Chương 16: Hoa anh thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai xin nghỉ, không đăng truyện.

------------

Lục Cảnh Niên nghe rõ, cũng nhắc anh lái cẩn thận.

Hắn gọi cho Đàm Vĩ, bên kia có tiếng cười không dứt, Đàm Vĩ đáp: "Không sao, các anh cứ thong thả, giờ em mới bắt đầu nướng."

Men theo đại lộ lái ra ngoài, xa xa truyền tới tiếng sóng vỗ bờ, mùi biển cũng theo gió phả vào. Quẹo thêm một cái và đi qua làng chài, một vùng biển hiện ra đối diện với các dãy nhà.

"Đây là vịnh Nam Môn đó, hiện tại không đủ thời gian, em tạm dẫn anh dạo biển một chút." Dư Tri Ý nói.

Lục Cảnh Niên cũng từng nhìn thấy biển rồi, là bãi biển Tiểu Mai Sa, ở Thâm Quyến, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với biển ở đây. Biển ở đây chính là cửa nhà, người dân nơi đây hàng đêm chìm vào giấc ngủ trong bài hát ru của sóng biển. Từ xa nhìn lại, những chiếc thuyền đánh cá đang lững lờ trôi cạnh bờ biển, các ngọn đèn được treo trên mũi thuyền, sóng biển vỗ về bờ cát, vài người tụ tập dạo chơi bên bờ. Bờ biển được vây bằng lan can bê tông, bên cạnh lan can có người ngồi ăn vặt, uống nước trái cây và hóng gió biển.

Nửa là biển đảo, nửa là thị trấn, nửa là lãng mạn, nửa là mưu sinh. Nếu nhìn từ trên cao xuống Vịnh Nam Môn, sẽ thấy một nửa hình trái tim, lật ngược hình và ghép vào, sẽ ra một hình trái tim hoàn chỉnh, một mảnh ghép hình trái tim thơ mộng.

Dư Tri Ý cứ chở Lục Cảnh Niên như vậy, chậm rãi đi dọc theo bờ biển, tránh những người đi bộ tiêu thực, lượn lờ giữa dòng người.

Mùa hè ở đây là của nắng, của biển, của những khóm hoa giấy ven đường, của soda muối biển, của mùi thì là thoang thoảng trên phố và của tiếng trẻ con nô đùa.

"Đây là nơi quay phim "Tai trái" và "Hôn lễ của em". Lúc mới đến đây em hay đi dạo một mình, nhiều lúc tâm trạng không tốt hay nhớ nhà em đều ra đây ngồi".

Lục Cảnh Niên không nói gì, chỉ nghe anh ấy nói, gió biển cũng không dịu dàng bằng giọng nói của anh. Lục Cảnh Niên lấy điện thoại ra và nói: "Dư Tri Ý, anh muốn chụp một bức ảnh."

Dư Tri Ý dừng lại, hai chân chống xe, quay đầu lại: "Có muốn em chụp cho anh không?"

"Không, anh không thích chụp ảnh," Lục Cảnh Niên bước xuống xe, đi xa ra một chút, nhìn mặt biển đen dưới trời đêm rồi hướng camera điện thoại về phía Dư Tri Ý, đang mỉm cười chống xe điện, "Anh chỉ muốn chụp cậu."

Gió rất mạnh, thổi nghiêng ngả một mảnh hoa anh thảo bên bờ biển. Dư Tri Ý bước xuống xe, lách qua lan can và chạy đến bãi cát hái một bông hoa anh thảo.

Lục Cảnh Niên không đi xuống mà hỏi: "Tri Ý, cậu đang hái hoa gì vậy?"

Dư Tri Ý leo lên, chìa tay ra, cười nói: "Hoa anh thảo bên biển, nghe nói chúng nở chỉ để ngắm trăng, em hái một bông cho anh xem."

Bông hoa nhỏ màu vàng đẹp như ánh trăng rằm khiến trái tim Lục Cảnh Niên lỗi vài nhịp.

Con đường ven vịnh Nam Môn không dài, Dư Tri Ý liếc nhìn điện thoại, đã gần mười giờ rưỡi.

"Chúng mình đi thôi, mấy người Đàm Vĩ chắc chờ sốt ruột lắm rồi."

"Nhà Đàm Vĩ ở đâu?"

Dư Tri Ý chỉ chỉ làng chài phía sau: "Ngay đây thôi."

Đi ngang qua tiệm tạp hóa ở tầng dưới, Dư Tri Ý mua một thùng sữa trẻ em và hai dây sữa chua, Lục Cảnh Niên tranh trả tiền, nhưng Dư Tri Ý túm lấy cổ tay hắn: "Em mua cho Dương Dương, không phải nhóc ấy bảo là chú chủ cá và chú chủ cua là người một nhà à? Anh trả hay em trả đều thế mà, để em trả tiền, anh xách đồ đi, nhé?"

Lục Cảnh Niên không phải người hay bận tâm chuyện nhỏ nhặt nên nghe lời ôm sữa đi theo anh.

Đàm Hiếu Dương đi xuống đón họ, vừa đi vừa cắn que kem, một tay chống nạnh, ra vẻ người lớn oán trách: "Sao giờ các chú mới tới, đùi cừu sắp chín đến nơi rồi!"

"Xin lỗi nha, bọn chú đến muộn, lên ngay bây giờ đây."

"Được rồi, cháu tha cho chú, chúng ta đi lên đi."

Tòa nhà bốn tầng với cầu thang kiểu cũ, tầng một không có ai. Đi ngang qua tầng hai, Lục Cảnh Niên tò mò hỏi: "Nướng ở chỗ nào?"

"Trên nóc nhà cậu ấy, tiệc nướng ở đây thường làm ở ban công nhà mình hoặc trên tầng thượng của tòa nhà. Đến Tết còn được bắn pháo hoa và thả đèn lồng Khổng Minh."

Trên sân thượng của tòa nhà, tiếng cãi nhau quen thuộc của Đàm Vĩ và Úc Lê truyền đến, Dư Tri Ý cười bảo: "Bọn anh đến rồi đây, có cần giúp gì không?"

Úc Lê chỉ vào một đống hải sản, thịt bò, rau củ chưa nướng bên cạnh: "Chờ anh tới nướng đấy."

Đàm Vĩ lau mồ hôi trên trán, nướng bằng than củi đổ nhiều mồ hôi, "Anh Dư, anh Niên, mọi người đều đến đủ rồi, mình vừa nướng vừa ăn."

Dư Tri Ý nhìn xung quanh, "Chú thím đâu?"

"Bọn họ ra ngoài đánh bài, chắc chưa đến một hai giờ là chưa chịu về đâu, chúng ta ăn thôi."

Lục Cảnh Niên nhờ Dương Dương dẫn đi rửa tay, sau đó tới phụ nướng hàu.

"Anh Niên, anh tới giúp em xiên thịt bò đi, em xiên không được."

Lục Cảnh Niên phết dầu lên hàu và rắc tỏi băm lên, "Ừ, đến đây."

Không khí nhanh chóng sôi nổi lên, không thể không thừa nhận rằng chỗ này rất phù hợp ăn nướng. Gió mát hiu hiu thổi, sóng vỗ rì rào, xa xa, mặt biển phản chiếu ánh sao và trăng, thật mãn nhãn và lãng mạn.

Dư Tri Ý lật nấm kim châm trong giấy bạc, liếc nhìn chiếc bàn phía sau Lục Cảnh Niên, trên bàn bày đầy gia vị, anh quay sang Úc Lê, "Úc Lê, lấy cho anh ớt đỏ trên bàn, nấm kim châm cần cay thêm chút."

Đúng lúc Úc Lê cầm dao lên cắt đùi cừu, cô ấy thản nhiên bảo: "Anh Niên, anh gần đấy, anh lấy đi, ớt đỏ."

Lục Cảnh Niên quay người, thấy trên bàn có ba đĩa ớt băm. Trong mắt hắn, chúng có màu xám, nâu và trắng. Hắn không biết cái nào màu đỏ.

Dư Tri Ý vội vàng đứng dậy, anh đứng dậy mạnh quá nên chiếc ghế bị đổ về sau, làm mọi người quanh đó cũng nghiêng ngả, cổ tay chạm vào giấy bạc khiến anh bị bỏng xuýt xoa kêu "xuỵt" một tiếng.

"Có sao không?" Lục Cảnh Niên vội vã lấy nước lạnh rửa cho anh.

"Không sao, để em lấy ớt. Cần cả ba màu, trang trí cho đẹp."

Lục Cảnh Niên đã trộn mỗi loại một ít rồi đưa cho Dư Tri Ý, anh cũng ngồi lại và tiếp tục nướng vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Sắp ăn được rồi!" Đàm Vĩ nói, rồi lấy thêm một chiếc bàn và đặt những món nướng chín lên bàn.

Đàm Hiếu Dương chơi một mình đã lâu, cậu đã bóc thùng sữa, bên trong có hai tấm sticker. Cu cậu hí ha hí hửng, dán đầy hình dán vào các ngón tay, thế mà cũng vẫn chưa hài lòng, vì trên trán chưa có. Nhưng ngón tay của cậu đã dính khắp rồi, đành phải cầu cứu mấy người lớn đang nướng đồ: "Anh, chị Mận, chú Cá, chú Cua, ai giúp đứa trẻ tội nghiệp này đi mà?"

Mấy người đều đang bận rộn, Lục Cảnh Niên ở gần Đàm Hiếu Dương nhất, đặt cái dĩa trong tay xuống, đi tới, "Sao vậy? Cháu cần chú giúp gì thế?"

"Cháu muốn dán hình mặt trời màu tím này lên trán."

Lục Cảnh Niên nhìn hình dán cậu bảo. Có một hàng mặt trời nhỏ trên tấm sticker, hắn chỉ đại khái một hình theo hướng cậu bảo và hỏi: "Có phải đây không?"

Đàm Hiểu Dương đang kiểm tra từng miếng dán trên ngón tay của mình, không nhìn kỹ cái hắn chỉ, đã gật đầu thật mạnh: "Vâng, chính nó."

Lục Cảnh Niên bóc nó ra, "Ngẩng đầu lên, chú dán cho cháu."

Đàm Hiếu Dương ngẩng lên, nhìn thấy mặt trời màu xanh lam trong tay Lục Cảnh Niên, khóc "òa" một tiếng: "Đây là màu xanh lam cháu thích nhất, cháu để dành cho mẹ cháu, sao chú lại bóc màu xanh xuống."

Dư Tri Ý vội vàng chạy tới, "Sao thế? Sao Dương Dương lại khóc rồi?"

Lục Cảnh Niên lúng túng, muốn ôm Dương Dương nhưng không dám, "Xin lỗi, anh đã làm cậu nhóc không vui rồi."

Đàm Vĩ cũng đi tới, bế Đàm Hiếu Dương lên và an ủi Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, đừng để ý đến nó, nó được bố mẹ em chiều hư, động tý là khóc."

Nói xong, cậu nghiêm túc hỏi Đàm Hiếu Dương: "Đàm Hiếu Dương, em khóc cái gì? Em bao nhiêu tuổi rồi? Có gì từ từ nói, nam tử hán đại trượng phu, không được khóc."

Đàm Hiếu Dương đã ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cu cậu nức nở nói: "Chú chủ cua xấu lắm, chú ấy bảo sẽ dán mặt trời màu tím lên cho em, nhưng lại bóc mặt trời màu xanh mà em muốn để lại cho mẹ. "

Úc Lê bế Đàm Hiểu Dương và dỗ dành: "Được rồi, chị sẽ đưa nhóc đi mua thêm, mua mười tấm luôn, mà không, hai mươi tấm, được không?"

Lục Cảnh Niên lại xin lỗi Đàm Hiếu Dương: "Dương Dương, chú xin lỗi, chú nhìn nhầm."

Dư Tri Ý đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, bước tới nói: "Dương Dương, chú chủ cua đã xin lỗi cháu rồi, cháu có thể tha thứ cho chú ấy không, để lại cho mẹ cháu một mặt trời xanh lá được không? Màu xanh lá mát mẻ."

Đàm Hiếu Dương lau nước mắt, đưa tay về phía Lục Cảnh Niên, nhỏ giọng nói: "Cháu không giận nữa, cháu không trách chú cua, chú cua giúp cháu dán mặt trời xanh lam đi, còn màu xanh lá dịu mát cháu để lại cho mẹ cháu".

Lục Cảnh Niên nhanh chóng bế lấy cậu, cẩn thận dán lên cho cậu.

Dư Tri Ý thở phào nhẹ nhõm, gọi mọi người: "Mọi người tới đây ăn đi."

Mấy người ngồi vào bàn, Đàm Vĩ đặt thùng đá lên bàn, chưa kịp lấy đồ uống trong thùng ra, đã nghe thấy Lục Cảnh Niên nói: "Xin lỗi, anh vẫn chưa nói với mọi người, thật ra có nhiều màu anh không thể phân biệt được. Anh bị mù màu bẩm sinh."

________________

Đào:

Bản edit chỉ đăng tải tại Wattpad: okaori

                                                  Wordpress: tieudaocunhang (link ở bio)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net