Chương 48: Hy sinh vô nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa vốn không được khép kín nay lại mở toang ra, thu hút sự chú ý của không chỉ một mà cả hai người trong ngôi nhà. Trong tầm mắt của Klaudi, lão thấy một người thanh niên với vẻ ngoài khác biệt, che kín từ đầu đến chân. Ngay giây phút nhìn thấy người nọ, đôi mắt Klaudi đã lóe lên ánh sáng nhỏ nhoi như nhìn thấy vị cứu tinh giáng thế.

Nhưng ngay giây tiếp theo sau khi tỉnh táo lại đôi chút, lão mới tuyệt vọng nhận ra dù cho có thêm người thì sao, đây cũng không phải là hiệp sĩ của bất kì gia tộc nào hay một người nào đó mạnh mẽ.

Nhìn anh ta đi, vẻ ngoài bình thường, cảm giác bình thường, hoàn toàn y hệt như một người bình thường vô tình đi ngang qua nghe tiếng động lạ nên đến gần xem xét. Mà những người bình thường như thế sẽ luôn vì sự tò mò của mình mà vô tình bị cuốn vào những chuyện không nên, kết cục cuối cùng chỉ có thể là cái chết.

Hy vọng vừa mới nhen nhóm đã vội dập tắt, Klaudi giờ phút này lại vẫn còn tâm tình để nghĩ rằng ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng của cuộc đời lão. Mà cũng đúng, đối diện với một sinh vật kinh khủng như thế này, mấy ai dám vỗ ngực tự tin bảo rằng mình sẽ sống sót chứ, hiển nhiên lão cũng không nằm trong những người may mắn đó.

Sự xuất hiện của kẻ lạ mặt khiến sinh vật dị hợm người đầy khe nứt kia hơi ngừng lại đôi chút. Trong con ngươi tối tăm ánh lên chút ánh sáng nhỏ nhoi như đang cực lực giãy giụa, nhưng ngày sau đó ánh sáng ấy lại biến mất, những con mắt màu đen trên cơ thể giống như trừng lớn hơn lúc trước, mở rộng ra thêm mấy phần.

Theo sách Thuật học được biên soạn bởi nhà Thuật học Kilouviet năm 1228, Phần "Hiện trạng", Chương số 3: Mất kiểm soát - Phòng ngừa - Áp chế - Hậu di chứng. Các giai đoạn của việc mất kiểm soát lần lượt là:

Đầu tiên, tinh thần của đối tượng sẽ bắt đầu có dấu hiệu lao nhanh về phía bờ vực sụp đổ. Khả năng nghe nhìn, ngũ cảm và khả năng tự chủ hành vi của đối tượng sẽ dần dần biến mất. Đối tượng sẽ bắt đầu gây tổn hại cho bản thân hoặc những người xung quanh, nhẹ thì bị thương còn nặng thì bỏ mạng.

Thông thường người bình thường chỉ cần vừa bước vào giai đoạn đầu thì họ đã chết, không còn sau đó nữa. Cụ thể là bởi vì không có mana khiến cho việc các dòng chảy trong cơ thể không được chải chuốt và nuôi dưỡng hằng ngày, làm trì hoãn thời gian hoàn thành giai đoạn của những tế bào trong cơ thể.

Nhưng đối với những người có thể sử dụng mana thì khác, các dòng chảy trong cơ thể bọn họ được mana lưu thông và nuôi dưỡng từng giây từng phút, ngày này qua ngày khác. Cho nên nếu những người này mất kiểm soát, bọn họ sẽ gần như bỏ qua giai đoạn đầu tiên, bước vào giai đoạn thứ hai.

Khi đó, các mạch máu và dòng chảy trong người họ bị nhiễm đen, chúng sẽ nổi lên và rất dễ nhìn thấy. Những con mắt sẽ xuất hiện từ những vết nứt, chúng không có lông mi, không có nếp mí, chỉ có đồng tử co rút màu đỏ sẫm và tròng trắng đang không ngừng co giãn hòng khuếch trương diện tích của mình trên bề mặt da của đối tượng.

Vào cuối giai đoạn thứ hai này, đối tượng gần như đã biến thành một nửa quái vật, những "chất đen" tuôn ra từ người sẽ nhanh chóng bám dính và bao phủ khắp không gian xung quanh. Chúng bốc khói mờ mờ, có khả năng ăn mòn nên tốt nhất không nên đụng vào. Tuy không ăn mòn về mặt thể xác nhưng tiếp xúc trong thời gian ngắn cũng có thể khiến cho trong vòng 3 tháng tới bạn sẽ cảm thấy vùng da thịt tiếp xúc đó không còn tồn tại trên cơ thể nữa.

Mà sau giai đoạn 2 là giai đoạn thứ 3, nếu hai giai đoạn trước chỉ là biến đổi về ngoại hình thì giai đoạn thứ ba lại là biến đổi lớn về mặt hình thái. 2 giải đoạn trước thì ai cũng như ai nhưng giai đoạn thứ 3 và thứ 4 thì biến đổi thành gì thì đều do đối tượng lúc còn bình thường sống thế nào.

Nếu người đó lúc bình thường thích nuôi cá, thì tới lúc mất kiểm soát sẽ có khả năng biến thành một loại sinh vật nào đó nửa cá nửa người hình thù kì dị. Nếu người đó thích trồng cây thì sẽ mọc ra lá, ra hoa, ra rễ hoặc ra cành của loại cây bất kì trên cơ thể. Điều kì lạ là tình trạng mất kiểm soát đều dựa vào niềm yêu thích của họ chứ không phải điều họ sợ hãi.

"Xét theo một nghĩa tích cực nào đó mà nói, có thể ở bên điều mình yêu thích cũng là một ân huệ mà tử vong ban cho bọn họ ở giây phút cuối cùng."

Kilouviet đã viết như thế ở chương cuối cùng nói về mất kiểm soát trước khi kết thúc nội dung này bước qua nội dung khác.

Đẹp đẽ, hạnh phúc, cứu rỗi, xấu xí, đau khổ và tử vong chồng chéo đan xen lên nhau tạo thành điều tuyệt vọng tốt đẹp nhất.

Và, nghề nghiệp của Yemairi là Thợ Thủ Công, một Thợ Thủ Công cao cấp... Đang trong tình trạng mất kiểm soát. Mười ngón tay của Yemairi hoàn toàn biến thành màu đen, trên đó rũ xuống những sợi chỉ mảnh màu xanh sậm đang dần bị nhuộm đen theo thời gian. Trên lưng có thứ gì đó hơi nhô nhô lên, trông có vẻ sắp xé rách da thịt vươn ra ngoài.

Lão Klaudi vẫn đang điên cuồng muốn tránh thoát sợi chỉ đen đang không ngừng ô nhiễm mình. Bên tai của lão đã bắt đầu vang lên tiếng thì thầm như có như không của ai đó. Không thể phân biệt được là một người hay nhiều người, là nam hay là nữ, người già hay trẻ em, đống âm thanh hỗn tạp đó thi nhau công phá màn nhĩ và thần kinh của lão khiến lão không thể nào chịu nổi, động tác trên tay bắt đầu run rẩy rồi chậm dần.

"Xạch-"

Một con mắt đỏ tươi mở bừng ra trên má trái của Klaudi, nhìn chòng chọc vào Chrow đang đứng trước cửa.

Tệ rồi đây.

Từ khi mở cánh cửa ra đến hiện tại còn chưa tới 30 giây, nhưng Klaudi dưới sự ảnh hưởng từ Yemairi đã bắt đầu rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Chrow thầm nghĩ nếu bây giờ không nghĩ cách làm hai người này tỉnh lại thì chắc chắn một lát nữa trong ba cái xác không toàn vẹn ở đây sẽ có một cái là của hắn.

Thực chất từ lúc ở bên ngoài cửa, hắn cũng đã mơ hồ nghe thấy những âm thanh rin rít gào thét bên tai. Nhưng đối với Chrow mà nói thì nó vẫn chỉ làm hắn hơi khó chịu một chút chứ chẳng đến mức mất khả năng kiểm soát cảm xúc rồi biến thành một con quái vật bầy hầy nào đó xông vào đánh nhau đến chết với hai người sẽ sớm biến thành quái vật trong kia.

Thật ra nghe những âm thanh này cũng có hơi hoài niệm, nhớ lúc đó không giây phút nào mình không nghe thấy những âm thanh này. Chúng lớn hơn, hỗn tạp hơn, rõ ràng hơn, khả năng công phá tinh thần cũng mạnh hơn.

Kí ức trước kia mình cũng không nhớ rõ lắm, kí ức trước lúc chết vô cùng mơ hồ. Mình đã làm gì sau khi chết để sống đến ngày hôm nay nhỉ?

Chrow tự hỏi một câu rồi quay lại với vấn đề chính một cách nhanh chóng. Hắn đẩy cửa ra, mặc kệ những tiếng ồn đang ngày càng lớn hơn bên tai nhấc chân bước vào. Hắn vươn tay lên xoa mặt mình, ngay lập tức cảm nhận được dưới lớp vải là một cái rãnh hơi gồ lên, nó đang run rẩy khá kịch liệt nhưng không tài nào mở ra được.

Đó là bởi vì Chrow không cho nó mở.

Bản chất của việc mất kiểm soát là vấn đề khả năng kiểm soát cảm xúc của đối tượng, chỉ cần hắn giữ được cảm xúc của mình ở mức dao động hợp lý thì cho dù cái rãnh này có dính trên mặt mình 100 năm cũng đừng hòng mở ra được một milimet nào. Tiền đề là hắn phải giữ được cảm xúc ổn định, chỉ cần vượt mức một chút là ngỏm ngay, và đương nhiên điều này nằm trong phạm vi "chắc chắn" của Chrow.

Chắc hẳn mặt của mình bây giờ xấu không thể tả, đẹp sao nổi khi mà có nguyên cái khe co giật không ngừng trên mặt mình chứ. Bình thường mất một mắt đã xấu, bây giờ xấu gấp đôi, Chrow quyết định sẽ không gỡ khẩu trang xuống ngay cả khi nói chuyện với Yemairi trước khi cái rãnh ấy biến mất.

Hắn đi đến trước mặt Klaudi đang dần mất đi sức sống trong đôi mắt, suy nghĩ nên lấy kéo lụi ông ta vài phát hay chỉ nên cho vài cái tát yêu thương thôi. Cuối cùng, với thân phận hiện tại là Falloin Edeumer thanh lịch trầm tĩnh, không thể làm ra những hành vi gây mất hình tượng như vậy. Chrow giơ cái vali gỗ trên tay lên không nói không rằng tạt thẳng vào mặt Klaudi từ bên trái qua. Hắn thấy rõ con mắt đỏ tươi kia đã ánh lên một tia hoảng sợ cùng hoang mang trước khi cái va li va chạm vào khiến nó cùng với xương hàm mặt của Klaudi đồng thời biến dạng.

Cả người lão bay lên văng ra xa một góc, bụi cuốn mù mịt, căn nhà gỗ vốn đã xập xệ dưới sự tác động mạnh đã sập xuống một mặt, ánh nắng chói chang của Mặt Trời ban trưa chiếu thẳng vào phòng.

Dây tơ đen đang bấu vào đùi của Klaudi theo sự bay đi của lão đã thực hiện tròn chức trách của một sợi chỉ khi cứa qua da thịt để lại một vệt máu rồi mới đứt, rũ xuống sàn nhà dần dần tan biến.

Klaudi vừa chạm với mặt sàn đã ngất lịm ngay tại chỗ, xương hàm hơi lệch như không sao vì có thể nắn lại. Điều quan trọng là con mắt trên má trái của lão đã khép lại biến mất từ lâu. Đùa, đối tượng ngất rồi thì làm sao còn nghe được mấy lời vàng ngọc kia mà tiếp tục mất kiểm soát chứ, thoi thói như sắp mất mạng luôn rồi kia kìa.

Giải quyết xong Klaudi, Chrow quay người lại nhìn sinh vật người không ra người, quái vật chưa biến thái hoàn toàn sau lưng mình - thứ từng được gọi với cái tên "Yemairi Offerss".

Không như Klaudi chỉ mới giai đoạn đầu, Yemairi đã bước vào giai đoạn thứ ba, bản thân cũng là một kẻ mạnh cho nên hiển nhiên khi mất kiểm soát sẽ là một đối thủ khó nhai thực sự.

Mình đã ngăn cản bà ấy giết người, nhưng mà mình cũng không muốn giết người. Tuy hiện giờ "Yemairi" cũng không hẳn là người nhưng mà cũng được coi là từng là một con người. Mục đích của hắn là muốn mời chào Yemairi vào hành trình của mình chứ không phải xử bà luôn trước khi bà chết như trong cốt truyện.

Việc một đối tượng mất kiểm soát sẽ nảy sinh ra trường hợp họ có một đối tượng thù hận nhất định, chỉ cần giết chết người đó là có khả năng 50% đối tượng sẽ tỉnh lại. Với trường hợp của Yemairi, hiển nhiên khi nãy bà đã xác định Klaudi là đối tượng hận thù cho nên mới ra tay hòng giết chết đối phương.

Klaudi là người bình thường, cho dù biến thành quái vật cũng sẽ yếu hơn Yemairi khi biến thành quái vật. Klaudi chết, Yemairi tỉnh lại, vệ binh và kỵ sĩ đến và nhìn thấy công dân Yemairi giết người phân xác, Yemairi bị tử hình. Trường hợp Yemairi không tỉnh lại, vệ binh và kỵ sĩ đến, phát hiện quái vật, xử chết Yemairi bằng công cụ chuyên dụng, Yemairi chết.

Dù kết quả nào, người thiệt hại vẫn là Chrow - người có ý định mời chào Yemairi về đội của mình.

Mà vừa rồi Chrow vừa tiễn Klaudi đi ra chỗ khác xong, đối tượng hận thù hiển nhiên sẽ từ Klaudi chuyển sang trên đầu hắn. Chrow sẽ phải một mình đối diện với quái vật do Thợ Thủ Công cao cấp mất khống chế biến thành. Nghĩ kiểu gì cũng chỉ nghĩ ra được viễn cảnh ngày này năm sau thầy Lễ sẽ đứng bên bàn thờ ghi tên Chrow Basilient tụng Giáo kinh xả tang cho gia đình Basilient.

Hắn không muốn Yemairi giết người, cũng không muốn Yemairi chết, quan trọng hơn chính bản thân hắn cũng không muốn chết. Thời gian thì cấp bách mà lòng thì rối như tơ vò.

Do suy nghĩ quá nhiều trong thời gian quá ngắn nên Chrow cảm thấy Thái dương có hơi đau đau. Trong một khoảnh khắc mà não hắn đã nghĩ ra vài phương án nhưng đều bị hắn gạt bỏ vì không thể thực hiện được với tình cảnh của mình bây giờ.

Tất nhiên, Chrow không phải người làm việc theo cảm tính không có chuẩn bị gì mà lao đầu vào việc ngay rồi giữa đường thủng lốp mà tiệm sửa xe thì cách hơn 20km về phía trước. Hắn đã chuẩn bị phương án cho việc mời chào Yemairi từ trước, nhưng hắn luôn muốn tìm một phương án khác tốt hơn, nhanh gọn hơn và nhân ái hơn.

Và bây giờ, hiện thực trước mắt đã nói với hắn ngoài phương án hắn muốn gạt bỏ ra thì không còn phương án hữu dụng nào khác. Chrow thở dài trong lòng, hắn nói với Misam nãy giờ vì không có hắn cho phép nên không dám ra ngoài.

[Misam, em có thế giúp anh thanh tỉnh được trong khoảng... Ừm, 1 tiếng được không?]

Về việc để Luwish chờ, Chrow đã gạt phăng sau đầu, việc hắn cần làm là phải luôn tỉnh táo trước khi Yemairi hoàn toàn bình thường trở lại.

[Vâng.] Tuy không biết anh trai muốn làm gì nhưng Misam vẫn đáp lại, ngay sau đó Chrow cảm thấy mu bàn tay hơi xót, đầu cũng hơi choáng một chút nhưng chỉ ngay giây sau đó hắn đã cảm thấy mình như vừa sử dụng một liều Modafinil trước khi bước vào phòng thi. Hắn biết tác dụng phụ của loại thuốc này vì từng sử dụng một lần trước kì thi Đại học, nhưng sự việc  trước mắt khiến cho hắn không có thời gian suy tính đến sau này nữa.

Ngay bây giờ, việc duy nhất hắn cần làm là giết chết Yemairi trong khi bản thân đang vô cùng tỉnh táo. Và phương pháp hắn muốn dùng chính là sử dụng lửa thiêu sống đối phương đến chết!

Chrow vạch cổ tay áo lên, phía trên cổ tay với các đường gân xanh nổi bật là một hình vẽ ngọn lửa bị gạch chéo. Chúng giống như được khắc lên bằng dụng cụ đặc biệt cho nên hắn mới có thể còn sống sờ sờ ở đây.

Không, trên thực tế mình đã chết cho nên mình mới có thể sống như thế này. Và bây giờ mình đang phải bắt buộc giết chết một người để cứu sống họ giống như mình trước kia.

Đây không phải một pháp thuật hay cấm thuật gì mà các Pháp sư hay kháo nhau. Đây là một "Quyền năng", thứ mà Những Người Không Biết đã cho hắn từ rất lâu rất lâu trước kia.

Điều buồn cười là trước khi chết, hắn vẫn luôn dùng nó để giết người, sau khi chết rồi thì mới biết nó còn có khả năng cứu người. Lúc giết người đau đớn thống khổ bao nhiêu thì lúc cứu người lại dịu dàng ấm áp bấy nhiêu.

Chrow vẫn nhớ khá rõ lúc ngọn lửa bao trùm lấy hắn, thiêu hắn thành một nắm tro, hắn vẫn chỉ cảm thấy dịu dàng ấm áp chứ không phải đau đớn hay điều gì có hại cả. Sau đó hắn tỉnh lại với cơ thể lành lặn cùng toàn bộ những ma thuật trước kia hắn có toàn bộ biến mất, Chrow không thể sử dụng ma thuật từ đó.

Mình bị thiêu không đau, mình dùng nó để thiêu người khác thì hẳn là họ cũng không đau đúng không? Tay Chrow bốc lên ngọn lửa màu đen tuyền ánh đỏ kinh dị, chúng nhảu nhót khiêu vũ trong không trung như muốn hủy diệt tất cả, nghĩ thế, hắn nhẹ giọng nói với Yemairi:

"Sẽ không sao đâu, một chút thôi, cố lên nhé, Thợ Thủ Công của tôi."

Chrow không sợ chết vươn tay nắm lấy một sợi tơ của con quái vật, tơ bắt lửa cực nhanh, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã lan tới trên người của nó. Chrow nhìn thấy nó hé miệng muốn gào lên cái gì đó nhưng âm thanh ngay lập tức bị chôn vùi theo ánh lửa lan tới, cả người nó bị ngọn lửa nuốt chửng.

Mùi tanh của máu, mùi cháy khét của da thịt, mùi lông tóc bị đốt thành tro, tất cả hòa lại thành một hương vị hỗn tạp xông thẳng vào mũi của Chrow, lan lên não hắn khiến hắn khó chịu vô cùng. Cũng may trước đó hắn vừa nhờ Misam giúp mình thanh tỉnh xong nên cũng không đến mức ngất xĩu, hắn chỉ hơi nhăn mày một chút, lặng lẽ nhìn ngọn lửa đen đỏ kia đốt cháy một sinh mệnh ngay trước mặt mình.

Con quái vật bị ngọn lửa thiêu đốt đang dần sụp xuống thành một đống tro tàn nhưng nền gỗ xung quanh lại không hề bị thương tổn.

Lửa của Những Người Không Biết, chỉ thiêu vật sống, không thiêu vật chết.

Hắn đang chờ đợi.

Nhưng cho đến khi cả người quái vật sắp thật sự biến thành một đống tro, Chrow mới co rụt đồng tử hốt hoảng phát hiện ra điều không đúng.

Khoan đã, tại sao ngọn lửa không biến thành màu xanh lục?

Cả người Chrow trong giây phút như chợt rơi vào hầm băng, hắn đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều sai rồi, hắn tính sai rồi, âm thanh khiến người khác điên dại vang lên bên tai bỗng rõ hơn bao giờ hết, hắn cảm thấy cơ mặt bên trái của mình đang không ngừng co rút mãnh liệt, thậm chí có thứ gì đó đã mở ra.

Hy sinh một người, kế hoạch thất bại.

==========

3/5/202

Góc thú tội: Ehmm... Lần cuối cùng cập nhật là hôm 30 Tết... ehmmm.

Từ giờ tui sẽ đăng song song bên này và Wordpress, bạn nào thấy noti mà hông đọc được bên này thì cứ xách dép qua caynamdidong.wordpress.com đọc he.

Ok góc art như thường lệ, lần này là bìa chứ không phải Illust nữa nhé:33

Không có miêu tả gì cả, thuần túy khoe bìa chứ tui hông nói là tui muốn được khen vì lên tay đâu🤧🤧🤧

Không dám hứa chăm chỉ up chương lại đâu nha, đừng hy vọng:)))

(Viết hôm trước mà hôm sau mới up Watt được dm:)))









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net