Phần 44 - LẦN ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa  đêm Can chợt giật mình tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên Can nhận được là khát, khát cháy cổ, cố gắng ngồi dậy nhưng đầu lại đau như búa bổ, khó chịu quá, Can lại nằm xuống rên rỉ, quên mất bên cạnh mình có người. Tin vừa mới chợp mắt được một chút nên giấc ngủ chìm sâu, không thể cảm nhận được người bên cạnh đang khó ở. Can xoay người qua lại, nhỡ tay trúng Tin, liền hoảng hốt bật dậy, liền ngay sau đó mới nhớ lại hôm nay là tân hôn của mình, vậy người bên cạnh chính là chồng mình. Lúc này bị Can quơ tay trúng, Tin mới giật mình ngồi dậy, có vẻ muốn cáu. Can run rẩy:

- Em... đau đầu, muốn uống nước...

Tin trừng mắt nhìn cái tên luôn gây chuyện trước mắt, muốn đánh cho cậu ta một trận để đỡ hận không được ăn còn phải nhìn. Nhưng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau khổ kia lại không nỡ xuống tay, liền bước xuống giường đi rót nước cho vợ yêu. Khi đưa nước lên đến nơi thì tên nhóc kia lại ngủ mất, Tin nghiến răng thầm rủa... định tự mình uống sạch cốc nước, nhưng rồi lại lo Can bị khô cổ, liền nhẹ nhàng đánh thức, đỡ người trên tay dịu dàng từng chút một như chăm người ốm. Can uống xong lại lăn ra ngủ. Tin ôm một bụng ấm ức chờ ngày mai giải hận...

Đêm tân hôn cứ thế trôi qua, một người say ngủ banh càng không biết trời trăng mấy gió, một người dù ức chế vẫn phải ôn nhu chăm sóc, nửa đêm còn bị đập dậy lấy nước phục vụ, kết quả vẫn là không làm ăn được gì... Mà dường như đã khổ thì chưa cái nào được gọi là khổ nhất.

Sáng sớm Tin dậy trước, nhìn sang phu nhân mới cưới về của mình đang say giấc,dễ thương quá, nhịn không được đành phải kê mặt sang hôn nhẹ lên má dù lòng vẫn còn chưa nguôi. Can bị đánh thức nhăn nhó:

- Tin... 

Tin cau mày:

- Mới gọi gì đó!?

Can chợt nhớ lại là mình đã kết hôn, liền mỉm cười đổi giọng:

- Chồng ơi, ông xã, Daddy...

Tin bị lời của Can làm cho nhức nhối, chịu không được gằn giọng:

- Đủ rồi, có phải em không muốn sống nữa không hả?

Can vẫn nghịch ngợm không tha.

- Sao thế Papa, không thích em gọi như vậy à?

Tin biết rõ Can cố tình chọc ghẹo, nhưng bản thân cam tâm chịu bị lừa ngọt ngào. Chỉ loáng một cái đã xoay người đè Can bên dưới. Ánh mắt quét một vòng xuống, Can chột dạ, cảm giác dường như bên dưới không mặc gì, liền lập tức đẩy Tin với ý định chuồn. Tin dĩ nhiên nhận thấy, khóa chặt không buông. Can oán thán:

- Em muốn đi vệ sinh, cho em xuống.

Tin gật:

- Được, để anh đưa đi!

- Không cần đâu. Em tự đi. Anh ngủ thêm một chút đi, cả đêm qua vất vả rồi!

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến "đêm qua" Tin càng thêm đen mặt, dứt khoát không cho Can trốn thoát, vút một cái tấm chăn bị quẳng sang bên, rơi xuống giường. Can nhìn theo ai oán, không có khả năng che đậy cái gì nữa rồi, nửa thân trên lồ lộ ra trước mắt, nhưng cũng còn đỡ, nửa thân dưới cũng chẳng có gì có thể che đậy. Mà chẳng thà không có mặc gì còn đỡ ngại, đằng này bên dưới lại là cái quần bé xíu chỉ đủ bọc tiểu Can lúc ngủ, giờ thì đã đội lên thành cái nóc tròn vo. Mà khốn nỗi không hiểu quần được làm từ cái chất liệu gì mà co giãn không thôi, cái cần che cũng không che được, lồ lộ bên dưới là lớp cỏ non vén mành chui ra trình diện. Tin nhìn xuống, nụ cười tà mị. Can xấu hổ co chân nhưng không được, lúng túng:

- Cái này... là anh cố tình mặc vào cho em đúng không?

Tin phì cười, chết đến nơi vẫn còn già mồm. Khẽ cúi xuống cắn cắn vành tai nhạy cảm:

- Sao vậy? Chuẩn bị chu đáo đến vậy để câu dẫn chồng giờ lại không dám nhận? Có biết là chồng phải nhìn nó mà nhịn đói cả đêm không hả?

Dĩ nhiên Can biết. Bình thường Tin đã không bỏ qua cho bất kỳ lần nào Can có việc phải ăn diện đẹp, huống chi lần này ngay bản thân Can cũng cảm thấy có biết bao nhiêu là tình thú khi mặc vào người cái quần bé xíu này. Tưởng tượng đêm qua mình thảnh thơi ngủ khỏe còn Tin thì phải chật vật biết bao nhiêu khi phải cởi quần áo lau người cho mình, Can cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng nếu để Tin cứ thế mà làm thì chẳng phải hôm nay không thể xuống giường, mà ắt hẳn là ngày mai, ngày kia, rồi ngày sau nữa cũng không thể ra ngoài được. Can giương ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn Tin, giọng não nề:

- Cho em xuống giường, em cần đi vệ sinh thật.

Tin đứng dậy, xuống giường, nắm tay Can:

- Nào, cùng đi!

Can bất đắc dĩ đành phải theo, lòng thầm tính toán làm sao để có thể thoát khỏi tình cảnh này. Vậy là nhân lúc Tin còn đánh răng, Can lẻn ra nhắn tin cho bà, nhờ bà gọi Tin về giúp. Sau khi bà đã xác nhận, Can bình thản vào, chậm rãi đánh răng, rửa mặt, mỗi một việc đều làm hết sức khoan thai, nhẹ nhàng. Tin nhìn thái độ đoán được ngay là cậu nhóc đang giở trò, nhưng vẫn chưa đoán được là cậu ta làm gì, cũng không biết chính xác lý do là cậu ta đang trốn tránh, vì vậy sau khi xong việc liền đứng ngay cửa phòng tắm chờ Can, không gấp, không hối.

Mãi cho tới khi Tin không còn đủ kiên nhẫn, trực tiếp vào khiêng luôn cả người lẫn khăn vào giường, trên cơ thể Can vẫn còn độc nhất chiếc quần lọt khe bé xíu. Can quên mất rằng với cái quần này mà đứng ngời ngời trước mặt Tin diễn trò thì chẳng khác gì múa may trước vuốt của hổ đói. Chứ còn gì nữa, nguyên thân người gần như chẳng có manh giáp che, lại còn thêm sợi dây khiêu khích thì bảo sao Tin ngoan ngoãn ngồi nhìn.

Dù vậy Can vẫn tự tin, mỉm cười thách thức Tin:

- Muốn bù tối hôm qua đúng không? Em sẵn sàng rồi đây, tới đi!

Tin hừ một tiếng thật khẽ, vất khăn sang một bên, cơ thể phóng khoáng cứ vậy áp sát người Can đầy nóng bỏng. Can dù có lo lắng sẽ bị ăn sạch nhưng vẫn không tránh khỏi đôi chút chờ mong, hé môi đón lấy nụ hôn yêu thương từ Tin. Cũng vẫn là Tin, nhưng cảm giác nụ hôn lần này thật lạ. Can cảm nhận được sự nâng niu, dịu dàng khác hẳn thường ngày. Can không sai, quả thật là Tin hết sức ôn nhu mà yêu thương Can, bởi trong lòng Tin hiểu rõ, ngay sau ngày hôm qua Can đã danh chính ngôn thuận là người của mình. Tin có thể ghen, có thể trực tiếp khẳng định quyền sở hữu mà không sợ người khác đặt câu hỏi ngược với mình. Thì cũng đúng thôi, dù có là người yêu thì cũng đâu có gì ràng buộc, nếu Can không thích vẫn có thể bỏ đi, còn bây giờ đã chính thức tuyên bố với mọi người, Can đã là người của Tin Metthanat, chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến Tin thật sự hạnh phúc, thật sự hài lòng. Kết quả này là sự mong đợi của Tin suốt nhiều năm qua. Ngay từ thời khắc đầu tiên chạm môi Can, trong lòng Tin đã có chút khác thường. Tin những tưởng mình ghê tởm tình yêu đồng tính, không ngờ khi chạm môi Can lại chẳng có chút gì bài xích mà trái lại còn là sự thỏa mãn nhẹ nhàng. Ngay lúc ấy Tin chỉ nghĩ đó là sự trả đũa, sự hả hê của người chiến thắng, chưa bao giờ nghĩ rằng đó chính là cảm xúc tốt đẹp để tạo dựng nên tình yêu. Cho đến khi từng bước theo đuổi Can, trong lòng Tin chỉ tồn tại duy nhất một cảm giác tin tưởng. Tin cho rằng Can là một người đặc biệt, có thể tin cậy được, và không lừa dối mình. Như con chim sợ cành cong, Tin chỉ cần một người đáng tin bên cạnh, và Can chính là người đó. Tin muốn dùng mối quan hệ này để có thể yên tâm giữ Can bên mình, cần là có thể gặp. Nhưng càng ở bên Can, Tin càng nhận ra rằng thật sự Can đến với Tin chẳng có chút gì toan tính. Ngay cả tình cảm cũng hết sức tự nhiên, tự nhiên đến mức mà ngay cả bản thân Can đã yêu Tin hết lòng mà vẫn chưa nhận thức được, cứ nghĩ là vui, là thích vậy thôi, còn đam mê vẫn là những cô gái chân dài ngực nở... Vậy mà từng chút một Can đã biết ghen vì Tin, từng chút một Can để ý cái gì làm Tin hài lòng, cái gì làm Tin khó chịu. Tin  hiểu rõ với một người ưa nhảy nhót vô tư như Can, phải thật tâm thật dạ lắm mới có thể chú ý đến từng cái nhíu mày của người khác. Vì vậy mà tình cảm Tin dành cho Can mỗi ngày không còn trong khuôn khổ nữa, Tin sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ cần có Can. Và thật may mắn khi Can cũng có cùng suy nghĩ như thế. Trải qua biết bao nhiêu biến cố, để hôm nay có được Can cùng nhau ký tên vào sổ hôn ước, với Tin chính là sự thành công lớn nhất trong cuộc đời. Chính vì vậy mà Tin tâm niệm phải thật trân trọng tình cảm quý giá này...

Can dĩ nhiên hiểu rõ Tin hạnh phúc, bởi bản thân mình cũng không kém gì Tin. Là một đứa con trai gia cảnh bình thường, tính tình còn có hơi ngốc nghếch. Không chỉ mẹ và nhỏ Le, bản thân Can cũng cảm thấy thật không công bằng khi mình được thiếu gia nhà Metthanat để mắt đến, thay vì phải là một cô tiểu thư đài các kiêu sa đúng vai tròn vế. Mỗi ngày trôi qua đều phải đấu tranh với Le để khẳng định là anh mày xứng đáng dù trong lòng cũng chẳng biết tại sao mình lại yêu người này. Nhưng khi đã cùng nhau trải qua những khó khăn, khúc khuỷu của cuộc đời, tình cảm lớn dần theo năm tháng, sự chứng minh đó thực sự không còn cần thiết nữa. Can hạnh phúc với tình yêu của mình, hạnh phúc với con đường mình đã chọn. Mẹ đồng ý cho Can đi cùng Tin, Can có thể chứng minh cho mẹ thấy rằng không phải mẹ mất đi đứa con trai duy nhất mà chính là mẹ không sinh thành dưỡng dục mà vẫn có thêm một đứa con trai.

Can quên mất những gì đã nói với bà Tin, cùng Tin cuốn vào nụ hônsâu đầu tiên sau hôn lễ, tất cả những cuộc gọi tới đều rơi vào trạng thái không người nhận, bởi dù có bên nhau bao nhiêu lần thì lần đầu tiên sau ngày cưới vẫn là một kỷ niệm thật đẹp đáng để tạo dựng nên...


Steph: Viết rồi xóa, xóa rồi viết... không hài lòng chút nào hết...

Có nên tiếp không cả nhà ơi!!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net