Chương 20 : Ta phải cùng LNP sinh cho ngài ta một đứa cháu nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Sách Ngạch Đồ quay lại thì đã không còn thấy Từ Mặc Vận ở đó chỉ thấy trên thềm có một mẩu giấy. Sách Ngạch Đồ cầm lên xem ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi.

"Khốn kiếp."

Sách Ngạch Đồ tức muốn phát điên lại có kẻ dám bắt người của ngài, thật sự là chán sống rồi. Lại còn hùng hổ để lại mảnh giấy khiêu khích ngài. Ngoài Từ Mặc Vận ra, tên này là kẻ duy nhất dám làm mấy trò ngu si đó.

Sách Ngạch Đồ lập tức ra lệnh cho Lục Nghi Phong dù có phải lục tung cả kinh thành cũng phải tìm cho bằng được tung tích của nàng, nhưng một ngày đã trôi qua vẫn không chút tin tức.

...

"Ê, ê...này các ngươi định bỏ đói tù nhân sao ?"

"Cô đói rồi ?"

"Mau, ta đói sắp chết rồi."

"Cô muốn ăn gì ?"

Từ Mặc Vận nở ra một nụ cười tươi rói. Dùng ánh mắt thân thiện, hồn nhiên của mình nhìn tên cầm đầu.

"Thật không ngờ các ngươi là thổ phỉ mà lại rất có đạo đức nghề nghiệp nha. Thái độ với tù nhân cũng rất tốt."

"Bớt nói nhảm đi. Muốn ăn gì ?"

"Ta ăn gì cũng được. Trừ cá và nội tạng động vật."

"Cô cũng đúng là kén chọn quá đấy."

"Chẳng phải ngươi muốn lấy tiền chuộc sao ? Ta mà đói chết ở đây, thúc ta sẽ băm ngươi ra cho cá ăn chứ ngươi đừng nói đến lấy được tiền chuộc."

"Vậy nếu ta lấy sắc ?"

"Thế lại càng không nên để ta bị đói. Ta mà đói khuôn mặt tiều tụy, đáng thương sẽ không còn đẹp nữa."

"Được rồi."

Từ Mặc Vận hài lòng dựa người vào chiếc ghế. Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại. Một chút thư thái hiện lên trên gương mặt.

...

Sách Ngạch Đồ trong lòng vô cùng lo lắng, nhất định lai lịch của bọn người bắt cóc nàng không tầm thường. Bởi lẽ nếu chỉ đơn thuần là một lũ thổ phỉ thì đương nhiên không thể làm khó được Sách Ngạch Đồ. Đằng này ngài ta ra sức tìm kiếm nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Đúng lúc đó Lục Nghi Phong chạy tới dáng vẻ vô cùng vội vã, đưa cho Sách Ngạch Đồ một mẩu giấy.

"Cha, con thấy mẩu giấy này trước cửa."

Sách Ngạch Đồ mở ra xem, đáy mắt có chút nhẹ nhõm.

"Nghi Phong, con chút nữa cứ đi tiếp tế lương thực cho dân chúng đi, không cần tìm Mặc Vận nữa."

"Cha, tìm thấy Từ Mặc Vận rồi ?"

"Ừm, con bé đang ở chỗ người quen."

"Vậy được, con đi làm việc đây."

Sách Ngạch Đồ gật nhẹ đầu.

....

Tên cầm đầu kéo Từ Mặc Vận dậy. Đưa tay lên đầu nàng, bày ra vẻ mặt đáng sợ.

"Ta đã hẹn với thúc cô đến chuộc người, nhưng đã hai canh giờ trôi qua hắn vẫn không xuất hiện. Xem ra hắn đã mặc kệ sống chết của cô rồi."

Từ Mặc Vận có chút khó chịu trong lòng, khuôn mặt đã bắt đầu có dấu hiệu của sự tức giận.

"Sách Ngạch Đồ khốn kiếp. Thúc dám bỏ mặc ta ? Ta mà trở về được, ta sẽ...ta sẽ... lấy Lục Nghi Phong. Ta sẽ làm con dâu của thúc. Mẹ kiếp !"

Tên cầm đầu không nhịn được bật cười lớn.

"Cô muốn làm con dâu của Sách Ngạch Đồ ? Hahahaha..."

Từ Mặc Vận hung dữ quay lại, đôi mắt đầy lửa giận nhìn hắn.

"Cười cái gì, ngươi bị bệnh sao ? Mẹ nó....ta còn phải cùng Lục Nghi Phong sinh cho Sách Ngạch Đồ một đứa cháu nội."

Hắn càng cười lớn hơn, như thể vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

"Được... được, ta ủng hộ cô. Nhưng e là Lục Nghi Phong sẽ không thèm để mắt đến cô đâu. Người trong thiên hạ ai mà chẳng biết Lục Nghi Phong tính tình lạnh lùng, thô bạo lại còn cục súc, khó chịu như vậy. Dù rằng ta cũng phải công nhận, hắn đúng là soái khí bừng bừng nhưng cô thấy có nữ nhân nào dám tiếp cận hắn không ? Đối với Lục Nghi Phong, hắn không có khái niệm nam nữ mà chỉ có ta với thù mà thôi."

...

Tên cầm đầu khuôn mặt che vải đen kín mít chỉ hở mỗi đôi mắt. Nhưng ánh mắt chẳng mấy lương thiện.

"Chắc chắn Sách Ngạch Đồ đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Nên mới không cần đến cô."

Từ Mặc Vận nhếch miệng khinh bỉ.

"Thúc ấy mà cũng biết trêu ghẹo nữ nhân ?"

"Cô khinh thường Sách Ngạch Đồ ?"

"Không phải ta khinh thường mà rõ ràng là vậy."

"Cô thấy ta thế nào ? Ở bên ta không phải là tốt hơn thúc của cô sao ?"

"Ngươi ?"

Hắn dướn mày lên, ánh mắt thâm tình nhìn nàng. Lại bị nàng đáp trả lại bằng ánh mắt lạnh nhạt, không có hứng thú.

"Ta dù có yêu cái đẹp. Nhưng mà không phải ai ta cũng có hứng thú đâu."

"Ta còn thiếu xót gì ?"

"Thứ nhất, ta thích nam nhân đẹp, mà ta lại chưa từng nhìn thấy mặt ngươi. Ai mà biết người có đẹp hay không chứ ? Thứ hai, ta không thích thổ phỉ."

"Về vấn đề thứ nhất, cô yên tâm ta có thể tự tin khẳng định rằng ta chính là một đại mĩ nam. Còn về cái thứ hai, làm thổ phỉ không tốt sao ?"

"Ngươi nói xem tốt ở đâu ?"

"Thích gì cướp nấy, ai cũng phải sợ. Rất vui mà, ta thấy rất hợp với tính cách của cô."

Khoé miệng Từ Mặc Vận giật giật.
"Ý ngươi là ta nên đi làm thổ phỉ ?"

"Đúng vậy, cô không biết sợ lại còn thông minh. Ta thấy cô hoàn toàn có đủ tố chất."

"Ngươi tìm nhầm người rồi. Ta không có hứng thú với mấy thứ vớ vẩn đó, ta còn phải trở về phủ. Ta còn phải đến Bách Thảo Hương xem Yên Cầm cô nương nữa."

"Cô có bệnh sao."

"Thì ta đúng là có bệnh thật mà."

"Rốt cuộc cô vẫn là không chịu ở bên ta ?"

"Đúng."

"Vậy ta còn giữ cô lại làm gì nữa chứ ?"

Hắn cầm con dao đưa lên cổ nàng. Trong nhất thời nàng cũng trở nên căng thẳng đến tột cùng.

"Cô có nên suy nghĩ lại không ?"

"Không."

"Vậy được, nói lời trăng trối đi. Ta sẽ tiễn cô."

"Tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ ? Ta còn chưa đến xem Yên Cầm cô nương đánh đàn ở Bách Thảo Hương mà. Sao số ta lại khổ như vậy ?"

"Cô đang trăng trối đó hả ?"

Từ Mặc Vận nhướn mày khuôn mặt bực dọc.

"Ngươi có thể im miệng để ta than nốt không ?"

"Được, cô cứ từ từ mà than. Ta sẽ đứng yên không làm phiền."

"Xinh đẹp làm gì để rồi ông trời ghen ghét hả ? Đúng là hồng nhan bạc mệnh. Thúc của ngươi không biết giờ này tay còn đang ôm nam hay nữ mà ngươi lại bị đày đoạ ở nơi này. Ông trời ơi, công bằng ở đâu ?"

"Ta lạy cô rồi. Đúng là nữ nhân kì lạ nhất mà ta từng gặp."

Từ Mặc Vận cầm lấy tay hắn, vẻ mặt tha thiết cầu xin.

"Ta xin ngươi, có thể đem đến đây một tỷ tỷ để uống nốt ly rượu cuối cùng ta không ?"

"Cái thỉnh cầu quái quỷ gì vậy chứ ?"

"Có chết cũng phải làm quỷ phong lưu."

Đúng lúc này, Sách Ngạch Đồ từ đâu bước ra. Khuôn mặt đầy phẫn nộ.

"Muốn sinh cháu nội cho ta ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net