dục thần chi quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
y, nên khinh bạc sa y mặc trên người không giống toàn thân xích lõa, nhưng cũng chẳng có chút tác dụng giữ ấm hay che đậy gì. 

Tại Trung không được tự nhiên mà che đi bộ vị trọng điểm (vị trí tối mật =)) trên người, rồi đi tới Đông đình. Một vài nam sủng cũng đã đến rồi, trên người bọn họ cũng ăn mặc y phục giống hắn. Lúc mọi người đã đến đông đủ, Duẫn Hạo đồng dạng mặc khinh bạc y bào đi ra. 

Hắn để bọn người hầu thắp sáng đèn lồng giao cho chúng nam sủng, từng đèn lồng viết chữ khác nhau. Tại Trung nhìn một chút đèn lồng trên tay bọn họ, lập tức phát hiện huyền cơ (điều ảo diệu) bên trong. 

Ở đây có ba mươi hai đèn lồng, mà chữ viết trên đèn lồng chính là chữ Nhân Gian Giới ghi lại tứ thần thú phương vị cùng hai mươi tám tinh tú (sao). 

Phân biệt là - Đông cung Thanh Long, thất túc (bảy chòm sao): Giác tú,Cang tú,Dê tú ,Phòng tú ,Tâm tú ,Vĩ Tứ ,Cơ tú 

Nam cung Chu Tước, thất túc: Tỉnh tú ,Quỉ tú ,Liễu tú ,Tinh tú ,Trương tú,Dực tú ,Chẩn tú 

Tây cung Bạch Hổ, thất túc: Khuê tú,Lâu tú ,Vị tú ,Mão tú ,Tất tú ,Chuỷ tú ,Sâm tú 

Bắc cung Huyền Vũ, thất túc: Đẩu tú,Ngưu tú ,nữ tú,hư tú,Nguy tú,Thất tú ,Bích tú 

(Thương Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ : tứ thần thú, lần lượt có phương vị-phương hướng là Đông, Nam, Tây, Bắc) 

Mà Tại Trung được bố trí đến Thương Long. Xem ra cái trò chơi này cùng phương vị có liên quan, hắn thầm nghĩ. Duẫn Hạo mở miệng tuyên bố: 

"Bản vương lần này đi Nhân Gian Giới, nghe nói hoàng đế loài người có một trò chơi hảo ngoạn (rất vui). Hắn dùng ngũ hành phương vị thiết kế một cái mê cung, để các cung nữ mặc sa y khinh bạc, mang theo đèn lồng trông coi ở phía trước mỗi cửa cung, đón hắn bịt mắt đi vào , đi tới trước cửa cung người nào thì sẽ sủng hạnh cung nữ ở đó..." 

Mọi người vừa nghe, tất cả đều hăng hái bừng bừng, chỉ mong sao trò chơi tiêu hồn này nhanh chóng bắt đầu. Duẫn Hạo tiếp tục nói : 

"Hoàng đế loài người chỉ có thể trong một đêm sủng hạnh năm, sáu người, về phần ta a. . ." Hắn xấu xa cười, "Một đêm hai mươi mấy người đều không có vấn đề." . 

Mọi người ồ lên, một vài nam sủng xuân tâm sớm đã nhộn nhạo, nóng lòng muốn thử. 

"Mê cung cũng đã xây dựng xong" Duẫn Hạo vung tay lên, người hầu giơ lên cây đuốc, chiếu sáng đại mê cung đứng sừng sững đứng phía sau mọi người. 

"Các ngươi dựa theo phương vị trên đèn lồng mà đi vào, sau khi đúng chỗ, ta sẽ tiến vào." Duẫn Hạo ra lệnh một tiếng, chúng nam sủng phía sau vượt lên trước mà tiến vào trong mê cung. 

Tại Trung theo đoàn người đi vào... 

[tobe continued] 

-- 

Hảo bổng : (rất quen a~) thật khỏe, mãnh liệt 

Hữu tâm tài hoa hoa bất thành, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm  

---------------------------- 

Nguyệt Lãng :0,5 còn lại đây *cười* 

Tại Trung theo đoàn người đi vào, không yên lòng tìm vị trí mình nên đứng. Bên ngoài , người hầu nói to thông báo " Tất cả mọi người đều đứng vào vị trí rồi chứ? Đại Vương chuẩn bị vào" 

"Được rồi --" Chúng Nam sủng đồng thanh đáp lại. 

Duẫn Hạo bịt mắt lại , hắn vào mê cung thử đi quanh các hướng . Rất nhanh , hắn đi tới 'Hư" cửa cung, bên trong , một tên nam sủng che miệng cười rộ lên , Duẫn Hạo kéo khăn bịt mắt xuống liền thấy tên nam sủng chủ động quỳ xuống trước mặt hắn , cởi bỏ vạt áo hắn ra . Tên nam sủng nhanh nhẹn đưa vật lớn của hắn hàm nhập vào trong miệng , thuần thục liếm quanh.

Duẫn Hạo hung mãnh nâng đầu tên nam sủng lên , cởi bỏ y phục của hắn rồi đâm mạnh xuống lỗ nhỏ . Âm thanh dâm đãng vang lên , tên nam sủng thỏa mãn rên " Thật thoải mái... A...A ... Hảo bổng" 

Duẫn Hạo mạnh mẽ rút ra khỏi cơ thể tên nam sủng , để bảo tồn linh lực , hắn thận trọng không muốn xuất ra sớm . Duẫn Hạo đứng lên , nhiễu quyển đi tới "Nguy" cửa cung , đẩy tên nam sủng kia ra. 

Trận dâm thanh ngữ nhiễu vang lên bên tai , Tại Trung cuộn mình ở trước "thương Long" cửa cung, không ngừng cầu xin Duẫn Hạo đừng bắt hắn phải ở đây chứng kiến chuyện này. Vừa nghĩ đến chuyện Duẫn Hạo cùng hơn hai mươi tên nam sủng giao hoan ở bên trong mê cung mà hắn lại thấy thập phần chán ghét . Hắn chưa bao giờ chống cự sủng hạnh của Duẫn Hạo. 

Hà cớ vì sao hắn lại trở nên như thế này? Từ trước đến giờ hắn đều không quan tâm . Cho dù Duẫn Hạo có giao hoan với mười người , thậm chí trăm người , hắn cũng không bao giờ quan tâm. 

"A... Đại Vương... Ngươi thật mạnh mẽ.." 

"A.. Ân... Thật lớn ... a..." 

"A...A" 

Tại Trung cố gắng bịt chặt tai , nhưng không thể nào ngăn cản được âm thanh dục tình xâm nhập vào tai. 

Đáng ghét! Hảo đáng ghét! Những tiếng kêu này thật đáng ghét mà! . 

Tại Trung nghĩ mình sắp điên rồi , phía dưới của hắn nóng bừng lên trước những âm thanh dâm đãng . 

Hắn tức giận đá văng chiếc đèn lồng trước mặt rồi chạy ra khỏi mê cung . Hắn đi thẳng đến Đại Môn Mê Cung , thị vệ gác bên ngoài nhìn thấy hắn lại càng thêm hoảng sợ. Bất quá , bọn chúng cũng không dám chất vấn vì bọn họ đang ở cạnh nam sủng vô cùng được chân ái của Duẫn Hạo. 

"Nhượng ta đi vào" Vệ Đình nổi giận cãi nhau với bọn thị vệ. 

"tiểu công tử , không có đại vương cho phép thì không được vào" Bọn thị vệ cố gắng ôn hòa hết sức có thể trước mặt hắn. 

"Ta muốn vào! Ta muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo" 

"Vậy công tử chờ một chút, Đại Vương sẽ ra nhanh.." 

"Ta không muốn chờ! Gọi hắn ra đi!" Vệ Đình khóc lớn lên , Thị vệ dỗ dành hắn không có kết quả , nhìn hắn khóc thảm như vậy , Tại Trung đành đứng ra nói : " Để ta đi gọi bệ hạ.." 

Vệ Đình lau nước mắt , hoài nghi nhìn hắn . Tại Trung không biết vì sao hắn lại lụy vì nước mắt loài người , nhưng hắn cũng không do dự mà trở lại mê cung. 

Tại Trung đi theo tiếng rên rỉ mà tìm được chỗ Duẫn Hạo đang dừng lại , hắn đang cùng một tên nam sủng kịch liệt dây dưa hoan ái trên mặt đất . 

"Đại vương..." 

"cái gì..?" Duẫn Hạo ngoài miệng đáp nhưng hạ thân còn đang mạnh mẽ sâu bên trong đối phương. 

"Vệ Đình đang ở ngoài , hắn rất muốn tham gia..." Tại Trung xấu hổ mở miệng. 

Duẫn Hạo vừa nghe xong , hạ thân liền co rụt lại , hắn đẩy tên nam sủng ra khỏi cơ thể hắn . Duẫn Hạo thở phỉ phò đứng lên , mặc lại quần áo vào rồi lướt qua Tại Trung đi ra ngoài. 

Vệ Đình thấy hắn đi qua liền khóc toáng lên "Ngươi nhượng ta đi a" 

Duẫn Hạo sửng sốt , đang muốn quấn lấy hắn thì liền bị Vệ Đình cúi xuống vuốt ve . 

----------------------- 

0,5 phần tiếp theo . 

"Ngươi là đồ bẩn thỉu muốn vứt bỏ ta!!" Vệ Đình gào lên " Ngươi đã ghét ta như vậy thì sao không để ta về luôn đi?" 

"Ta nói ghét ngươi lúc nào?" Duẫn Hạo động tâm , cúi xuống ôm lấy hắn . Vệ Đình nằm trong lòng Duẫn Hạo lập tức giãy giụa không yên. 

"Nhượng ta đi! Nhượng ta đi!" 

"Không được ! Ngoại trừ ta ở bên ngươi, ngươi không được đi đâu hết" Duẫn Hạo tức giận đến đỉnh điểm. 

Vệ Đình khóc nháo lên " Ô...Ngươi có ý định muốn dằn vặt ta ! Ta biết rõ ngươi ghét ta nên mới lập ra cái mê cung này để cô lập ta ! Ô...Ngươi ghét ta thì cứ để ta đi được rồi ! Tại sao lại đối xử với ta như thế" 

Duẫn Hạo nghe thấy hắn khóc lóc , kể lể liền động tậm , sủng nịnh ôm hắn vào lòng : 

"Đình nhi , xin lỗi, là ta không tốt...Ta không bao giờ làm ngươi giận nữa" 

"Ngươi gạt ta" 

"Là thật... Ngày mai ta sẽ sai người dỡ mê cung xuống" 

Duẫn Hạo vừa nói xong, Tại Trung cùng bọn thị vệ đều choáng váng. Mê Cung này vất vả mãi cũng xây dựng xong, Duẫn Hạo lại vì một lời nói của Vệ Đình mà một phen dỡ xuống . Gương mặt Vệ Đình bỗng ráo hết nước mắt , hắn chất vấn : 

" Ngươi thực sự sẽ dỡ xuống..?" 

"Thực sự" 

"Vậy tên nam sủng này...? Ngươi phải đánh đuổi hết bọn họ đi?" 

Tại Trung khiếp sợ nhìn Vệ ĐÌnh --- hắn dĩ nhiên dám đưa ra yêu cầu ích kỷ ! Hắn không thèm để ý tới suy nghĩ của người khác ! Hắn có biết số phận của tất cả nam sủng đều nằm trong tay Duẫn Hạo không? Đánh đuổi hết bọn họ đi , liệu hắn có thực sự còn có cảm xúc nữa không? 

Tại Trung vội nhìn Duẫn Hạo , hắn thực sự sẽ đáp ứng lời của Vệ Đình sao? 

"Ta..." Duẫn Hạo do dự đứng lên , Vê Đình thấy thái độ của hắn không có kết quả gì liền lập tức khóc to " Ta biết rồi ! Ngươi luyến tiếc bọn họ" 

"Đình nhi...Ngươi đừng khóc , bọn chúng hầu hạ ta nhiều , ta không thể đuổi bọn chúng đi được a..." 

"Ta chán ghét bọn chúng lắm rồi! Ngươi không nhượng ta thì ta sẽ chết trước mặt ngươi" Vệ Đình tức giận quát to. 

"Hảo hảo ...Ta sẽ giải quyết" Duẫn Hạo cắn răng " Ta sẽ đuổi họ đi , nhưng không đánh họ là được" . 

Vệ Đình lúc này mới nín khóc , hắn nở nụ cười rồi ôm lấy bả vai Duẫn Hạo. 

Vì sao? Vì sao? Vì sao Vệ Đình có thể đưa ra yêu cầu khó có thể tưởng tượng nổi này? Vì sao hắn cứ quyết phải đuổi hết tất cả nam sủng không gây khó dễ cho hắn? Vì sao đối với tất cả mọi thứ hắn nói mà Tại Trung chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn chúng nam sủng hắn sắp bị đuổi ? 

Nhìn hai người họ ôm nhau lâu vậy , Tại Trung thầm cảm thấy thật chướng mắt... Tại Trung khép người , lau đi nước mắt đang chảy dài trên má. 

Dù hắn có khóc , so ra cũng kém những giọt nước mắt trân quý của Vệ Đình. 

ĐỆ NHỊ CHƯƠNG

Duẫn Hạo một lần nữa thỏa mãn dự định của Vệ Đình, toàn bộ nam sủng bị đày vào lãnh cung, tất cả mọi việc đã khôi phục nguyên trạng. 

Tại Trung không biết lúc nào Duẫn Hạo sẽ trục xuất toàn bộ bọn họ. Thế nhưng ngoài việc ngồi khoanh tay chờ chết thì hắn cũng không còn cách nào khác. Chính là hắn tuyệt đối không cam lòng bị đuổi đi như thế. Đừng nói việc lòng tự tôn bị xúc phạm, tình yêu say đắm giành cho Duẫn Hạo căn bản là hắn không thể dứt bỏ. Tại một lần tụ họp khác của chúng nam sủng, Tại Trung đã nghe được một truyền thuyết thần bí-. 

"Dục thần chi quả?" Tại Trung đang suy nghĩ xem (cụm-) danh từ này còn có thâm ý nào khác. 

Nam sủng khơi mào nói quả thực trước đây là một tiểu tế ti (thầy tế), biết rõ rất nhiều truyền thuyết cổ xưa li kì cổ quái, hắn kể một cách sống động như thật: 

"Theo một vài lão tế ti kể lại, mấy vạn năm trước, thần sinh sản Cai Á (như nữ thần Hera của thần thoại Hy Lạp) đã đem cuổng rốn của Thiên Đế chôn ở cấm viên lý (vườn cấm) của Thiên đình, không lâu sau, phía trên chỗ đó mọc lên một cây quả thụ thần kì, chỉ cần ăn quả của cây quả thụ này, rồi cùng người yêu thương giao hợp, vô luận nam nữ đều có thể hoài thượng hài tử, trái cây này chính là dục thần chi quả." (quả của cây Dục thần) 

Chỉ cần cùng người yêu giao hợp, bất kể nam nữ đều có thể mang thai hài tử. . . 

Tại Trung suy tư về ẩn ý của lời này. Nói như vậy. . . chỉ cần hắn ăn Dục thần chi quả, hắn cũng có thể hoài thượng hài tử của Duẫn Hạo sao? 

Tâm tư của các nam sủng khác với hắn cũng không khác biệt lắm. Vào thời xa xưa yêu hồ bộ tộc đã bị nguyền rủa, nữ tộc nhân vô cùng ít, càng là chủng loài bậc cao nữ nhân càng ít, khi Duẫn Hạo đứng đầu tộc ngân hồ, nữ nhân đã tuyệt tích (không còn), bởi vì từ khi Duẫn Hạo sinh ra, đã không có một đứa trẻ nào ra đời. Chỉ cần có năng lực sinh hạ một nam hoặc nữ hài vì Duẫn Hạo, tất nhiên giá trị bản thân sẽ tăng gấp trăm lần, lại không phải sợ địa vị bị ảnh hưởng. 

Tiểu tế ti kia thấy tất cả bọn họ rơi vào trầm tư, đại khái cũng đoán được mấy ý nghĩ ấy, hắn thở dài một hơi, nói : 

"Ta khuyên các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, Dục thần chi quả đều không phải đoạt được dễ dàng như vậy." . 

"Vì sao?" Một vài nam sủng không cam lòng mà hỏi lại, tiểu tế ti liền giải thích rõ ràng mạch lạc: 

"Thứ nhất, Phù U Giới cùng Thiên Giới trở mặt với nhau đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, các ngươi tưởng rằng đi vào Thiên Giới là chuyện đơn giản sao? Thứ hai, tiến nhập Thiên Giới đã trùng điệp trắc trở (khó khăn), hơn nữa cấm viên lại là nơi nghỉ chân của các Thiên thần, các ngươi mỗi người chỉ là yêu hồ nho nhỏ có thể tùy tiện đi vào sao? Thứ 3, cho dù ngươi có thể trà trộn lẻn vào, hộ vệ trông coi cấm viên sẽ cho người mang quả đi sao? Muốn thành công đi vào, hái quả xuống, bình an ly khai. . . Toàn bộ quá trình này, các ngươi làm được sao? Chỉ e rằng các ngươi mới bước chân vào cấm viên đã bị chúng Thiên thần dùng sấm sét đánh chết." 

Nguyên bản mọi người đang tràn đầy lòng tin, nghe xong liền á khẩu không thể trả lời được, tiểu tế ti thấm thía chân thành mà nói : 

"Nếu như thực sự đơn giản như vậy, ta đã sớm đi hái xuống Dục thần chi quả, còn đứng đây nói cho các ngươi sao? Các ngươi phải thực tế một chút, hãy suy nghĩ biện pháp khác giữ lại hồ vương a." 

"Ai. . . Ngươi nói rất đúng." Nhiều người nhụt chí mà nói: "Nếu như dễ dàng nhận được quả vậy, yêu hồ bộ tộc chúng ta từ trước đến nay số lượng cũng không ít ỏi như thế." 

"Đúng vậy, Hồ vương đã sớm muốn có hậu duệ, nhưng vương cũng không có cách nào lấy được quả." 

"Ngay cả Hồ vương cũng không chắc chắn đạt được, chúng ta lại càng không cần phải nói". 

Tại Trung không phụ họa theo, chỉ là trầm mặc vặn xoắn ngón tay. (~là do đang suy nghĩ thôi) 

Từ khi biết đến sự tồn tại của Dục thần chi quả, tư tưởng an phận của Tại Trung bắt đầu rung động cả lên. 

Lời cảnh cáo của tiểu tế ti đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào. Chỉ cần có thể vì Hồ vương hắn yêu thương nhất mà sinh hạ hậu duệ... Tại Trung vuốt ve bụng mình mà tưởng tượng, nếu như hắn có thể hoài thượng hài tử của Duẫn Hạo, thì sẽ tuyệt vời biết bao. Hắn không phải muốn lợi dụng hài tử để đổi lấy địa vị vững chắc, hắn chỉ có khát vọng được cùng người yêu tạo nên một sinh mệnh mới. 

Hắn hảo khát vọng, hảo khát vọng chính mình cùng Duẫn Hạo có một hài tử, một hài tử chảy trong mình dòng máu của hai bọn họ, người thực sự là kết tinh tình yêu của họ. 

Khát vọng ngay trên Thiên Giới, khát vọng này hình thành giữa nguy hiểm trùng điệp, nhưng cũng không phải là xa không thể với. 

Khát vọng có được Dục thần chi quả một ngày lại một ngày gặm nhấm tâm tư Tại Trung, hắn cỏ thể tiêu tốn thời gian cả ngày để suy nghĩ chuyện này. 

Hắn nên như thế nào thực hiện nguyện vọng của chính mình? Hắn nên như thế nào triển khai hành động? Hắn chỉ có thể theo thư tịch có ghi chép truyền thuyết để tìm kiếm đáp án, hắn trong thư khố tìm được càng ngày càng nhiều thông tin. 

Dục thần chi quả là loại quả cấm kỵ, được ghi lại rằng chưa từng có yêu hồ hay thiên thần nào ăn nó mà thành công mang thai. Nó bị phong ấn tại cấm viên lý trên Thiên đình. Mấy nghìn năm qua không một ai nhìn thấy hình dáng thật của nó, mà nó có thực hay không tồn tại, đều là chỉ là mơ hồ. Tất cả xem ra chỉ là lời kể lại, lòng tin của Tại Trung cũng bắt đầu dao động. 

Lẽ nào nguyện vọng của hắn không có ngày được thực hiện? Hắn nhất định chỉ có thể trở thành vật hi sinh vì tình yêu của Duẫn Hạo cùng Vệ Đình? Hắn đời này chỉ có thể bị xua đuổi ra khỏi thế giới của Duẫn Hạo, nhìn vương cùng người khác ân ái sao? Bi ai biết bao, tình cảnh lúc này, hắn không thể thay đổi được bất luận điều gì... 

Trong khoảng thời gian một tháng, Tại Trung hầu như đã xem xong sách trong Tàng thư khố, thế nhưng như trước vẫn không tìm được thông tin thực tế nào về Dục thần chi quá. Hắn thở dài, đem sách để lại vào trên giá. 

Tại Trung hướng gian phòng mình mà đi, vừa đi vừa suy tư ... 

Không biết những người khác có tính toán gì không, nếu như Duẫn Hạo thực sự muốn đánh đuổi những nam sủng khác trừ Vệ Đình, bọn họ sẽ đi đâu? Hắn từ trước đến này không có người thân thích. Từ sau khi gặp Duẫn Hạo, người ấy đã trở thành chúa tể trọn kiếp này của hắn, nếu li khai Duẫn Hạo, hắn thật sự không biết sẽ tồn tại như thế nào. 

Bên dưới cầu thang truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đập tan suy nghĩ của hắn. 

"Ân. . . Ân a. . ." . 

Kinh nghiệm quen thuộc nói với Tại Trung, đó là tiếng rên rỉ lúc giao hoan. Hắn nhớ lại chuyện trải qua lần trước, bản thân bắt gặp Duẫn Hạo cùng Vệ Đình thân mật, kết quả là bị đuổi đi không chút lưu tình. Tại Trung lần này thông minh hơn, không hề đi dò tìm thanh âm. Hắn nhanh chân dời bước đi, nhưng tiếng rên rỉ kia dường như đối nghịch lại mà nhẹ nhàng tiến gần hắn. 

"Hảo bổng. . . Ngươi quá lợi hại. . . A. . . A. . . Lại dùng thêm chút lực. . ." . 

"Hô hô . . . Thực sao? Ta còn lợi hại hơn Hồ vương sao?" . 

"Ngươi so với hắn lợi hại hơn. . . A. . . Cố sức thao ta đi. . . Xuyên thủng ta đi. . . A. . ." . 

Cước bộ Tại Trung bình ổn lại, nội dung lời đối thoại này cùng thanh âm quen thuộc của người kia khiến hắn chú ý. Hắn nín thở, di chuyển bước chân đi ngang qua. Trong góc phòng âm u dưới chân cầu thang, một đôi nam tử không nhìn rõ mặt đang làm chuyện ... (câu đương :">) 

Nam tử cường tráng vóc dáng khôi ngô đang ôm một thiếu niên xinh đẹp, đứng ở bên cạnh góc tường mà kịch liệt rung động. Tại Trung thấy đầu thiếu niên kia là tóc vàng mĩ lệ rựa rỡ, trong lòng liền căng thẳng. 

Là Mạc Cẩn. 

Mạc Cẩn mở rộng hai chân kẹp lấy thắt lưng tinh tráng của người kia, phần eo phối hợp với đồn bộ nam nhân đang lay động mà vặn vẹo, tinh khí to lớn của nam nhân hung hăng đâm vào trong cơ thể hắn, chỉ còn hai khối cầu cứng rắn ở bên ngoài đong đưa, tựa hồ cũng muốn chen vào dung đạo ấm áp chật hẹp mà hưởng thụ một phen. 

Tiếng va chạm lạch cạch lách cách hòa hợp với thanh âm dâm đãng lộ liễu của Mạc Cẩn, tứ chi tuyết trắng mềm dẻo vẫn dây dưa quấn quýt lấy cơ thể nam nhân, tạo nên một hình ảnh khiến huyết mạch người ta sôi sục. 

"Nóng quá. . . Ngươi rất mãnh liệt. . . A! Đâm chết ta. . . A. . . Nam căn ngươi so với đại vương còn khỏe hơn . . . A. . ." Tiếng kêu phóng đãng của Mạc Cẩn kích thích màng tai Tại Trung (trở nên ai đỏ mặt đỏ a~), Tại Trung che lỗ tai thụt lùi về phía sau, hắn không nên nghe! Hắn không nên thấy! 

Tại Trung ôm đầu chạy trốn trở về phòng. Hắn đóng cửa lại, lưng áp trên ván cửa thở dốc, tâm tình kích động rất lâu không thể hồi phục. 

"Vì sao để cho ta thấy..." Hắn che mặt ngã ngồi dưới đất. 

Nam nhân cùng Mạc Cẩn giao hợp hẳn là thị vệ trong cung, không cần hoài nghi, nhất định là Mạc Cẩn chủ động câu dẫn đối phương. Hành vi hai người kia quả thực là tự sát! Tại Trung sợ hãi nghĩ, mọi người đều biết, Duẫn Hạo bản thân tuy rằng phóng đãng, ưa thích chơi đùa giao hoan, nhưng hắn trói buộc chúng nam sủng phi thường nghiêm khắc, nam sủng không được lén lút thân mật tiếp xúc với bất luận ai, nếu như cùng quan viên hoặc binh sĩ trong cung vụng trộm sẽ tăng thành tội cao nhất. 

Nam sủng sau lưng Duẫn Hạo cùng người khác giao hoan đều bị cực hình trừng trị, chịu đựng giày vò muốn sống không được muốn chết không xong. 

Mặc dù Tại Trung từ trước đến nay cùng Mạc Cẩn bất hòa, nhưng hắn cũng không hi vọng đối phương gặp phải kết cục thê thảm. Thực ra hắn cũng có thể hiểu được cảm nhận người kia, Tại Trung là "Đạo huyền hồ tiên" (cáo đen), đòi hỏi chuyện chăn gối rất ít, cho nên bị thất sủng cũng không gặp ảnh hưởng lớn. Nhưng với Mạc Cẩn lại khác, hắn là "Bích động yêu hồ". chính là loài yêu hồ dựa vào việc hấp thụ tinh khí người khác mà sống. Đối tượng bọn họ hút tinh có thể là con người cũng có thể là yêu hồ. Tính dục của loại yêu hồ này đặc biệt mãnh liệt, không được thỏa mãn thì toàn thân khó chịu, tinh thần không phấn chấn. 

Duẫn Hạo đã lâu chưa từng chạm qua Mạc Cẩn, trách không được hắn cần tìm người an ủi. . . Thế nhưng hành động như thế chỉ dồn hắn vào đường cùng! Mạc Cẩn rốt cuộc có biết rõ tình cảnh nguy hiểm của mình hay không? 

Bản thân có nên khuyên hắn kịp thời quay đầu lại không? Tại Trung day trán mình, khổ não suy nghĩ. Bản thân hắn đã khó bảo toàn, còn đi lo việc vớ vẩn? Hơn nữa Mạc Cẩn trước nay luôn làm theo ý hắn, chính mình khuyên hắn chưa hẳn đã được. 

Nhưng mà ... Muốn hắn khoanh tay đứng nhìn đối phương đi vào con đường cùng... hắn lại không thể làm được. 

Phiền não của Tại Trung không duy trì được lâu, chuyện Mạc Cẩn vài ngày sau đã bị bại lộ! Mạc Cẩn hành vi lớn mật, hơn nữa căn bản không có tận lực giấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei