Chương 14 : Trước mắt thì đã có Sách đại nhân đau lòng rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Từ Mặc Vận đang hồn nhiên chạy nhảy ở ngự hoa viên, nàng nhìn thấy đủ mọi hoa thơm cỏ lạ hiếm có vô cùng.
Tuy nói rằng trong Sách phủ cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng ở nơi đây lại được chăm chút nuôi dưỡng kĩ càng hơn. Tất nhiên sẽ có sự chênh lệch không ít. Vả lại không phải loại kì hoa dị thảo nào Sách phủ cũng có.

Hiếm lắm mới có cơ hội này, trong đầu Từ Mặc Vận liền nảy ra ý nghĩ.

"Hoa này vừa đẹp lại hiếm có như vậy, nếu ta hái đem tặng các tỷ tỷ ở Bách Thảo Hương chắc hẳn là các tỷ ấy sẽ rất thích."

Nghĩ là làm Từ Mặc Vận đưa tay ra hái một bông mẫu đơn màu xanh tím.

"Người đẹp xứng với hoa thơm. Bông hoa này thật sự rất thích hợp với Hậu Lan. Nếu đem nó gài lên tóc của tỷ ấy, nhất định sẽ xinh đẹp đến động lòng người."

*Hậu Lan : đệ nhất hoa khôi của Bách Thảo Hương, chỉ bán nghệ không bán thân. Bất kể là đàn nghệ hay ca hát nàng ta đều rất xuất chúng.

Tình cờ Lệ Phi đúng lúc đi ngang qua cũng đang định hái nó. Lệ Phi nhìn Từ Mặc Vận bằng ánh mắt khinh thường.

"Tiểu nô tỳ này, ngươi thật to gan dám hái bông hoa mà bổn cung nhìn trúng. Xem ra ngươi cũng không thiết cái mạng này rồi nhỉ ?"

Từ Mặc Vận liếc nhìn Lệ Phi rồi cười khẩy.

"Ta thích thì ta hái đó, rồi sao ?"

"Tiện tỳ ! Ngươi dám ăn nói với bổn cung như vậy sao, xem ta xử lý ngươi thế nào đây."

Lệ Phi giơ tay lên định tát Từ Mặc Vận nhưng nàng đã nhanh hơn một bước, nắm chặt lấy cổ tay của Lệ Phi siết mạnh.

"Người đàn bà điên này, cô nói ai là tiện tỳ chứ ?"

Lệ Phi tức giận hét lên, quay về phía cung nữ .

"Mấy con nô tỳ này, ta nuôi các ngươi để các ngươi nhìn chủ tử của mình bị ức hiếp hả ? Mau tới dạy cho ả một bài học đi."

"Dừng tay."

Đó là tiếng của hoàng thượng, thực ra người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Cảm thấy Từ Mặc Vận rất can đảm, có cá tính nên trong lòng có chút cảm tình.

"Lệ Phi nàng sao vậy ? Sao lại chấp nhặt với một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện chứ ?"

Lệ Phi giả vờ đáng thương, đến bên hoàng thượng tố tội.

"Hoàng thượng, cô ta hạ nhục thần thiếp. Cô ta không nể mặt người."

Hoàng thượng nhìn Từ Mặc Vận rồi ôn nhu cười.

"Vậy tiểu cô nương ấy có biết nàng là ai không ? Rõ ràng người ta không biết nàng là ai mà. Không biết thì không có tội."

Lệ Phi không cam tâm chịu thiệt thòi. Liền nằng nặc đòi truy cứu.

"Không được, cô ta dám mắng thiếp."

"Mắng nàng ? Vậy cô nương đó mắng thế nào ?"

"Cô ta nói thiếp là... là con đàn bà điên."

Hoàng thượng cố nhịn cười, giả vờ giả vịt tỏ ra nghiêm túc.

"Được rồi, trẫm sẽ trừng phạt cô ta được chưa ? Nàng mệt rồi về nghỉ ngơi trước đi."

"Nhưng..."

"Yên tâm đi trẫm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng. Trẫm đưa cô ta đến thiên lao xử tội, đã vừa ý nàng chưa ?"

Đã đạt được mục đích, Lệ Phi liền cười mãn nguyện.

"Vậy thần thiếp xin cáo lui."

Trên đường về Lệ Thủy cung, cung nữ kia rất mực nịnh bợ chủ tử của mình.
"Nương nương, hoàng thượng rất yêu thương người đấy ạ. Con nha đầu kia chắc chắn sẽ bị tra tấn cho đến chết."

"Đương nhiên rồi, dám vô lễ với bổn cung sẽ không có kết cục tốt."

Hoàng thượng đúng là đã dẫn Từ Mặc Vận đến thiên lao, nhưng không phải là muốn trừng phạt nàng mà là muốn doạ nàng một chút. Xem xem tiểu cô nương này có biết sợ là gì không ?

Đến nơi Từ Mặc Vận thấy rất nhiều tù nhân đang bị tra tấn dã man. Vết thương đầy mình, kêu hét thê thảm. Nhưng họ vốn là tội nhân phạm vào đại tội nên nàng cũng chẳng xót xa là bao. Từ Mặc Vận hồn nhiên cầm lên nghịch hết món đồ này đến dụng cụ khác, toàn là đồ để tra tấn.
Hoàng thượng thấy vậy cảm thấy có chút ngạc nhiên, nha đầu này thật sự không sợ sao ?

"Tiểu cô nương tên gì vậy ?"

"Từ Mặc Vận."

"Cái tên này thật đặc biệt."

Từ Mặc Vận cười một cách nhàm chán.

"Đặc biệt ở đâu chứ ?"

Hoàng thượng cầm thanh sắt đã nung đỏ rừng rực lên, ngước nhìn Từ Mặc Vận với vẻ mặt đáng sợ.

"Mặc Vận, ngươi cũng thật to gan. Dám động vào phi tần của trẫm, xem xem gương mặt xinh đẹp này nếu có một vết sẹo lớn thì sẽ thế nào nhỉ ? Sẽ có bao nhiêu nam nhân đau lòng đây ?"

Từ Mặc Vận vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, chẳng mấy bận tâm.

"Nếu hoàng thượng đã muốn biết như vậy thì người thử là sẽ rõ ngay mà. Sẽ có bao nhiêu nam nhân đau lòng thì tiểu nữ không rõ, nhưng trước mắt thì đã có Sách đại nhân rồi. "

Hoàng thượng nghe vậy không kìm được mà bật cười. Tiểu nha đầu này quả thật mồm miệng sắc bén, khả năng châm chọc cũng không kém cạnh gì Sách Ngạch Đồ.

"Vậy ngươi không sợ sao ?"

"Đương nhiên là sợ rồi."

Thực ra không phải là Từ Mặc Vận không sợ mà là do nàng biết rõ rằng mình là ai. Nếu đã là người của Sách Ngạch Đồ, hoàng thượng đương nhiên sẽ không bao giờ tổn hại đến.

"Nhưng tiểu nữ tin."

"Tin cái gì ?"

"Tin vào giao tình giữa người và Sách đại nhân. Người nhất định sẽ không làm hại tiểu nữ, không phải người còn muốn ban thưởng cho Mặc Vận sao ?"

Hoàng thượng một lần nữa lại bật cười thích thú. Xem ra Sách Ngạch Đồ lần này tìm được một tiểu nha đầu không dễ động vào rồi.

...

Ở một nơi khác, Sách Ngạch Đồ đang cuống cuồng tìm kiếm Từ Mặc Vận.

"Sách đại nhân, ngài đang tìm vị tiểu cô nương đi cùng ngài lúc nãy sao ?"

"Đúng thế, ngươi biết con bé ở đâu sao ?"

"Hoàng thượng vừa mới đến đây đưa cô ấy vào thiên lao, vì đắc tội với Lệ Phi. Ngài phải mau đến đó, nếu không e là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net