng mấy chú ý, vẫn cắm đầu chạy ra lòng đường.

Thiếu Minh nhìn chiếc xe đang lao thẳng về phía cô, bản thân muốn nghĩ cũng không thể nghĩ nữa. Đổi chân không cần sự chỉ bảo, vô thức mà chạy về bên ấy.

"Cẩn thẩn"

Một tiếng la vang lên, tiếp đó là "rầm", tiếng va chạm. Phỉ Nhược ngã xuống đất, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ. Cô hoang mang không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ biết hình như có ai đó vừa xô cô ngã.

Phỉ Nhược đứng dậy, tiếng xì xầm bắt đầu vang bên tai, đến khi quay đầu lại đã thấy nhiều người bu quanh nơi cô vừa đứng.

"Mau gọi cấp cứu, có tai nạn rồi"

Không biết là ai hô lên. Mặt cô đã hơi tái nhợt. Có một người quan tâm đến cạnh cô.

"Cô gái, không sao chứ?"

Phỉ Nhược lắc lắc đầu, hình như cô chút nữa đã bị tông đúng không? Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến giờ Phỉ Nhược còn chưa định hình được tình huống.

"Hazz, không sao là tốt rồi. Nhưng cậu trai giúp cô có vẻ không khả quan lắm"

Người bên cạnh cô vừa nói vừa lắc đầu. Có vẻ đã chứng kiến hết một màng vừa rồi.

"Cứu.. cứu Nhược?"

Cô vừa nghe, môi lắp bắp, vội chen vào đám đông. Cơ thể vốn chưa bình tĩnh lại càng run rẩy. Cô vừa chen vào, tiếng còi cấp cứu cũng dần vang lên. Hình ảnh trước mắt với âm thanh bên tai như đánh úp vào đầu cô.

"Anh Minh?"

Phỉ Nhược chỉ mơ hồ thốt ra một câu rồi cũng ngất đi.

----

"Tỉnh rồi sao?"

...

"Huhu, Nhược sợ"

Phỉ Nhược mơ màng mở mắt, giọng Thiếu Quần trầm thấp vang lên bên tai. Cô có chút mơ hồ, một loạt hình ảnh khi tai nạn xảy ra hiện về. Cơ thể run rẩy, nhào vào lòng Thiếu Quân mếu máo.

"Ngoan, không sao rồi"

Thiếu Quân xoa lưng cô vuốt ve an ủi, mặc dù chính cậu cách đây vài tiếng cũng như kẻ điên chạy vào bệnh viện.

Phỉ Nhược có vẻ an tĩnh trở lại, chợt cô ngước lên nhìn cậu.

"Anh Minh, anh Minh... huhu"

Hết chap 128.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net