Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Rượu Vang Tháng Tư
——

Sau khi kết thúc hai ngày rưỡi thi cử thì có nửa ngày nghỉ ngơi, cấp ba chuyện học tập là quan trọng nên ngày mai vẫn phải đi học bình thường để giải bài thi. Tống Dung muốn tự mình tới đón cậu nhưng hắn cũng đang trong lúc cuối kỳ dộng cậu, không thể thay đôi nên kêu người Nghiêm gia phái xe tới đón.
Đường Hạo Ngôn miễn cưỡng gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm một chút, là cuộc đối thoại không chút cảm xúc, cũng chỉ là khách sáo hỏi cậu muốn về nhà hay không. Đáp án đương nhiên là không cần.

Đường Ninh chào tạm biệt bạn cùng bàn, thu dọn cặp sách rồi rũ đầu đi xuống lầu. Hôm nay thời tiết thực sự không tồi, nhiệt độ không khí cũng tăng trở lại để mười hai độ, cậu tay nắm chặt quai đeo cặp sách, vậy mà vẫn thấy lạnh đến không chịu được.

Lên xe, bác tài xế Nghiêm gia giọng nói lớn vang dội mà nói chuyện phiếm với cậu, hỏi cậu thi thế nào. Cậu cũn chỉ trả lời ngắn gọn là không được. Cậu cả người từ trong ra ngoài đều trầm xuống, tinh thần không tốt, cuối cùng không thể không nói mình mệt mỏi, dựa ghế sau mà nằm bẹp xuống.

Đường Ninh theo thói quen định cạy tay mình, nhưng tư thế nằm xuống lại không tiện. Cậu nhắm mắt lại, chú tài xế nhân lúc dừng đèn đỏ mà tìm được tấm thảm nhỏ, lẩm bẩm "Như vậy không được a" rồi mang khoác lên người cậu.

Cậu hơi cuộn tròn lên, nói: "Cảm ơn."
Nghiêm tiên sinh còn ở công ty, Tống Tâm vẫn còn ở nhà trẻ. Đường Ninh đi đến phòng mình, ngơ ngác ngồi trên giường. Một lát sau, cậu đột nhiên nhảy dựng lên mà nắm lấy cặp sách, muốn kéo khóa kéo tìm cái gì đấy nhưng ngón tay run rẩy lên, thế nào cũng không nghe lời cậu, thế là cậu lại chậm rãi buông tay rồi bò lại trên giường. Cậu đem chăn nhấc lên rồi chui cả người mình vào trong. Nửa phút sau cánh tay lại lần nữa với ra, chuẩn xác mà bắt lấy chú thỏ bông để ở đầu giường, rồi cứ như vậy mà rúc ở bên trong.

Đường Ninh ở trong phòng ngây người suốt cả một buổi chiều. Trong lúc đó dì đầu bếp đã tới hai lần, một lần là hỏi xem cậu có muốn ăn cơm hay không, lần khác là hỏi cậu có ăn trái cây hay không. Đường Ninh không dám để người khác nhìn bộ dạng này của mình nên tận lực trả lời bà "Cảm ơn dì ạ nhưng cháu không cần."

Cậu dường như muốn ngủ, nhưng suy nghĩ lại thanh tỉnh đến quái lạ khiến thâm tâm cậu giãy giụa trong hỗn độn. Cậu ngộp đến có chút không thở nổi, nhưng dù thể nào cũng không muốn chui ra ngoài, liền không tự giác mà cắn ngón tay, cố dỗ mình đi vào giấc ngủ. Móng tay ngón tay cái bị gặm đến gồ ghề lồi lõm, lúc không cẩn thận thổi qua môi sẽ có chút đau đớn, Đường Ninh lại bỏ tay xuống, bất tri bất giác lại tự mình vén tay áo lên, cạy vảy chảy máu. Móng tay thô ráp cào khiến bị thương một đường thật dài, thậm chí còn kéo dài đến tới trên cổ tay.

Cậu mờ mịt đến cực điểm, hồn phách như ở giữa không trung, lung lay sắp rơi, trong nháy mắt liền bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân.

Không biết qua bao lâu, cậu nghe lại lần nữa nghe thấy tiếng cửa mở. Giống như có tiếng bước chân của hai người, một tiếng có chút thận trọng, một tiếng khác lại không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, tiếp theo cậu nghe tiếng dì đầu bếp lo lắng: "Ninh Ninh ngủ lâu như vậy, cơm trưa cũng không ăn, hẳn là đang đợi con, con mau kêu nó dậy đi."

"Con biết rồi, dì đi nấu cơm trước đi."

Dì đầu bếp hẳn là gật đầu. Tiếng bước chân bà bắt đầu xa.

Ngay sau đó, chìa khóa cắm vào khóa cửa, rất lưu loát mà mở ra một chút, bản lề cửa chuyển động phát ra thanh âm khẽ khàng. Ấn mở công tắc đèn, Tống Du thật nhanh bước tới gần mép giường, rất bất mãn nói:

"Trốn ở bên trong làm cái gì? Không thấy ngộp sao? Cậu muốn biến thành tiên phải không? Ngủ lâu như vậy còn không chịu dậy..."

Chăn đột nhiên bị xốc lên, Đường Ninh như vừa trong mơ tỉnh dậy, chỉ kịp đem ống tay áo kéo xuống, cuộn tròn một chút đã bị Tống Du vừa mới bò lên giường nhéo sau cổ. Cậu lần thứ lộ người ra ngoài không khí, lạnh đến run run lên, lăng hò mà theo thế xoay người, ngẩng đầu thấy gương mặt Tống Du, dưới sự trợ giúp của ánh đèn, thật đẹp.

Tổng Du vỗ vỗ mặt cậu: "Tiểu gia hỏa lười, mau rời giường. Cậu còn chưa nói cho tớ biết thi thế nào đâu."

Đường Ninh há mồm thở dốc, mũi đau xót, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên. Cậu giống một con thú non đang hoảng sợ rốt cuộc cũng nhìn thấy người có thể dựa vào mà nhảy dựng lên, nhào tới, thẳng một đường đem Tống Du đè ngã trên giường, hai tay ôm thật chặt. Tống Du trong lòng lộp bộp hai tiếng, Đườn Ninh ngay sau đó liền dùng lực cọ cọ hắn, tiếng hít thở vang lên giọng mũi, thực mau cái gì cũng không kiềm chế được, nước mắt nóng rực từng giọt trào ra liền rơi xuống cổ hắn.

Tống Du lúc này mặc kệ mọi chuyện, vội vàng ôm lấy cậu hỏi: "Cậu làm sao vậy? Ai khi dễ cậu?"

Đường Ninh khóc đến lợi hại, nhưng lại không lên tiếng. Phần lưng thon gầy cơ hồ vong thành hình vòng cung, lưng giống như bị chích điện mà run run lên.

Cậu cả người đều nóng đến lợi hại, khuôn mặt hồng hồng không bình thường. Tống Du chạm vào liền cho rằng cậu lại phát sốt, tay chân luống cuống chớp mắt mà vuốt ve cậu rồi nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Cậu nén thanh âm nghẹn ngào, mềm yếu vô lực lắc đầu, Đường Ninh cái gì cũng nói không nên lời, nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng cậu ngày thường luôn yếu đuối, nhưng lại rất ít khi khóc thút thít. Tống Du thoáng chốc liền nóng nảy, chống một ta ngồi dậy, ôm cậu mà dỗ: "Đừng khóc, đừng sợ."

Dường như vẫn là thân thể nhóc con nhỏ nhỏ gầy gầy, rõ ràng ngồi trên người mình lại thấy không có chút trọng lượng. Đường Ninh vẫn giống như bị đè đến suy sụp mà ôm hắn, cứ như vậy mà khóc nức nở, cả khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt, còn thấm ướt vai áo hắn, cổ họng đứt quãng mà phát ra âm thanh khó chịu.
Tống Du là lần đầu tiên thấy cậu như vậy nên không hề có biện pháp, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ an ủi hồi lâu, lại lấy khăn giấy bên cạnh cho cậu lau nước mắt. Vành mắt Đường Ninh đỏ hoàn toàn, làn da sũng nước mắt bị cọ xát làm có vẻ sung đỏ dị thường, chỉ lau qua hai lần hắn liền không dám dùng lực vì sợ đem làn da kia làm đau.

Đường Ninh rất nhanh khóc cũng không ra tiếng. chỉ là khóc nức nở rồi thành thực che mắt lại, cố sức kiềm chế bản thân: "Hức hức tớ... hức hức thật xin lỗi..."

Dáng vẻ này của cậu ngược lại càng khiền người nhìn tê rần trong lòng. Tống Du bắt được đôi tay ướt đẫm của cậu, nắm chặt trong tay, thở dài: "Muốn khóc liền cứ khóc, tớ ở đây với cậu."

Đường Ninh khóc được hơn chừng mười phút mới dần dần bình ổn, cuối cùng Tống Du chỉ có thể ôm lấy cậu, để tránh cho cậu bị kiệt sức mà lả người đi. Thân hình cậu nho nhỏ rúc trong lồng ngực hắn, gầy cực kỳ, khóc đến cả người nóng lên, Tống Du lại ngoài ý muốn có ảo giác rằng người hắn rất lạnh.

Đường Ninh vẫn còn phát run, thanh âm nói chuyện vẫn còn hỗn loạn cùng tiếng khóc đứt quãng: "Tống Du... Tớ thi rớt... Tớ, tớ không biết làm một chút gì cả, quá kém... Tớ tất cả đều...."

Tống Du khó tin được mà hít vào một hơi: "Cậu liền vì vậy mà khóc đến thế này?"

Đường Ninh thẹn thùng cúi đầu, bả vai run lên, thanh âm nghẹn ngào trong cổ họng lại lần nữa xuất hiện: "Tớ có lẽ là đến hạng 80 cũng không thể, có thể so với trước đây còn kém hơn... Tớ... tớ cách hạng 30 quá xa, cách... cũng rất xa...."

Cậu khóc đến thở hổn hển, Tống Du trong lòng muôn phần khiếp sợ, đã định mắng cậu rồi mà lại không biết nên nói cái gì. Lúc đầu thuận miệng đồng ý hứa hẹn là thế nhưng khiến Đường Ninh tự bức ép bản thân đến nước này, hắn ôm người trong chốc lát, ngực không thể hiểu được mà dâng lên đau đớn.

Loại cảm giác kỳ quái này khiến hắn cũng có chút luống cuống.

Hắn nâng mặt Đường Ninh lên, cố ép giọng mình bình tĩnh lại: "Đường Ninh ngoan, đừng khóc."

Đường Ninh cũng không định khóc tiếp nhưng làm sao cũng không dừng được. Cậu nghe lâu lắm rồi, một khi bùng nổ liền khó có thể chỉ đơn giản vậy mà xong. Cậu đã thông khổ, lại thẹn thùng, cảm xúc cứ từng đợt từng đợt nảy lên trên mặt, tay nắm lại thành quyền thật chặt khiến móng tay đâm sâu vào thịt. Tống Du lại bắt lấy tay cậu giúp cậu bình tĩnh: "Cậu thả lỏng một chút, đừng sợ, đừng sợ. Tớ không mắng cậu. Cậu không phải hôm nay mới vừa thi xong sao? Thành tích còn chưa có mà."

"Anh, tiếng Anh đã có... Tớ..." Cậu cắn cắn môi, kịch liệt thở phì phò, "Tớ hoàn toàn không biết mình thi cái gì..."

"Một lần thi kém cũng không sao, chỉ cần qua trung bình là được. Vốn dĩ muốn cậu tiến bộ nhiều như thế là không thể, tớ chỉ là muốn khích lệ cậu một chút, ai ngờ cậu sẽ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như vậy... Đừng khóc, cậu lúc nào thi tăng 30 hạng, chuyện tớ thực hiện lời hứa kia, sẽ mãi mãi có hiệu lực, được không?"

Tống Du ôn nhu như vậy, Đường Ninh ngược lại càng thêm sợ hãi. Càng là có người an ủi, đối phương càng cảm thấy chán ghét chính mình, gian nan đến muốn chạy trốn, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấp đang bao lấy hết thảy chính mình.

Nước mắt cậu cứ như là vô tận, lại một lần nữa trào ra. Cậu liều mạng gật đầu, rồi lại dùng sức lắc đầu, muốn khống chế chính mình mau chóng bình thường lại nhưng không được. Cảm xúc nôn nóng ngay tại một khắc này đột nhiên lại như mọc rễ rồi sinh trưởng thật tốt, đem cậu hướng về đầm lầy mà kéo xuống. Đường Ninh khóc đến thở hổn hển, theo bản năng muốn cào tay mình, không quá hai lần đã bị Tống Du bắt được.

Tống Du chợp mắt một chút, lông mày bỗng nhiên thật nghiêm khắc mà nhăn lại. Hắn vỗi vã đem tay Đường Ninh buông xuống, cổ tay áo không thể che hết vết thương nhợt nhạt trên cổ tay. Hắn lúc này bất ngờ đem cổ tay áo Đường Ninh xắn lên trên, một vết máu mới tạo thành chưa bao lâu, chiếm cứ nguyên một mảng trên cánh tay vốn dĩ trơn bóng. Miệng vết thương và vảy máu mới mới cũ cũ phân bố lộn xộn. Đường Ninh hoảng loạn muốn thu tay lại. Tống Du lại nắm chặt, dùng lúc như muốn đem xương cốt cậu bóp nát.

Tống Du phẫn nộ quát: "Tự cậu làm có phải không?"

Đường Ninh một thân mồ hôi lạnh, hồn phách đều muốn thoát xác, một tay khác che lại mặt, chỉ co thể vô lực mà lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net