Chương 21: Bảo liên hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã nhận xét.

-------------

Dọn dẹp bát đũa xong cũng mới 9h, Lục Cảnh Niên hỏi Dư Tri Ý có muốn ngủ thêm một chút không, Dư Tri Ý ngồi xổm trên ban công nghịch chậu bảo liên đăng, chụp đủ góc độ, từ trái qua phải, chụp xong lại đăng lên trang cá nhân, không biết mệt .

Lục Cảnh Niên cười nói: "Tối nay cậu sẽ không ôm nó đi ngủ đấy chứ?"

Dư Tri Ý nhướng mày: "Ý kiến hay đấy, buổi tối ôm nó đi ngủ."

"Vẫn còn sớm, cậu không muốn ngủ một lát sao? Tối hôm qua chỉ ngủ có ba tiếng mà."

"Thỉnh thoảng thức khuya cũng không sao. Hôm nay sẽ rất bận, em phải mở cửa sớm, lúc mười giờ."

Lục Cảnh Niên tò mò: "Hôm nay là ngày mấy?"

Dư Tri Ý đứng dậy, phủi bỏ đất cát trên tay, "Ngày mai là lễ Thất tịch, hôm nay hàng sẽ đến, có khi phải bận đến tối mịt, còn phải gói hoa nữa."

"Thế thì càng phải đi ngủ, chợp mắt một lát một lát cũng được, đi mau."

Dư Tri Ý cười nói: "Được, nghe lời anh, anh cũng ngủ đi, em đặt đồng hồ báo thức đã."

Ánh nắng ghé vào ban công, dần dần bao trùm vạn vật, bóng hoa uyển chuyển đung đưa, hương hoa theo gió phả vào phòng khách. Lục Cảnh Niên nằm trên ghế sô pha từ từ nhắm mắt lại, lại nhẹ nhàng mở ra, cầm lấy điện thoại, hủy bỏ vé tàu chiều nay.

10 giờ, Dư Tri Ý thức dậy còn Lục Cảnh Niên vẫn đang say giấc. Anh đi tới, nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại, nhỏ giọng nói: "Ngủ tiếp đi."

10 rưỡi, nhân viên vận chuyển giao đến ba thùng hàng lớn. Mỗi khi đến ngày Lễ tình nhân, Thất tịch, Lễ Vu Lan báo hiếu hay các ngày lễ khác, anh đều chuẩn bị hàng hóa nhiều gấp ba lần ngày thường. Lục Cảnh Niên xuống tầng khi anh đang di chuyển các hộp các tông lên các bậc thềm: "Sao không gọi anh, anh ngủ quên."

"Không sao, em cũng không bận lắm."

Lục Cảnh Niên giúp anh chuyển hoa vào cửa hàng, mở gói hàng như lần trước, ngâm vào nước để tỉnh hoa, đợi đến khi sắp xếp xong hết hoa thì đã hơn mười hai giờ.

Hôm nay Úc Lê đến muộn, vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ, bước tới chào hỏi: "Anh Dư, anh Niên, mở cửa sớm như vậy, nay em đau đầu suýt nữa không dậy được."

Đàm Vĩ bưng trái cây qua cho nàng, "Ai bảo uống rõ lắm, đáng đời!"

Dư Tri Ý duỗi thẳng eo, cởi tạp dề ra, nói: "Muốn ăn cháo không? Trưa anh nấu cháo. Hôm qua uống nhiều quá, bây giờ chắc khó chịu nhỉ."

"Quá được, anh Dư đi nấu đi, em đặt thêm chút đồ đến, mọi người muốn ăn cái gì? Đuôi nhỏ, anh muốn ăn gì?"

Đàm Vĩ từ bên quán nói vọng sang: "Mày ăn gì anh ăn đấy."

"Thế anh Niên với anh Dư thì sao? Muốn ăn gì?"

"Đặt ít bánh đường nâu* ăn với cháo đi. Anh lên nấu đây."

Lục Cảnh Niên ở lại trông quán.

Dư Tri Ý lên lầu không bao lâu, điện thoại anh vang lên, anh đã để nó ở quầy chứ không mang theo. Lục Cảnh Niên cầm lên thấy người gọi là "Ông Dư". Sợ có chuyện gấp, hắn cầm máy lên lầu.

"Tri Ý, có người gọi."

"Ai gọi vậy?" Dư Tri Ý vừa cho gạo vào nồi.

"Ông Dư."

Ý cười trên mặt anh lập tức chìm xuống, anh mím môi nhận điện thoại. Lục Cảnh Niên biết ý đi xuống, lúc đến góc cầu thang, hắn nghe thấy giọng nói có chút kích động của Dư Tri Ý: "Đúng là cái động không đáy mà. Tôi có mở ngân hàng cũng không in kịp tiền cho ông. Nếu ông bị ốm, khó chịu ở đâu hay cần tiền mua nhu yếu phẩm, tôi còn cho được, chỉ có chuyện này là không được!"

Không biết bên kia nói cái gì, Dư Tri Ý gần như là gào lên: "Vậy ông xứng đáng sống không tốt."

Lục Cảnh Niên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi xuống lầu.

Hai mươi phút sau, Dư Tri Ý bưng cháo đi xuống lầu. Lục Cảnh Niên nhìn anh, không thấy anh có biểu cảm gì khác, vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, anh bảo: "Đến giờ ăn rồi, anh Niên, gọi bọn họ đi."

Đồ Úc Lê gọi đặt cũng vừa mới tới, "Đến đây, em đặt bánh đường nâu nè, còn có đậu chiên hầm, cánh vịt hầm, mề vịt hầm nữa*."

Đàm Vĩ mang một đĩa hoa quả cắt sẵn đến, "Chiều nay bận lắm đây, em cũng phải chuẩn bị hàng, ngày mai Thất tịch chắc chắn sẽ bận rộn hơn bình thường. Lê cần anh giúp gì không?"

Úc Lê đang gặm một cái cánh vịt, ậm ừ nói: "Không cần, mai anh đừng dùng mỹ nhân kế dụ khách là được, mặc bình thường thôi, đừng đẹp trai quá."

Nói xong, Úc Lê lại nhìn Dư Tri Ý và Lục Cảnh Niên, nói đùa: "Anh Dư, anh Niên, nếu ngày mai hai anh không bận, sang đứng trước cửa quán bọn em một lúc, kiểu gì em cũng thu hoạch khấm khá luôn, hai anh chẳng khác gì chiêu bài di động cả."

Đàm Vĩ hung hăng gắp một miếng bánh đường nâu vào bát cô.

Dư Tri Ý chỉ cười, "Khó nha, anh Niên của em anh chấm trước rồi, việc kinh doanh ngày mai của anh phải nhờ anh ý."

Lục Cảnh Niên không ngờ chủ đề lại vòng về mình, cũng nói đùa theo: "Vậy mai anh đứng giữa hai quán nha, mà anh vẫn luôn muốn hỏi, cửa hàng của Úc Lê và Đàm Vĩ gần nhau thế thì có ảnh hưởng đến nhau không?"

Đàm Vĩ nói: "Chắc chắn là có, nhưng em không thuê thì người khác cũng thuê, mà người ta cũng mở quán trà sữa như nó. Em thì tập trung vào nước trái cây và sinh tố, khác với họ. Quán em sẽ gia nhập liên minh cửa hàng chất lượng hơn con bé, được vài ngày sẽ đá nó cuốn gói về nhà."

Úc Lê cũng gật đầu, "Đúng như thế, trước đây em đã mở một cửa hàng ở nơi khác, gần Đại học Hạ Môn, trên con phố đó cứ hai bước lại có một quán trà sữa, ba bước lại có một quán bánh ngọt. Ngay cả tiền thuê mặt bằng em cũng không thu về được. "

Chủ đề này kết thúc hoàn toàn sau bữa ăn, Úc Lê và Đàm Vĩ quay trở lại cửa hàng của mình, Dư Tri Ý hỏi Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, anh có thấy thái độ của Đàm Vĩ đối với Úc Lê hơi kỳ lạ không."

"Lạ chỗ nào? Anh không phát hiện."

"Ừm, nói như thế nào nhỉ, hồi đi học anh có thích bạn nữ nào không?"

Lục Cảnh Niên lắc đầu, "Không."

Dư Tri Ý thăm dò hỏi: "Thế nam thì sao?"

Lục Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn anh, "Mấy cô chú trong căn tin có tính không? Có một cô, cả một chú nữa, quan tâm anh lắm, toàn lấy nhiều đồ cho anh."

"Thôi bỏ đi, không hỏi anh nữa. Khi còn là học sinh, một chàng trai thích một cô gái nhưng không biết cách tỏ tình thì sẽ làm gì? Nó sẽ kéo tóc bạn ấy, dán băng dính lên tóc nè, mượn đồ mà không bao giờ trả lại nè. Trêu chọc rồi bắt nạt nhỏ đủ kiểu, thực ra là để thu hút sự chú ý của con bé."

Lục Cảnh Niên thấp giọng cười, "Tri Ý, cậu biết rõ như vậy, trước cũng tán gái như thế hả?"

"Không, em không thích... Lúc đó không thích bạn nữ nào. Là bạn cùng bàn của em, cậu ấy theo đuổi bạn gái như vậy. Hành vi của Đàm Vĩ cũng thế, luôn chọc Úc Lê, thường xuyên xị mặt với con bé, có khi thích nó đấy."

"Anh không nhận ra thật. Có lẽ anh chậm hiểu bẩm sinh ở phương diện này."

Dư Tri Ý nghĩ không phải là hắn chậm hiểu, mà khi gặp được người mình thích, hắn sẽ ngộ ra ngay thôi, vì vậy anh nói: "Có lẽ là do anh chưa gặp được người khiến anh rung động."

Lục Cảnh Niên nhìn anh, một lúc sau mới nói: "Chắc là vậy."

Chỉ là vô tình gặp gỡ mà thôi, mơ mộng hão huyền làm gì, không nên cũng không thể.

Dư Tri Ý không nói gì, xoay người đi sửa sang lại dải ruy băng. Anh nghĩ thầm, Lục Cảnh Niên thích phụ nữ, nếu hắn biết anh thích đàn ông, không biết sẽ phản ứng thế nào.

________________

Chú thích: 

Bánh đường nâu (红糖米糕):

Đậu chiên hầm (卤豆干):

Cánh vịt hầm (卤鸭翅):

Mề vịt hầm (卤鸭翅):


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net