Chap 40: Kết thúc rồi sao???_đưa nhau đi trốn!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường trãi rộng, 2 bên đường xe cộ qua lại đông đúc -bố ơi...bố-đâu đó những âm thanh như vô vọng vẫn vang lên nhưg chưa nghe lời đáp trả lại....1 tiếng, 10 tiếng, mới đó mà đã gần kết thúc một ngày nữa rồi, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài nóng hổi rãi khắp con đườg từ đường nhỏ đến đường lớn, mọi hóc hách ko thiếu sót nơi nào -bố đag ở đâu...bố trả lời con đi- tiếng nói ấy nhưg sắp ngất đi, cứ chạy mãi chạy mãi miệng ko ngừg kêu lớn....
*cạch* cánh cửa Park gia lần nữa mở ra -sao rồi...các con đã tìm ra ông ấy chưa- Bà Qri như ko thở nỗi, đôi mắt như ko còn khả năng rơi thêm giọt nước mắt nào nữa..cả ngày nay bà đi khắp nơi bà biết, khắp mọi ngỏ ngách mà ko có tin tức gì về Chanyeol...bà chỉ còn mong vào những đứa con của bà...nhưg......
-mẹ ơi...-Park Jiyeon, nó ngồi quỵ xuống đất tim lại lên cơn đâu nhưg bây giờ lòng nó đâu hơn đó nữa...tại sao mọi nỗi đâu lại ập đến lúc này chứ...
-Jiyeon à...mình nghĩ nên bình tĩnh đi...còn cảnh sát nữa mà- Han ôm chầm lấy nó, Han cũg đâu ko thua gì nó..anh xem Chanyeol như bố mình vậy...
-chỉ còn 2 ngày nữa là tới ngày đó rồi..phải làm sao đây, nếu ko ai cứu bác ấy sẽ...-Fany lo lắng đi qua đi lại
-ko đc...con phải đi tìm bố..con phải đi tiếp..-nó ngồi bậc dậy..lí trí nó ko còn điều khiển đc nữa rồi..
-Jiyeon à..bình tĩnh đi, có tìm cũg ko đc gì đâu- Min lây mạnh người nó
-mình sẽ tìm ra bố...bố ko thể..mình phải đi...buông mình ra đi, mình phải đi..-nó điên rồi, nó điên thật rồi *chát* tiếng tát mạnh vào mặt nó khiến tất cả m.n đều ngạc nhiên -bình tĩnh đi...liệu bây giờ em đi có tìm đc ông ấy ko..nếu tìm đc thì từ sáng đến giờ m.n đã tìm đc rồi..em đừg có như vậy nữa, cứ như vậy thì chỉ khiến m.n khổ thêm thôi- Tae quát lớn..đúg! Cái tát đó là của cô...cô tát nó nhưg cô lại đâu lắm...
-chị ơi...em ko thể bỏ mặt bố đc...-nó ôm lấy Tae khóc lớn...sao cuộc đời của nó lại khổ như vậy chứ...xung quanh chỉ toàn nước mắt với niềm đâu...
*xọat* một cơ thể xuất hiện trước mặt m.n -xin lỗi...ko hiểu tại sao con lại ko cảm nhận đc bác Chan...giống như ai đã chặn lại rồi vậy- là IU...IU vì dùng phép thuật mà gần như kiệt sức...
-hãy nói là cậu đã tìm ra và đag muốn trêu m.n đi- Min chạy đến nắm lấy tay IU -mình ko đùa...những gì mình nói là sự thật..nhưg m.n yên tâm đi..mình sẽ tiếp tục tìm- IU nói rồi biến mất ''cái luồng sức mạnh đó...mình vừa ngửi đc mùi của Vampire tối thượng...cái mùi đó xuất phát từ trong căn nhà này...là ai mới đc chứ'' IU đag chuẩn bị biến mất thì đột nhiên đứg lại...nhìn xung quanh -Jiyeon..cậu luyện đc tuyệt chiêu tối thượng của Vampire rồi sao-IU hỏi lớn
-ko..mình ko còn luyện những cái đó nữa-nó gạt đi nước mắt bảo -đến bây giờ mà con còn hỏi những điều đó nữa hay sao- bà So quát khẽ...
-con xin lỗi..nhưg...--đc rồi...m.n cũg đã mệt mỏi rồi..hay m.n về nghĩ ngơi hết đi..để tôi cùng cảnh sát tìm- bà Qri cắt ngang lời IU bảo
-ko đc! ngài Chan còn chưa rõ tung tích làm sao chúg tôi có thể nghĩ ngơi đc- ông Namjoon bảo
-nhưg...--m.n hãy ở yên đây, con sẽ chạy ra đồn cảnh sát lần nữa xem họ có tìm đc gì ko- Jimin bảo rồi cùng Sehun chạy đi...
''tim ơi..đừg đâu nữa...đừg đâu nữa'' nó đâg khó thở..ko thở đc nữa rồi *bụp* nó ngất đi trong cơn đau..
-con bé sao vậy..gọi bác sĩ đi..-bà Qri nói lớn
-cậu ấy kiệt sức thôi..ko sao đâu ạ! Khỏi gọi bác sĩ, chỉ cần nghĩ ngơ là đc..mau đưa cậu ấy về phòng đi- IU sờ trán nó rồi lau đi vết mồ hôi trên khuôn mặt
vội bế nó lên phòng, cậu lo lắng nhìn nó...
''bố à..bố...bố...đừg..đừg bỏ con''vì kiệt sức quá mà nó đâm ra nói mớ..mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt..vội nắm lấy bàn tay nó, cậu nhìn nó...-có anh ở đây rồi...ko sao đâu...-
-bố...bố...-lúc đầu thì gọi lớn rồi chộp lấy tay cậu nắm chặt nó lắc mạnh đầu rồi cười khẽ -bố..đừg bỏ con nữa nhé...-
-ngốc...-lâu đi vết mồ hôi..chỉ có bây giờ nó mới quên đi sự đau khổ này...
Đứng ngoài cửa, ai vậy! Kim Myungsoo đã thấy hết tất cả, lặng lẽ bỏ xuống nhưg ko phải xuống dưới nhà, hắn ngồi bệch xuống thành của phòng vệ sinh..''Park Jiyeon...anh xin lỗi nhưg vì muốn cứu em, anh ko thể nói tung tích của bác Chan cho em và m.n biết...nhưg! Anh biết rồi, bên Taehyung em rất hạnh phúc...anh có phải là rất ghê tởm! Yêu người yêu của em trai mình...tôi điên thật rồi''
...................................
''phải làm sao đây, đề nghị của L quá nguy hiểm với thằg bé, nếu làm theo những gì thằg bé nói thì....nhưg cũg chỉ còn cách đó mới cứu đc Ji và Jimin...phải làm sao đây chứ..ai đó làm ơn giúp những người tôi thương yêu thoát khỏi nạn này đi'' Chanyoel nghĩ ngợi đủ điều
*xoạt* -Bác Chan..hiện m.n đag rất buồn vì sự mất tích của bác..bác chắc là ko muốn về chứ- Tiếng Myungsoo nói lớn
-ta đã có lỗi với họ nhưg..ta ko thể quay về, nếu quay về chắc chắn m.n sẽ gặp nguy hiểm..-Chanyeol buồn rầu đáp..
-nếu vậy thì đc rồi..hiện m.n đag ráo riết tìm bác, mặc dù cháu đã làm phép cắt đức mọi con đường rồi nhưg bác cũg nên cẩn thân rủi ai phát hiện..-L bảo
-ta hiểu rồi...nhưg L à, ta....--bác thấy có lỗi với cháu ư! Bác đừg suy nghĩ gì nữa..rồi sẽ ổn mà- L cười tươi nhìn ông ấy..lâu rồi mới thấy nụ cười triều mến trên khuôn mặt cậu ấy....
................................
Mặt trời đã dần lên xuyên qua lớp lá cây dày đặt..mới đó mà chỉ còn có 1 ngày nữa thì tới ngày đó rồi...*hộc hộc..*nó mơ thấy gì đó vội ngồi bậc dậy..mồ hôi mồ kê rơi đầy khuôn mặt, bàn tay nó nóng dần lên..quay đầu nhìn xuống, một bàn tay ai đó nắm chặt lấy tay nó đến nỗi bàn tay nó bị siết chặt đỏ hết...thì ra! Đó chính là người con trai nó yêu, cũg đã lâu rồi nó ko nhìn kĩ khuôn mặt ấy..chiếc mũi cao với làn môi mỏng nhẹ quả là tuyệt vời...nhưg bây giờ tâm trí nó ko thể cười đc, bố nó còn chưa rõ tung tích làm sao nó có thể vui vẻ đc chứ -Jiyeon à...-tiếng cậu nói lớn, thì ra Taehyung cũg mơ phải giấc mơ khủng khiếp nào đó..vội choàg người dậy bàn tay vẫn siết chặt lấy tay nó..
-anh sao vậy...anh mơ thấy ác mộng hả- nó lau đi những giọt mồ hôi trên mặt cậu -ừ..nó rất khủng khiếp..mà, em thấy sao rồi, khoẻ hơn chưa- sờ trán nó..khẽ gậc đầu nhẹ..cậu cười nhạt nhìn nó
-em ổn rồi...nhưg mà...còn...bố...-nó ngập ngưng nhìn cậu -vẫn chưa có tung tích gì..hiện m.n đag đi tìm tiếp...-cậu đáp
-anh à...Taehyung, anh bóp cổ em đi...mạnh lên, em muốn chết đi còn hơn phải sống khổ sở như vầy- nó nhìn cậu..ánh mắt lạnh lẽo u sầu
-Jiyeon..bỏ ngay cái ý nghĩ đấy đi nghe ko...em phải sống để cứu bố, nếu ko vì anh cũg phải vì bố, tại sao em lại bảo anh làm những hành động ghê gớm đó chứ- Taehyung nói lớn
-em xin lỗi...em chỉ nói vậy thôi..-nó đáp khẽ...đúg thật là nó điên rồi mà
Vệ sinh rồi lại tiếp tục đi tìm, ai cũg đau khổ trong khi Myungsoo...hắn thì vẫn vởn vơ..nhưg ko phải vô trách nhiệm đâu, hắn chỉ đag suy nghĩ cách nào thích hợp cho ngày mai....
.......................thế giới Vampire.............
-Nawaxaki à..thực sự tôi đã cảm nhận đc Vampire tối thượng, ngoài Eunjung unnie ra thì còn ai nữa chứ..tôi ko thể biết đc...-là tiếng của IU...
-ma vương..hay cô cảm nhận nhầm..vì Jiyeon cũg đag luyện phép nên có thể cô nhầm với Vampire tối thượng....-Nawaxaki đáp...
-cũg có thể là vậy, nhưg mà.....còn việc bác Chanyeol..thực sự rất khó hiểu....
-tại sao chứ....
-rõ ràg trong danh sách ko hề có tên bác ấy, nếu chết rồi đáng lí danh sách phải ghi rõ tên bác ấy để ngày mai chúng ta đi thu thập Vampire hồi sinh chứ...còn nữa, nếu bác ấy còn sống, tại sao tôi lại ko cảm nhận đc bác ấy...cứ như có luồng phép thuật nào cản trở vậy...
-nhưg mà là ai có thể làm vậy đc chứ.....-ko phải tiếng của Nawaxaki mà là tiếng của Jungkook
-ta đag rối vì chuyện đó đây...mà hôm nay cậu ko đến đó giúp họ sao..-IU ngạc nhiên hỏi...
-em đến đây cũg vì việc đò, em muốn nhờ unnie đưa em đến đó- Jungkook đáp
-đc rồi..Nawaxaki, ông hãy cứ tiếp tục công việc đi, tôi sẽ quay trở về sau khi tìm ra bác Chan...-
*xoạt* cả 2 biến mất
-tại sao có quá nhiều chuyện xảy ra với họ như vậy..- Nwaxaki lắc đầu ngán ngẩm...*xọat* -đại ma vương sao vừa đi mà lại về rồi- ngẩn đầu lên, một bóng dáng đứng trước mặt ông..ông cứ ngỡ đó là IU...
-xin chào Nawaxaki...đã mấy năm rồi nhĩ...-khẽ bảo..quay người lại...là Kim Myungsoo
-g..r..o...w...b...l...a...c...k...-tiếng nói ngập ngừg đan xe khó hiểu..
-ngạc nhiên lắm đúg ko...nhưg mà, tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ ông.....
-đúg rồi, vậy năng lực tối thượng mà IU cảm nhận chính là....
-đúg vậy...và người đã cản trở việc cảm nhận Bác Chan cũng là tôi....
-tại sao cậu lại làm vậy...
-vì..........
.........................
Họ vẫn cứ mãi mê đi tìm, chân nó muốn rơi ra luôn rồi, ngồi bệch xuống hàng ghế đá khẽ thở dài -bố đag ở đâu vậy chứ- trong vô thức nước mắt nó lại rơi...
-Jiyeon...em uống chút nước đi..- V đến bên cạng nó ngồi xuống, cậu mang theo 1 chai nước và 1 hộp cơm...cõ lẽ là vừa mới mua...
-cảm ơn anh..-bậc cười khẽ, nó cầm lấy chai nước uống một hơi...
-em ăn cái này đi..từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì hết, em aẽ kiệt sức đấy..-cậu nói khẽ, đặt hộp cơm lên tay nó..
-em ko còn tâm trí nào để ăn..-nó tiếp tục thở dài...
-ko còn tâm trí cũg phải ăn...anh ko muốn em lại ngất xỉu một lần nữa, vả lại em còn bị đau tim đột ngột nữa nên phải ăn vào..-cậu nói lớn
-đc rồi..hay anh ăn chung với em đi..-nó bảo
-lúc nãy anh ăn rồi...em ăn đi rồi tiếp tục đi tìm..-câu lâu đi mồ hôi trên mặt rồi khẽ cười nhìn nó ăn...
-em ko ăn nữa..mà dạo này em thấy L có gì khác lắm..anh ấy hay biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện..còn nữa nha, anh ấy cứ im lặng chứ ko đùa giỡn như trước nữa...
-chắc anh ấy chỉ bị áp lực công việc thôi...
-chắc là vậy....
-2 người đag nói xấu tôi đó à..-tiếng L nói lớn từ sau phía sau họ...khiến ai cũg giậc mình -L à...lúc nào cũg bị anh làm cho giậc mình khiến tim muốn nhảy ra ngoài..-nó nói lớn
-oppa à...lúc nãy giờ anh đi đâu vậy..-cậu hỏi
-anh chỉ đi loanh quanh thôi...-nói rồi hắn ngồi xen ngang vào giữa
-yah...-cả hai quát lớn -anh xếch ra đi..-nó kéo tay hắn ra ngoài rồi dính vào Taehyung
-em đối xử với anh vậy hả..-L khẽ liếc nhìn nó
-em phải dính vào Taehyung như vầy nè..ko cho ai cách ngăn- nó phỏng môi đáp
-đc rồi...anh sẽ đi...-nói rồi hắn bỏ đi, tay đút vào túi quần...
-hyung giận hả....-V hỏi lớn
Giơ tay lên cao ra hiệu họ đi theo...vội nắm tay cậu kéo thật nhanh chạy đến chỗ L..nó đứng giữa 2 anh em họ, khẽ nắm lấy tay hắn...nó cười tươi -từ nay em sẽ là rào cản của 2 anh em các người-
-phiền phức- hắn cốc nhẹ vào đầu nó...
Bàn tay nó đag nắm lấy tay hắn, tim hắn đag đau sao! Ko hề nhưg cũg ko vui...chỉ là tim hắn đag cười, khẽ nắm thật chặt lấy bàn tay nó ''đây chắc là lần cuối cùng anh có thể nắm lấy tay em..Park Jiyeon''
Và cứ như vậy, một ngày nữa lại trôi qua, ngày mai...chính là ngày mai, cái ngày quyết định sự sống chết của nó hoặc Jimin.....
Lúc này đồng hồ điểm 12h tối rồi, nhưg ánh đèn nhà nó vẫn còn sáng, cả ngày mệt mỏi ai cũg về nhà nấy hết để nghỉ ngơi ngày mai lại tiếp tục....căn nhà bây giờ chỉ còn lại có 3 người nó, bà Qri và Jimin...-ngày mai...rồi sẽ đến- nó mệt mỏi dựa người vào ghế
-bố đag ở đâu vậy..phải làm sao đây, ngày mai chắc chắn...-Jimin đi đi lại lại đứng ngồi liên tục..
-các con nghỉ ngơi đi, mai còn đi tìm bố chứ ko kiệt sức..-bà Qri khóc sưng hít cả mắt, bà mệt mỏi đi vào trong
-mẹ à...con..có chuyện muốn nói..-nó nắm lấy tay bà nói
-chuyện gì sao...-ngồi xuống, bà mặc dù ko còn tâm trí gì nghĩ ngợi nữa nhưg vẫn cố gượng sức nghe nó nói
-mẹ à..qua ngày mai rồi mọi chuyện sẽ trở về yên ổn, sẽ ko đau khổ nữa đâu..mẹ nghe nè, qua ngày mai mẹ đừg buồn nhé, xem như con bất hiếu ko giúp mẹ chăm sóc bố và anh Jimin..mẹ hãy đừg trách con mẹ nhé-nó rơi từg giọt nước mắt nắm chặt lấy tay bà Qri
-con nói gì vậy...con đi đâu, chẳg nhẽ con lại muốn đi du học nữa sao..-bà Qri ngạc nhiên hỏi lớn
-đúg vậy ạ..con sẽ đi du học, đi thật xa, sẽ ko thể chăm sóc m.n đc nữa..mẹ đừg buồn đừg trách con nhé-nước mắt càng lúc càng nhiều, nó ko thể kiềm chế đc nữa
-tại sao vậy chứ...tại sao là ngày mai mà ko phải là lúc khác..Jiyeon, mẹ ko cho con đi, con phải ở nhà ko học hành gì hết- bà Qri mắng
-Jiyeon...ngày mai em phải ở nhà với mẹ..anh sẽ đi tìm bố, anh ko cho em ra khỏi nhà- Jimin quát
-ko đc..anh phải ở nhà với mẹ...nếu anh đi thì em sẽ chết cho anh xem...-nó nói lớn, nước mắt bắt đầu nghẹn cả cổ họng nó rồi
-dù em có chết cũg ko thay đổi đc gì đâu...mẹ, ngày mai đừg cho Jiyeon ra khỏi nhà, nó mà đi mẹ hãy nhốt vào trong phòng, con sẽ đi tìm bố...-Jimin nói rồi bỏ đi
-oppa...đc rồi, hãy xem anh có khả năng ra khỏi nhà hay ko...-nó nói lớn
-dù em có làm gì anh cũg sẽ ko cho em đi...-Jimin tức giận nói
-2 đứa sao vậy...Jiyeon ngày mai mẹ ko cho con đi du học, phải ở nhà.ngày mai chúng ta phải tiếp tục đi tìm bố..cả 2 đứ phải đi luôn..-bà Qri bảo
-ko đc..anh Jimin phải ở nhà/ko đc...Jiyeon ko đc đi....-2 anh em nó đồng thanh nói lớn
-anh phải ở nhà...
-em mới phải ở nhà....
-em ko cho anh đi....
-anh sẽ nhốt em vào phòng...
-dù anh có làm gì em cũg vẫn sẽ đi, anh phải ở nhà...
-jiyeon em cãi lời anh sao...anh bảo em ở nhà...
-2 đứa thôi đi...đi tìm bố mà cũg tranh giành nhau sao...2 đứa đag giấu mẹ chuyện gì đúg ko, nói đi..-bà Qri quát lớn...
-ko có gì ạ- cả 2 lại đồng thanh nói lớn
-ko nói chứ gì..vậy ngày mai cả 2 phải ở nhà, ko đc đi..mẹ và m.n có thể tìm đc ko cần tới 2 đứa-bà Qri bảo rồi bỏ đi
-mẹ...mẹ cho con đi đi...-nó vội quỳ xuống nắm lấy tay bà
-mẹ đừg như vậy mà...con phải đi...-Jimin cũg quỳ xuống
-tại sao vậy...có chuyện gì đúg ko- bà Qri hỏi lớn
-thực ra...ngày mai, là ngày bố sẽ chết- nó bậc khóc nói
*bịch* nó vừa nói xong bà Qri đã ngã ào xuống đất..bà đag nghĩ nó đùa giỡn với bà -con nói gì vậy Jiyeon..đừg có đùa như vậy-
-con ko đùa..con nói thật, vì thế ngày mai con phải đi vì như thế con mới có thể cứu bố..-nó lại khóc lớn hơn..nắm chặt lấy sàn đất..
-đừg đùa như vậy...2 đứa đùa dai quá à..-bà Qri bậc cười, nhưg nước mắt lại cứ lăn..
-mẹ à...đừg như vậy nữa mà, con sẽ cứu bố, con hứa với mẹ đấy..-Jimin nói lớn
-ta..ta....-bà ngất đi trong đau khổ, nhưg như thế cũg giúp bà chống chọi lại với đau khổ này....
-oppa/yeonie- 2 đứa nó lại nhìn nhua nói...
-em nói trước đi...
-oppa nói trước đi...
-đc rồi, anh nghĩ em cũg sẽ lại nói chuyện đó..oppa quyết định rồi em đừg nên cãi lời oppa nữa...
-oppa à..em ko phải như vậy..vì em thương oppa..em sợ...
-yeonie à...oppa cũg thương em nhiều lắm...cứ để oppa cứu bố vì oppa biết, anh sẽ có thể chết bất cứ lúc nào..thay vì sống mà cứ sợ sệt, anh sẽ chọn cái chết vừa có thể giúp bố mà em cũg có thể thực hiện đc ước mơ của mình....
-đừg có nói vậy mà..oppa nghĩ em sẽ vui vẻ mà sống nếu ko có oppa sao...bệnh của oppa sẽ hết mà, sẽ chữi hết, oppa còn chưa làm đc những gì oppa muốn, chẳg phải oppa nói ước mơ lớn nhất của oppa là đi leo núi cùng người mình yêu hay sao...oppa hãy sống để thực hiện ước mơ của mình..dù gì em chết cũg vẫn còn có thể gặp oppa và m.n mà....
-nhưg....--oppa, Ji sợ sẽ mất oppa mãi mãi, Ji ko thể sống mà ko có oppa.....-nó bậc khóc ôm chầm lấy Jimin...sao anh em nó khổ như vậy chứ, chẳg lẽ phải chứng kiến cảnh anh em li tán sao???
......................................
Nhanh vậy, mới mà lại hết ngày nữa rồi sao, hôm nay, là cái ngày ấy, cuối cùng nó cũg đã đến, có lẽ với những người khác thì chỉ là một ngày kì quặc, một ngày mắc cười nhất từ trước đến giờ...nhưg đối với nó, với bố Chan, với mẹ Qri, với Jimin thì lại là một cú sốc quá lớn...rồi đây sẽ đắm chìm những giọt nước mắt, sẽ phải khổ sở để đón nhận......
-Jiyeon à...-tiếng bà Qri gọi khẽ...
-mẹ à..mẹ sao rồi..mẹ thấy trong người khoẻ chưa..-nó nghe tiếng gọi vội chạy đến nắm lấy tay mẹ nó
-mẹ..ko sao...hôm nay...-tới đây bà biết phải nói gì nữa, nước mắt lại nghẹn cả cổ họng...
-mẹ à..mẹ đừg lo quá rồi mọi chuyện sẽ ổn mà...-nó ôm lấy bà...-hứa với mẹ là mọi chuyện sẽ ổn, các con cả bố Chan nữa sẽ ko có chuyện gì đi...-
-con hứa với mẹ mà...sẽ ko có chuyện gì, rồi gia đình chúng ta sẽ yên ổn....
*sập* tiếng cửa đóng mạnh lại...có chuyện gì vậy..vội chạy đến mở cửa, nhưg...ai đó đã khoá chặt ở ngoài ko thể mở đc..nó biết là ai rồi -oppa à..mở cửa đi...oppa..-nó đập mạnh tay vào cửa cố gào thét lớn
''oppa xin lỗi nhưg em hãy ở nhà chăm sóc mẹ đi...'' Jimin nói lớn
-oppa à..đừg mà....mở cửa đi, đừg mà...-nó gào thét lớn
''oppa xin lỗi đã ko chăm sóc em, hãy giúp oppa chăm sóc bố mẹ''
-oppa...mở cửa đi....-nó thét lớn rồi vội chạy đến cửa sổ, nhưg....ko thể nào trèo xuống dưới đc vì bảo vệ ở dưới rất nhiều..nó biết chắc chắn là Jimin làm...
-mẹ à..phải làm sao đây..mẹ giúp con đi..-nó chạy đến lây người Qri
-nhưg làm sao mẹ có thể nói với họ đc-bà Qri lo lắng nói
-con ko thể để anh Jimin làm như vậy đc...mẹ! Con đi đây...khi nào bố về mà ko có con..mẹ cứ xem như con gái bất hiếu đã bỏ mẹ đi trước...nếu có kiếp sau, con mong con sẽ lại là con gái của mẹ...mẹ Lee Qri......-nó bảo rồi ôm lấy bà thật chặt rồi nhảy ra ngoài cửa sổ..điều quan trọng là nó đag ở lầu 2, ko có một vậy gì đỡ lấy....
-Jiyeon à...đừg.....-bà Qri vội chạy đến cửa sổ
nó rơi thẳng và bám lên thành cửa sổ của nhà dưới...chỉ cần một chút nữa thôi nó sẽ đáp xuống đất nhưg.....*bịch* mông nó ê ẩm , đáp đất như vậy là đã thành công rồi..chân nó như sắp gãy ra...-ai đó..-tiếng người bảo vệ phát hiện ra nó, khoảg 5 người chạy đến -cô chủ mời cô chủ đi vào trong nhà- một người bảo
-tôi phải đi..mau tránh ra đi, tôi phải đi cứu anh Jimin....
-cậu chủ có lệnh nếu ko có lệnh của cậu ấy thì ko ai đc phép ra khỏi nhà..chúng tôi cũg chỉ là người đc mướn thôi..mong cô chủ đừg làm chúng tôi khó xử....
-các người..nếu các người ko cho tôi đi tôi sẽ chết ở đây cho xem.....-nó quát lớn
-cô chủ à..chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi..chúg tôi cũg chỉ vì cái ăn cái mặt của gia đình nên mới phải làm vậy...-bọn người đó quỳ xuống nói
-cứ để cô ấy đi đi..anh Jimin đã bảo vậy- tiếng nói lớn vang lên từ phía cổng...là L sao...
-cậu....-bọn người đó ngập ngừng nhìn L...
-anh Jimin bảo tôi đến để đưa Jiyeon đi..nếu ko tin các anh cứ gọi hỏi anh ấy- L lớn tiếng nói
-nếu vậy thì xin lỗi cô chủ..-bọn họ cuối đầu rồi bỏ đi..
Vội chạy nhanh đến chỗ hắn, nó thở hổn hển -L à..anh biết oppa ở đâu đúg ko...anh giúp em ngăn anh ấy lại đi..-
-em yên tâm đi, anh ấy sẽ ko sao đâu vì vẫn chưa có tung tích của bác Chan....
-nhưg mà....
-bây giờ anh nghĩ em nên cùng với m.n đi tìm bác Chan đi, nếu ko nhìn thấy anh thì có thể anh đag ở công ty nên khi đó m.n đừg lo cho anh-L nhìn nó, ánh mắt đầy nỗi cô đơn
-anh sẽ ko đi tìm bố cùng em sao...-nó ngập ngừng hỏi
-anh xin lỗi vì công ty còn quá nhiều việc, anh hứa...khi nào..công việc xong xui...anh...anh...anh sẽ..đi tìm...m.n...-L nói mà nước mắt đã nghẹn đến tận cổ rồi..làm sao đây??ko đc, hắn ko đc khóc, hắn mà khóc thì sẽ xấu lắm..đúg vậy, hắn luôn lấy nụ cười để che đi nỗi đâu suốt mấy năm nay (hắn cười đẹp lắm bà con ạ..ảnh đại diện mình đấy ahihi ^_^ )
-anh...anh...nếu vậy thì...em đi trước...-nó đag dỗi hắn sao, ko phải nó chỉ hơi ngạc nhiên vì trong lúc m.n đag lo lắng cho thế giới cho bố nó thì hắn lại làm việc....
Nó từ biệt hắn rồi mỗi người đi một hướng khác nhau, hắn đau lắm tim như co thắt lại, chưa có Vampire nào mà yêu con người điên cuồng như hắn...quả thật nực cười mà....
......................
-em ko đi cùng với Jimin sao- Tae thấy nó vội chạy đến..có cả V, ông bà Namjoon, Min
-oppa đi đâu mất rồi, em sợ anh ấy tìm đc bố sẽ....-nó ngập ngừng nói
-chúg ta đã nghe V và Tae kể rồi..việc bây giờ là phải cấp tốc tìm cho ra ông Chan trước khi Jimin tìm thấy..-bà So bảo
-nhưg mấy ngày qua chúng ta đã tìm khắp mọi nơi nhưng cũg ko có chút manh mối nào- Min nói nhanh
-cứ chia ra đi tìm, nếu ai phát hiện ra gì thì gọi điện báo..-Tae bảo
-đc rồi.....
Nó và V đi chung với nhau, hiện trong đầu nó ko chỉ lo cho bố Chan mà còn có rất nhiều câu hỏi với chủ để là Kim Myungsoo
-em sao vậy...-V hỏi khẽ
-anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC