Em vốn dĩ đã rất đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn xoay mình trước gương, chỉnh trang lại phần đuôi tóc lần nữa.

Vẫn chưa hoàn hảo.

Kim đồng hồ điểm ở số sáu và tám. Sáu giờ bốn mươi phút. Cái loa bluetooth be bé trong phòng phát đến bản Keyboard Sonata No.10 in D Major.

"Vẫn còn sớm", em nghĩ.

Dụ Ngôn có lịch trình hàng ngày vô cùng cố định. Dù tối ngày trước có tập muộn đến đâu, sáng hôm sau em vẫn bật dậy khỏi giường đúng sáu giờ sáng. Dọn giường, vệ sinh buổi sáng, trang điểm, thường thường mất khoảng một tiếng cả thảy. Sau đó em sẽ dành nửa tiếng đọc vài trang sách. Xong là đến ăn sáng. Tầm tám rưỡi hoặc chín giờ sẽ bắt đầu lịch quay, rồi tập luyện.

Hôm nay cả đoàn có lịch quay sớm, bao gồm mấy thứ linh tinh như TMI, làm memes kiểu meo meo gâu gâu, mấy cái video nho nhỏ fan service, cuối cùng là kết quả vòng công diễn "Trả thù". Em cũng vô thức thức dậy sớm hơn hai mươi phút. Hình như lần nào cũng vậy, hễ là những ngày quay liên quan đến kết quả hay xếp hạng là Dụ Ngôn lại bồn chồn mà giật mình dậy sớm hơn cả chuông báo thức. Hai mươi ba tuổi, em vẫn vậy, háo thắng và hiếu chiến đến bức người.

"Dụ Ngônnnnnnnnnnn"

Âm thanh quen thuộc buổi sáng suốt mấy tháng qua của Dụ Ngôn vang ầm ĩ trước cửa phòng. Ầm ĩ. Chính xác là ầm ĩ. Ngày ngày đều ầm ĩ.

"Đợi em tí", Dụ Ngôn xoa xoa thái dương, hướng ra cửa nói.

"Dụ Ngônnnnnnn, chị biết em dậy rồi. Dụ Ngônnnnnn, chuẩn bị ăn sáng nhaaaaaa!"

Em mặc vội thêm cái áo thun trắng ở ngoài áo dài tay đen, rồi bước vài bước ra chỗ cửa phòng.

Người trước mặt em dong dỏng cao, Dụ Ngôn lúc nào cũng phải ngước nhìn để tìm kiếm ánh mắt kia, đến nỗi nhiều khi em tự hỏi có phải mét bảy bốn là khai gian cho thấp xuống không.

"Hìiiiiiii. Em xong chưa? Tí nữa em muốn ăn gì? Xuống dưới cùng ăn hay mang lên phòng? Mà hôm nay thực đơn là gì ấy ha? Dì căn tin lúc này-", người kia vừa nhanh chóng lách người qua cửa, vừa huyên thuyên, vừa ngồi xuống giường, "Ủa?"

Người ta tắt đài giữa chừng, rồi nhìn Dụ Ngôn một lượt từ trên xuống dưới.

Em thấy mặt mình nóng nóng, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, "Gì đó?"

"Em lại mặc cái áo đen lổm chổm này nữa", người ngồi trên giường vừa nói vừa xoa xoa cằm, ra điệu bộ suy tư lắm.

"Lần trước chị nói đáng yêu mà, không phải sao?", em vừa nói vừa cầm iPod lên, chỉnh sang danh sách nhạc Hoa, dòng nhạc mà người kia sẽ không gào mồm lên mà than vãn là không thú vị.

"Không sai, nhưng chị đã nói là cái áo phải cắt sâu nữa mới chuẩn mà em có chịu nghe đâuuu", người nọ bĩu môi.

"Tăng Khả Ny, chị đi mà tự cắt áo mình", em đặt iPod xuống, trong phòng vang vọng giọng ca của Tôn Yến Tư và giai điệu của Gặp Gỡ.

"Nhưng thật sự hôm nay em cũng chưa hài lòng lắm", Dụ Ngôn lại bước đến trước gương, xoay xoay, rồi hướng người về phía Tăng Khả Ny, "Chị thấy sao?"

Tăng Khả Ny không nói không rằng, đứng dậy, tiến về phía Dụ Ngôn, đi đúng một quỹ đạo, suy suy tư tư đã đời suốt hai phút đồng hồ, chỉ để ngước lên nói, "Sao là sao? Em vốn dĩ đã rất đẹp rồi".

Dụ Ngôn thở dài một hơi, hai mươi bảy tuổi, nàng vẫn vậy, là đồ ngốc của mình. Em đưa hai tay lên bẹo cặp má mềm mềm thiếu mỡ của cái người vô dụng, "Đây là kính bịp đúng không? Chị đang đeo lens mà nhỉ?", em thu hẹp khoảng cách của cả hai, săm soi mắt và kính người trước mặt.

Thật ra hôm nay Tăng Khả Ny không định mang thêm cái kính bịp này, nhưng sáng phải dậy sớm để đồng bộ nhịp-sinh-học-lúc-bồn-chồn của ai đó, mà đêm trước nàng lỡ trớn tập luyện đến tận hai rưỡi sáng. Vậy là quầng thâm mắt buổi sáng biểu tình, đòi một cặp kính để che bớt khuyết điểm. Dụ Ngôn săm soi đến vậy, nàng nghĩ, chắc là hứng thú rồi.

"Đúng rồi. Xinh nhỉ? Em mang thử không?", nàng tít mắt, tháo kính xuống, rồi lại mang lên mặt người kia.

Tăng Khả Ny giãn khoảng cách giữa hai người, lại ngắm nhìn Dụ Ngôn lần nữa, "Em xem này, thật sự hợp với em đó nha", rồi xoay người em về phía gương, bản thân thì đứng phía sau, cũng nhìn vào gương.

"Chị không cần nữa sao?"

"Không sao, lúc sáng chị cũng đắp mặt nạ rồi, tí nữa thêm một lớp kem che khuyết điểm là được."

Dụ Ngôn cong cong khóe môi, "Cũng không cần thiết. Chị vốn dĩ cũng đã rất đẹp rồi", em rướn người, đặt lên môi người cao hơn một nụ hôn phớt.

"Cái này là phí thuê kính."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net