Chương 1: Hoa sao nhí * - hoa Astrantia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ gốc: 星芹 (Phiên âm: Tinh cần)

*Tham khảo hoanhapvec.com

_________________

Tháng 8, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, xa xa, những tòa nhà vặn vẹo trong sóng nhiệt.

Lục Cảnh Niên đứng ở cổng ga tàu, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời nơi này thật trong, thật thấp, thấp đến mức thôi thúc hắn thi chạy cùng những đám mây, chạy mãi chạy mãi, không có điểm dừng cũng không sao, vào khoảnh khắc cuối cùng khi sinh mệnh khô kiệt, hắn nhảy lên, kéo đám mây trắng lớn nhất kia xuống, sau đó an tường nằm trên mây chờ đợi tử vong.

Cúi đầu, hắn nhìn bến xe buýt chen chúc người trước mắt, quyết định đi tới trạm dừng taxi phía xa.

Trong xe, tài xế phát một bài hát tiếng Mân Nam xưa cũ:

"Nhất thời thất chí sao tránh khỏi oán thán,

sa cơ lỡ vận sao không khỏi sợ lo

chỉ cần không mất đi hy vọng

ngày ngày chè chén say sưa

thân thể vô hồn như hình nộm

đời người như sóng biển

lúc lên lúc xuống

may rủi thất thường..." (1)

Lục Cảnh Niên hơi ngỡ ngàng nhìn đường phố xa lạ của thị trấn cũng chẳng thân thuộc này, những cây dừa màu vàng nâu, những bông hoa giấy xanh xám, khung cảnh lần lượt lướt qua kính xe. Tài xế chỉ nghĩ hắn là khách du lịch, cả đường đi đều giới thiệu các phong cảnh địa phương với hắn, tiếng phổ thông của anh ta khá tốt: "Cảnh đẹp của đảo Đông Sơn chúng tôi có ngắm mấy ngày mấy đêm cũng không hết, vịnh Nam Môn, đá Phong Động, vịnh Mã Loan, bãi đất bồi Ngư Cốt, núi Tô Phong (2), chỗ nào cũng không thể bỏ qua."

Lục Cảnh Niên lịch sự đáp lại.

"Này anh đẹp trai, tới đường Văn Xương Nam rồi."

Lục Cảnh Niên nhìn bản đồ chỉ đường trong điện thoại, cảm ơn tài xế taxi: "Cảm ơn bác tài."

Vừa mở cửa xe, một đợt khí nóng ập tới khiến Lục Cảnh Niên choáng váng, hắn đi đến dưới một tàng cây nở đầy hoa, tìm homestay tên "Hoa khệ tiểu trúc" trong bản đồ định vị, tài xế taxi chỉ biết ở xung quanh đây, địa chỉ cụ thể không rõ. Anh ta nói với hắn nơi này nhỏ nên đường nhỏ, ngõ nhỏ cũng nhiều, bản đồ không thường xuyên cập nhật, rất khó tìm, xuống xe tìm người hỏi đường còn hơn.

Đứng ở đường phố xa lạ, Lục Cảnh Niên nhớ tới một câu trong quyển sách nào đó: "Chẳng ai bước chân đi mà không có đích đến. Kẻ lạc đường là do muốn lạc đường thôi". (3)

Trong tiệm hoa Dư Hương cách đó một con phố, chủ tiệm Dư Tri Ý đang ngồi dưới tán lá cây trầu bà khổng lồ thư giãn, tay trái phe phẩy quạt hương bồ, tay phải cầm một cốc nước ngọt vị quýt muối, chậm rãi nhấp từng ngụm một, cảm nhận vị quýt tràn ra khắp khoang miệng, nước ngưng tụ trên cốc thủy tinh, từng giọt chảy xuống đầu ngón tay anh, mát mẻ dễ chịu.

Lại cắt điện, nhiệt độ trong tiệm hiện 27°C, cũng không có khách hàng nào, ngoài cửa cây hoa lựu xanh tốt đang dần nở hoa, ngay bên cạnh hoa tử kinh cũng đọ sắc xem ai nở đẹp hơn, Dư Tri Ý mắt ngắm hoa, tai nghe ve kêu, hưởng thụ một buổi chiều không có điều hòa nhưng cũng không quá nóng.

Một trận gió vô tình lướt qua hoa cỏ cây xanh trước cửa, cuốn bay những cánh hoa tim tím, nhìn ra xa, hoa rụng đầy đất, một mảnh phấn hồng rơi trên mặt đất, Dư Tri Ý buông cốc nước ngọt, cầm lấy máy ảnh đi ra ngoài.

Trên đường không người qua lại, tiếng ve kêu râm ran khiến bước chân Lục Cảnh Niên càng nôn nóng, đột nhiên một chiếc xe ba bánh đi qua cuốn bụi đất bay lên, buộc hắn tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.

Thoắt đó đã tới cuối phố, cuối phố có một tòa nhà xây theo phong cách phương Tây đậm nét cổ kính, mặt tường phủ đầy dây thường xuân xanh mơn mởn, nhìn qua rất mát mẻ.

Dư Tri Ý đứng ở đường đối diện, tìm góc chụp mặt tường thường xuân, chọn thế nào cũng thấy gượng gạo, cuối cùng quyết định dùng bố cục 1/3, chia bức ảnh thành 2 phần theo tỉ lệ 2:1, tạo thành một mảng xanh biếc hòa hợp, vừa bấm máy, một người đàn ông vai đeo balo xông vào khung hình, anh ta mặc áo sơ mi màu xanh da trời, quần ka-ki nhạt màu, đeo giày thể thao màu trắng, đôi chân dài sải bước trong khung ảnh, lúc Dư Tri Ý ngẩng đầu lên khỏi máy ảnh, người đã biến mất ở chỗ rẽ.

Anh giữ lại bức ảnh.

Lục Cảnh Niên không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, hắn đi dọc theo đường lớn, rẽ vào một góc, vài phút sau đến một ngã tư. Đưa mắt nhìn xung quanh, con đường đối diện hắn hẳn là khu dân cư, một loạt nhà cửa nối tiếp nhau, mỗi ngôi nhà lại có một màu riêng, giống như những chiếc bánh Macaron nhiều màu xếp trong hộp. Nhìn về phía Tây Nam, có ba cửa hàng nằm kề nhau, chính giữa là một tiệm hoa, hai bên là tiệm trà sữa, phía tây bắc là một nhà khách sạn, hắn nghĩ trước tiên thuê một phòng nghỉ tạm. Hắn từ Quảng Châu đi máy bay đến Hạ Môn, lại chuyển sang đi tàu từ Hạ môn đến ga Vân Tiêu, rồi ngồi taxi tới trấn Đồng Lăng, từ sáng đến giờ, trừ lúc trên máy bay có uống một ly cà phê, thì một hạt cơm cũng chưa đụng tới, hiện giờ bị nắng chiếu cho chóng mặt đau đầu.

Lục Cảnh Niên do dự đứng ở giao lộ, ánh mặt trời quá gắt, chiếu lên trên đèn xanh đèn đỏ trước mắt, làm hắn khó mà phân biệt.

Dù mù màu xanh đỏ nhưng bình thường vẫn có thể phân biệt đèn giao thông, đèn đỏ ở trong mắt hắn thiên về màu vàng, đèn xanh thì thiên về trắng thuần, đèn vàng thì có chút giống màu vỏ quýt. Có một số thành phố khó phân biệt đèn xanh đèn đỏ, hắn có thể lắng nghe tín hiệu, hoặc là đi theo mọi người, mọi người đi thì hắn đi, mọi người dừng thì hắn dừng.

Nhưng hiện tại trên đường chỉ có mình hắn, ánh nắng gay gắt chiếu khiến đèn giao thông như bị một tầng khí nóng che phủ, toàn bộ lóe lên ánh đỏ, cũng không có tín hiệu, hắn nhìn trái nhìn phải, bên trái không có xe, hẳn là có thể băng qua.

Dư Tri Ý một đường chụp ảnh hoa cỏ, không để ý đã tới ngã tư, mỗi một loài hoa đều có vẻ đẹp riêng, anh đang chuẩn bị quay về cửa hàng, liếc mắt nhìn thấy một ngời đàn ông đeo balo đang đứng trên vỉa hè, nhìn quần áo này hẳn là người vừa nãy lọt vào ống kính của anh. Lúc này phía đối diện đèn đỏ đang sáng, nhưng người này chỉ nhìn bên trái ngã tư rồi lao qua đường, dường như hoàn toàn không phát giác một chiếc xe ô tô đang chạy tới từ bên phải.

"Khoan đã!" Dư Tri Ý tiến lên túm lấy ba lô của người đàn ông đó rồi kéo anh ta lại, cũng may anh ta đi không nhanh. "Anh gì ơi, có thể chụp hộ tôi một tấm hình được không?

Lục Cảnh Niên bị kéo mạnh về phía sau, còn chưa kịp quay đầu lại, một chiếc xe đã phóng vụt qua trong khi người đàn ông phía sau giữ tay giúp anh đứng vững, một luồng gió nóng thốc tới, đồng thời một mùi hương phả vào mũi hắn, thanh nhã giống như mùi hoa dành dành, lại có chút giống mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng, càng nhiều hơn chính là mùi hoa bách hợp. Quay đầu, Lục Cảnh Niên đối mặt với một đôi mắt trong veo, người trước mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hắn tha thứ cho sự thô lỗ của anh ta rồi.

"Ngại quá," Dư Tri Ý lấy máy ảnh ra, "Có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh được không?"

Lục Cảnh Niên không nhận máy ảnh, "Xin lỗi, tôi không biết chụp ảnh, tôi đang vội lắm."

Dứt lời lại muốn sang đường.

Dư Tri Ý kiên trì túm anh ta đến dưới tàng cây, chỉ chỉ đèn giao thông, "Vừa nãy đèn đỏ."

Dư Tri Ý đánh giá hắn, thoạt nhìn bằng tuổi mình, trên dưới 30 tuối, các bộ phận trên khuôn mặt hài hòa không chút tỳ vết, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nói theo cách địa phương thì là ấn đường biến thành màu đen, bộ dạng xúi quẩy.

"Vậy chắc bây giờ là đèn xanh, tôi phải đi ngay, cảm ơn." Lục Cảnh Niên đầu váng mắt hoa, thầm muốn mau chóng tìm một cái khách sạn để nằm.

Dư Tri Ý lại kết luận là hắn luẩn quẩn trong lòng muốn tìm cái chết , nãy giờ nói chuyện 2 phút, đèn đỏ đối diện lại sáng , anh lần nữa kéo lấy balo của hắn "Ôi, anh đến đây du lịch đấy à?"

Lục Cảnh Niên thực sự không chịu được nữa, thuận theo tay Dư Tri Ý cởi ba lô ra, xoay người bước nhanh đến một bên nôn khan, sau một lúc lâu hô hấp mới bình ổn.

"Anh ổn chứ?"

Lục Cảnh Niên chống hai tay lên đầu gối, lắc đầu, "Không sao, tôi chỉ muốn đi khách sạn đối diện."

"Hay là anh bị cảm nắng? Không thì đến của hàng của tôi nghỉ ngơi trước đi."

Rõ ràng là hỏi ý kiến hắn, lại không cho hắn cơ hội từ chối, đã xách balo của hắn đi trước dẫn đường, "Tiệm hoa ngay phí trước thôi, rất gần."

Lục Cảnh Niên chậm chạp đi theo phía sau, quả thật rất gần, vài phút sau, biển hiệu tiệm hoa "Dư hương" đập vào mắt, biển hiệu màu trắng đơn giản, bên dưới "Dư hương" còn có một hàng chữ nhỏ "Tặng người bông hồng, hương còn vương tay" (4), cửa kính hai bên mở ra, bên trái đặt một thùng hoa tươi, bên phải một gốc cây trầu bà, dưới nó là một chiếc ghế mây tre, biển quảng cáo trước cửa viết một hàng chữ đậm: hoa đặc biệt hôm nay, sao nhí.

Hàng chữ nhỏ bên dưới: người lấp lánh hơn cả vì sao.

Lục Cảnh Niên không chú ý nội dung, hắn bị hấp dẫn bởi nét chữ, lâu rồi chưa thấy chữ viết phấn đẹp như vậy, nét chữ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, phóng khoáng rộng rãi, siêu phàm thoát tục.

Hai bên tiệm hoa đều là quán nước giải khát.

Lúc này Úc Lê - chủ quán trà sữa bên phải - đang dựa cửa gặm dưa hấu gọi Dư Tri Ý: "Anh Dư, vừa nãy có khách, em bán hộ anh một bó hoa, quét mã thanh toán qua WeChat, anh nhận được tiền chưa?"

Dư Tri Ý cười cười: "Cám ơn nha, anh nhận được rồi."

Úc Lê bây giờ mới thấy Lục Cảnh Niên đi theo sau Dư Tri Ý, cô vội vàng bỏ dưa hấu xuống, rút khăn tay lau miệng, "Anh đẹp trai này tới đây du lịch à? Đi một mình thôi hả? Có cần hướng dẫn viên du lịch không? Rẻ lắm, chỉ cần bao tiền xe với ba bữa cơm là được"

Đàm Vĩ chủ quán bán nước ép trái cây tươi vẻ mặt khinh thường, cắt ngang Úc Lê: "Mày thôi đi, cứ thấy trai đẹp là xán tới!"

"Liên quan gì đến anh!" Úc Lê đáp trả.

Vẫn chưa có điện, Dư Tri Ý mời Lục Cảnh Niên ngồi xuống ghế mình vừa ngồi, tiện tay đặt ba lô của hắn lên quầy thu ngân, nói: "Đừng để ý đến bọn họ, hai người đó ngày nào cũng cãi nhau, đúng lúc hôm nay mất điện, không mở được điều hòa, anh dùng tạm cái quạt, tôi đi lấy nước cho anh."

Lục Cảnh Niên ngồi xuống mồ hôi túa ra càng nhiều hơn, vừa quạt vừa đánh giá tiệm hoa, cửa hàng diện tích không lớn, đoán chừng 40m2, các kệ hoa được xếp thành nhiều tầng, bố trí gọn gàng các loại hoa tươi, hương hoa quyện lẫn vào nhau, mấy trăm mùi hương hòa quyện phả ra.

Nhìn kỹ, trên mỗi thùng hoa đều dán tên, Lục Cảnh Niên qua xem, cẩm tú cầu, quắn hoa, hoa hạnh phúc, hoa góa phụ, hoa cát tường, hoa đồng tiền, phi yến nhỏ, hoa thúy châu (5), nhìn lướt qua tầng trên, đa số đều là các loài hoa hắn chưa gặp bao giờ. Tầng trên cùng có một chậu hoa, viết hai chữ "sao nhí", Lục Cảnh Niên nhìn thử, những bông hoa nho nhỏ bung nở, từ tâm tán ra, giống như ngôi sao tỏa ra ánh sáng, hoa đúng như tên.

Nhìn xuống, tầng dưới đều là hoa hồng, nhìn kỹ lại thấy không giống nhau, mỗi loại có vẻ đẹp riêng, trên nhãn tên lần lượt là: hồng Quicksand, hồng Frutteto, hồng Toffee, hồng vàng Molineux, hồng Manta, hồng Vendela, hồng Divina, hồng lâu lan, hồng Wasabi (6).

Lục Cảnh Niên lần đầu tiên biết hoa hồng có nhiều loại như vậy, trong mắt hắn hoa hồng có màu xám màu vàng còn lá màu nâu, ngửi hương hoa thơm ngát có vẻ không còn khó chịu như trước.

Úc Lê theo sau vào tiệm hoa, đưa cho Lục Cảnh Niên một cái quạt cầm tay tích điện nhỏ, "Anh đẹp trai ơi, anh là bạn của anh Dư à? Em thấy ảnh ra sau phố mua nước cho anh."

"Không phải, " Lục Cảnh Niên không cầm quạt nhỏ, lắc lắc quạt hương bồ trong tay, "Cám ơn, tôi có cái này là được rồi."

"Ồ, vậy anh đến đây du lịch hả?"

"Đến để tìm người."

Úc Lê "A" một tiếng, không nói nữa, não bổ một câu chuyện đô thị tình duyên rối rắm.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

1. Lục Cảnh Niên 31 tuổi, Dư Tri Ý 30 tuổi

2. Dư Tri Ý là vai phụ trong "Dư Ôn", nhưng không xuất hiện nhiều.

3. Vui lòng chỉnh sửa cho tôi nếu có bất kỳ sai sót nào trong việc miêu tả và bảo dưỡng các loài hoa trong truyện, xin cảm ơn.

4. Thông tin về bệnh mù màu hầu hết là tìm được trên Internet hoặc sách báo, nếu có sai sót xin hãy sửa lại cho tôi.

5. Đảo Đông Sơn nằm ở bờ biển phía nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc, thuộc huyện Đông Sơn, thành phố Chương Châu, tỉnh Phúc Kiến, là một hòn đảo nhỏ ven biển.

6. Chẳng ai bước chân đi mà không có đích đến. Kẻ lạc đường là do muốn lạc đường thôi - "Hiệu sách trên đảo" (tên bản Trung), tác giả: Gabriela Zewen

Ảnh hoa sao nhí ở Weibo, @方浅 fq, ai không thấy phiền thì có thể vào xem. Cuối cùng, cầu sao biển, cầu bình luận, cầu lưu trữ, cảm ơn cảm ơn. (tác giả hơi dong dài)

_________________

Chú thích:

(1) Lời bài hát 才会 / Có tranh đấu mới có thành công

(2) Địa danh trong truyện:

Vịnh Nam Môn

Đá Phong Động

Vịnh Mã Loan

Bãi đất bồi Ngư Cốt

Núi Tô Phong

(3) Trích "Sách ngược đời xuôi" (The Storied Life of A.J. Fikry) - Gabrielle Zevin ("No one travels without purpose. Those who are lost wish to be lost.")

(4) The rose in her hand, the flavor in mine - Hãy tặng một bông hồng cho người khác, hương thơm của nó sẽ lưu lại trên tay bạn: có nghĩa là bạn giúp đỡ người khác sẽ có được niềm vui hoặc bạn được hưởng lợi từ hành động của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net