Chương 23: Chu đỉnh hồng (Hippeastrum)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cảnh Niên nói: "Được, cậu nấu gì anh ăn đấy."

Úc Lê liếc nhìn Dư Tri Ý, nói nhỏ: "Anh Dư, gần đây anh lạ lắm anh biết không? Ăn gì, nấu gì cũng hỏi ý anh Niên. Anh đối xử với ảnh còn tốt hơn là với vợ ấy, may là anh chưa có bạn gái, nếu có thì chắc cô ấy ghen tị lắm đấy."

Dư Tri Ý giả vờ như không nghe thấy, nói, "Vậy để đến hôm Thất tịch nấu."

Còn Lục Cảnh Niên thì không nghe thấy thật.

Úc Lê vỗ nhẹ vào những bông hồng trong cửa hàng, hỏi: "Anh Dư ơi, hoa hồng với hoa nguyệt quý* (Rosa chinensis) khác nhau chỗ nào?"

Dư Tri Ý nghiêm túc nói: "Kể ra cũng khá phức tạp. Chúng ta thường phân loại thành nguyệt quý, hoa hồng, tường vi, thực ra chúng đều thuộc họ Rosaceae hoa hồng, các nước phương Tây gọi cả 3 loại là hoa hồng (Rose) cả. Khi dịch sang tiếng Trung, chúng là gọi chung là hoa hồng. Sau này, từ hoa hồng bao hàm luôn các giống gọi chung là họ Hoa hồng. Nhưng mà theo sách tham khảo uy tín nhất về phân loại thực vật Trung Quốc "Hệ thực vật Trung Quốc" thì hoa hồng bản địa (Rosa rugosa) thật ra thuộc bộ Tường Vi (Rosales), họ Rosaceae - chi Rosa - dạng cây bụi hoặc cây leo lâu năm."

Ngừng một chút, anh nói thêm: "Nói một cách đơn giản, thì những bông hoa tươi mà hàng ngày em thấy trong tiệm đều là nguyệt quế, chẳng qua chúng ta gọi là hoa hồng, gọi mãi thành quen. Hoa bán thường ngày trong tiệm là hoa hồng, còn hoa trồng ở ban công là nguyệt quý, trên thực tế chúng cũng có một số điểm khác biệt. Lá của hoa hồng uốn cong nhiều hơn, màu nhạt, có nhiều đường vân và có lông tơ mịn, trong khi lá của nguyệt quý láng mịn hơn. Thân hoa cũng khác, nguyệt quý thưa gai hơn còn thân hoa hồng dày đặc gai. Hoa hồng thường được dùng để chiết xuất tinh dầu hoặc là đồ ăn, nó cũng được sử dụng nhiều trong ngành mỹ phẩm và thực phẩm. Trà hoa hồng mà người ta thường uống làm từ hoa hồng chứ không phải nguyệt quý.

Lục Cảnh Niên chăm chú nghe anh nói.

Hắn thực sự thích nghe Dư Tri Ý nói chuyện, đặc biệt là nhưng lúc anh ấy nghiêm túc như này, tự tin và quyến rũ biết bao mà anh lại không biết.

Nửa tiếng sau, đồ ăn được giao đến, Đàm Vĩ bưng một thùng đá qua, "Đồ uống của KOLs, qua uống thử xem."

Dư Tri Ý ngó sang, thấy mấy chai thủy tinh được ngâm trong đá viên, hồng, cam, tím và xanh lá, mỗi màu một chai. "Đây là nước gì thế?"

Đàm Vĩ giới thiệu từng loại một: "Vị soda muối không màu, màu hồng là vị bưởi, màu cam vị cam, màu tím vị nho, màu xanh là bạc hà, thử đi."

Dư Tri Ý với lấy chai bưởi hồng, đúng lúc Lục Cảnh Niên đang với lấy chai đó, đầu ngón tay hai người cùng chạm vào miệng chai rồi lại cùng rụt về. Lục Cảnh Niên đổi sang chai vị bạc hà, đúng lúc Dư Tri Ý cũng với lấy nó, hai người khựng lại, nhìn nhau cười. Dư Tri Ý cầm chai bưởi lên nói: "Cho anh vị bưởi."

Lục Cảnh Niên nói: "Nãy anh cũng định lấy đưa cậu."

"Trùng hợp ghê, nãy em cũng định lấy hộ anh."

Úc Lê hết nhìn Dư Tri Ý lại nhìn Lục Cảnh Niên, lặng lẽ cầm lấy chai vị nho mà hai người họ không chọn, nép sang một bên, thì thầm hỏi Đàm Vĩ: "Anh có thấy dạo này anh Dư hơi lạ không, như kiểu trên đầu toàn bong bóng màu hường ấy, hay đang yêu?"

Đàm Vĩ trợn mắt nhìn chằm chằm Dư Tri Ý rồi lắc đầu: "Có thấy gì đâu, vẫn như trước mà, lúc nào chả cười."

"Thôi, không nói chuyện với anh, anh chả hiểu gì cả."

Hai người bận rộn đến hơn hai giờ sáng. Dư Tri Ý bảo không cần phải gói quá nhiều, còn lại để Thất tịch ai đặt thì gói. Gói xong mấy đơn đặt trước là ổn, còn đến hôm đó thì họ vẫn lo được.

Lục Cảnh Niên hỏi anh giao hàng ra sao, Dư Tri Ý bảo gọi ship, giao hàng tốn thời gian, lại có nhiều ngõ nhỏ không biết đường, nên gọi ship là tốt nhất.

Tắm xong, Lục Cảnh Niên ra ban công lau tóc. Hắn mê mẩn cái ban công nhỏ đầy hoa cỏ này, hắn còn nghĩ nên đặt thêm một bể cá nhỏ. Mây trắng, nắng vàng, cá bơi lội, hoa thơm, cảnh đẹp khó dứt lòng.

Khăn và gió chia nhau hong khô mái tóc, Lục Cảnh Niên quay vào phòng khách, vừa quay người lại thì thoáng thấy một chậu hoa mới nở rộ trong góc. Mùi như lan hồ điệp mà đóa thì tựa như hoa ly. Hắn ngồi xổm xuống, tưởng tượng xem màu sắc của nàng hoa ra sao.

Dư Tri Ý vừa tắm xong thì thấy hắn đang ngồi xổm bên chậu hoa. Anh đi tới cầm tay hắn, "Là Chu đỉnh hồng, nở đợt hai rồi, anh sờ cánh hoa đi."

Lục Cảnh Niên chạm nhẹ, cánh hoa hơi ấm, mịn như lụa, hắn không dám mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhắm mắt lại," Dư Tri Ý nói, "Anh có cảm thấy không? Nó màu hồng."

Lục Cảnh Niên cảm nhận được, là một màu rất ấm áp.

Dư Tri Ý chụp một bức ảnh, điều chỉnh màn hình điện thoại đến mức sáng nhất, chờ Lục Cảnh Niên mở mắt rồi đưa hắn xem. Dư Tri Ý thấy trên mạng có một số người bảo những người mù màu hay rối loạn sắc giác có thể nhìn rõ màu qua cách tăng độ sáng bức ảnh, mong hắn có thể thấy màu sắc của đóa hoa.

Lục Cảnh Niên nhìn bức ảnh bị tăng sáng quá mức, giả vờ nhìn thấy, cười nói: "Anh thấy rồi, màu hồng đẹp lắm."

Gió mát phụ họa hương hoa, đưa hương vào mũi ru ta giấc nồng.

Sáng hôm sau có một cặp đôi đến mở hàng, là cặp chồng chồng hôm đó.

"Chào hai chú ạ, Thất tịch vui vẻ!"

Dư Tri Ý thấy nên gọi họ là chú cho lịch sự, gọi anh nghe cứ xã hội sao ấy. Dư Tri Ý năm nay đã sắp ba mươi rồi, nếu hai người họ đã năm mươi thì gọi là chú cũng hợp lý.

"Chào cháu, chắc nay bận lắm nhỉ?"

"Cũng tạm ạ, vẫn sớm nên chưa bận lắm."

Chú cao hơn tên là Lương Côn, chú thấp là Hứa Thành Văn. Chú Văn ít nói hơn, chỉ cúi đầu lặng lẽ chọn hoa. Hôm nay chú không chọn hoa hồng mà nhìn không dứt mắt khỏi một chùm hoa trắng có các nhụy nhỏ màu vàng tô điểm.

Lương Côn đã sống với ông hơn 30 năm, chỉ một ánh mắt hay một hành động nhỏ là hiểu người mình yêu muốn gì. Ông chỉ vào đóa hoa đặc biệt đó hỏi: "Hoa này rất đặc biệt, là hoa gì thế?"

"Hoa ly thánh tâm*," Dư Tri Ý đáp, "Ngôn ngữ của nó là sự ngoan cường và thuần khiết. Thời gian ra hoa rất dài, nếu được chăm sóc tốt, có thể nở hơn ba tuần, thường nở vào mùa xuân. Đây là giống mới nên cánh hoa càng mềm mịn hơn."

Hứa Thành Văn vuốt nhẹ và bảo: "Cho chú một bó."

Lương Côn trả tiền, còn Hứa Thành Văn ôm hoa ra trước. Dư Tri Ý đuổi theo và đưa cho ông Côn hai bông hồng đỏ, "Tặng chú."

"Cảm ơn."

Một lúc sau, ông ấy lại quay lại, chân thành nói: "Cháu Dư này, mạn phép mới cháu và bạn đến nhà bọn chú chơi, không biết cháu có rảnh không, nhà bọn chú cũng đã lâu không có ai đến chơi, dạo này hoa quả chín hết rồi, không ăn hết nổi."

Dư Tri Ý vô thức nhìn sang Lục Cảnh Niên, hắn khẽ gật đầu, ý tứ rất rõ ràng: Anh sao cũng được, cậu đi thì anh đi.

Dư Tri Ý cười đáp: "Dạ được, vậy làm phiền chú Lương và chú Hứa rồi."

"Thường thì bọn chú rảnh cuối tuần, nhà gần núi Tô Phong, đây là số điện thoại của chú, nếu tiện thì chú tới đón hai đứa, chào nhé."

Nhìn theo bóng ông đuổi theo người yêu, Dư Tri Ý chợt thấy hơi cô đơn, Lục Cảnh Niên hỏi anh làm sao.

"Chú Lương vừa nói đã lâu không có khách, bọn họ chắc cũng rất cô đơn."

Lục Cảnh Niên nói: "Người vốn là những cá thể đơn độc mà. Hồi anh làm việc ở Quảng Châu lúc nào cũng có một nhóm đồng nghiệp xung quanh tôi. Lúc đi ăn xung quanh cũng đầy người. Khi tan ca, không tắc đường thì cũng chen chúc trên tàu điện ngầm. Những ngưới đó có mấy người không cô đơn đâu. Cô đơn là chuyện bình thường, nhưng cô đơn không phải là sự trống rỗng."

"Anh nói đúng. Cô đơn không phải là trống rỗng. Bọn họ hẳn là rất hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi. Ít nhất trên mặt bọn họ có viết hai chữ hạnh phúc, anh muốn đi không?"

"Cậu đi thì anh đi," Lục Cảnh Niên nói, "Anh đi cùng cậu."

Khách đến đông dần. Hôm nay Lục Cảnh Niên thu tiền và phụ gói hoa. Thỉnh thoảng, Dư Tri Ý hỏi hắn có mệt không, có muốn lên nghỉ ngơi không.

Lục Cảnh Niên từ chối, cười bảo phải kiếm tiền ăn hôm nay, chờ anh chủ Dư đãi một bữa thịnh soạn.

Gần mười hai giờ, một khách quen đến, là cô chủ cửa hàng quần áo mà Lục Cảnh Niên đã gặp, là cô gái tặng Dư Tri Ý me rừng.

"Chào, anh Dư, Thất tịch vui vẻ!"

"Cô chủ Lí cũng thế nha, Thất Tịch vui vẻ. Sao hôm nay lại tự tới thế? Không cần trông cửa hàng sao? Em cần gì cứ nói, anh mang đến cho em được mà."

Cô chủ Lí hôm nay mặc rất đẹp, tóc dài vắt qua vai như sóng, mặc một chiếc váy vintage có dây buộc màu đỏ rượu, đi giày cao gót màu bạc. Cô ấy nói, "Hôm nay khác. Hôm nay em có việc quan trọng phải làm."

Dư Tri Ý cười: "Chuyện quan trọng gì thế?"

"Tỏ tình với người em thích."

"Chúc em thành công nha."

"Đừng chúc vội, chọn giúp em một bó hoa đi, đi tỏ tình thường cần hoa mà."

Lục Cảnh Niên hứng thú nhìn cô Lí, một người phụ nữ vậy mà lại có can đảm theo đuổi người mình thích. Trong ấn tượng của hắn, dường như các bạn học và đồng nghiệp đều là nam tỏ tình hay cầu hôn, rất ít đằng gái đi bước này trước.

"Muốn hoa gì nào?"

Cô Lí nhìn quanh và chỉ vào một bó hoa màu đỏ rực rỡ, "Lấy bó này đi."

"Tuyệt phẩm đấy, đây là bó đắt nhất trong cửa hàng của anh."

Cô Lí cười nói: "Anh nghĩ người ấy có thích không?"

Dư Tri Ý sửng sốt: "Em hỏi thế sao anh trả lời được. Anh thấy nếu người ta thích em, nhất định cũng sẽ thích hoa em tặng."

Cô Lí thanh toán rồi cầm bó hoa lên, đợi Dư Tri Ý quay người lại, rất tự nhiên đưa cho anh: "Anh Dư ơi, thật ra hôm nay em muốn hỏi, rằng anh có thích bó hoa này không?"

Không chỉ Dư Tri Ý mà ngay cả Lục Cảnh Niên và Úc Lê vừa lượn vào tính chụp lén bó hoa để đăng bài cũng sợ hết hồn. Dư Tri Ý không trả lời, sợ nói sai. Cô Lí lại nói thêm: "Em chưa nói đủ rõ sao? Hôm nay em muốn tỏ tình với anh đấy, anh Dư, bó hoa này anh có thích không? Anh vừa nói thích người thì đương nhiên sẽ thích hoa."

Cô ấy nhìn Dư Tri Ý, trong mắt có ý cười dè dặt

Lục Cảnh Niên cũng nhìn Dư Tri Ý, chờ đợi câu trả lời của anh.

________________

Chú thích:

Hoa nguyệt quý (月季花):

Hoa ly thánh tâm ( – Ornithogalum):


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net