Chương 1: Lễ Tốt Nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(A/N: Sau nhiều lần thất bại cho mở đầu của quyển tiểu thuyết này, tôi đã quyết định viết một cái gì đó đơn giản hơn cái ban đầu tôi đã nghĩ. Mong rằng bạn sẽ thích nó.)

"Cạch-"

Cánh cửa kí túc xá đóng lại, những học viên bắt đầu đi xuống bậc thang tìm đến phòng quản lý. Từng người từng người trao trả chiếc chìa khóa phòng cho nhà trường, điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã kết thúc chương trình học tập kéo dài 7 năm tại đây.

Bây giờ, mọi học sinh năm bảy sẽ đi xuống sân trường dự lễ tốt nghiệp. Khoảnh khác cầm tấm bằng chứng nhận màu đỏ trong tay và chiếc cầu vai màu xanh được cắt xuống, con đường sau này đã chính thức được trao vào tay họ. Mọi đường đi nước bước và mọi quyết định cùng hành vi đều do bản thân chịu trách nhiệm.

"Xong chưa? Đi này." Lớp trưởng lớp 3L - Batarn đứng ngoài cửa phòng kí túc xá gọi với vào hai người bạn cùng phòng của mình.

Anh vươn tay chỉnh lại bộ tóc xoăn đen, sau đó quay đầu nhìn xuống sân trường - nơi mà đang có rất nhiều người đang đứng để chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp.

Con ngươi màu bạc của Batrn ánh lên một chút không nỡ, nhưng khi nghĩ đến môn Thuật thuyết đã giày vò bọn họ 7 năm thì thái độ lập tức thay đổi xoành xoạch, cảm xúc trong mắt bay mất không còn sót lại chút gì.

"Đây đây xong rồi." Từ bên trong, hai thiếu niên bằng tuổi Batarn bước ra. Một người trong đó có mái tóc đen tuyền và đôi con ngươi màu tím huyền đang khóc thút thít, thi thoảng còn nghe tiếng khịt mũi. Người còn lại thì có mái tóc đen che một bên mắt hoàng kim, miệng cười bất đắc dĩ đang liên tục dỗ dành người trước.

"Khóc lâu quá ông nội ơi, ông khóc từ khuya à tới giờ vẫn chưa nín. Chỉ là tốt nghiệp thôi mà chứ có phải là thiên thu vĩnh biệt đâu mà ghê thế." Batarn híp mắt khinh bỉ nhìn người đang khóc.

"Thôi đi, thiếu nữ Itanol người ta là người mong manh dễ vỡ như bông tuyết. Ông cứ chọc người ta hoài." Người mắt vàng dừng dỗ dành quay sang trêu chọc, sau đó lại tiếp tục dỗ dành.

"Móa!---"

"Thôi thôi nín nín, không nóng không nóng, lát là tốt nghiệp rồi để dành nước mắt lại đi."

"Hức, biết rồi, nín rồi, không khóc nữa." Cuối cùng Itanol cũng nín khóc, hắn đưa tay gạt nước mắt khịt khịt mũi.

"Đi thôi." Ba người cùng nhau đi xuống cần thang, sau khi trả chìa khóa kí túc xá cho nhà trường thì đi uống sân hội họp với lớp 3L của mình.

"Ôi sao bông tuyết khóc rồi, nín đi nín đi." Các bạn khác của lớp 3L thấy Itanol đỏ khóe mắt thì cười xúm lại dỗ dành.

Thế nhưng nhìn khung cảnh như vậy ai cũng biết là không có ai thực sự vui vẻ cả. Bên nhau 7 năm, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, nói muốn rời đi đâu phải ngày một ngày hai là có thễ dễ dàng tách ra mỗi người một hướng.

"Batarn Phrancemanto lớp 3L."

Tên của Batarn đượng xướng lên, anh ta nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình đi lên bục. Hiệu trưởng nhận lấy tấm bằng màu đỏ từ khay trải khăn kế bên trao vào tay của Batarn. Đồng thời hiệu phó cầm lấy dụng cụ cắt đi cầu vai màu xanh nhạt. Anh mỉm cười cùng thầy cô chụp một bức hình trước ma cụ rồi cầm theo tấm bằng bước về chỗ ngồi.

Nhìn Batarn trong bộ đồng phục màu xanh sẫm của trường, bên trên khoác một chiếc áo chùng đen, phần vai của áo chùng có một cái cầu vai đã đứt ra làm hai. Các bạn nữ trong lớp 3L phải âm thầm cảm thán một câu: Không hổ là lớp trưởng, dù mặc cái gì thì trông cũng đẹp trai ngời ngời.

Thế nhưng các nữ sinh của lớp 3L giống như phần còn lại của thế giới, thấy đẹp là vậy nhưng chả ai hít hà hay âm thầm gào thét như nữ sinh mấy lớp khác khi nhìn thấy Batarn. Điều này cũng từng được đính vào top mười bí ẩn khó lòng giải đáp của học viện, đến tận khi Lixca - một nữ sinh lớp 3L tiết lộ cái gì đó với bên Ban Nhật Báo của trường thì mục này mới được gỡ xuống.

"Chrow Basilient lớp 3L."

Người mắt vàng ngồi cạnh bên Batarn đứng dậy bước lên bục. Lặp lại các động tác Batarn đã làm trước đó rồi quay về chỗ ngồi, mỉm cười im lặng chờ người tiếp theo.

Cuối cùng cũng đến phiên Itanol, khi cái tên Itanol Viloera được xướng lên, Chrow nhìn thấy khóe mắt cậu bạn vẫn còn đỏ vì khóc trong thời gian dài. Lúc quay về chỗ ngồi, Itanol thì thầm với Chrow:

"Má, xúc động quá mày ơi..."

"Chúc mừng em, thoát Thuật thuyết rồi." Batarn cười tỏa nắng, ngay lập tức câu này đã đánh bay tất cả mọi cảm xúc buồn bã của Itanol mà thay vào đó là cả một bầu trời tươi sáng. Trong phút chốc hắn cảm thấy giống như có một luồng gió xuân mạnh mẽ đập thẳng vào mặt.

Cuối cùng... cuối cùng sau ngần ấy năm trời bị cái thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó giày vò thì hôm nay Itanol hắn đã được giải thoát.

"Ê này, mắc gì khóc nữa?" Nhìn thấy Itanol sắp khóc đến nơi, Batarn nhíu mày khó hiểu. Ba người bọn họ quen biết nhau bảy năm, người lạc quan nhất luôn là Batarn, người ôn hòa nhất là Chrow còn người mít ướt nhất là Itanol. Dù trên đấu trường ba người cầm kiếm đánh nhau đầu rơi máu chảy là vậy nhưng không biết vì sao chỉ cần rời khỏi đấu trường là Itanol lại gục vào vai Chrow khóc òa lên kể lể Batarn đã đánh hắn như nào, đau ra sao.

"Tại cơ địa tao chứ bộ, chỉ cần xúc động một cái là nước mắt ròng ròng. Vì cái này mà tao cũng khổ lắm chứ." Nhận lấy khăn tay từ Chrow, Itanol vừa lau mắt vừa oán giận.

"Rồi rồi, thiếu nữ Itanol tâm hồn mong manh nín đi, không ai bắt nạt mày nữa, nín nín." Chrow bắt đầu dỗ như dỗ em bé đối với Itanol. Lớp 3L ngồi xung quanh ai cũng âm thầm nói trong lòng rằng bọn họ quen rồi, giả mù giả điếc đi, quan tâm ba con người bất thường đó làm gì.

.

"... Bắt đầu từ giờ phút này, các em đã chính thức trưởng thành. Con đường sau này tất cả đều nằm trong tay của các em, chúc mọi người một đường thăng hoa, thuận lợi thành công tiến lên. Nhưng nếu trong các em có ai muốn quay lại trường thì cứ tự nhiên, thầy và mọi người đều luôn luôn mở rộng vòng tay đón các em trở về từ nơi cuộc sống đầy xô bồ nghiệt ngã ngoài kia...."

Thầy hiệu trưởng đã phát biểu đến đoạn cuối cùng, phía dưới đài bắt đầu vang lên mấy tiếng nức nở. Có người khóc vì từ giờ đã không còn được đến trường, nhớ thầy nhớ lớp nhớ bạn. Cũng có người khóc vì sắp phải yêu xa với người thương. Thế nhưng bỏ qua những cái đấy thì phần đông các học viên đều khóc những giọt nước mắt mừng rỡ vì từ nay họ đã thoát khỏi môn học Thuật thuyết vô cùng vô cùng đáng ghét kia.

Thuật thuyết dịch nghĩa ra chỉ là lý thuyết pháp thuật mà thôi, nhưng giữa Pháp thuật Thực tiễn và môn Thuật học lại là hai khái niệm khác nhau một trời một vực. Trong khi Pháp thuật Thực tiễn chỉ cần niệm phép tấn công hoặc yểm trợ thì Thuật học lại là một sự giày vò vô đối khi bọn họ phải tìm hiểu về cấu tạo và nguồn gốc sơ khai của các ma tố trong tự nhiên và ma tố được sinh ra do phản ứng của bọn chúng với nhau.

Ngoài ra thì Thuật học còn thường xuyên tính khối lượng ma tố trong một khối lượng không khí nhất định, viết công thức của bọn chúng. Rồi giữa các dạng rắn lỏng khí lại có các phản ứng khác nhau. Hay các giáo viên rất yêu thích việc đổ các ma tố khác nhau vào các lọ thủy tinh rồi bắt học sinh đi tính toán, cảm nhận rồi dán nhãn vào cho đúng chẳng hạn.

Thật sự là một sự giày vò kinh khủng đối với những người không có bất kì tế bào nào biểu thị sự thích hợp của họ đối với môn này nằm trong thần kinh của họ cả.

Và giữa những giọt nước mắt chứa những tâm tình khác nhau, tất nhiên nhóm của Chrow thuộc về loại cuối cùng. Lần này thì ngay cả Batarn cũng ôm mặt rớt nước mắt trong sự hạnh phúc. Nhìn hai thằng bạn đang mắt ướt lệ nhòa mà Chrow không biết nói gì hơn, bởi vì từ nhỏ đã không có ma tố, tất nhiên Chrow sẽ bỏ qua những môn học liên quan đến Ma tố hay Thuật học.

Nhưng điều đó không có nghĩa khi nhìn vào vở bài tập Thuật học của hai con người đứng nhất và nhì lớp Thực tiễn lại chỉ xếp trung bình lớp Thuật học mà Chrow không sợ hãi. Nhìn những phản ứng và công thức được viết chi chít trên mặt giấy mà thần trí của Chrow đã xoay mòng mòng chứ đừng nói đến việc tự thân ngồi vào bàn để làm những thứ đấy.

Có vẻ mình hợp với lớp Chăm sóc và Giáo dục hơn. Chrow nhủ thầm khi nhìn vào cổ tay đang băng bó nhưng vẫn truyền đến từng cơn từng cơn đau nhức.

Không biết có phải do không có ma tố trợ giúp cơ thể phát triển hay không mà cho dù Chrow có luyện tập bao nhiêu đi chăng nữa thì cơ thể cũng không có thêm chút cơ bắp nào nổi. Ngay cả cổ tay cũng đau đớn mỗi khi hoàn thành bài thực hành Kiếm thuật dù có sự trợ giúp của aura. Đã rất nhiều lần Chrow đến phòng y sự của trường nhưng kết quả kiểm tra lại hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì.

"Ling tang, đing lang---"

Tiếng chuông của trường học vang lên vài tiếng thanh thúy vang dội báo hiệu buổi lễ đã kết thúc. Mọi người lục đục đứng lên, bởi vì là Lễ Tốt Nghiệp của năm 7 nên được xếp vào một ngày nghỉ, từ năm 6 trở xuống không cần thiết phải đến. Các học viên năm bảy kéo theo vali hành lí của mình đi về phía cổng học viện, người đi bộ, người đi bằng xe ngựa, ai ở xa thì ra ngoài khu vực Cảng bay.

Nắng vàng ấm áp phủ lên khung cảnh. Tiếng gió thổi qua những tán cây Mộc đỏ làm chúng phát ra âm thanh lạo xạo. Tiếng bánh xe ngựa lăn trên sỏi đá phát ra những âm thanh lộc cộc lốp cốp. Tiếng động cơ và tiếng gió từ những chiếc thuyền bay cất cánh nghe vù vù. Tiếng cười nói của những thiếu niên mới lớn hòa cùng tiếng chim hót nghe lanh lảnh trên cành cây cao.

"Thôi, tớ đi đây, nhớ giữ gìn sức khoe nha." Batarn ngồi trên tàu bay vẫy tay với Chrow. Itanol ngồi ở cỗ xe phi hành bên cạnh cũng vẫy tay nói lời tạm biệt.

"Tạm biệt, sau này gặp lại." Chrow mỉm cười vẫy tay với hai người bạn.

"Vù vù---"

Những phương tiện phi hành khi cất cánh tạo ra một luồng gió mạnh mẽ thổi qua khu vực phía dưới, kèm theo đó là tiếng ồn của động cơ khởi động.

Nhìn hai người bạn dần khuất bóng về hai hướng khác nhau, Chrow lúc này mới thu lại nụ cười kéo vali hành lí đi về cổng trường. Nơi xe ngựa của nhà Basilient đã chờ sẵn.

Ngồi trong xe ngựa nhìn lại cảnh vật bên ngoài đang dần bỏ lại phía sau, tâm trạng của Chrow lại bình lặng hơn bao giờ hết. Hắn mỉm cười âm thầm nói lời tạm biệt.

Mùa hè của năm nay đã kết thúc, nhưng mùa hè của tuổi trẻ, mùa hè của những chuyến hành trình chỉ mới bắt đầu.

Thanh xuân sẽ không vì một mùa hè mà rời bỏ bạn, nhưng nó cũng sẽ không vì bạn muốn ở lại một chút nữa mà đợi bạn.

--

22/2/2023

Edit ngày 7/3/2023: Chỉnh sửa lại tuổi tác, nhập học năm 13, ra trường năm 20.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net