Part 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đứa trẻ hư]
Tác giả : 一念花开
Đề cử : Meo Meo

Người dịch : Chi xinh gái ♥️
Part 2.
4.
Cơn đau dữ dội khiến tôi ngất lịm đi.

Giây phút cuối cùng trước khi tôi ngất đi, tôi nhìn thấy con gái tôi thì đang khóc vì sợ hãi còn Vương Tiểu Hào thì đang vỗ tay cười sảng khoái ...

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã được đưa đến bệnh viện.

Lúc này trên tay tôi quấn đầy băng trắng, nhìn không rõ hình dáng ban đầu.

Chồng tôi nói với tôi rằng lòng bàn tay của tôi đã được phẫu thuật cấy ghép lại, nhưng không thể thực hiện các thao tác tinh vi được nữa.

Bệnh viện yêu cầu tôi nghỉ phép thêm ba tháng, sau đó sẽ điều chuyển đến phòng tư vấn.

Tôi bị “đá” ra khỏi phòng phẫu thuật, nghề nghiệp thiêng liêng mà tôi lấy làm tự hào ngay lúc này đã bị chấm dứt.

Cả đời này của tôi cố gắng nỗ lực học hành không ngừng nghỉ, làm việc chăm chỉ chuyên tâm, giờ phút này toàn bộ đã bị chôn vùi…

Bị chôn vùi trong tay nhà họ Vương !

Tôi buồn chán và uất hận đến mức thề sẽ khiến gia đình Vương Tiểu Hào phải trả giá thật đắt.

Cuối cùng, tòa án phán quyết cha của Vương Tiểu Hào bị kết án ba năm tù giam, với khoản bồi thường 100.000 NDT,  bà già họ Vương và mẹ của Vương Tiểu Hào bị giam giữ trong mười ngày.

Tôi cho rằng qua chuyện này, gia đình của Vương Tiểu Hào chịu tổn thất lớn, phải biết điểm dừng rồi.

Thật không ngờ, ngay sau khi bà già họ Vương và mẹ của Vương Tiểu Hào ra khỏi trại tạm giam, họ đã đưa thằng bé đó đến bệnh viện nơi tôi làm việc.

Họ vào thẳng phòng giám đốc mắng tôi đánh cháu trai của bà ta.

Thấy sự việc nghiêm trọng, giám đốc liền gọi tôi đến văn phòng.

Vừa vào cửa phòng làm việc, liền nghe thấy bà già họ Vương quát ầm ĩ: "Các người định bồi thường bao nhiêu cho cháu trai tao, cháu trai của tao bị ngã thành như này rồi đây này!"

Tôi cũng không nhịn được nữa: “Cháu của bà tự ngã, chuyện này không liên quan gì đến tôi, hơn nữa chuyện này tòa đã tuyên án, con trai của bà cũng đã bị đi tù, sao gia đình bà không ăn năn hối lỗi một chút gì vậy? !"

"Yo yo, dù sao chỗ đó cũng không có camere giám sát, dù sao lúc tao đi xuống thì đã nhìn thấy mày đánh cháu trai của tao, mày không đẩy nó thì mày cứu nó làm gì?"

Trong mười lăm năm hành nghề, tôi chưa bao giờ thấy một người trơ trẽn như vậy.

Những gì xảy ra tiếp theo lại càng khiến tôi tức giận hơn.

Họ Vương còn đắc ý nói: " Hơn nữa tao đã lên mạng tra rồi. Làm bác sĩ, nếu không có sự đảm bảo chắc chắn tuyệt đối an toàn mà tự ý cấp cứu bệnh nhân, chính là đang bóp chết bệnh nhân. Có tin tao sẽ kiện mày không !"

Tim tôi bỗng lạnh toát, cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó tôi vì cứu người mà hủy hoại đi cả sự nghiệp của mình, lại còn bị người nhà bệnh nhân đâm đơn kiện.

Giám đốc sợ lớn chuyện sẽ mang tiếng xấu cho bệnh viện nên cuối cùng ông ta đã chọn cách chiều theo ý gia đình Vương Tiểu Hào, đuổi việc tôi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, bà già họ Vương ra vẻ tiểu nhân đắc ý nói: “Tao biết mày đã cứu cháu trai tao, nhưng xương ức và xương sườn của cháu tao đều bị mày ấn gãy, cho nên mày bị chém đứt lòng bàn tay đáng lắm, hừ, theo tao, mày nên bị chém chết mới đúng!"

Tôi nghiến răng, “ Bà không sợ quả báo à?”

"Quả báo? " Quả báo là cái gì?"

Bà già họ Vương nén cười, híp mắt thành một đường, nhìn tôi nói : "Tao nghe nói một ca phẫu thuật có thể kiếm được rất nhiều tiền, con trai tao dùng 3 năm để đổi lấy việc mày cả đời không kiếm được đồng nào nữa. Tao thấy đáng giá lắm!"

Đôi tay của tôi !!!!

Tôi siết chặt đôi tay thành nắm đấm, muốn đấm một phát nát đầu con khọm già này !

Bà già chết tiệt này ra ngoài sớm muộn gì cũng bị xe tông!

Sau đó, tôi bắt đầu công việc bán thời gian trực tuyến tại nhà.

Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ để kiếm tiền sau đó có thể đổi nơi ở, tránh xa cái gia đình khủng khiếp như nhà Vương Tiểu Hào.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ tới rằng, một lần nữa lại xảy ra sự cố.

Đúng là chó thì không bỏ được thói ăn phân,  Vương Tiểu Hào lại nhân lúc tôi không chú ý, cởi quần của con gái tôi ra!

"Mẹ ơi, Vương Tiểu Hào lại bắt nạt con, nó không những cởi quần của con, mà còn nhéo con nữa."

Con gái tôi để vạch bụng lên để lộ bụng, cũng lộ ra những vết véo xanh tím, khiến thần kinh tôi giật liên hồi.

Tôi đưa con gái đi tìm Vương Tiểu Hào để đối chất.

Vương Tiểu Hào vẻ mặt như thể không có chuyện gì to tát nói : "Ai bảo nó không cho tôi xem bà nội, nó không cho tôi xem thì tôi liền cởi quần của nó, nhéo chết nó."

" Đứa nhóc con này, sao mày lại ác độc như vậy!"

Vương Tiểu Hào đắc thắng ngẩng đầu nó: "Lần sau tôi vẫn sẽ cởi quần của nó ra, tôi còn sẽ lấy dao vẽ vào đùi nó. Cho cô tức c.h.ế.t!"

Thằng ranh con mất dạy này là một con quỷ chứ không phải người!

Tôi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, tôi nghĩ, nếu lần này tôi lại bỏ qua cho nó, con gái tôi sẽ không bao giờ được yên ổn.

Nghĩ đến đây, tôi liền thô bạo tay đấm chân đá Vương Tiểu Hào.

Khuôn mặt của Vương Tiểu Hào bị đánh sưng vù.

Thậm chí, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.

" Đánh người rồi, cứu con với, bà ơi, cứu con với!"

Tiếng kêu đó giống như một lá bùa cứu mạng, không chỉ thu hút những người trong tiểu khu đến xem mà còn gọi được cả mẹ nó là Vương Thúy Nhi.

Vương Thúy Nhi giống hệt bà già họ Vương, nổi tiếng là cay nghiệt, hai mẹ con họ giống hệt nhau.

" Mày, cái con khốn kiếp dơ bẩn này, cứ hễ rảnh là lại ức hiếp con trai tao, bản thân không sinh được con trai thì chớ,  lại đi ức hiếp con trai tao!"

Vương Thúy Nhi chạy đến, ôm Vương Tiểu Hào vào trong tay vòng tay sau đó mắng tôi.

Tái hiện lại tư tưởng trọng nam khinh nữ một cách đầy sâu sắc.

Tôi nén lửa giận trong lòng: “Con trai cô còn nhỏ như vậy đã biết cởi quần áo của bạn nữ, không dạy dỗ cẩn thận thì lớn lên khéo lại thành tội phạm h.i.ế.p d.â.m, trở thành d.â.m t.ặ.c!”

"Con trai tao sẽ không trở thành d.â.m t.ặ.c, sau này chắc chắn sẽ có đầy gái cởi ra cho con trai tao sờ!"

Vương Thúy Nhi không những không cảm thấy xấu hổ mà còn rất tự hào.

"Hơn nữa, cởi quần thì có vấn đề gì? Con gái lớn rồi không phải cũng để cho đàn ông làm sao? Lại còn là món hàng mất thêm tiền* nữa?"

*Ý chỉ người con gái đi lấy chồng, nhà còn phải cho thêm của hồi môn, tốn tiền.

Chồng tôi đã nhắc nhở tôi cả vạn lần rằng khi anh ấy đi vắng thì hãy cố gắng tránh tiếp xúc với người nhà họ Vương.

Tay phải của tôi vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, con gái tôi cũng run lên vì sợ nên cứ nghĩ đến là tôi lại phải nhẫn nhịn.

" Cô thật đúng là quá vô lý, tốt nhất là cô nên quản tốt con trai của mình, đừng quá đáng quá!"

Tôi kéo con gái, quay lưng muốn bỏ đi, nhưng những lời nói tiếp theo của Vương Thúy Nhi lại khiến tôi phát cáu.

Cô ta nói :  "Thật nực cười, con tiện chủng, loại hàng mất tiền mày đẻ ra cởi quần dụ dỗ con trai tao. Mày còn giả bộ cái gì? Đúng là mẹ nào con đấy, khéo mày cũng đã dụ dỗ được vài người đàn ông rồi đấy!"

Đét !!!

Tôi thẳng tay tát cô ta một phát lệch mặt.

6.
Cô ta nói tôi như nào cũng được, nhưng cô ta gọi con gái tôi là tiện chủng thì tôi không thể nhẫn nhịn được.

Vương Thúy Nhi như một con chó điên lao về phía tôi, Vương Tiểu Hào nhân lúc đó cũng lao tới nhéo con gái tôi.

Nếu không nhờ những người trong khu gọi cảnh sát và kéo Vương Thúy Nhi đi, khéo da tôi đã bị cô ta cào toạc máu rồi.

Vì tôi là người đầu tiên ra tay, nên trò hề này kết thúc bằng việc tôi mất 30.000 nhân dân tệ.

Vương Thúy Nhi thậm chí còn rất tự hào hơn, cô ta đắc ý khoe khoang rằng cô ta có thể kiếm được 30.000NDT trong 1 tuần.

Tiền kiếm dễ thật !

Vương Thuy Nhi nếm được quả ngọt* từ sau vụ đánh nhau với tôi, cô ta bắt đầu làm như vậy với những người hàng xóm khác, liên tục moi tiền bọn họ.

*Được bồi thường tiền đấy, ở đây quả ngọt, vị ngọt được hiểu như là lợi ích về tinh thần or vật chất.

Những người trong tiểu khu đều nói rằng loại người này nếu gặp phải người nào cứng hơn*, sớm muộn gì cũng sẽ bị họ đánh c.h.ế.t.

*Chỗ này nguyên văn là 硬茬 mà tôi tra không ra.

Quả nhiên, mấy ngày hôm sau, bà già họ Vương được xe cấp cứu đưa đi.

Cả người đẫm máu.

Vì Vương Tiểu Hào đi ăn cắp đồ ăn ship đến của người khác, người cha trong gia đình này lại là người nghiện rượu, bà gìa họ Vương lại bao che khuyết điểm của nó như mọi khi, nên đã bị anh ta đánh còn một chút hơi tàn.

Nhiều người trong tiểu khu đã đến xem, thấy bộ dạng bị đánh đến gần chết của bà già họ Vương, tất cả đều thấy thống khoái. 

Vốn tưởng rằng bà già họ Vương bị thương nặng đưa vào bệnh viện, người nhà họ Vương sẽ thành thật hơn chút.

Không ngờ rằng ông trời lại cho tôi một trò cười lớn như vậy.

Sự ác độc của người nhà họ Vương đã ăn sâu vào trong cốt tủy rồi, rửa cũng không sạch được!

Một tuần sau, người nhà họ Vương như đám lưu manh côn đồ, điên cuồng đập cửa nhà tôi, tôi không mở cửa là không được.

(Vẫn dhs nữ chính học y mà ngu thế?🙄)

Ngay sau khi tôi mở cửa, Vương Thúy Nhi đem theo một số người thân họ hàng xông vào nhà tôi, bọn chúng dùng búa và gậy gộc đập nát tất cả đồ đạc nhà tôi thành từng mảnh.

" Các người đang làm cái gì vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Tôi vô cùng sợ hãi, sợ rằng họ sẽ lại đánh đập tôi như trước.

Vương Thúy Nhi cầm tờ phiếu thu viện phí: "Mẹ tao chỉ nằm viện có một tuần, sao lại mất nhiều tiền như vậy, có phải mày giở trò sau lưng nhà tao không!"

"Trong bệnh viện có giá niêm yết, trên đó cũng đánh dấu các hạng mục cần khám, chi phí chữa bệnh cũng ghi chi tiết, liên quan gì đến tôi!"

Một tuần ở bệnh viện khám toàn thân mấy nghìn tệ là chuyện bình thường, cộng thêm viện phí cùng chi phí y tế, khoảng 10 nghìn tệ cũng không nhiều, đây là thành phố !

Người nhà họ Vương không thèm để ý lắm: "Là mày giở trò sau lưng, mày nhìn thấy dì tao nhập viện, nhất định là muốn báo thù đúng không! Nhanh đền tiền đi!"

Tôi buột miệng nói: “Sao tôi lại phải đền tiền, bà ta bị đánh đâu phải lỗi của tôi!”.

Tôi nghe từ các đồng nghiệp của mình trong bệnh viện kể lại rằng bà già họ Vương bị đánh như đầu heo, nằm liệt trên giường bệnh khóc.

Người nhà họ Vương giống như kẻ cướp, đứng đập loạn vào tủ lạnh nhà tôi.

"Nếu mày không đền tiền, thì chúng tao sẽ đập phá tất cả đồ đạc trong nhà mày."

"Các người làm như vậy là phạm pháp!"

Người nhà họ Vương lại đập đến ti vi: "Có đền không?!"

" Cho !"

Lúc này chồng tôi đã tan sở, trông anh khá phờ phạc, rõ ràng là anh rất mệt mỏi với nhà họ Vương.

Anh ấy tiến đến ôm tôi: " Chúng ta cho chúng ít tiền, cho ít tiền để mọi chuyện yên ổn”.

Trả tiền mua sự yên ổn, ngay cả khi chúng tôi không làm gì cả.

Người nhà họ Vương lạnh lùng nói: " Sớm đền tiền có phải hơn không, cứ phải bắt người khác đập phá đồ, dungd là cứng đầu cứng cổ."

Chồng tôi chuyển cho Vương Thúy Nhi 20.000 nhân dân tệ :  "Nếu còn có lần sau, dù không thắng tôi cũng sẽ kiện các người!"

Sau khi nhận tiền, người nhà họ Vương không quên cảnh cáo chúng tôi: “Nếu mày dám gọi cảnh sát, chúng tao mỗi ngày đều sẽ đến nhà mày để đập phá đồ đạc, nhiều nhất cũng chỉ bị giam khoảng 15 ngày. Sau khi chúng tao được ra ngoài, chúng tao sẽ lại tới nhà mày đập đồ!"

Thật xui xẻo khi chúng tôi gặp phải những kẻ lưu manh khốn kiếp không sợ chết như vậy.

Đã mấy ngày rồi, người nhà Vương không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi liền cảm thấy cả thế giới tươi đẹp, ngay đến cả không khí cũng tươi mới hơn.

Sau đó, tôi cố ý tránh mặt người nhà họ Vương để đi dạo trong công viên của tiểu khu.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn tình cờ gặp Vương Tiểu Hào, nó đội quần lót của người khác lên đầu, như thằng biến thái.

Những người khác còn kể với tôi rằng gần đây nó hay ăn trộm đồ lót của một bà mẹ đơn thân.

Bà mẹ đơn thân tìm đến cửa để tranh cãi nhưng bị Vương Thúy Nhi mắng té tát, sau vài lần, cô ấy cũng chán nản.

Có một lần còn nghiêm trọng hơn, khiến toàn bộ tiểu khu náo loạn lên.

Một bà mẹ đơn thân đứng trên nóc tòa nhà của tiểu khu định nhảy xuống, Vương Thúy Nhu đứng bên dưới liên tục mắng mỏ: "Làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, không phải cũng ra ngoài bán d.â.m mới có thể nuôi được cái thứ mất tiền kia à? Thứ hạ tiện, giả vờ giả vịt cái gì."

Vương Thúy Nhi đã lan truyền khắp tiểu khu rằng bà mẹ đơn thân này ra ngoài bán d.â.m,   bà mẹ đơn thân này muốn tự tử để chứng minh mình trong sạch.

Tôi cũng đứng quan sát ở tầng dưới, cuối cùng con gái cô ấy xuất hiện và đã thuyết phục được mẹ mình đi xuống.

Tôi ở dưới xem mà sợ hãi rùng mình.

"Nếu Vương Tiểu Hào biến mất thì tốt biết mấy."

7

Bên tai vang lên tiếng thở dài, tôi quay đầu lại, câu nói này lại được thốt ra từ miệng của đồng nghiệp cũ tôi.

"Tiểu Lâm, cậu đừng nói nhảm!"

Tiểu Lâm xoa xoa thái dương và kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.

Có một lần vào nửa đêm, người nhà họ Vương đến gặp Tiểu Lâm và nói rằng cháu trai của nhà họ bị đau bụng, vì nhà quá nghèo không thể đến bệnh viện, mà Tiểu Lâm lại là một bác sĩ, họ muốn xin cậu ấy cho một ít thuốc.

Người nhà họ Vương lúc đó đáng thương như vậy, Tiểu Lâm liền tràn ngập đồng cảm, lại còn ở cùng tòa nhà, nên đã kiểm tra đơn giản cho Vương Tiểu Hào.

Quả nhiên là nó bị đau dạ dày do ăn linh tinh,  nên tiểu Lâm đã kê cho nó thuốc chống viêm và thuốc dạ dày.

Người nhà họ Vương cảm ơn rồi đi về.

Thật bất ngờ, ngày hôm sau người nhà họ Vương đã đến bệnh viện và đòi kiện Tiểu Lâm, nói rằng cậu ta đã không tuân theo các quy định của bệnh viện không kiểm tra gì mà lại tự ý kê đơn thuốc cho bệnh nhân.

Chẩn đoán nhầm khiến cháu trai của bọn họ uống thuốc xong liền nôn mửa và tiêu chảy, suýt phải vào ICU.

Vì Tiểu Lâm đã vi phạm các quy định, nên người nhà họ Vương có quyền báo cáo.

Kết quả là sau khi kiểm tra, bệnh đay dạ dày của Vương Tiểu Hào đúng là đã được chữa khỏi, còn nôn là do buổi sáng lại ăn uống bừa bãi nên bệnh tái phát.

Bệnh viện không bắt Tiểu Lâm phải đến tiền, nhưng vẫn cảnh báo cậu ta để cậu ta làm việc luôn phải tỉnh táo, cảnh giác.

Nhưng người nhà họ Vương không đồng ý, nhất quyết bắt Tiểu Lâm đền tiền, đến tận nhà Tiểu Lâm đập phá đồ đạc, khiến người vợ đang mang thai của cậu ta sợ hãi suýt nữa phát điên.

Có lần cãi nhau quá kịch liệt, suýt nữa hại vợ cậu ta một xác hai mạng, nhưng may mắn thay, hai mẹ con vẫn bình an vô sự.

Sau khi vợ cậu ta sinh con, cô ấy không về nhà mà trực tiếp trốn về nhà mẹ đẻ để ở cữ.

Là một nạn nhân, tôi chỉ có thể bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với những gì đã xảy ra với gia đình Tiểu Lâm.

Đúng rồi, sẽ thật tuyệt vời nếu Vương Tiểu Hào biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net