Acr 1 chương 8: Hành trình đến phía Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã gục ngã trước ánh nắng chói chang của mùa hè.

- Làm ơn... Hãy cho tôi một ly nước đá...

Với những ngày hè có nhiệt độ cao như này, tôi sẽ không bước nửa bước ra khỏi nhà mà nằm dài trên sàn nhà được lát đá. Tôi coi chúng thay cho điều hoà ở thế giới này.

Thật sự thì nhiệt độ dạo gần đây tăng cao nên các hoạt động ngoài trời đều bị hoãn lại. Tôi cũng không đến cung điện vào khoảng vài ngày gần đây.

- Nước đây thưa tiểu thư. Nhưng tôi nghĩ cô nên hạn chế uống nhiều nước đá lại.

Lily cầm một cốc nước đá tới và khuyên nhủ tôi. Biết là vậy nhưng buổi trưa quá nóng để tôi có thể ngủ được. Và nằm trên giường cũng sẽ khiến tôi bị ốm vì ngấm mồ hôi thôi.

RẦM!

"Nghe là biết, Henry mới về."

BỊCH BỊCH BỊCH.

"Ồ, em ấy đang chạy ở hành lang."

KÍTTTT....

"Hử, dừng lại ở cửa phòng mình sao?"

CẠCH.

- Chịiii, có tin khẩnnn!!!

Henry hét lên, người thằng bé nhễ nhại mồ hôi. Khổ thân em tôi vẫn phải đi luyện kiếm trong cái thời tiết này.

Mà có chuyện gì thế nhỉ?

- Chuyện gì mà khiến em phải chạy như thế để báo tin cho chị vậy?

- Chị, chị ,chị...

- Sao, sao, sao???

Dáng vẻ hớt hải của thằng bé làm tôi cuống cả lên.

- Mẹ... bảo là... d-du...

- Thở chậm thôi và nói cho chị nghe.

Henry hít một hơi sâu và nói ra một tin khiến tôi phải nhảy cẫng vì sung sướng.

- MẸ BẢO CẢ NHÀ MÌNH SẼ DU LỊCH Ở LÃNH THỔ PHÍA BẮC!!!

- Phía Bắc? Vùng băng tuyết ư?

- Vâng!!!

Phía Bắc, chính xác là một vùng băng tuyết thích hợp để tránh cái sức nóng của mùa hè phía Nam này.

- Ơ nhưng cha vẫn còn công việc mà?

Phải, cha tôi làm việc quanh năm suốt tháng, nếu có kì nghỉ phép thì chắc là mấy ngày. Vì cha có nhiệm vụ trực tiếp bảo vệ hoàng gia nên nếu có chuyện xảy ra thì không thể vắng mặt được.

- Mẹ đã nói vậy rồi thì cha không thể từ chối đâu. Hẳn là cha sẽ xoay xở được bằng một cách nào đó. _Henry khoanh tay ra vẻ chắc chắn.

Mà trong cái nhà này, mẹ tôi đứng ở một cấp bậc khác.

- Mẹ mình đúng ngầu thật nhỉ?!

- Tất nhiênnn!

Hai chị em vừa nói vừa cười. Dù sao thì hẳn là trước đây gia đình tôi không được đi du lịch cùng nhau do tâm lí Alicia là cái chắc. Nên bây giờ có thể đi khiến Henry thực sự rất phấn khích. Mà không chỉ mỗi em ấy, ngay cả tôi cũng háo hức được đến vùng đất mới. Khám phá thế giới này là điều thứ nhất trong danh sách những điều tôi muốn làm.

- Oa, chị muốn đi ngay bây giờ~

***

Theo chỉ đạo của mẹ, cả nhà đều dọn đồ cho chuyến tránh nóng.

Công tước sau khi giao phó công việc cho một phụ tá thân cận (do phần lớn là công tước là đã hoàn thành trước tất cả những nhiệm vụ cần làm trong một tháng tới) và cho chuẩn bị xe ngựa và chuẩn bị các vật dụng cần thiết.

Để đến được lãnh thổ phía Bắc thì phải đi qua một chặng đường dài. Vì quốc gia Carter trải dài từ Bắc xuống Nam nên quãng đường tôi phải đi là gần như chiều dài của đất nước.

Tiện nói về khoảng cách thì nếu muốn đến phía Bắc sẽ phải dùng hai lá dịch chuyển.

Tôi thì có một lá thôi, với cả chuyện mua bùa là bí mật nên... Haha đành chịu đi xe ngựa vậy. Cũng nhanh mà, tầm hơn tuần thôi chứ nhiêu. Nếu ở thế giới hiện đại thì một tuần là khoảng thời gian quá dài vì con người phải làm nhiều việc để sinh sống nhưng ở thế giới này tôi quá rảnh nên cũng không đáng kể.

Và, thế là lên đường thôi.

Chuyến đi bắt đầu với sự nhiệt huyết 100% rồi giảm dần theo từng ngày.

Một đoàn xe hùng hậu nối nhau đi trên đường bao gồm cả một ít hộ vệ và xe chở đồ. Vào quãng đường đầu, dưới cái tiết trời nóng gắt, cỗ xe ngựa giống hệt như cái lò di động. Vợ chồng công tước sẽ ngồi xe riêng còn tôi và Henry sẽ ngồi chung một xe khác. Nhưng ở đâu cũng như nhau, cha phải chăm lo đỡ đần cho mẹ, còn Henry sẽ phụ trách cho tôi. Phái nữ trong nhà đều có thể lực yếu và sự thật là tôi đã chết ngất trong ngày đầu tiên khiến mọi người đều rất lo lắng. Tôi đã cố gắng trấn an họ rằng tôi không sao nhưng cha tôi vẫn liên lạc gấp cho một pháp sư và mua ma cụ làm mát.

Ban đêm còn dễ sợ hơn. Một vài hôm xe ngựa sẽ di chuyển vào ban đêm thì phải ngủ ngay trên xe ngựa chật chội. Cũng sẽ có lúc cả đoàn cắm trại nghỉ ngơi và sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng chuyến đi dài này thực sự rút cạn chút sức lực nhỏ nhoi của tôi. Và tôi thấy thương cho Henry khi phải gồng gánh chăm lo cho người chị ốm yếu này.

Công tước đã quen với các chuyến đi còn cực nhọc hơn cả thế này nên không có vấn đề gì. Nhưng Henry thì chưa từng như vậy, tuy nhiên em ấy được huấn luyện kĩ lưỡng nên có thể lực rất tốt. Không chỉ thế, cả con người bên trong của ẻm còn rất trưởng thành. Nên em ấy là một chỗ dựa vững chắc cho tôi. Và cái ưu điểm duy nhất của chuyến hành trình này là giúp tôi được thân thiết với em ấy hơn.

- Sao chị lại có thể yếu thế này chứ. Liệu học kiếm thuật có giúp chị khoẻ lên không?

- Chị chỉ cần dựa dẫm vào em là được rồi mà, đừng lo.

- Em tuyệt thật đấy. Sau này có lẽ em sẽ được nhiều người theo đuổi lắm cho xem.

Đây là lời nói thật lòng của tôi. Theo tôi thì em ấy là người đàn ông hoàn hảo. Giống y hệt công tước vậy.

- Đến lúc đó, mong là em sẽ không bỏ rơi người chị vô dụng này.

- Chị à, em đã nói là khi trở thành kị sĩ chính thức em sẽ lập lời thề với chị mà.

Lời thề của kị sĩ với một tiểu thư có ý nghĩa như sự bảo vệ vô điều kiện. Chuyện kị sĩ lập lời thề với người thân không phải chuyện hiếm, nhưng tôi vẫn mong là em ấy sẽ dùng nó với người em ấy yêu. Hưm hưm, tưởng tượng ra viễn cảnh đó là thấy tuyệt vời rồi. Là một thiếu nữ, tôi cũng mong sau này sẽ kiếm được một chàng kị sĩ có thể lập lời thề và vẽ lên một câu chuyện tình đẹp với tôi. À mà đó chỉ là tưởng tượng thôi nhé. Tôi không tôn sùng tình yêu đến vậy đâu.

- Hãy cứ dùng nó với người em thương nhé. Còn chị thì...

- Chị! Em phải là người đầu tiên lập lời thề với chị. Em không quan tâm đến mấy vị hoàng tử đó. Em phải là đầu tiên!!! _Henry cắt lời tôi, mà tại sao em ấy lại nhắc tới hoàng tử chứ.

- Em hiểu lầm rồi, làm sao hoàng tử lại lập lời thề với chị được chứ?

- Một tuần chị vào cung những ba lần để gặp các hoàng tử. Hẳn là bọn họ phải thích chị lắm nên mới mời chị tới thường xuyên đến vậy. Hừ, rõ rồi, ai cũng thích chị cả mà!

Ồ, hoá ra tần suất vào cung của tôi lại nhiều như thế sao. Nhưng đúng là từ lúc đến đây tôi được rất nhiều người yêu mến. Phải nói là tôi vẫn chưa từng gặp ai có ác ý hay ghen ghét tôi cả. Đây là phước lành của vị thần đó, đúng không nhỉ?

Ở kiếp trước, tôi chưa từng được ai yêu mến cũng như không yêu mến ai. Giống như một đứa bị vô cảm cô lập với thể giới. Không, tôi không muốn nhớ về kiếp sống nhạt nhẽo đó nữa. Ở đây, thần linh đã cho tôi một cuộc sống khác, được mọi người quan tâm và yêu mến, tôi chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Vợ chồng công tước, họ thật sự là người cha mẹ tuyệt vời nhất. Henry là em trai nhưng cũng là chỗ dựa của tôi. Còn những người luôn giúp đỡ tôi nữa. Từ tận đáy lòng, cảm ơn tất cả!

Trong những suy nghĩ miên man, hành trình dài cũng dần đến điểm đích. Cảm giận được cơn gió mát lạnh lùa vào cửa sổ, tôi nhìn thấy một toà thành cổ kiên cố trong cơn gió tuyết - thành Bastle.

___HẾT CHƯƠNG 8___



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net