Chương 5: Đã lâu không gặp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chrow bỏ lọ thuốc và bức thư vào túi áo, quay người bước đi để lại Treson ngồi đó với cánh tay bị cụt.

Thế nhưng chỉ vừa khuất sau bụi cây thì đột nhiên trái tim của Chrow thắt lại, đau đớn dữ dội bất ngờ ập đến khiến hắn quỳ thụp xuống thở dốc.

Quả nhiên, cái gì cũng có cái lợi và cái hại của nó. Cái thứ chất độc kia khiến hắn không cảm thấy đau hay chảy máu nữa, thậm chí khiến hắn không lăn ra bất tỉnh. Nhưng đó chỉ là giai đoạn đầu, chỉ một lát sau thì nó đã cộng hưởng với loại độc khác, thậm chí còn nhân tác dụng lên gấp mấy lần.

Cảm giác nhịp đập của trái tim trong lòng ngực đột ngột tăng tốc, sau đó từ từ giảm tốc độ lại. Kèm theo đó là sự khó thở bởi vì thiếu oxi, toàn thân vô lực, mi mắt nặng trĩu, mồ hôi túa ra như suối.

Chrow nằm vật ra, trước khi nhắm mắt, hắn nghĩ: Thôi rồi, tiêu thật rồi...

.

Không gian xung quanh tối đen như mực, không có lấy một ánh đèn. Trải qua vài giây, Chrow mới dần có cảm giác hô hấp bình thường trở lại. Cảm nhận trái tim đang đập thình thich, hắn có cảm giác mình như vừa mới chết đi sống lại vậy.

[Xin chào.]

Từ đâu đó, một giọng nói vang lên. Sau đó là một luồng ánh sáng màu xanh nhạt dần hội tụ lại thành hình dáng của một tinh linh bé nhỏ cỡ lòng bàn tay. Nó mỉm cười với Chrow:

[Đã lâu không gặp, thưa anh.]

"Em... em là ai vậy?" Chrow hỏi.

[Xin tự giới thiệu, em là Misam, trợ lý hành trình của anh.] Tinh linh mỉm cười.

Misam có hình dạng của một cô bé, tròn trịa mũm mĩm và đáng yêu. Mái tóc ngắn màu xám bạc ánh lên chút xanh dương. Đôi mắt vàng kim như mắt của Chrow, bên tai phải đeo một chiếc micro nối với cái tai mèo một bên phải trên đầu.

"Chúng ta có quen nhau sao?" Chrow hỏi, đồng thời lục lại trí nhớ xem trước đây mình có từng gặp một ai tên Misam không nhưng kết quả là chẳng có ai.

[Tất nhiên là có, nhưng là ở kiếp trước.] Misam cười.

"Kiếp trước?"

[Nhắm mắt lại nào.]

Không biết thần xui quỷ khiến gì mà Chrow cũng làm theo. Ngay sau khi nhắm mắt, một luồng kí ức như cơn sóng dữ tràn vào linh hồn hắn.

Tiếng còi xe, tiếng dao kéo, tiếng máy đo nhịp tim kéo dài, một loạt hình ảnh khác nhau được sắp xếp như một cuốn phim về cuộc đời ai đó hiện ra, lướt qua tâm trí hắn.

Khi mở mắt ra, hình ảnh và cảm xúc cuối cùng hắn nhìn thấy là cảm giác nghẹt thở do nước tràn vào phổi và bàn tay ai đó nắm đầu hắn nhấn xuống nước cho đến chết.

Chrow im lặng, cuối cùng, sau ngần ấy năm hắn cũng nhớ ra. Nhớ ra mình là ai, và tại sao mình lại ở đây.

Chrow Basilient, hay Lê Nguyễn Bảo Châu. Là một thanh niên hai mươi ba tuổi sống tại Bình Dương, Việt Nam. Là một cô nhi, cha mẹ đang trên đường quay về nhà sau khi mẹ anh đã hồi phục sau sinh thì bị tai nạn qua đời. Châu cùng anh trai Lê Nguyễn Bảo Trân lúc đó mười tuổi được đưa vào viện cô nhi. Khi Trân mười tám thì đưa em trai cùng rời khỏi cô nhi viện, đi làm kiếm tiền.

Thế nhưng, năm Châu tròn 16 tuổi, đêm đó anh trai nó xảy ra tai nạn xe vì bị người khác say rượu tông vào mà qua đời do mất máu quá nhiều.

Châu đứng bên giường bệnh của anh trai, lắng nghe tiếng máy đo nhịp tim của anh mình từng chút từng chút chậm đi, rời rạc rồi chỉ còn lại một đường thẳng dài cùng tiếng kêu chói tai như tiếng linh hồn nó vỡ nát.

Châu không khóc, anh dạy nó là con trai thì không được khóc. Nó khiến bản thân mình bình tĩnh lại chỉ sau một đêm, bình tĩnh lo hậu sự cho anh trai. Sau khi mai táng anh ấy ở nghĩa trang, nó bắt đầu quay trở lại với công việc thường ngày. Vừa làm vừa học, chôn chặt vết thương xuống đáy lòng, một thân một mình leo lên cấp Đại học.

Thế nhưng năm học thứ ba, nó bị người ta chấn nước đến chết. Nó biết đám người kia ghét nó rất lâu rồi. Nó cũng biết bọn kia cũng chỉ là những sinh viên đại học. Sau khi nó chết rồi thì đám kia cũng chả thoát được khỏi tội danh giết người, sớm đã bị bắt vào tù.

Nó không cảm thấy hả hê vì mấy tên kia bị vào tù, nó cũng chẳng tiếc thương gì cho sự sống của mình. Nó chỉ tiếc, tiếc bởi vì cuộc sống của nó chỉ toàn là thất bại ngay phút cuối.

Cha mẹ nó suýt chút nữa đã chẳng chết, anh trai nó suýt chút nữa đã đem được chiếc bánh kem mà anh dày công chuẩn bị về cho nó đêm sinh nhật, bản thân nó cũng suýt chút nữa đã cầm được tấm bằng đại học đi đến trước mộ người thân cho họ xem, để họ yên lòng mà mỉm cười nơi chín suối.

Gia đình nó chỉ thiếu một chút nữa là đã vẹn đủ, nhưng phần thiếu ấy sẽ vĩnh viễn không bù vào được. Cho nên, Lê Nguyễn Bảo Châu, nó là một đứa trẻ không có gia đình.

Một con chó nhà có tang, đơn côi và lạc lõng.

Có lẽ, niềm an ủi duy nhất của nó là một trò chơi, một trò chơi mà không có ai thèm chơi, ngay cả tên cũng chả ai biết đến.

"Ngày thế giới kết thúc" là tên của trò chơi đó, nó kể về một cậu bé mất tất cả tên là Tones. Một thân một mình đi tìm quyển sách "The End" để quay ngược thời gian tìm hiểu bí mật về cái chết của gia đình mình.

Châu hâm mộ Tones.

Hâm mộ đứa trẻ ấy có thể đứng vững sau bao nhiêu khó khăn, quyết tâm hướng về phía trước. Bất chấp mọi khó khăn trên con đường mà đi tìm ánh sáng trong bóng tối.

Bọn họ điều có điểm chung là một thân một mình, nhưng Tones tìm được đồng đội, tìm được những người mà anh ấy gọi là gia đình trong suốt cả hành trình.

Nhưng Lê  Bảo Châu lại không tìm thấy ai, hoặc nói đúng hơn là không dám; nó sợ hãi nhìn thấy những người mà nó coi là gia đình lần lượt chết đi trước mặt nó như cái cách mà cuộc đời đã cướp cha mẹ và anh trai nó đi.

[Anh, bình tĩnh lại đi.]

Nhìn thấy Chrow thất thần đã quá lâu, Misam sốt ruột lay người hắn.

"Hử? Ừm, anh không sao." Chow mỉm cười lắc đầu, sau đó đứng lên, khung cảnh xung quanh từ một màu đen đã dần hiện rõ là rừng Xanh như ban đầu.

Phủi bụi đất khỏi người, Chrow quay sang hỏi Misam.

"Nhiệm vụ đầu tiên của người chơi là gì nhỉ?" Bây giờ hắn là Chrow Basilient, không phải là Tones Zhamber, tất nhiên không thể dựa theo cốt truyện của nhân vật chính mà đi được.

[Nhiệm vụ của người chơi - điều khiển "Tones" là tập cốt truyện của "Ngày thế giới kết thúc." Còn anh là Chrow Basilient, không cần đi theo tập cốt truyện này.] Misam nói.

'Thế nên, anh có thể để Treson ở đó luôn được không?" Chrow nói, thật lòng mà nói thì không ai muốn giữ một người có ý định giết mình lại ở bên mình cả.

[Anh có nhớ sát thủ mà nhân vật chính rất tin tưởng chứ?]

"Ý em.. người đó là Treson ấy hả?" Chrow hỏi.

[Vâng, và nếu ông ấy chết thì cốt truyện sẽ xảy ra vấn đề, sẽ gặp lỗi đây ạ.]

"... Được rồi, đi cứu ông ta thôi chứ anh cũng chẳng muốn ngày nào đó thức dậy với hai tay hai chân bị dị tật đang ở giữa chiến trường chỉ vì cái lỗi ngẫu nhiên nào đó đâu." Chrow nói rồi quay lại chỗ cũ

[Anh yên tâm đi, ngoài anh ra thì có sự cho phép của em thì người khác mới có thể nhìn thấy em.]

"Ồ, đã hiểu."

.

.

.

"Ôi cậu chủ!! Cậu đây rồi!!" Lieco vừa nhìn thấy bóng Chrow thì ngay tập kêu lên, tra kiếm vào vỏ chạy đến.

Lúc đến gần, mặt hắn biến sắc khi nhìn thấy trang phục trên người Chrow bị nhuốm đỏ bởi máu và Treson bên cạnh bị cụt một cánh tay.

"Cậu chủ..."

"Không có gì, mọi người sao lại ở đây?" Chrow hỏi.

"Bọn tôi đang đi thì đột nhiên tầm mắt phía trước tối đen như mực rồi bất tỉnh. Lúc mở mắt ra thì đã chẳng thấy xe ngựa đâu. Chúng tôi hốt hoảng đi tìm, sau chừng 20 phút thì cậu chủ trở về ạ." Lieco tường thuật lại mọi chuyện, Chrow nghe xong thì ngay lập tứuc nhận ra tình huống của đội hộ tống.

[Hạt mù, đây là một kỹ năng cấp cao của sát thủ đó anh.] Misam nói.

'Ta biết rồi, mọi người không có ai bị thương hay gặp vấn đề gì chứ?" Chrow hỏi.

"Không thưa cậu chủ, nhưng cậu..." Lieco hạ ánh mắt nhìn xuống vết đâm ngay tim của Chrow mà nhíu chặt mày, sau đó nhìn sang Treson đang cúi đầu bên cạnh. Hia người nhìn xhung tình hình cũng chả khá hơn là mấy.

"Ngươi, đi theo ta." Lieco ra lệnh cho Treson sau đó quay người đi, ông cũng rất phối hợp mà đi theo, trước khi rời khỏi còn nhìn Chrow một cái.

"Còn bao lâu thì tới thị trấn Luha?" Chrow hỏi Phantor, hắn có vẻ như là không quan tâm gì lắm tới vết thuơng trên người mình, Phantor nhíu mày một cái rồi nói:

"Không xa lắm, đi một chút nữa là được."

"Vậy thì đi thôi, trời cũng tối rồi, ở trong rừng là không tốt." Chrow nói xong thì mới nhớ ra là chiếc xe ngựa của mình bị nát quách rồi còn đâu. Ngay cả vali hành lí cũng ở trên đấy, tức là giấy mời cũng mất luôn.

"Misam, có cách nào đem cái vali hành lí của anh đến không?" Chrow thì thầm nói chuyện với Misam.

[Dạ có.] Misam nói xong thì ngay lập tức, chiếc vali đã xuất hiện ở sau một gốc cây, nơi đó khá tối nên không nhìn rõ lắm.

Thấy Chrow có ý định quay ngược lại rừng, Phantor hỏi:

"Cậu chủ muốn đi đâu?"

"Đi lấy hành lý, ta quên rồi." Chrow nói xong thì cả người đã chìm trorng bóng tối, hắn nhanh chóng lấy cái vali rồi quay lại.

"Trong đoàn còn ngựa không?"

"Dạ không thưa cậu chủ, ngài có thể cưỡi con của tôi." Phantor nói.

"Không có gì, tôi có thể cưỡi chung với Lieco, khi nào đến Luha chúng ta mua một con mới." Chrow nói xong thì quay người đi tìm Lieco nói chuyện.

Nửa đường thị bị Helita - người phụ trách chăm sóc vết thương trong đội hộ tống ngăn lại. Anh nhanh chóng ấn Chrow ngồi xuống một gốc cây, xoay tấm màn lúc nào cũng đeo bên người xung quanh, lấy từ trong túi ra mấy lọ thuốc. Mặc kệ biểu cảm giật mình của Chrow mà nhanh tay xử lý vết thương rồi băng bó, đợi Chrow mặc xong áo thì dẹp màn. Từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào.

[Động tác vô cùng nhanh gọn dứt khoát, không một chút thừa thãi.] Misam ở bên cạnh trầm trồ với tốc độ làm việc của Helita.

Chrow sau khi nói cảm ơn với Helita thì đi tìm Lieco để nói chuyện.

Đến nơi thì thấy Lieco đang kiểm tra lại yên cương, bên cạnh là Treson đang ngồi. Vừa nhìn thấy Treson, Helita đã nhanh chóng đi tới tiếp tục quây màn xử lý vết thương. Cho đến khi tấm màn được dỡ ra thì Helita cũng chả nói câu nào.

[Anh ấy nghiêm túc thật...] Misam tròn mắt nhìn Helita đang yên lặng đứng một bên, không nhúc nhích dù chỉ một li. Mái tóc màu đen và con ngươi màu xanh lá của anh ta luôn luôn bình lặng, cả người như một pho tượng đứng yên ở đó.

Chrow bắt đầu nói chuyện với Lieco về việc cưỡi ngựa và được anh vui vẻ đồng ý. Còn Treson thì sẽ được vận chuyển bởi một người kỵ sĩ khác tên Pasa.

Nhưng vì một nguyên do nào đấy mà cuối cùng Phantor lại cưỡi chung con ngựa với Lieco còn con ngựa vốn là của Lieco thì lại để cho Chrow cưỡi.

Bọn họ chỉ dừng lại một chút, sau khi đã ổn định thì lên đường đi đến Luha.

====

27/2/2023

======

Góc thú tội: Được rồi, sự thật thì tui cũng chả biết là Chrow có thể cưỡi chung ngựa với Lieco không nữa. Nhưng mà theo logic của tui thì cái đội hộ tống và Chrow toàn là lớn lên cùng nhau, giữa bọn họ cũng chẳng có quá nhiều quy tắc (bởi vì Chrow bảo họ làm vậy) nên chắc việc Lieco và Chrow cùng cưỡi cũng ổn mà ha?!

Nhưng cuối cùng để đúng với quy tắc thì tui nghĩ là nên để Phantor và Lieco cưỡi một con, Chrow cưỡi một con.

Thôi xong rồi, tôi cũng chả biết nữa.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net