C1 - 2: Hướng Dẫn Tân Học Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Sau buổi trưa, toàn bộ người dân thị trấn nhỏ nọ đều nghỉ ngơi trong thanh bình. Khả Ny lẳng lặng ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa.

Một bàn tay từ phía sau đưa đến, giữ cho chiếc xích đu bất động. Khả Ny lập tức mở mắt, nhìn thấy mẹ mình - Khổng Tuyết Nhi đứng ngay cạnh.

"Đang nghe gì thế?"

Khổng Tuyết Nhi kéo tai nghe của nàng xuống, khom người đeo nó vào tai mình.

"Tín Nhạc Đoàn." Khả Ny lười biếng nheo mắt lại. "Có nói mẹ cũng không biết."

"Thật sao?" Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, ngắm nhìn cô con gái xinh đẹp, chậm rãi lắng nghe thanh âm bên tai.

Giả như tôi không buông tay, liệu em của nhiều năm sau đó sẽ trách tôi, hận tôi hay sẽ cảm động.

Giả như chính là nỗi đau thương hư không nhất.

Khổng Tuyết Nhi tháo tai nghe, chậm rãi đứng dậy.

Khả Ny đợi một hồi, mẹ chỉ đứng yên bất động, bèn ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mẹ mình chuyển hướng ra ngoài ban công.

Tóc tóc cuộn sóng che đi khuôn mặt làm Khả Ny bất đắc dĩ không thể thấu.

Nàng vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên mẹ quay lại.

"Cậu ta tới rồi kìa."

Khả Ny đứng dậy, nằm nhoài lên lan can ban công.

Một cậu trai cao lớn đang đứng ở sân trước nhà nàng, tầm mắt hai đứa vừa vặn đụng nhau.

"Tên là Hoằng đúng không?" Khổng Tuyết Nhi dựa một bên hỏi, còn bồi thêm."Thật là cậu nhóc ngoan."

"Mẹ biểu hiện bình thường một chút có được hay không?" Khả Ny thở dài. "Có phụ huynh nào đồng ý cho con mình yêu đương sớm đâu?"

"Mẹ có phản đối thì con vẫn cứ thích mà." Khổng Tuyết Nhi cười. "Huống hồ yêu sớm cũng không phải thứ gì đặc biệt, sao lại không thể?"

"Khó trách bạn bè hâm mộ con." Khả Ny nhún vai phất phất tay với Dụ Hoằng, sau đó không biến sắc nói. "Cho dù con không có cha."

Nụ cười của Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức cứng đờ.

"Con đi đây." Khả Ny ôm hờ mẹ mình, ở bên tai nàng thì thầm. "Yên tâm, mẹ mất thứ gì, con sẽ lấy về giúp mẹ."

Khổng Tuyết Nhi thở dài, ánh mắt tràn đầy lo âu. Khả Ny không đợi nàng nói hết, đi nhanh xuống dưới.

Nàng dõi theo bóng lưng cao gầy của cô con gái, trong ánh mắt vốn dĩ chứa đựng sầu lo nay bỗng chốc lại biến thành ưu thương.

Nàng xoay người nhìn cậu trai đứng dưới kia.

Hóa ra, con gái cũng đã đến tuổi yêu đương rồi.

Cậu trai dưới lầu cũng nhìn Khổng Tuyết Nhi, cậu cứ hướng lên trên, mãi tới tận khi Khả Ny rời ban công, cậu mới khom người cúi chào với Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi có chút kinh ngạc, con trai lễ phép như vậy giờ rất hiếm gặp.

Xem ra con gái thực sự đã tuyển đúng người rồi, lo lắng lúc trước coi như uổng phí.

Khổng Tuyết Nhi tự giễu, sau đó gật đầu với cậu trai.

Xoay người lại, Khổng Tuyết Nhi phát hiện con gái để quên máy nghe nhạc trên xích đu.

Giả như tôi không buông tay, liệu em của nhiều năm sau đó sẽ trách tôi, hận tôi hay sẽ cảm động.

Giả như chính là nỗi đau thương hư không nhất...

Hai câu vừa nghe được này như khắc thật sâu vào trong tâm trí nàng.

Giả như à?






"Nhìn cái gì?"

Khả Ny từ trong sân đi ra, thấy Dụ Hoằng đang ngẩng đầu, thế nhưng trên ban công đã không còn một bóng người.

"Đang nhìn dì Khổng." Dụ Hoằng cầm hộ Khả Ny vài cuốn sách.

Khả Ny nhíu mày. Lông mày nàng chưa từng cắt tỉa, phối với mái tóc ngổn ngang tạo làm dáng vẻ đôi phần lỗ mãng.

Tuy nhiên nàng lại sở hữu một khuôn mặt vô cùng đẹp, làn da trắng cùng đôi môi hồng, là vẻ đẹp tự nhiên mà trình độ trang điểm hiện nay vĩnh viễn không thể nào đạt đến.

Nàng cau mày bởi cách xưng hô của Dụ Hoằng với mẹ mình, nàng luôn thấy hơi quá thân mật.

"Cậu vừa mới nói gì à?"

Trên đường đến trường, Dụ Hoằng hỏi.

"Bao giờ?" Khả Ny tìm kiếm trên người, phát hiện đã quên mang máy nghe nhạc theo.

"Lúc ở trên ban công với dì Khổng." Dụ Hoằng ngừng bước.

Trên con đường đến trường trồng rất nhiều cây, ánh mặt trời đổ bóng, nét mặt Dụ Hoằng phân tối phân sáng nhìn không rõ.

"Tôi chỉ nói tất cả mọi người đều ao ước có một người mẹ tuyệt vời như tôi." Khả Ny cười khẽ. "Cho dù tôi không có cha đi chăng nữa."

"Khả Ny..." Dụ Hoằng thở dài.

Khả Ny hừ một tiếng. Đối với cả hai, ai cũng có chút mất hứng sau tiếng thở dài.

Trường Khả Ny và Dụ Hoằng theo học chính là trường cấp ba duy nhất trong thị trấn - trung học phổ thông Lập Phong, hiện tại mấy đứa cũng đang trong thời kì bon chen nhau trên chiếc cầu độc mộc.

Có điều bởi vì bây giờ có rất nhiều trường đại học triển khai chiêu tuyển, cầu độc mộc đã rộng thêm nhiều, vì lẽ đó phần lớn học sinh không còn liều mạng như trước đây nữa.

Nhưng với Khả Ny mà nói, lúc nào nàng cũng đứng trên cầu độc mộc. Dù sao để vào được cao đẳng thì vẫn có quá nhiều đối thủ.

Khả Ny đã đặt mục tiêu.

Mà trợ thủ giúp nàng thực hiện mục tiêu ấy chính là Dụ Hoằng đang đi bên cạnh, tên này năm ngoái chuyển tới thị trấn nhỏ cùng chất lượng học sinh rất tốt.

Bởi vì câu nói kia của Khả Ny cùng tiếng thở dài của Dụ Hoằng, đoạn đường ấy, hai người đều có chút trầm mặc.

Chờ tới khi đến trường, ánh mắt cả hai bị thu hút bởi một cô gái đứng trước cổng.

Cô gái kia đang ngẩng đầu ngắm nhìn bảng hiệu ngôi trường đã tróc sơn, tóc dài đến eo vì ngửa cổ mà có vẻ dài càng thêm dài. Bên cạnh cô đặt một cái vali da rất lớn. Vừa trông thoáng qua đã biết đây không phải dân bản trấn.

"Cậu nói xem con bé kia mà quay đầu lại thì liệu có phải là *Sadako hay không?" Khả Ny thì thầm bên tai Dụ Hoằng.

*Sadako: hồn ma nổi tiếng trong The Ring.

Dụ Hoằng trừng mắt nhìn nàng, sau đó cậu hồi tưởng lại thời điểm một năm trước, khi mình mới tới đây cũng đã từng y chang cái tư thế ấy để chiêm ngưỡng ngôi trường cổ kính này.

"Xin hỏi..." Dụ Hoằng mở miệng.

Cô gái kia quay đầu lại.

Khả Ny lập tức thất vọng, không những không phải Sadako mà còn là một cô gái rất đẹp.

Ánh mắt cô gái nọ quan sát hai người, rồi yên lặng đánh giá Khả Ny.

Khả Ny bị nàng nhìn đến nảy sinh sợ hãi.

Cô gái diện một thân đồ trắng, sắc mặt xem ra đôi phần tiều tụy, lại làm nổi bật cặp mắt hồ ly rất dài. Mà trong đôi mắt ấy không hề chứa đựng vẻ sợ sệt người lạ, cũng chẳng phải chút cao hứng do tìm được người giúp đỡ. Mà là, rất bình tĩnh.

Cô gái nhếch khóe môi lên, thanh âm êm dịu, dễ nghe.

"Xin hỏi, đây là trường trung học phổ thông Lập Phong phải không?"

"Đúng thế." Dụ Hoằng kéo Khả Ny tiến lên phía trước.

Bảng hiệu tên trường vốn đã chẳng thể nhận diện nổi nữa, đối với người đầu tiên đến với thị trấn này mà nói, xác thực không thể phân biệt cái nào là trung học phổ thông, cái nào là trung học cơ sở.

"Vậy tốt quá." Cô gái kéo vali. "Có thể chỉ tôi đường đến phòng hiệu trưởng được không?"

"Cậu tìm hiệu trưởng làm gì?" Khả Ny lười biếng đáp lại.

"Trường trung học phổ thông này có hội học sinh chứ?"

Khả Ny hừ một tiếng, hội học sinh,? Trường mình làm gì có kinh phí mà bày ba cái mớ trò ấy.

"Nơi này không có hội học sinh đâu." Dụ Hoằng lắc đầu. "Cơ mà nếu cậu là học sinh mới thì đến phòng giáo vụ báo danh là được."

"Thật à? Gặp cậu thực tốt quá." Cô gái cảm kích Dụ Hoằng, nói.

Hi vọng đừng có xuất hiện thêm một bông hoa phiền phức, Khả Ny choáng váng.

"Khả Ny, cậu lên phòng học trước nhé, tôi dẫn cậu ấy đi một lát."

"Giờ các thầy cô đều đang nghỉ trưa, phòng giáo vụ hiện tại không có ai." Khả Ny trừng mắt nhìn cậu.

"Còn người trực ban." Dụ Hoằng nhàn nhạt đáp.

"Cậu tên là Khả Ny ư?" Cô gái đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Khả Ny.

Câu hỏi của cô gái nọ khiến Khả Ny và Dụ Hoằng cùng sửng sốt trong chốc lát, bởi vì thái độ của cô chăm chú vô cùng.

"Ừ, là họ Khổng, tên Khả Ny. Chào cậu." Khả Ny phất tay, coi như bắt chuyện.

"Tôi là Hứa Giai Kỳ. Cũng chuyển qua khối 12." Hứa Giai Kỳ khom người.

"Cũng?" Khả Ny cau mày. "Sao cậu biết tôi học lớp 12?"

Hứa Giai Kỳ nghiêng đầu. "Đoán thôi."

"Giác quan thứ sáu của con gái luôn chính xác." Khả Ny cười, sau đó nói với Dụ Hoằng. "Vậy cậu đưa cậu ấy đi đi, có khi lại cùng chung một lớp."

"Nếu vậy thì sau này mong cậu chiếu cố tôi nhiều hơn." Hứa Giai Kỳ cũng cười.

Đến buổi chiều, giác quan thứ sáu của Khả Ny quả nhiên rất linh, cái cô bạn tên Hứa Giai Kỳ kia thật sự được phân tới lớp học của nàng. Nam sinh trong lớp nhất thời tinh thần hưng phấn.

Đám nữ sinh cũng thảo luận rất nhiều, tỉ như suy đoán con bé kia là tự đâu tới? Từ cử chỉ, lễ nghi của cô ta có thể cho thấy đây không phải người bản trấn, mà sự phong độ ấy, ở trường trung học phổ thông Lập Phong cũng chỉ tồn tại duy nhất một người, đó chính là bạn trai Khả Ny - Dụ Hoằng.

Khả Ny lớp 12 còn giao một việc như thế cho người bạn trai ưu tú khiến không ít nữ sinh ganh ghét, đố kị, dần dà có người ở bên Khả Ny xúi nàng cẩn thận một chút.

Dù sao thì Dụ Hoằng tuấn tú vẫn sẽ chọn tuân theo lệnh Khả Ny, phá rối bọn kính mắt hay buôn chuyện toàn trường.

Còn Khả Ny cười thầm trong lòng. Xem ra Hứa Giai Kỳ kia xác thực cuốn theo rất nhiều vấn đề. Chỉ nhìn chuyện đống lời đồn đại các thể loại phiên bản xế chiều hôm qua có thể biên tập thành sách, Hứa Giai Kỳ nghiễm nhiên trở thành "kẻ thứ ba" thì đủ hiểu.

Suy nghĩ lại, hình như là có chút thất lễ.

Chờ thời điểm tan học buổi chiều, Khả Ny đi về phía Hứa Giai Kỳ.

Nhưng cô ta rời chỗ ngồi trước nàng một bước.

Khả Ny ở tổ ba.

Hứa Giai Kỳ xét theo chỗ ngồi nên ở tổ một.

Mà Dụ Hoằng ở tổ bốn.

Hứa Giai Kỳ đi ngang qua Khả Ny, không hề nhìn nàng.

Khả Ny đứng người một hồi, khó mà tin nổi nhìn cô ta thẳng tắp một đường hướng Dụ Hoằng.

Những ai còn trong phòng học lập tức im lặng.

Hứa Giai Kỳ tới trước mặt Dụ Hoằng, xòe tay ra. "Vừa nãy cám ơn cậu đã giúp đỡ, xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Hứa Giai Kỳ."

"Dễ như ăn cháo ấy mà." Dụ Hoằng mặt không biến sắc bắt lấy tay cô. "Tôi tên Dụ Hoằng."

Hứa Giai Kỳ mỉm cười. "Vừa nãy ở phòng giáo vụ cũng nghe nói cậu chuyển đến đây năm ngoái. Nếu vậy chúng ta hẳn có chút duyên phận rồi."

"Có thể cùng nhau học tập tại đây đã chứng minh tất cả mọi người đều rất hữu duyên." Dụ Hoằng cũng cười, nhưng có chút mùi vị đắng ngoét, bởi vì cách đấy không xa, Khả Ny đang lườm sang bên này.

Không chỉ Khả Ny, tất cả bạn học chưa ra về đều giả bộ thờ ơ mà dỏng lỗ tai hóng hớt cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.

Tâm lí thị trấn nhỏ vẫn khá là bảo thủ, con gái tính tình thoải mái như thế, đại khái là tất cả mọi người chưa từng tiếp xúc qua.

"Như vậy nhé, ngày mai gặp lại." Hứa Giai Kỳ gật đầu, vừa rời đi đã biến thành tâm điểm chú ý.

Khi đi ngang qua Khả Ny, lần thứ hai vai sát vai, thanh âm êm dịu của Hứa Giai Kỳ truyền tới tai nàng.

"Ngày mai gặp..."

Thật sự là gặp quỷ mà.

Toàn thân Khả Ny run lên, không nhịn được quay đầu lại. Bóng lưng rời đi của Hứa Giai Kỳ rất tao nhã, y hệt lúc cô đứng trước cổng trường.

Thế nhưng, Khả Ny vẫn cảm thấy mình vừa gặp quỷ.

Chính là dạng con gái bí ẩn.

Sau khi Hứa Giai Kỳ đi, Khả Ny và Dụ Hoằng cũng rời khỏi phòng học.

Chờ cả ba mất dạng hết, trong lớp lập tức bùng nổ.

"Xem kìa, Hứa Giai Kỳ tuyên chiến với Khả Ny rồi!"

"Nào có..."

"Tao nghe thấy nhỏ bảo Khả Ny chống mắt lên coi ngày mai, xem ra người ta vừa gặp đã thương Dụ Hoằng."

"Tao nghe nói Hứa Giai Kỳ và Dụ Hoằng vốn tới từ cùng một chỗ, có khi trước kia hai người quen nhau đấy."

"Vậy ban nãy tự giới thiệu bản thân làm chi?"

"Ngu ngốc thế, là bắt đầu lại từ đầu đó mà."

"Bắt đầu lại tức là từng có gì rồi à?"

"Phải vậy đó, không thế sao vô duyên vô cớ kêu duyên phận gì gì đấy, rõ ràng vì Dụ Hoằng nên mới đến mà!"

"Chẳng lẽ kẻ thứ ba là Khả Ny?"

"Thực sự đáng tiếc."

"Hiếm khi thấy cô Khổng không ngăn cản Khả Ny yêu đương, chà chà.







"Không muốn nghe nữa đâu."

Bên ngoài phòng học, Dụ Hoằng rất bất đắc dĩ đối với việc trốn bên khe cửa nghe lén.

"Cậu không cảm thấy vô cùng thú vị sao?" Khả Ny cũng dự tính rời đi.

"Cô gái kia..." Dụ Hoằng suy tư.

Luôn cảm thấy ánh mắt cô gái nọ luôn ẩn chứa cái gì đó thực quen thuộc.

"Làm sao?" Mặt Khả Ny dí sát Dụ Hoằng, cười gian xảo."Có phải cậu thấy hứng thú với người ta rồi không? Tôi cũng nghĩ hai người các cậu rất xứng đôi đấy."

"Khả Ny!" Dụ Hoằng nghiêm mặt. "Cậu biết..."

"Tôi biết." Khả Ny vội vã cắt ngang, giơ cao hai tay đầu hàng. "Cậu vẫn sẽ bảo vệ tôi mãi tới tận khi tôi lên đại học. Thiệt tình, rõ ràng nhỏ hơn tôi, vậy mà cứ ra vẻ ông cụ non."

Dụ Hoằng xoa nắn huyệt thái dương, đầu bắt đầu đau.

"Nhưng..." Khả Ny kéo cánh tay Dụ Hoằng. "Vẫn còn không đến một năm nữa đúng không? Thời gian gặp nhau rất mau mà phải không? Mười bảy, mười tám tuổi là thời điểm đẹp nhất để yêu đương, cậu không nên lãng phí nha."

"Ai dạy cậu mấy câu đấy?" Dụ Hoằng học Khả Ny cau mày.

"Mẹ tôi." Khả Ny trả lời dứt khoát.

Ngay tức khắc Dụ Hoằng cạn lời.

"Dì Khổng thật là..."

Khả Ny biết, chỉ cần đề cập tới mẹ mình, lập tức Dụ Hoằng sẽ xuống nước. "Vì lẽ đó nha, ước định của chúng ta có thể không đáng tin, nếu như cậu thực sự quý mẹ, thì cứ tiếp tục như vậy thôi là được."

"Làm gì có đạo lí một người có thể mới gặp qua mà đã yêu thích một người khác." Dụ Hoằng không đồng ý lắc đầu.

"Có nha." Thanh âm Khả Ny trầm tĩnh, nhỏ lại.

Dụ Hoằng nhìn nàng, trên mặt nàng vẫn đượm chút mơ hồ. Sau đó nàng nhẹ nhàng nói.

"Mẹ tôi kể, mẹ thích người kia, ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Dụ Hoằng trầm mặc, trong lòng nhói đau.

Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Khả Ny. "Xin lỗi."

"Sao phải xin lỗi?" Khả Ny hừ một tiếng, tựa đầu lên vai cậu. "Cũng chẳng phải lỗi của cậu."

Đúng vậy, đó cũng không phải lỗi của cậu ta, vì thế nên mình không có quyền trói buộc thanh xuân Dụ Hoằng!

"Lúc nào đấy, tôi nghĩ mình nên chính thức tới bái kiến dì Khổng." Nửa ôm Khả Ny, Dụ Hoằng nói.

"Lấy thân phận gì đây?" Khả Ny liếc mắt nhìn cậu. "Con rể ư?"

Khả Ny cười nhạo cũng không khiến Dụ Hoằng nổi giận, ngược lại, nỗi đau trong lòng cậu càng nhói thêm. "Không, lấy thân phận con trai."

"Con trai?" Khả Ny vuốt ve tay Dụ Hoằng, lạnh giọng bảo. "Mẹ tôi chỉ có một đứa con gái."

Dụ Hoằng nhìn Khả Ny, thật lâu sau mới than thở.

"Khả Ny, chúng ta như nhau, trong huyết quản cùng chảy chung một dòng máu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net