Chương 1: Nếu như họ chưa từng ở bên nhau thì tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rất nhiều lần Dụ Văn Ba đã từng bỗng nhiên nghĩ đến điều này.

Đó là sau chung kết mùa xuân 2018, trước khi RNG đi MSI có nửa ngày để nghỉ ngơi.

Cậu nhìn lịch sử trò chuyện của cậu và Sử Sâm Minh có một câu mới đánh xong "Sử Sâm Minh, anh có nhớ chúng ta đã tay rồi không? " Ngẩn người một lúc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn xóa dòng đó đi.

Sử Sâm Minh khoe với cậu ván vừa rồi đã chơi Blitcrank, trên ảnh chụp màn hình là perfect KDA của sup và jug thật đối lập với KDA thảm thương của vị AD của đội bạn. Draven thọt nặng, thảo nào bị Sử Sâm Minh "chăm sóc" như vậy, hay nói cách khác, người ta thọt nặng như vậy là vì bị sử sâm minh "chăm sóc" .

Đáng tiếc không có nếu như (tên QQ của JKA): Được đấy.

Đáng tiếc không có nếu như: Sp với Rừng mạnh vậy sao đại ca

Đáng tiếc không có nếu như: Được nghỉ mà không đi chơi à? Thật sự coi mình là Người sắt Thể thao điện tử à, cả năm không nghỉ

Sử Sâm Minh gửi lại một icon cười hì hì, hỏi cậu có dual không rồi gọi điện lại.

Dụ Văn Ba bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên mà hết hồn, cầm lên thì do dự rồi tắt máy. Sau đó gõ chữ: em đợi Lam ca, anh chơi đi. Sử Sâm Minh bên kia dường như có hơi mờ mịt, một lúc lâu sau mới trả lời lại, ừ, được rồi. Ba chữ mà thôi còn phải chia làm hai lần gửi có lẽ là gửi một chữ ừ nhìn cô đơn quá. Dụ Văn Ba không hiểu đầu cua tai nheo gì cảm thấy cái câu này của Sử Sâm Minh ủ rũ, ngơ ngác, lại có chút mờ mịt luống cuống lại có vẻ là ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận tất cả sắp xếp của cậu. Giống như lúc ấy Sử Sâm Minh chấp nhận lời tỏ tình của cậu vậy, trong nháy mắt ngẩn ngơ rồi ngỡ ngàng, sau đấy cười rộ lên gật đầu nói được, còn nói hóa ra cậu đã thầm mến baba tôi lâu như vậy. Anh cứ đồng ý tự nhiên như vây làm Dụ Văn Ba đã cẩn thận thăm dò trước đó giờ cũng có thể cười thật vui.

Dụ Văn Ba thấy trạng thái trong game của Sử Sâm Minh hiển thị là đang trong trận, quay đầu gọi to một tiếng "Công tử" để giục người kia nhanh lên một chút. Vương Liễu Nghệ cũng trả lời lại, giọng cũng rất có hùng hồn "không chơi, tự chơi đi"
Dụ Văn Ba cũng chẳng sao cả đi chơi đấu trường chân lý. Cuối cùng người cúi đầu vẫn là Dụ Văn Ba, cậu suy nghĩ mà cũng rõ lắm rốt cuộc chuyện này là sao. Nhưng Sử Sâm Minh rất ít khi nói không với cậu, cũng ít khi từ chối chuyện mà cậu quyết định. Giống như lúc dual nhất định phải dùng skin tình nhân, giống như trong bóng tối cậu đè Sử Sâm Minh nhỏ giọng nói bên tai là không cần kìm nén, cũng giống như chia tay. Chỉ cần cậu nói ra, Sử Sâm Minh nhất định sẽ đồng ý.

Cậu lại nghĩ tới lúc Sử Sâm Minh ngầm ra hiệu cho phép cậu. Căn phòng không bật đèn ở một khách sạn rẻ tiền, mùi ẩm ướt trong một ngày mưa dầm, một cái điều hòa cũ kỳ ù ù kêu chẳng có chút tác dụng nào, oi bức hành hạ. Hai thiếu niên kề sát trong chăn, dục vọng theo mồ hồi rịn lên lớp áo quần dính chặt vào thân, rồi nồng đậm bao quanh thân thể lõa lồ, không khí cũng vì quá ngọt ngào mà trở nên chậm rãi. Sử Sâm Minh nhắm mắt kêu rên, biểu cảm gương mặt không rõ là thoải mái hay thống khổ, chỉ là ngón tay năm ra giường chặt đến nỗi trắng. Lưng eo trở nên căng thẳng, giọng khàn đi, bị Dụ Văn Ba dịu dàng hôn trên trán đang lấm tấm mồ hôi hòa cùng sự xâm chiếm chậm rãi.

Thật nhớ những ngày hai người hai người họ còn dual.

Dụ Văn Ba bận rộn nhìn trang bị, đứng trong trụ bấm B về, Sử Sâm Minh cứ một hồi lại một lần "Bấm lồng đèn đi" cậu chỉ bỏ ngoài tai không nghe. Sử Sâm Minh cười mắng cậu, nói "Ài, cái đồ ngu này, không chịu bấm đèn", "Này, lần tới không ném đèn cho cậu đâu, anh nói thật đó" nhưng trong lúc giao tranh cũng tung lồng đèn cho cậu ra thoát khỏi sự bao vây, sau đó lại cười hì hì, "Bấm đèn đi! đồ gà, không có anh cứu cậu chết lâu rồi"

"Ồ... vừa nãy anh không nên ném đèn lồng cho cậu, anh mới nói xong lại quên!"

Giống như thời điểm Sử Sâm Minh tiếp nhận cậu. Sử Sâm Minh trêu cậu vẫn là một em chưa đủ lông đủ cánh, ngoài miệng thì nói không được mau cút đi, đừng hòng đánh đổ chủ kiến của baba, nhưng vẫn cứ là hết lần này đến lần khác càn rỡ đến gần cậu.

Sau đó thì sao?

Sau đó Sử Sâm Minh cười như làm chuyện xấu gì đó, như con mèo nhỏ giương móng vuốt vậy, có đắc ý, có thoải mái lại mang theo rất nhiều ngọt ngào.

Qua màn hình stream, toàn bộ khung chat loạn cả lên. Dụ Văn Ba thấy nhưng không thèm phản ứng lại, sau pha giao tranh vừa rồi bấm B trở về, đem tình huống trước đó xem như chưa có xảy ra. Sử Sâm Minh nói , "đèn lồng quăng ra là cho Gnar, cậu ấn cái lông gì". Dụ Văn Ba khinh thường, "anh đặt đèn lồng dưới chân em, vậy mà anh kêu là ném cho Gnar?" Giống như cậu luôn có tự tin chắc chắn rằng tất cả đèn lồng mà Sử Sâm Minh ném ra đều là cho cậu, cậu cũng có cái tự tin để khẳng định Sử Sâm Minh sẽ không bỏ mặc cậu.
Cậu khi ấy cũng không hẳn là không vui, không phải là không muốn, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy không tốt. Dụ Văn Ba nháy mắt nhìn ra Sử Sâm Minh chột dạ, cuống quýt không trả lời được, nhưng lại thấy sự cuống quýt này đáng yêu đến động lòng. Cậu chỉ biết là Sử Sâm Minh không phải thật sự cự tuyệt cậu. Dù sao cả hai cũng thoải mái mà, có gì mà không được chứ? Cho nên cậu cắn cắn cái tai Sử Sâm Minh gọi Minh Thần, em muốn vào bên trong. Sử Sâm Minh bị cậu làm cho sợ đến ho khan, đảo tròng mắt thất thần nhìn trần nhà ẩm ướt, khó khăn nuốt nước miếng rồi nhỏ giọng ừ một tiếng, Dụ Văn Ba không có nghe rõ đấy là tiếng thở nhẹ hay là đồng ý, vừa hôn dọc theo hai bên xương hàm lặp lại cậu hỏi, Sử Sâm Minh rốt cuộc cũng nói một câu, theo ý cậu đi.

Anh vẫn là đồng ý.

Cái này làm cho Dụ Văn Ba có một loại ảo giác giống như là chỉ cần cậu mở miệng nói quay lại Sử Sâm Minh cũng sẽ lập tức chấp nhận theo vậy.

Dụ Văn Ba cười tự giễu. Sau đó đành tự nhủ, thôi dẹp đi Dụ Văn Ba, cũng đừng gieo tai hộ cho người ta ta nữa.

Đúng là tai họa.

Cậu đang nhai kỳ tử thì nghe thấy mấy chữ này từ miệng Cao Chấn Ninh, khóe miệng nhếch lên, hai mắt cong cong. Cậu ôm mặt thở dài, ngửa đầu rót hơn nửa chai nước đá uống.

Vào kỳ nghỉ phòng huấn luyện trống không, chuyện cũ đột nhiên ập lại khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Không nói rõ được là cảm giác gì, bực bội thì không phải,nói khổ sở thì quá là đạo đức giả, là cái kiểu mà đột nhiên thức dậy không khỏi tránh khỏi cảm giác chưa kịp thích ứng. Đúng, là không thích ứng được. Dụ Văn Ba giống như là tìm được cho mình một lí do, gật đầu trấn an, sau đó đeo tai nghe lại chuyển một bài nhạc khác.

Mặc dù bọn họ đã chia tay rất lâu rồi, nhưng cậu giống như chưa thể thích ứng được cái mối quan hệ mới này với Sử Sâm Minh. Hơn nữa cái sự không thích ứng được này lại chỉ là mình cậu đơn phương không chấp nhận thôi.

Dụ Văn Ba vuốt vuốt lại tóc, vô thức ấn chuyểnbài trên thanh công cụ. Ngẫu nhiên phát tời bài kpop, giọng nữ rất trong trẻo,nhịp điệu cũng sôi động. Dụ Văn Ba nhẩm nhẩm theo giai điệu rồi lại mở rank đơnđôi. Lần này vào trận rất nhanh, cậu chấp nhận vào trận xong đột nhiên nhớ ra,đây là một bài hát trong playlist của Sử Sâm Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net