Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không nhớ từ bao giờ, sở thích tự rạch tay của Khổng Tuyết Nhi lại tái phát.

Nàng chẳng còn thấy đau, mà lại có chút hứng thú, tận hưởng những vết máu ứa ra.

Khổng Tuyết Nhi nhìn nó vui vẻ, lại thấy chưa đủ mà cứa thêm vài đường ngang dọc.

Đến lúc cảm thấy thoả mãn, nàng mới  dừng lại, bật lấy vòi nước, tự rửa bằng nước lạnh. Khổng Tuyết Nhi không biết có nhiễm trùng hay không, nhưng nó giúp nàng rửa trôi những giọt máu.

Căn nhà chẳng có một ai, người làm sớm đã ngủ, Dụ Ngôn từ hôm đó cũng chẳng trở về. Có vẻ vậy sẽ tốt, vì chẳng còn ai thắc mắc về vết thương trên tay nàng.

À, mà có ai sẽ thắc mắc sao?

Không, chẳng một ai cả.

Khổng Tuyết Nhi không rõ mình đã bao đêm không ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu nàng chỉ hiện lên cái chết của bản thân.

Khổng Tuyết Nhi nhớ có một hôm vì mệt mỏi mà nàng đã ngủ cả một ngày. Trong mơ nàng thấy rất nhiều thứ.

Là bản thân mình đang cố gắng tự tử.

Là Dụ Ngôn đứng trước linh cữu của nàng mà cười.

Là bà nội đang vẫy tay đón mình.

Nàng nhiều lần nghĩ về giấc mơ đó, có vẻ nó cũng tốt nhỉ?



Khổng Tuyết Nhi dừng việc trị liệu, gần nàng đây có rất nhiều chuyện phải làm.

Nàng lấy hết tiền tiết kiệm trong tài khoản của mình mà đi làm từ thiện. Vốn còn định để dành mà lén lút đi thụ tinh, có lẽ giờ cũng chẳng cần nữa.

Mỗi chiều đều ra vườn hoa mà chăm sóc. Kỹ lưỡng đếm đi đếm lại số hoa trong vườn, đủ bốn vạn mới yên tâm vào nhà.

Số tiền sau khi đi làm từ thiện còn xót lại, Khổng Tuyết Nhì liền dùng nó để mua quần áo cho người làm. Lại còn cho họ về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Trong túi còn lại mấy đồng, nàng mới đến cửa hàng mà mua một con dao lam mới, cũng may mắn là nó vừa đủ.



Khổng Tuyết Nhi nằm trong bồn tắm, dùng nước lạnh làm cho bản thân thanh tịnh.

Do dự bấm vào số của Dụ Ngôn. Tiếng chuông vang lên một lúc lâu mới được tiếp nhận.

"Dụ Ngôn"

"Chuyện gì?"

"Dụ Ngôn"

"..."

"Dụ Ngôn"

"Nếu chị gọi điện chỉ để nói tên tôi thì làm ơn, tôi không rảnh để nghe đâu".

Khổng Tuyết Nhi cứ liên tục gọi tên mình như vậy sớm đã làm Dụ Ngôn phát bực. Tay đang định bấm nút kết thúc cuộc gọi, bên kia liền tiếp tục nói.

"Đơn ly hôn chị để trên bàn, em về nhà sẽ có thể thấy được. Sau này nhớ ăn uống đầy đủ, dạ dày em thật sự không tốt. Còn nữa, chị đã đếm toàn bộ số hoa hồng trong vườn rồi, đầy đủ bốn vạn, sau này em có thể trao cho người em thật sự yêu. Còn nữa..."

"Đủ rồi"

"Dụ Ngôn có thể tha thứ cho chị được không?" Giọng Khổng Tuyết Nhi thều thào, nghe như chẳng còn chút lực.

"Chị đang ở đâu?"

"Chị a? Chị đang ở trong phòng tắm, nước thật sự rất mát. Em yên tâm, sau này sẽ không làm phiền em nữa, chị nghĩ mình sẽ đi xa một chuyến."

Dụ Ngôn có chút nhíu mày, cô làm sao không nhận ra giọng nói nàng đang ngày một yếu. Trong đầu tự vẽ ra nhiều viễn cảnh, thế nhưng cô không mong nó thành sự thật.

"Chờ tôi về nhà".

Lòng Dụ Ngôn như có lửa đốt, tay cầm điện thoại, tay liên tục mở ngăn kéo tìm chìa khoá.

"Dụ Ngôn, chị yêu em. Cho dù em có hoài nghi chị bất kỳ điều gì đi nữa, nhưng xin em đừng hoài nghi tình cảm của chị cho em". Khổng Tuyết Nhi nói như không ra hơi, đôi lúc lại mệt mỏi gắt câu.

"Đợi tôi về nhà, chúng ta cùng nói chuyện". Dụ Ngôn nhìn lên từng con số đang chuyển động trong thang máy. Lần đầu tiên cảm thấy thang máy di chuyển chậm như vậy.

"Em có thể tha thứ cho chị không?"

"Được... Khổng Tuyết Nhi, làm ơn đừng suy nghĩ đến điều dại dột".

"Vậy thì tốt quá rồi". Khổng Tuyết Nhi nghe được lời đó, rồi nhìn đến một màu đỏ từ tay mình chảy ra, hoà lẫn vào dòng nước. Nàng nở nụ cười, vậy có lẽ là đủ rồi.

Tay nàng giờ đây chẳng còn đủ sức để giữ chiếc điện thoại, để nó tự do rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC