Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao." tiếng hét cuồng nộ tràn đầy tuyệt vọng và hận thù "Người nói đi tại sao" một nam tử mặc hắc y trên người là những vết thương chằng chịt đang bị hơn trăm người bao vây hướng mắt nhìn về phía một bạch y nhân đứng cách đó không xa nói. "hahaha... Người nhẫn tâm thật sư phụ của ta." tiếng cười đó như một con dã thú bị thương đang tức giận, lại như là tiếng khóc của một đứa trẻ tuyệt vọng khi bị bỏ rơi.

"Hắc Dạ hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi." hơn trăm người đồng loạt lao về phía ma tôn công kích, tuy bị thương nặng nhưng nam tử đó vẫn không ở thế hạ phong.

"Tư ma quang. Xuất." Hắc Dạ hét lên, khéo miệng chảy máu nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng.

Các thần quan chịu một kích này lùi về phía sau phun ra ngụm máu, trên gương mặt của những thần quan đó là kinh hoàng.

"Tại sao hắn bị thương nặng vậy mà vẫn có thể làm chúng ta bị thương."

"Nếu hắn mà không bị thương thì chúng ta đã không còn đứng đây mà trở thành xác chết rồi."

"Thật không hổ là đế ma chỉ thể bị thương nặng vậy mà vẫn có thể xuân ra chiêu thức mạnh như vậy." Người lên tiếng là đế tôn đang đi tới, xung quanh người y là những vầng lưu quang rực rỡ, uy áp phong ra làm mọi người phải kính phục dưới chân. Y đến mọi vật xung quanh đều trở nên ảm đạm không màu sắc.

"Đế tôn tới rồi. Cung nghênh đế tôn." Mọi người đồng loạt hô.

"Ta thật sự đã hạ thấp ngươi rồi Hắc Dạ, ngươi một người có tài nhưng đáng tiếc ngươi lại không chăm chỉ theo Tử Phong tu tâm dưỡng tính lại đi nhập ma." Vừa nói đế tôn vừa phóng linh quang về phía Hắc Dạ. Hàng trăm linh quang như mũi đao sắt bén lao đến mà Hắc Dạ vẫn không để tâm đến mà tránh né một cách lưu loát, trên tay ngưng tụ một luồng hắc khí phóng tới đế tôn.

"Hừ"

Sấm chớp vang vọng, khói bụi mờ mịt tạo thành hố soáy như một chiếc miệng lớn cuốn mọi thứ vào, trời đất như hoà làm một. Mọi người xung quanh nín thở theo dõi trận đấu không chớp mắt. Không quá hai trăm chiêu có thể thấy Hắc Dạ rơi vào thế hạ phong.

"Hắc ma chi đao..." Hắc Dạ hét lớn, một thanh đao lớn xuất hiện, bao quanh thanh đao là những luồng hắc quang dày đặc tỏa ra tử khí, khi nhìn vào thanh đao đó làm mọi người đều ngã quỵ luồng tử khí quá mạnh khiến nhiều người thất khiếu quằn quại trên đất đau đớn, có người không chịu được mà chết ngay. "Xuất!."

"Lưu quang chi ảnh... Xuất." Hàng vạn thành Kiếm lưu quang đầy màu sắc rực rỡ vô cùng nhưng lại chứa sức mạnh khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi.

Uy áp tỏa ra mạnh mẽ, sức mạnh hai bên phóng ra mạnh mẽ va chạm vào nhau. Đột nhiên có một tiếng hét vang lên " KHÔNG." Một thân bạch y lao vào trận đấu.

Mọi người xung quanh đều tập trung  vào trận đấu, không ai biết tiếng hét phát ra từ đâu và người lao vào là ai, mỗi người có một phán đoán riêng nhưng lại có chung một suy nghĩ " Người này có phải bị doạ sợ đến ngủ rồi không".

"Sư phụ"

"Tử Phong"

Hai tiếng hét đồng loạt vang lên.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Xuân thần ấy vậy mà lại đỡ một kích cho Hắc Dạ phải biết một kích này đế tôn dùng toàn lực để đánh ra trúng phải chỉ có một kết quả duy nhất là hồn bay phách tán.

Tử Phong phun ra ngụm máu, y có cảm giác lục phủ ngũ tạng vỡ nát đau nhói mà ngã quỵ xuống, Hắc Dạ chạy nhanh đến đỡ y vào lòng.  "Sư phụ, tại sao... tại sao người lại làm vậy... tại sao... tại sao phải đỡ cho ta một kích đó, người có biết người đỡ cho ta một kích đó sẽ kết quả như thế nào không... tại... sao... người đã giả vờ không quan tâm ta tại sao không giả vờ đến cùng đi..." Tiếng hét nhỏ dần dần chỉ còn tiếng nức nở.

Tử Phong khó khăn nở nụ cười nói " Ngươi đó từ khi nhận ngươi làm đệ tử đến giờ không ngày nào là ngươi không hỏi ta tại sao... khụ khụ... muốn biết lý do thì... thì sao ngươi không đi tìm hiểu đi... khụ... thật phiền mà... khụ khụ..." Vừa dứt lời y lại tiếp tục phun ra ngụm máu.

"Đừng, đừng nói nữa. Người phải cố gắng nên ta nhất định sẽ cứu người mà, ta... ta... ta cũng hứa sau này sẽ không hỏi người tại sao nữa, vì thế đừng... đừng bỏ ta lại được không..." Tiếng nói nghẹn ngào hòa vào từng giọt từng giọt nước mắt.

"Đừng khóc, ta không thích nhìn ngươi khóc chút nào trông thật xấu... khụ... ta biết thân thể mình như thế nào... ta chỉ muốn... nói với người... ta... t... ta ... xin... lỗi." Y muốn vươn tay lau đi những những giọt nước mắt kia nhưng đưa lên được một nửa lại không còn sức để vươn lên tiếp. Mệt, mệt quá, hai mắt y dần nhắm lại, tay cũng không còn sức mà trượt xuống. Hắn bắt lấy tay y, nhưng lại vuột mất, vuột mất người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. "Không... không...Tử Phong... TỬ PHONG..." Tiếng hét đầy bị thương cùng tuyệt vọng tận cùng vang khắp trời đất.

Đế ma chỉ thể cả trăm vạn năm mới có, nó được sinh ra vào lúc ma thịnh thần suy, sinh ra đã định là ma quân có sức mạnh phá hủy trời đất. Người ta nói Đế chỉ ma tôn không có trái tim cũng không nước mắt, vậy tại sao lúc này Hắc Dạ lại khóc ra huyết lệ, nơi nồng ngực đau đớn muốn vỡ vụn.

Nhớ lần đầu y gặp Tử Phong là 5 năm sau khi y được sinh ra. Lúc đó, y pháp lực y còn yếu bị yêu ma đuổi giết muốn uống máu ăn thịt y.

Một đứa bé đang dựa trên vách đá, trên người là những vết thương còn đang rỉ máu, nhìn qua rất yếu ớt chỉ cần đánh nhẹ cũng có thể khiến y huyết nhục lẫn lộn, nhưng ngược lại ánh mắt y lại vô cùng sắc bén, ngoan tuyệt.

"Khà khà... nghe nói uống máu ăn thịt Đế ma chi thể không những được tăng tu vi mà có cơ hội trở thành ma quân." Một con bạch xà  nói, chiếc lưỡi của nó đang phun phè phè vào mặt y.

"Khà khà... tỷ tỷ, tỷ nói xem chúng ta nên ăn thế nào đây." Một con thanh yêu khác nên tiếng.

" Các ngươi tốt nhất đừng để ta thoát ra nếu không ta sẽ cho các ngươi hối hận vì đã tu luyện thành hình." Giọng nói ngoan tuyệt tràn đầy lên khí khiến hai con xà yêu phải hoảng sợ. Nhân lúc đó y nhanh chân đánh về phía thanh xà, tiếp đến nhanh như chớp đánh một chưởng về phía bạch xà.

"Chết tiệt. Ngươi lại dám đánh lén bọn ta, chịu chết đi." Bạch xà tức giận lao vào đánh y . Y nhanh chóng né được một chieu nhưng do bị thương quá nặng chưa đến ba chiêu y đã bị đánh bay đập vào vách đá.

"Hự" Đứa bé đó phun ra một ngụm máu ngã trên đất, cố gắng gượng dậy nhưng không được. Chẳng lẽ ta thật sự phải chết ở đây sao.

"Đánh. Đánh nữa đi ngươi giỏi đánh lén lắm mà, sao không đánh được nữa à" vừa nói ả ta vừa cười khinh miệt. Đứa trẻ đưa mắt nhìn bạch xà trước mặt, lệ khí tỏa ra quanh thân.

" Hừ giờ thì chịu chết đi." Vừa nói ả vừa tụ khí ở lòng bàn tay đánh về đứa bé.

"Ầm"

Một tiếng nổ lớn vang lên, bạch xà bị đánh bay đập vào thân cây. Người đánh ra chiêu này là một nam nhân bạch y, trên tay cầm tiêu ngọc, trên người y tỏa khí chất ra sự thanh nhã cao quý nhưng lạnh lùng khiến người ta muốn gần nhưng lại không dám. Đứa bé nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạch y đó, người này là ai, tại sao lại cứu y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net