Chap 69.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phỉ Nhược sung sướng nhai miếng thịt trong miệng.

Thật không nghĩ đến Thiếu Minh còn có tài nấu nướng tuyệt vời thế này. Trong đầu tự nhiên liên tưởng đến mẫu đàn ông mà mọi cô gái hay mơ tưởng.

Chợt nhận ra, hình như cô bắt được một soái ca trong ngôn tình bước ra rồi.

Cái gì là "Nghiêm chỉnh ngoài đường, lên giường hóa thú"

Cái gì "Lên được phòng khách xuống được phòng bếp"

Thì đây, không phải đang nói đến người đàn ông đang ngồi đối diện chăm chú nhìn cô ăn đây sao.

"Ngon không?"

Nhìn biểu hiện của cô, Thiếu Minh quả cảm thấy thành tựu.

"Không nghĩ đến"

Phỉ Nhược gật gật đầu, múc một muỗng súp đưa vào miệng, nhắm tít mắt mà hưởng thụ.

Thiếu Minh không nhịn được lấy khăn lau miệng cho cô.

"Đây là đang khen anh sao?"

Cô như một đứa con, rất ngoan ngoãn ngồi im để anh lau miệng.

"Em không ngại khen anh thêm nhiều lần nữa"

A, cô cũng thật biết thừa cơ hội. Khen thêm nhiều lần nữa, là bắt anh nấu thêm nhiều lần nữa sao.

Thiếu Minh cười cười, đi đến đằng sau ôm lấy vai cô, tay vuốt tóc cô.

"Không cần khen anh cũng sẽ nấu cho em ăn cả đời"

Phỉ Nhược đang ăn, nghe câu nói của anh mặt bỗng chốc ửng đỏ. Không phải chưa bao giờ nghe lời nói ngọt của anh, nhưng lần nào cũng không nhịn được mà rung động.

Hơn nữa anh còn nói "cả đời", hai từ cả đời này quả có sức mạnh mãnh liệt. Liệu cô có thể đợi để anh thực hiện cái gọi là cả đời này không.

Thiếu Minh vốn không hiểu được tâm tư của cô, lời nói ra chỉ theo cảm tính. Chính anh cũng nghĩ sẽ cùng cô, là "cả đời". Họ vốn chỉ thiếu một bước nữa, thật sự sẽ đến được cả đời rồi. Nhưng mà, sẽ được sao.

Chỉ e, cái cả đời này, là cả đời bi thương.

"Anh vừa lập một danh sách đi cứu nạn ở vùng ngoại ô, trong đó có chúng ta, em tranh thủ sắp xếp"

Thiếu Minh vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Phỉ Nhược hơi bất ngờ, lại thấy hào hứng.

Có lẽ là nơi Đàm Trạch đã nói.

"Thật sao?"

"Ừm, nếu không muốn anh có thể để em ở nhà.

Ở đó vật chất thiếu thốn, sinh hoạt khó khăn, anh cũng không muốn cô phải chịu khổ.

"Tất nhiên là em muốn đi rồi"

-------------

Ba ngày sau.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều. Bây giờ cậu Tô đây sẽ chỉ dẫn chỗ ở cho mọi người"

Phỉ Nhược được dẫn đến một phòng cũ kĩ, chỉ có một khoảng trống rộng cùng nhà vệ sinh. Ở cùng với cô có khoảng trên dưới mười người đều là nữ, từ nhiều bệnh viện đến.

Bọn họ hiện đang ở tại vùng dịch nạn, nhà cửa hoang tàn đổ nát thực sự đáng sợ. Trong phòng cô chỉ quen Mộc Nghi cùng một y tá khác, đều là từ bệnh viện của cô. Ở đây mỗi tối ngủ chỉ có thể trải chiếu nằm tạm. Thật sự có chỗ ở đã tốt lắm rồi nên mọi người cũng không đòi hỏi nhiều.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, mọi người được dẫn đến một căn nhà gần đó, nhiều người nằm lăn lóc ngổn ngang, toàn bộ ở đây đều là người bị ốm đau. Có một vách ngăn ở giữa, một bên là người bị thương, một bên là do bệnh dịch.

Phỉ Nhược nhìn một màng này thực sự xót xa. Ở bệnh viện đã thấy nhiều nhưng ở đây khung cảnh tan thương hiện rõ. Trong lúc lơ đễnh cô đã thấy Thiếu Minh, anh cũng vừa được người ta dẫn tới. Anh đứng bên kia cũng thấy cô, chưa kịp bước đến đã thấy cô bước về phía mình.

Chỉ là khi cô bước đến gần rồi, tiếng gọi của cô làm anh điên lên, đáng tiết anh không làm gì được.

"Anh Trạch"

Phỉ Nhược là gọi Đàm Trạch ngay bên cạnh, không phải gọi anh.

Càng nghĩ anh càng thấy khó chịu. Cớ gì tên Đàm Trạch này cũng tham gia, còn ở cùng anh nữa chứ.

"Em cũng đến đây sao"

Phỉ Nhược thật vui vẻ mà gật đầu, không để ý hung thần sát khí ngay bên cạmh.

Gặp Đàm Trạch tại đây cô thật sự vui nha.

Thiếu Minh muốn cắt đứt bọn họ để cô chú ý tới sự tồn tại của mình, còn Phỉ Nhược muốn nói thêm gì đó nhưng mọi người đã bắt đầu rục rịch vào cứu chữa rồi. Bọn họ đành gác lại, đi theo nhóm của mình.

"Có cần tôi giúp một tay không?"

Thấy Thiếu Minh đang chật vật nẹp lại cái chân cho một thanh niên, Đàm Trạch có ý tốt muốn giúp đỡ. Bất quá thứ anh nhận được lại là...

"Cảm ơn, tôi có thể làm được"

Đúng là có hơi khó khăn, nhưng không phải là không thể. Với sỉ diện của một thằng đàn ông trước tình địch. Anh tuyệt đối sẽ không nhận sự giúp đỡ này.

"À, vậy chúc anh may mắn"

Thấy Thiếu Minh dứt khoát từ chối, Đàm Trạch cũng không kì kèo, đi đến băng bó cho một ông lão. Thật ra cái anh muốn là hỏi về tình hình của Phỉ Nhược, anh muốn biết cô sống có tốt, hôn nhân có hạnh phúc hay là không.

Còn một thứ, anh cảm giác được giữa Thiếu Minh và cô, có gì đó không bình thường. Nhưng ở đâu, thì anh không rõ.

"Bác sĩ Hà quen viện trưởng Đàm sao?"

Mộc Nghi đi đến cạnh Phỉ Nhược, rất tự nhiên mà hỏi về Đàm Trạch.

Khắp thành phố A, bệnh viện Thiếu Minh mở được coi là bệnh viện tư to lớn và thiết bị hiện đại nhất, kẻ có tiền luôn muốn điều trị tại đây. Nhưng vừa đây Mộc Nghi nghe đến một bệnh viện vừa mở, cô ta cũng chỉ nghe qua Liễu Di. Cái làm cô ta chú ý là quy mô và tầm cỡ không kém bệnh viện của Thiếu Minh.

Hết chap 69.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net