Arc 1 chương 3: Dạo phố - Lần đầu thấy ma pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phố Hill - một con phố được các quý tộc ưa chuộng vì độ xa hoa của nó thuộc hạng bậc nhất ở đế đô. Chỉ cần đi dọc các dãy phố là ta đã có thể thấy tầm hơn 10 cửa hàng được xây cao hơn 3 tầng. Từ các cửa hàng rọi ra thứ ánh sáng lấp lánh đa số từ trang sức, phụ kiện, váy vóc... Ở đây ta sẽ chỉ gặp các quý tộc hoặc đoàn tùy tùng của bọn họ. Nói thẳng ra là nơi này không dành cho thường dân.

Jay vì nghe nói công nương Alicia từng có ảnh hưởng tâm lí ở khu chợ dân nên đành đưa cô đến đây. Chứ thật ra anh cũng chẳng ưa gì nơi này. Bởi đây là nơi lũ quý tộc tụ tập tâng bốc nhau, dùng bộ mặt giả dối để lừa gạt nhau.

Jay là quý tộc, anh ấy xuất thân từ một gia tộc tử tước. Nhưng năm 18 tuổi đã rút tên khỏi gia tộc và chính thức gia nhập kị sĩ đoàn Chevalier. Lí do rời khỏi gia tộc là do chán cảnh nhìn cha mẹ mình chìm đắm vào các vòng xoáy xã hội mà ôm lấy nợ nần. Chuyện gia tộc tử tước của anh sụp đổ cũng là chuyện của 2 năm trước. Hiện anh 22 tuổi, là thành viên sáng giá thuộc kị sĩ đoàn Chevalier.

Và công việc hiện tại của anh là hộ tống nhóc tì nhà công tước.

Ấn tượng ban đầu của anh với công nương là một đứa nhóc nhõng nhẽo, được cưng chiều. Mà những đứa trẻ như này thường có tính cách kinh điển của một quý tộc. Cho nên anh nghĩ phố Hill sẽ là một lựa chọn hợp lí cho cô bé dạo chơi. Cơ mà...

- Ngài Jay, ở đây không có quán ăn vặt ạ?

Có vẻ cô bé không hứng thú lắm với váy áo trang sức. Phải rồi, cô bé bảo thích bánh.

- Ở đằng kia có quán bánh ngọt rất ngon, để tôi đưa tiểu thưa qua.

- Úi, đ-đông thế! _Alicia tỏ vẻ e ngại.

Cô bé muốn ăn bánh, nhưng tính cách né tránh đám đông đã có từ kiếp trước, không thể thay đổi ngày một ngày hai.

Nơi đây toàn là quý tộc, Alicia lại mang màu tóc bạch kim mà chỉ gia tộc Chevalier mới có. Cô không muốn bị nhận ra. Cô nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng y phục, muốn tìm mua một chiếc mũ.

Jay dẫn Alicia vào một cửa hàng. Họ đưa cho cô một chiếc mũ bonnet. Cái này không che được mấy nhưng cô vẫn cố nhét tóc mình vào bên trong.

- Nếu có ai tiếp cận cô thì tôi sẽ đuổi đi cho.

Không, cô sợ cả ánh mắt của bọn họ nữa.

- Chúng ta mua về đi. Tôi sẽ ăn với mẹ và Henry.

- Tôi sẽ làm vậy.

Jay đi mua bánh, còn Alicia ngồi ở ghế ngoài. Trước khi đi, anh đã dặn dò cô ấy ngồi nguyên đây. Thi thoảng, anh cũng ngó ra xem cô còn ở đấy không.

- Ơ con đường đó thông đi đâu thế?

Từ con ngõ nhỏ đối diện tiệm bánh, Alicia trông thấy khung cảnh nhộn nhịp của những đứa trẻ thường dân đang chơi đùa.

- Hình như đó là khu ở của thường dân.

Alicia có chút tò mò về cuộc sống của họ. So với lối sống xa hoa của quý tộc, cô càng muốn xem cuộc sống của thường dân nơi đây như thế nào

- Jay! _Thấy Jay vừa mua bánh ra, Alicia đã gọi anh lại.

- Tôi muốn ra đằng kia. _Cô chỉ vào con ngõ nhỏ.

- A, đó là khi chợ thường dân. Ở đó sợ rằng cô sẽ không quen đâu.

- Có gì mà không quen chứ. Tôi đọc trong sách, thấy bảo ở đó có nhiều món ăn vặt ngon không kém gì bánh đâu. Tôi còn biết họ có bán cả thịt xiên và kẹo táo đó nhé.

Tất cả là những thứ viết trong sách mà cô đọc ở trong thư viện nhà công tước.

- Cái đó... Cô có chắc là muốn đến đó chứ?

- Ừ, tôi muốn đi.

Đó chính là nơi Alicia gặp tai nạn 8 năm trước. Jay ngập ngừng không biết có nên đưa cô tới đó không. Nhưng nhìn nét mặt của Alicia thì cô không có vẻ gì là sợ hãi hay lo lắng cả. Anh tự nhủ với mình là sẽ ổn thôi.

"Mong là cô ấy sẽ không bị ngất hay gì đó." _Anh nghĩ thầm.

- Để tôi dẫn đường.

- Um!

Họ đi qua con ngõ nhỏ. Phía đằng kia của con ngõ là nơi khác hẳn với bên kia. Ở đây chỉ thấy những người mặc đồ bình dị, những gian hàng nhỏ. Nhưng chỉ chừng ấy thôi khiến Alicia lộ rõ vẻ thích thú, khác hẳn với con phố Hill bên kia. Để ý điều đó, suy nghĩ của Jay về Alicia có khác một chút.

"Có lẽ nào, công nương giống mình?"

Alicia nắm lấy tay Jay, tiến bước đến chỗ những gian hàng. Bất ngờ là cô ấy lại có thể giao tiếp thuận lợi với người dân ở đây, khiến Jay bất ngờ đến ngớ người.

- Bán cho tôi hai xiên thịt. Bao nhiêu tiền hai xiên?

Alicia tự nhiên đến lạ. Cứ như cô là người ở đây vậy.

"Thế còn vụ chấn thương tâm lí khiến cô ấy không ra khỏi nhà suốt 8 năm thì sao?"

- Jay, cầm đi.

Alicia đưa anh một que xiên thịt. Anh từ chối nhưng vẫn bị cô ép ăn. Alicia cùng Jay đi qua vài sạp hàng nữa, vừa đi vừa ăn bao món ăn vặt bình dị. Thế mà trông cô vui đến lạ. Đến đây, ấn tượng của anh dành cho cô hoàn toàn thay đổi.

"Công nương thật kì lạ. Cứ như sóc con miệng ngậm hạt dẻ nhảy từ chỗ này tới chỗ khác vậy."

Jay vẫn làm đúng trách nhiệm của một hộ vệ, ngăn không cho Alicia chạy đến nơi nguy hiểm. Đã vậy còn lau miệng, giữ mũ cho cô. Trong lòng Jay bỗng nảy lên một cảm giác bồi hồi kì lạ, thứ giống như là cảm giác được làm anh trai. Anh hỏi Alicia:

- Công nương thích nơi này đến vậy sao?

Alicia khựng lại một chút, rồi cô quyết định nói thật.

- Ừ, nơi này so với khu của quý tộc, vui hơn rất nhiều!

Nụ cười của cô dường như khiến không gian bị xáo động. Có một ảo tưởng hiện lên trong đầu Jay: Alicia chạy tới ôm anh là gọi anh là...

"Anh trai ơi!"

-KHÔNGGGGG! _Jay dùng tay tát vào mặt mình, cố gắng xua đi cái ảo tưởng vô lí của mình.

- Jay sao thế? _Alicia hỏi với vẻ lo lắng.

Jay cầm khuỵu một chân xuống và cầm lấy tay Alicia.

- Công nương, tôi rất hạnh phúc khi được làm kị sĩ của người. Tôi thề sẽ là tấm khiên bảo vệ người suốt đời.

- A, đây là giữa chợ đó, Jay.

Trong lúc đó, mặt Alicia đã chuyển sang màu đỏ chót.

Khoảng gần một tiếng sau, Alicia đã dùng xong bữa trưa tại một cửa hàng bình dân. Để kết thúc chuyến đi, cô tiến đến nơi cuối cùng của khu phố. Ở đó chỉ có một cửa hàng bí ẩn không có bảng hiệu. Alicia không có ý định đến nó, nhưng có một sức hút gì đó cứ kéo cô lại.

- Jay có biết ở đó có gì không?

- Tôi không rõ, chỉ biết bà chủ ở đó nổi tiếng là khá kì cục. Nói thế nào nhỉ... Ừm... kiểu, giống như phù thủy ấy.

- Phù thủy, vậy là bà ấy dùng được ma thuật ư?

- Không, cái này tôi chịu. Nhưng không nên vào vẫn hơn đó ạ.

- Ừ, nhưng chả hiểu sao tôi lại rất muốn vào đó. _Alicia quay mặt đi, tay cô bấu lấy tay áo Jay như một lời cầu xin.

Cái hành động dễ thương đó đã gây sát thương cho Jay. Đúng thật là "Không còn cách nào khác rồi."

Cả hai cùng đi vào cửa hàng bí ẩn đấy. Vừa mở cửa ra, một mùi hương nồng của quế sộc vào mũi. Mà Alicia lại không thích mùi quế lắm, đành len lén dụi mũi của mình. Ngay lúc ấy một người phụ nữ da ngăm nâu bước ra từ sau tấm rèm. Trang phục bà ta thật đặc biệt, nổi bật nhất là tấm vải đội trên đầu. Không, người phụ nữ đó vẫn còn khá trẻ, và có nét đẹp quyến rũ. Bà chủ ấy lên tiếng:

- Xin chào quý khách, ở đây bùa ngải, bùa ám, bùa ếm, bùa gì cũng có. Ngoài ra còn có xem bói, xem tình duyên, xem tài lộc.

- A, tôi vào nhầm nơi rồi. _Alicia quay đầu đi ra cửa thì lại bị chặn lại.

- Ấy ấy chưa hết, nói nhỏ cho tiểu thư là chúng tôi còn nhiều hàng nóng cho quý khách tận mắt chứng kiến.

Bà chủ nhìn lướt qua đã biết đây là tiểu thư quyền quý lắm tiền nên không thể để vụt mất được vị khách quý này. Còn tên kị sĩ đi theo thì... thừa thãi.

- Tôi không muốn phạm pháp đâu. _Alicia nói trong lúc núp sau lưng Jay.

- Chúng tôi phải đi rồi, chào bà chủ. _Jay đưa Alicia đi.

Lúc này, bà chủ cửa hàng ra một đòn quyết định.

- Tiểu thư có hứng thú với ma pháp?

Alicia khựng người lại. Khuôn mặt cô hiện lên rõ chữ "Sao bà lại biết?". Bà chủ cảm thấy trúng mánh rồi, tiếp tục thả câu.

- Tôi có biết về chiêm tinh thuật đó, nên tôi biết tiểu thư đây muốn gì. Và thứ đó thì tôi có.

- Bà biết về ma pháp sao?

- Không, công nương, chúng ta phải ra khỏi đây.

Alicia vừa muốn đi vừa muốn ở lại. Ma pháp, đó là thứ cô muốn được thấy nhất trên đời. Hàng ngày, cô thường tới thư viện của công tước để kiếm thông tin. Và cô tình cờ tìm được vài cuốn sách về ma pháp, thứ gần như hút lấy hồn cô.

"Nếu mình mà có ma pháp thì bá nhất rồi còn gì."

Chẳng mấy lâu sau, cô đã có một niềm đam mê với ma pháp. Và giờ, đứng trước cơ hội được tận mắt nhìn thấy nó, cô không thể kìm được mình nữa.

- Jay ở đây đợi tôi nhé, tôi vào đó một chút. Khi tôi gọi thì anh hẵng vào.

- Phải phải, ngài kị sĩ cứ ở đây chờ. Tôi không có làm gì xấu đâu.

Cứ thế, bà chủ dẫn Alicia vào trong tấm rèm, để lại Jay bồn chồn đứng ngoài.

Bên trong tấm rèm là cả một kệ tủ toàn những tấm bùa được xếp ngăn nắp. Bà chủ đưa Alicia ngồi xuống ghế, rót cho cô một ly trà quế.

- A, không, cảm ơn. _Alicia đẩy ly trà quế lui ra. Mùi thật sự nồng quá rồi.

- Ma pháp, tôi muốn thấy nó. _Cô vào thẳng vấn đề.

- Thấy? Công nương chỉ muốn thấy, chứ không muốn sử dụng nó ư?

- Tôi không dùng được ma pháp.

- Ôi, với những lá bùa ma pháp của tôi, công nương sẽ có thể.

"Có thể?!" Mắt Alicia sáng lên. Bà chủ rút ra vài lá bùa từ trong tủ, đưa ra trước mặt Alicia.

- Đây là bùa ma pháp. Chỉ cần xé nó, ma pháp sẽ được giải phóng đến mục tiêu y hệt ma pháp sư đó nhé.

Nhìn thấy Alicia trầm trồ háo hức, bà ta phơ phẩy lá bùa trước mặt cô bé, nói tiếp.

- Hàng chuẩn đấy nhé. Này là tôi (bí mật) lấy từ quê nhà tôi đấy. Có bảo hành trọn đời luôn.

Theo lời giới thiệu của bà chủ. Những là bài này được làm ra từ các ma pháp sư. Với mục đích là cho các ma pháp sư cạn kiệt mana có thể phòng trừ bất trắc. Tuy nhiên cũng có nhiều quý tộc hỏi mua để phòng thân. Lượng bùa để bán thì rất ít, ở đế đô thì chỉ có ở đây bán.

Bùa thì có nhiều loại. Phổ biến nhất là 5 lá để tấn công là: hoả, thủy, thổ, lôi và thảo. 1 lá để phòng thủ là khiên chắn. 1 lá hỗ trợ (có giá đắt nhất) là dịch chuyển.

Bà chủ xé vụ lá bùa hoả. Ngay lập tức, một đốm lửa to bằng một người bùng cháy. Alicia giật mình trước ngọn lửa, nhưng bà chủ đã nhanh chóng dập nó bằng bình xịt tưới cây.

- Và đó là cách sử dụng. Thế nào, công nương muốn mua chứ?

Alicia cứng đơ như tượng.

"Ma pháp... qu-quá tuyệt vời!!!!!!!"

Cái thứ kiều diễm ấy, chỉ cần nghĩ tới mình là người điều khiển ngọn lửa đó, cô đã run rẩy vì sung sướng.

- Tôi sẽ mua mỗi loại một cái. _ Cô đập tay xuống bàn, tạo lên một tiếng bịch.

Dù sao trước khi đi, công tước đã đưa cho cô một túi tiền to toàn tiền vàng. Uớc tính chỗ đó tiêu mấy tháng chẳng hết. Cô đinh ninh là vậy.

- Vâng, giá mỗi tấm là 100 đồng vàng. Riêng lá dịch chuyển là 150 đồng vàng.

- HẢ?!!!

Alicia không ngờ lại đắt thế, vừa bằng sấp xỉ túi tiền cô đang cầm. Cô bắt đầu băn khoăn nếu mình tiêu một lúc hết đống tiền này, liệu cha có mắng mình không.

- Tôi được phép mặc cả không? _Alicia run rẩy.

- Ay da, thế thì tôi không có lãi mất. Buôn bán ấy mà, tiền tôi nhập hàng về đã là rất đắt rồi.

Biểu cảm khuôn mặt Alicia dần trở nên méo mó. Cô muốn mua hết cơ, đặc biệt là cái lá dịch chuyển nghe rất thú vị, nhưng mà...

- Chà, vậy thế này nhé! Coi như là khách mới tôi giảm 10%. Sau này thành khách quen, tôi sẽ còn giảm thêm. Thế nào?

- Ưm... Chắc là...

- Chắc là?

Cuộc chiến tranh cắn dứt lương tâm của Alicia, kết quả là...

- Chốt.

Cô đưa bọc tiền, rồi nhận lấy những lá bùa. Tổng cộng có 7 lá, được xếp trong một chiếc hộp gỗ dễ cầm, dễ móc vào quần áo. Cầm lấy chiếc hộp trong tay, cảm giác tiếc tiền dần tiêu tan. Cô mỉm cười.

Alicia bước ra khỏi cửa tiệm. Bà chủ cũng không quên ra tiễn vị khách quý.

- Lần sau nhớ ghé lại, khách hàng của tôi.

Jay có vẻ lo lắng không biết Alicia có mua gì nguy hiểm không. Nhận thấy điều đó, Alicia trấn an anh.

- Đừng lo, tôi sẽ không làm gì nguy hiểm đâu.

Trước nụ cười của cô, Jay có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút. Hai người về xe ngựa trở lại dinh thự. Hôm nay, cả hai đều đã rất vui. Họ còn nhận ra cả Jay và Alicia hợp nhau đến lạ. Công tước phải nói là chọn người khéo thật. Dù sao thì họ sẽ còn gắn bó với nhau quãng thời gian dài nữa, nên đây cũng có thể coi là một điều lành.

___HẾT CHƯƠNG 3___

Jay đối với Alicia thì như thế nào?

Jay: "Khác với các tiểu thư quý tộc tôi từng gặp, công nương Alicia đúng là tuyệt nhất. Tôi thích vẻ đẹp mộc mạc dễ gần của cô ấy. Không những thế còn vừa dễ thương và ngoan ngoãn, khiến tôi có cảm giác muốn bảo vệ (như em gái)."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net