Chương 5: Hoa mặt cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba bộ quần áo hắn mang đều ở trong balo, hôm nay lúc đi mua đồ ăn hắn có để ý xung quanh, nhưng không thấy có shop quần áo nam.

Dư Tri Ý chỉ chỉ phòng tắm, nói: "Quên không nói với anh, lúc anh rửa bát tôi đã để quần áo của anh trong phòng tắm rồi, anh cứ đi tắm trước đi, tôi dọn giường cho anh."

Lục Cảnh Niên có thể nghĩ ra anh đã sớm sắp xếp chu toàn cho hắn. Hắn có chuyện muốn nói, lại không biết mở lời ra sao, sự chu đáo và cẩn thận của anh làm hắn rất thoải mái.

Lúc hắn tắm xong đi ra, phát hiện sofa phòng khách bị mở ra. Lớp dưới cùng của sô pha có thể kéo ra, kéo hết thì thành một cái giường*, phía trên có gối đầu, chăn điều hòa, bên cạnh còn châm nhang muỗi.

Dư Tri Ý đang ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn. Lục Cảnh Niên đang mặc đồ ngủ của anh, áo phông quần đùi, vừa vặn không ngắn không nhỏ. Đầu tóc hắn ẩm ướt, trên tay cầm quần áo vừa giặt xong vẫn còn đọng nước, hơi lúng túng đứng trước sofa, so với ban ngày nhìn trẻ hơn ba, bốn tuổi, hắn hỏi: "Cho hỏi phơi quần áo ở đâu?"

"Đưa cho tôi."

Dư Tri Ý đi ra ban công phơi quần áo, nói: "Xin lỗi, lúc trước chủ nhà cho người đến dọn đồ cũ, tôi bảo người ta dọn cả giường rồi, chỉ mua mỗi một cái giường, phòng thì có nhưng mà không có giường." Dừng một chút, anh nói tiếp: "Tôi ngủ sofa, anh ngủ ở phòng ngủ đi, ga giường và chăn tôi đã thay mới, điều hòa trong phòng cũng đã mở. Ngoài phòng khách không mở điều hòa được, dàn nóng điều hòa ở ban công, khí nóng thổi ra sẽ ảnh hưởng đến hoa, mà tôi cũng không sợ nóng, ngủ kiểu gì cũng được, không cần dùng điều hòa."

"Để tôi ngủ sofa, tôi quen rồi, trước kia tăng ca cũng thường xuyên ngủ ở sofa văn phòng, làm gì có khách nào lại đi ngủ phòng chủ nhà chứ."

Dư Tri Ý vẫn nói: "Anh ngủ ở phòng ngủ đi, phòng khách có muỗi, muỗi chỗ này lạ lắm, mở điều hòa sẽ không có, tôi thích ngủ sô pha."

"Được rồi." Lục Cảnh Niên đáp ứng.

Nhưng đến lúc Dư Tri Ý tắm xong, thì sofa đã bị hắn chiếm, hắn nằm nghiêng, dựa lưng vào thành sofa, một tay vòng qua ngực buông xuống phía nền nhà, tay kia kê dưới tai, đang mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Dư Tri Ý nhẹ bước tới mở quạt, anh chỉnh quạt quay về phía đuôi sofa, để nó thổi vào mặt tường phía đối diện rồi mới tắt đèn quay về phòng ngủ.

Nửa đêm, anh dường như nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, tiếng dép lê qua lại, tiếng mở cửa ban công, mơ mạng nghe một hồi rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ, anh tỉnh giấc, nằm ở trên giường nghe tiếng Lục Cảnh Niên bên ngoài thức dậy, tiếp theo là tiếng đóng cửa nhà vệ sinh.

Dư Tri Ý duỗi duỗi thắt lưng, đi ra mở cửa bạn công, trên nền ban công có đầy khăn ướt, trên khăn còn xót lại tàn thuốc và đầu lọc thuốc lá.

Tiếng xả nước từ nhà vệ sinh truyền tới, anh lặng lẽ lui về phòng, sau khoảng 10 phút, anh giả bộ như mới vừa tỉnh, lại đi ra phòng khách.

Lục Cảnh Niên đã thu quần áo phơi ngoài ban công vào, cũng đã chỉnh sofa về nguyên dạng, chăn điều hòa mỏng đã được gấp gọn gàng xếp cạnh mấy cái gối, Dư Tri Ý lơ đãng nhìn ra ban công, tàn thuốc đã được hắn dọn sạch, trên nền đất có vết ướt, dường như đã được lau qua.

"Chào buổi sáng!"

Lục Cảnh Niên ngẩng đầu, cười cười: "Chào buổi sáng, anh chủ Dư!"

"Tối hôm qua ngủ ngon không? Có nhiều muỗi không?"

"Ngủ ngon lắm, không có muỗi gì, có lẽ là tôi trời sinh không hút muỗi, một con muỗi cũng chưa thấy."

Đúng thật là không có muỗi, hắn sợ Dư Tri Ý không tin, vươn cánh tay cho anh xem, "Anh nhìn đi, không có vết muỗi đốt nào luôn, "

"Ngủ ngon là tốt rồi, buổi sáng muốn ăn cái gì?"

"Tôi ăn gì cũng được, bình thường anh ăn cái gì?"

Dư Tri Ý nghĩ một chút, nói: "Tôi dẫn anh ra ngoài ăn đi, đằng sau tiệm có một cái phố chợ, mọi người đều ăn ở đó."

Quần áo của hắn vẫn chưa khô hết, mấy chỗ dày như vạt hay cổ áo vẫn ẩm, Lục Cảnh Niên cầm tờ khăn giấy lót ở dưới áo. Dư Tri Ý để ý thấy vậy, xoay người quay về phòng ngủ, bảo hắn chờ một chút.

Lúc ra, anh cầm theo một cái áo sơ mi vải lanh màu xám, "Mặc cái này đi, to như này chắc anh mặc vừa đấy, còn quần thì tôi có quần cũ, anh có mặc không?"

Lục Cảnh Niên không cự tuyệt, nhận lấy quần áo, "Vậy làm phiền anh chủ Dư, cám ơn."

"Anh chờ tý, tôi đi vào lấy cái sổ."

Hắn khó hiểu, "Lấy sổ?"

"Ừ, " vẻ mặt anh rất nghiêm túc, "Ghi chép xem Lục tiên sinh một ngày nói bao nhiêu lần câu 'làm phiền' và 'cám ơn'."

Lục Cảnh Niên bị anh chọc cười, "Được rồi, tôi không nói nữa, đi ăn sáng đi."

Lúc xuống cầu thang, di động hắn vang lên âm thanh cuộc gọi đến của Wechat, Dư Tri Ý vốn định tránh lên lầu, hắn lại nắm cổ tay anh, làm một động tác như muốn trấn an rồi nhận cuộc gọi, một tiếng giọng nữ truyền tới: "Chú Lục, điện thoại của chú làm sao mà gọi mãi không được vậy, cháu gọi mấy cuộc rồi đó."

"Chắc tại tín hiệu không tốt, có chuyện gì không?"

"Không có, chỉ là mẹ cháu bảo cây xoài trong nhà chín rồi, muốn gửi một chút cho chú ăn thử."

"Không cần đâu, " ngữ khí Lục Cảnh Niên ôn hòa, "Giúp chú cám ơn mẹ cháu, hiện tại chú không ở Quảng Châu, nhận lòng tốt của hai mẹ con nha."

Giọng cô bé hơi thất vọng, "Ừ thì, còn một chuyện nữa, có thành tích cuối kỳ rồi, cháu lọt top 3 toàn khối."

"Chúc mừng nha, cháu vẫn luôn xuất sắc như vậy."

"Cháu cúp máy nhé, cháu đi giúp mẹ cháu hái xoài."

"Tạm biệt, chăm sóc mẹ cho tốt nha."

Trong lúc nói chuyện, Dư Tri Ý đã dẫn hắn đi ra ngoài từ cửa sau, Lục Cảnh Niên kinh ngạc cảm thán: "Cái cửa này mở ra thật thần kỳ!"

Hắn không đề cập tới cuộc điện thoại vừa nãy, anh cũng không hỏi.

Nếu như nói cửa trước hướng về đường cái thênh thang và đám người trẻ tuổi, thì cửa sau giống như vượt qua thời không trở về những năm tám mươi. Cả con phố đối diện phía sau nghi ngút hơi nóng và mùi bánh quẩy, đủ loại âm thanh vang không dứt bên tai, nhà ở thấp bé nối liền thành một mảnh. Đường đá xanh lưu lại từng dấu chân ướt sũng, rất nhiều hàng quán nhỏ đến biển hiệu còn không có, chỉ có một tấm ván gỗ viết "Cháo khoai lang" , "Cơm nắm" , "Cháo cá" , "Mì hải sản" , "Mì gan heo".

Dư Tri Ý dẫn hắn xuyên qua con đường lát đá xanh, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Lục Cảnh Niên thấy anh liếc mắt về phía cháo khoai lang, tưởng rằng anh muốn ăn, nên nói: "Cháo khoai lang đi, hồi bé mẹ tôi có nấu cho ăn, rất nhiều năm chưa được ăn lại."

"Ở Quảng Châu không có sao? Hồi tôi học đại học từng đi qua đó, trong ấn tượng của tôi thì đồ ăn ngon ở Quảng Châu kể không hết cơ."

Lục Cảnh Niên giúp anh tránh một đứa nhóc chạy qua, "Có rất nhiều, nhưng tôi không ăn mấy."

Hắn học đại học ở Quảng Châu, vừa học vừa làm, đến năm ba đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi sau tuyển sinh, trải qua kiên trì và nỗ lực không ngừng, rốt cục sau tốt nghiệp cũng thành công nhận được bằng và tìm được công việc thích hợp. Vất vả dành dụm ba năm, thì phát hiện bố hắn bị mắc ung thư, hắn gần như không có thời gian cho bản thân.

"Không sao, đồ ăn vặt nơi này cũng rất nhiều, anh đi theo tôi, bảo đảm không ngày nào ăn trùng, ngồi đi."

Lục Cảnh Niên cẩn thận ngồi lên hai chiếc ghế nhựa gãy một chân xếp chồng lên thành một, theo thói quen rót nước trà nóng để tráng qua bát và đũa dùng một lần.

Dư Tri Ý gọi hai bát cháo khoai lang, trứng xào củ cải, cá rim xì dầu, lại đi sang quán bên cạnh mua bánh rùa đỏ, dồi nếp, bánh quẩy cùng bánh bột mì chiên ngào đường.

Lục Cảnh Niên bị một bàn đầy ắp dọa sợ, "Có mỗi hai người chúng ta, ăn hết được sao?"

"Không biết anh thích ăn cái gì, cảm giác món nào anh cũng sẽ thích, dứt khoát mua mỗi thứ một loại, ăn không hết thì gói mang về, để trưa tôi ăn."

Lục Cảnh Niên húp hai ngụm cháo, nghĩ lại hình như đã nhiều lắm không thảnh thơi ngồi ăn sáng như vậy.

Ở Quảng Châu, vì chăm sóc cho bố, hắn mua một căn hộ thế chấp, khu vực trung tâm không mua nổi, đành mua ở Phật Sơn, Sáng nào hắn cũng đi sớm hơn nửa tiếng để đi làm, đến cửa hàng tiện lợi dưới công ty tùy tiện mua bữa sáng, ăn xong cũng vừa đến văn phòng. Cơ mà những ngày đi sớm về khuya đó cũng chẳng kéo dài bao lâu, bố hắn quen sống với vợ chồng anh hắn, bệnh tình hơi chút ổn định lại chuyển về chỗ anh chị.

Giờ ngẫm lại, hình như mấy năm đó đều bôn ba vì sinh tồn, chưa từng sống một cuộc sống đúng nghĩa.

Dư Tri Ý ăn uống rất nho nhã, từ bữa tối hôm qua hắn đã để ý thấy, anh ăn cháo thì từ tốn múc từng thìa một, ăn bánh quẩy thì dùng khăn bọc, không khiến người khác thấy như đang ra vẻ, chỉ thấy nho nhã, lịch sự.

Ăn hết hơn nửa bát cháo, nửa cái bánh quẩy, Dư Tri Ý liếc nhìn Lục Cảnh Niên, hắn vẫn đang ăn, anh vừa buông thìa xuống lại cầm lên ngay, lơ đãng múc cháo trong bát.

Lục Cảnh Niên không bỏ qua động tác nhỏ của anh, "Ăn no rồi thì đừng cố nữa."

Dư Tri Ý nói: "Tôi sợ anh ngại, ăn cùng anh tiếp."

"Tôi cũng no rồi, bây giờ trở về tiệm sao?"

"Chưa, dẫn anh đi nội thành mua quần áo, tiệm hoa mở quá sớm cũng không có việc gì, 11h trưa về là được."

Lúc đi qua đường, Lục Cảnh Niên mới nói đến cô bé vừa gọi điện, "Mẹ con bé trước kia làm hộ lý ở Quảng Châu, có chăm sóc bố tôi một thời gian, sau này không may bị tai nạn, tay bị thương nên về quê, trong nhà có ba đứa nhỏ nên muốn cho đứa con gái lớn nghỉ học, tôi tiện tay giúp một phen, giúp nó đi học."

Cái hắn gọi là tiện tay giúp đỡ một phen, đủ thay đổi cuộc đời của một cô bé.

Dư Tri Ý hối hận lúc đi không tặng hắn hoa, đi được hai bước, mới phản ứng lại là anh luôn mang con dấu mặt cười bên mình.

"Tặng anh bông hoa nhé."

Lục Cảnh Niên dừng bước, "Hả?"

"Giơ tay ra." Anh nói rồi liền qua kéo tay hắn, nhẹ nhàng ấn xuống lòng bàn tay, một bông hoa mặt cười xuất hiện trong bàn tay hắn.

Lục Cảnh Niên cũng cười theo, lần này không nói cám ơn, hắn nói: "Tôi rất thích."

________________

Chú thích:

Sofa giường

bánh rùa đỏ

dồi nếp

________________

Đào:

Bản edit chỉ đăng tải tại Wattpad: okaori

Wordpress: tieudaocunhang (link ở bio)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net