5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tuyết Nhi vội vàng rời đi, quay lại nơi Triệu Tiểu Đường đang chờ nàng. Cảm xúc trong lòng vẫn còn rất hỗn loạn, nàng không dám quay đầu, sợ bắt gặp ánh mắt người kia. Triệu Tiểu Đường thấy được bóng dáng Tuyết Nhi cảm giác như Tôn Ngộ Không chờ được đến ngày xuất núi,  bao nhiêu uất ức chuẩn bị trực trào ra nhưng thế nào lại bị vẻ mặt mất hồn cùng biểu cảm lo lắng của nàng đẩy ngược vào trong. Không để cho Triệu Tiểu Đường có cơ hội phàn nàn, Khổng Tuyết Nhi trực tiếp kéo cô rời khỏi đây, bộ dạng vô cùng khẩn trương tựa như có ai truy đuổi vậy.

Dụ Ngôn đứng trên lầu, dán chặt mắt vào thân ảnh Khổng Tuyết Nhi, thấy nàng lạnh lùng, cao lãnh không một chút lưu luyến quay lại, thấy nàng thân thiết, gần gũi nắm lấy tay một nữ nhân khác vội vàng rời đi. Khổng Tuyết Nhi rất giỏi gieo vào lòng người khác thương nhớ, duy chỉ gương mặt nàng cũng đã đủ làm người khác đắm say.
Chị ấy vì cớ gì giống như người mất trí nhớ, giả bộ không quen. Không, là cố tình mất trí nhớ.

Cho đến tận trước khi chạm mặt Khổng Tuyết Nhi hôm nay, Dụ Ngôn vẫn cho rằng việc em và Khổng Tuyết Nhi phân cách vốn không hệ trọng, dù chị ấy có chút tuyệt tình vô duyên vô cớ cắt đứt quan hệ, nhưng em thấy mình trưởng thành rồi mấy chuyện như vậy sẽ nhanh quên thôi, cũng không gắng sức truy đến ngọn ngành. Nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc này, em quyết định rồi, Khổng Tuyết Nhi nợ em một lời giải thích, hai năm rồi, Dụ Ngôn sẽ không nhượng bộ thêm. 

————————————————————

Dụ Ngôn theo đuổi Châu Tử Thiến rất lâu, từ trước cả khi quen biết Khổng Tuyết Nhi, hai người quen biết nhau cũng xuất phát điểm từ việc Châu Tử Thiến nhờ Dụ Ngôn mua son tặng sinh thần Khổng Tuyết Nhi giúp. Tử Thiến hình như lúc đó rất bận, nhờ Dụ Ngôn thời gian cũng rất khẩn trương, chưa kịp nói là son gì đã tắt máy, để lại một dòng text tuỳ chị chọn. Dụ Ngôn bình thường sống rất đơn giản, nhưng trong mối quan hệ sẽ rất dụng tâm, vì thế trước khi chọn quà liền lên mạng tìm hiểu thông tin về người bạn tên Khổng Tuyết Nhi kia.

Thực xinh đẹp

Giống công chúa

Đi quanh quẩn hết các hiệu ở trung tâm thương mại, rốt cuộc cô cũng chọn được thứ mình ưng ý. Gói ghém cẩn thận, Dụ Ngôn chọn một tấm thiệp màu trắng, tỉ mỉ từng chút viết lời chúc giúp Tử Thiến.

Công chúa tỷ tỷ, sinh thần vui vẻ
—-From:Tử Thiến—-

Xong việc, Dụ Ngôn liền theo địa chỉ mà Tử Thiến gửi cho nàng tìm đến. Cứ ngỡ tưởng mọi việc sẽ suôn sẻ cho đến khi em phát hiện số máy của Khổng Tuyết Nhi không tồn tại. Tất cả đều do Châu Tử Thiến mắt để lên trán có mấy chữ số ngắn ngủn cũng gõ sai, bất quá làm Dụ Ngôn một phen hồi hộp lấy dũng khí gọi cho mỹ nhân, thật sự công cốc. Gọi lại cho Tử Thiến cũng không bắt máy. Chết tiệt. Nàng đành ngồi đợi dưới sảnh chung cư, nhưng éo le ở chỗ có lẽ Khổng Tuyết Nhi cũng không biết sự tồn tại của nàng hôm nay, Dụ Ngôn nhanh trí nhờ đến quản lý toà nhà đánh tiếng cho em nếu thấy Khổng Tuyết Nhi trở về.

Dụ Ngôn hôm ấy cũng không biết bản thân chờ bao lâu, đến nỗi điện thoại cũng hết pin liền không xem được giờ giấc. Chờ rất lâu, đến khi bụng đói meo, hai mí mắt như nam châm trái cực chạm vào nhau liền dính chặt không mở nổi. Nàng bắt đầu nghi ngờ có phải Tử Thiến đến địa chỉ cũng viết sai không. Dụ Ngôn hơi bất lực, nàng nhận lời đều không muốn nuốt lời, bản thân là lần đầu tiên kiên nhẫn chờ một ai đó lâu đến như vậy.

"Em là bạn của Tử Thiến sao?" Thanh âm nhẹ nhàng của Khổng Tuyết Nhi như thần tiên giáng thế khiến Dụ Ngôn choàng tỉnh. lập tức đứng bật dậy đối diện với nàng, mắt to tròn giương lên tràn đầy mừng rỡ, bộ dáng căng thẳng không biết vì gì của Dụ Ngôn làm Khổng Tuyết Nhi muốn bật cười nhưng lại cố nhịn vào trong.

"Đu...đúng vậy, chị, chị là Khổng Tuyết Nhi phải không?"  Cô gái này ngoài đời so với trong ảnh còn có phần xinh đẹp hơn, chị ấy thấp hơn em một chút, tóc xoăn dài xõa phủ lấy hai vai, lớp trang điểm vẫn còn khá đậm, môi đỏ mọng mấp máy cười. đối với mĩ nữ Dụ Ngôn luôn rất ngại ngùng, huống chi còn là gặp lần đầu. Dụ Ngôn cảm thấy nàng xinh đẹp đến nỗi chỉ cần cười một cái liền có thể câu mất hồn mình đi, cũng may trong lòng em đã có Tử Thiến rồi. Dụ Ngôn lẩm bẩm trong thâm tâm tự trấn an cái thứ đang đập bịch bịch bên ngực trái.

"Em là Dụ Ngôn, Tử Thiến nhờ em mang quà cho chị." Ngập ngừng một lát. "Khổng Tuyết Nhi, sinh nhật vui vẻ"

Khổng Tuyết Nhi không nhịn nổi cao lãnh nữa, bật cười vui vẻ. "Cảm ơn em, vất vả rồi" Thanh âm ngọt ngào nghe rất êm tai, cũng rất dễ thương. Cũng may trời tối, Khổng Tuyết Nhi cũng không nhận ra mặt em đã có một tầng đỏ ửng ngại ngùng. Nhưng em lại nhận ra hơi thở của nàng có chút hương men tỏa ra, có lẽ Khổng Tuyết Nhi mới đi uống về. Để ý một chút thì thấy nàng đúng là đứng không vững lắm, đổi chân trụ liên tục, trái lại phong thái cho đến ánh mắt nhìn em vẫn cố duy trì ưu nhã, lịch sự. 

"Mà sao em không gọi cho chị trước, sẽ không phải đợi lâu như vậy"

"Em có" Dụ Ngôn lúng túng đưa điện thoại lên rồi lại vội vàng rụt lại, giải thích trước sự khó hiểu của Tuyết Nhi  "Nhưng Tử Thiến em ấy thông tin sai, với lại điện thoại em cũng hết pin rồi không có liên hệ lại được với em ấy" 

Khổng Tuyết Nhi gật gật đầu tỏ ý đã nắm rõ sự tình, tóc mái nàng lệch nhẹ sang hai bên để lộ rõ hơn đường kẻ mắt cong vút. Dụ Ngôn không đủ can đảm dừng mắt tại gương mặt nàng quá lâu,  tìm cớ thoái lui. 

"Cũng muộn rồi, em phải quay về" Giọng em trầm trầm biểu lộ với nàng, cảm thấy không khí xung quanh hai người có chút cứng nhắc. Nhưng, Khổng Tuyết Nhi có vẻ là người rất biết làm mọi thứ trở nên mềm mại hơn. 

"Đợi một chút" Nàng nhếch mày rút điện thoại từ túi xách ra, ngón tay nhanh nhẹn thao tác "để chị đặt xe cho em" Dụ Ngôn theo bản năng định từ chối, chẳng là chưa kịp cất lời đã bị ngón tay Khổng Tuyết Nhi đặt ngay trước môi ra hiệu im lặng.  Bất ngờ, đóng băng. Ngón tay nàng rời đi, em cũng chưa kịp lấy lại bình tĩnh,  dù chỉ là khoảnh khắc lướt qua trong  một hai giây, Dụ Ngôn thực sự nghĩ muốn cắn ngón tay nàng.

Chỉ có thanh âm Khổng Tuyết Nhi trao đổi qua điện thoại, rất nhanh tiếng động cơ từ xa vọng đến, một chiếc taxi màu xanh đậu trước mặt hai người. Khổng Tuyết Nhi lúc này mới phát hiện ra Dụ Ngôn bất thường khó hiểu xua xua tay trước mặt em. 

"đi đường cẩn thận, hôm nay thực cảm ơn em." 

Tất nhiên, Khổng Tuyết Nhi không  biết thói quen tự nhiên đụng chạm người bên cạnh vô tình khiến Dụ Ngôn khổ sở như thế nào. Em mới chỉ phục hồi được chút bình tĩnh, lại liền bị Khổng Tuyết Nhi cầm tay kéo lại, hơn nữa như thể sợ em chạy mất, lực đạo không tầm thường. "khoan đã" Khổng Tuyết Nhi vẫn nắm lấy bốn ngón tay em thật chặt, cúi đầu lục lọi từ trong túi ra một vật thể màu đen thon nhỏ. là eyeliner. Nàng nhìn Dụ Ngôn cười trừ, hai cánh môi hơi mím lại cong sang hai bên, mắt Khổng Tuyết Nhi truyền đến một tia vui vẻ hơi híp lại. là mắt cười. Nàng tiến sát lại gần em hơn một chút, Dụ Ngôn nhờ thế mà cảm được hương nước hoa nhàn nhạt dễ chịu tỏa ra từ người nàng, em thơ thẩn, chờ đợi điều Khổng Tuyết Nhi muốn truyền đạt. 

Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nâng tay Dụ Ngôn lên, lấy tay trái mình đỡ phía dưới tay em. "Không có bút, dùng tạm cái này vậy" Tận đến lúc nàng buông em ra,  cảm giác ngứa ngứa chấm dứt, trong lòng bàn tay như một lẽ tất nhiên xuất hiện thêm một dòng dãy số, có vẻ là số điện thoại.  Dụ Ngôn ngây thơ nhìn Khổng Tuyết Nhi, nàng đáp lại em bằng một cái nghiêng đầu, tóc dài trôi ra phía sau lưng "về đến nơi thì nhắn cho chị nhé, Dụ Ngôn".  Em cảm thấy Khổng Tuyết Nhi là kiểu nữ nhân ngọt đến sâu răng, em bị thôi miên, ngoan ngoãn tạm biệt Tuyết Nhi leo lên xe. 

Khổng Tuyết Nhi đứng đó vẫy vẫy tay đến khi xe khuất đi

Dụ Ngôn quả thực nhắn lại cho nàng, Khổng Tuyết Nhi nằm trên giường vừa nhìn tấm thiệp trên tay, vừa đọc tin nhắn, chớp mắt thấy lâng lâng thứ cảm giác thú vị khó tả, ngọt ngào tựa như lớp kem dâu. Cô gái này, chữ viết thật sự rất đẹp, gọn gàng dứt khoát, quan trọng là tâm ý, hoa tuyết mà em vẽ cũng thực khiến Khổng Tuyết Nhi vui vẻ không thôi. 

'Em về đến nhà rồi, dù hơi muộn nhưng một lần nữa chúc chị sinh thần hạnh phúc, về sau cũng sẽ luôn hạnh phúc.'

'Ân, cảm ơn em '

'Ngủ ngon'

'Ngủ ngon' 

 hôm đó, sinh nhật Khổng Tuyết Nhi, điều khiến nàng hạnh phúc, lại đến từ một người lạ. Một người lạ tên Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn

Tên thực hay cũng thực dễ nhớ. Chỉ là không ngờ nhớ một lần lại nhớ mãi không quên. 

—————————————————————————

ps: có thời gian mình sẽ sửa lại ngôi xưng các chap trước sau nhé, nghĩ đi nghĩ lại xưng em vẫn hợp lý hơn. Ngôn Ti, Hoa Tuyết ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net