dục thần chi quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hương Phẩm Tử Hồ  香品紫狐

Họa sĩ: Phỉ Á

Giới thiệu

Nhìn hồ vương thay đổi và ôm ấp nam sủng, trừ bỏ nhẫn nhịn, hắn còn có thể như thế nào? Cứ là bên trái hoặc bên phải của đối phương, bất quá với hắn mong mỏi chỉ là một phần nhỏ nhoi trong lòng người đó, chỉ như vậy thôi, hắn cũng thỏa mãn rồi...

Nếu người kia không xuất hiện, Tại Trung đời này cũng không nghĩ ra chính mình sẽ có có ngày bùng nổ. Người nọ  chẳng những độc chiếm hồ vương, vẫn luôn mồm hô to muốn đem tất cả nam thiếp đuổi đi?  Chính mình cũng nhận thức sẽ bị đuổi đi sao? Không! Hắn không phục! Chỉ cần có thể để vương thượng một lần nữa chú ý hắn, hắn cũng quyết bất cứ giá nào cho dù mất đi tính mệnh !

Mạo hiểm mang thai, có thể vãn hồi tâm tư của người yêu sao? Đến khi vương thượng ôm người kia nói : "Đứa nhỏ là của ta, ta nói mẹ hắn là ngươi, đó chính là ngươi..."

Tại Trung tan nát cõi lòng, hắn mới hiểu rằng đúng là vô pháp phục hồi lại như cũ.

Nếu yêu người mà đau khổ như thế, hắn không muốn tiếp tục yêu, để cho hắn rời đi người ấy, vĩnh viễn rời xa người ấy..

 

Tiết tử 

Phù U Giới trên bầu trời là nghìn năm bất kiến, không chỉ tiêu tán trong tầng mây dày mà Thiên Giới cùng Nhân Gian Giới cũng luôn luôn keo kiệt, không cho dù chỉ một tia sáng thẩm thấu tới đây.  

Bọn hạ đẳng yêu hồ cư ngụ tại Phù U Giới, cho tới bây giờ, chưa hề biết cái gì là ánh mặt trời. 

Kim Tại Trung ngồi trước ngôi nhà gỗ cũ nát, trong tay chơi đùa với bạch từ oa (búp bê ếch sứ trắng) béo lùn, vừa chải hai búi tóc nhỏ vừa ngọt ngào mỉm cười. Đây là di vật gia gia (ông nội) cho hắn, là đồ chơi của Nhân Gian Giới, gọi là "Đại A Phúc". Đại A Phúc cùng hắn giống nhau, cũng có mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen nhánh. Gia gia nói con người mắt đen tóc đen ở Nhân Gian Giới tuyệt không hiếm lạ, nhưng trong thế giới của yêu hồ, chỉ có rất ít yêu hồ thuần túy có mắt cùng tóc màu đen. 

Nhân Gian giới dương quang (ánh mặt trời) trắng lòa chói mắt, Thiên Giới dương quang bảy màu rất đẹp. Song Kim Tại Trung chưa bao giờ được đi hai nơi kia, thông thường sau khi yêu hồ trưởng thành, trưởng bối trong nhà sẽ dẫn hắn đến Nhân Gian Giới ngắm nhìn một chút. Nhưng Kim Tại Trung từ nhỏ đã mất đi người thân, hơn nữa phải qua tám mươi năm mới coi là thành niên - yêu hồ trưởng thành trong hai trăm năm, bởi vậy dù là quá khứ hay tương lai hắn đều rất khó có cơ hội bước chân vào Nhân Gian Giới. 

Có điều hắn không quan tâm, hắn một người vẫn sỗng tốt. 

Tại Trung híp mắt, dưới bầu trời xanh xám, dùng cánh tay nhỏ gầy bế Đại A Phúc giơ lên cao. Gương mặt Đại A Phúc trắng nõn, hắt ra một vài tia sáng mỏng manh, Tại Trung mê mẩn nhìn khóe môi nó vểnh lên, tự khóe miệng phấn hồng nhỏ nhắn cũng hướng về phía trước mà cong theo. 

Khuôn mặt Đại A Phúc bỗng nhiên phản xạ ra loạt tia sáng màu lam, Tại Trung cả kinh, vội vàng buông tay. Cách hắn không xa, trên nền trời, bất ngờ xuất hiện lam sắc hỏa cầu. Quả cầu lửa kia vừa bùng cháy vừa rơi xuống, hạ xuống ngay nơi cách Tại Trung nửa dặm. 

"Cái gì kia..." Tại Trung hoảng hốt nhìn cảnh tượng kì dị, lòng hiếu kì thúc giục hắn hướng hỏa cầu chạy tới. Quả cầu lửa phát ra ánh sáng xanh chói mắt, lăn vào trong rừng cây rậm rạp, đàn chim cả kinh phân tán đi khắp nơi. 

Tại Trung đẩy ra hai bên cành lá cỏ dại, dần dần đến gần nơi hỏa cầu rơi xuống. Hắn thấy được cảnh tượng kì quái trước nay chưa từng gặp, thực vật trước mắt hắn từ từ khô héo. 

Đứng trước vị trí hỏa cầu rơi xuống, Tại Trung khiếp đản mà thân trường não đại (khiếp đảm ~ ngơ ngẩn). 

Chỉ thấy giữa bụi cỏ khô là một nam tử cao to tuấn mĩ, trên người hắn mặc một bộ thủy lam cẩm bào, vai phải cùng bụng bị tiên huyết nhuộm thành sắc đỏ đáng sợ. Nam tử hai mắt nhắm nghiền, sinh tử khó xác định. 

Tại Trung đánh bạo, nhẹ nhàng đi qua, mái tóc trắng của nam tử mĩ lệ tựa hồ còn phát ra sắc xanh thần bí. 

Là bạch hồ sao? Tại Trung theo màu sắc tỏa ra mà phán đoán, hắn sợ hãi vươn tay, đang muốn dò hơi thở đối phương, nam nhân đột nhiên mở mắt ra, một tay nắm được hắn. 

"A --!" Tại Trung thất thanh hét lên sợ hãi, gục vào trong ngực đối phương. 

Con ngươi đen hoảng sợ đối diện đôi mắt xám đang dần tiến tới, Tại Trung toàn thân run rẩy mà ngã vào trong lòng nam tử, không ngờ nam tử vươn đầu lưỡi liếm qua môi hắn. Tại Trung kinh hô, từ trên người hắn bật dậy, lại che môi ngã ngồi dưới đất. 

"Ha ha ha. . ." Nam nhân phát ra tiếng cười hào sảng, ngược lại với bản thân đang bị trọng thương, tựa như không có việc gì mà ngồi dậy. 

Tại Trung một bên luống cuống nhìn hắn, một bên quay đầu nhìn khắp tứ phương, cây cối xung quanh hắn bắt đầu héo rũ, năng lượng sống của cây cối hóa thành hàng ngàn quang cầu phiêu động, năng lượng ấy toàn bộ tập trung đến trên người nam tử kia. 

Tại Trung lúc này mới phát hiện đối phương pháp lực cao cường, là đạo huyền yêu hồ, có thể hấp thụ thiên địa tinh hoa để duy trì năng lượng, dù cho bị trọng thương cũng có thể khôi phục được. 

Nam tử còn đang hấp thụ năng lượng, trên bầu trời lại nhấp nhánh vài đoàn quang cầu. Nam tử nhìn những quang cầu hướng bên này bay tới, sắc xám trong nhãn đồng ánh lên tia lạnh lùng hiện lên quang mang tàn khốc (ánh mắt tàn khốc). Những quang cầu kia đáp xuống trên mặt đất, tựa hồ muốn vây xung quanh hắn, Tại Trung vội vàng trốn sau một cây đại thụ. Lúc sau quang mang (tia sáng) tản đi, xuất hiện trước mắt Tại Trung là vài tên hồng phát (tóc hồng) nam nhân diện mục dữ tợn-bọn họ là xích hồ (cáo lông đỏ), loại yêu hồ tàn bạo nhất, hiếu chiến nhất. 

"Cái mạng ngươi thật lớn a~" Tên xích hồ cầm đầu cười lạnh, rút ra thanh kiếm bên hông ra chỉ hướng ngân phát (màu bạc) nam nhân, đồng bọn của hắn cũng rút kiếm ra. Tên thủ lĩnh hét lớn một tiếng : 

"Chém hắn thành nhục tương a (thịt vụn)! Khiến hắn không thể hồi phục như cũ được!" 

Bọn chúng hò hét hô hí xong, ngân phát nam tử tự mở ra bình chướng (lá chắn) bảo hộ, vài tên xích hồ pháp lực thấp lập tức bị bắn văng ra, tên thủ lĩnh niệm chú văn, kiếm hắn phát ra lam sắc hỏa quang (ánh lửa màu xanh). Hắn dùng lực mà bổ tới, kiếm lực đánh tan bình chướng đi. 

Ngân phát nam tử tay không ngăn trở loạt kiếm phong căm thù chém tới, lam sắc hỏa diệm lần thứ hai vây xung quanh hắn. Các xích hồ khác nhân cơ hội, nhất hống (tiếng gầm) mà lên, vài thanh kiếm cùng lúc mà đâm vào thân thể hắn. 

Tại Trung ở sau cây đại thụ kinh hồn bạt vía, ngân phát nam tử vùng lên gầm rống, rồi đột nhiên biến thân thành con ngân bạch hồ li vĩ đại, hỏa diệm vây quanh hắn trong chớp mắt tan biến, mấy thanh kiếm cũng bị hắn bức ra ngoài. Một con xích hồ không kịp né tránh, bạch hồ đã há mõm cắn đứt đầu nó, tiên huyết trong miệng hắn phụt ra tung tóe. 

Tại Trung sợ đến toàn thân tun rẩy, vài con xích hồ thét to lên : "Giết hắn!". 

Bọn chúng cũng đồng loạt biến thân, nhưng bọn xích hồ gian xảo không nhảy vào bạch hồ cắn xé, mà triển khai kết giới vây hắn vào bên trong. Bạch hồ cũng phóng ra năng lượng cùng chúng đấu pháp, kết giới bên trong vang lên tiếng sấm ầm ầm hiện lên điện lưu (tia điện), lúc này bất luận bên nào thối lưu liền sẽ bị pháp thuật thiểm điện thôn tính. (sét đánh chết a) 

Song phương thế lực ngang nhau giằng co dai dẳng, hai cỗ năng lượng trong kết giới vẫn cân bằng nhau. 

Tại Trung thấy vậy mắt choáng váng, hắn là người ngoài cuộc nên làm như thế nào? Hắn nhìn chồn bạc nhãn thần đằng đằng sát khí dần dần trở nên u ám, tựa hồ không chống đỡ được bao nhiêu nữa. 

Thế nhưng với năng lực của hắn, hắn không thể xong vào trong kết giới ấy. 

Biện pháp chỉ có một ... Hắn bả tâm nhất hoành (quyết tâm), lấy búp bê Đại A Phúc trong lòng ra. Tại Trung nhắm mắt lại niệm chú ngữ, đem năng lượng của mình tập trung lên trên người Đại A Phúc. Búp bê sứ bị quang mang bao phủ, Tại Trung mở mắt ra, quyết tâm đem nó ném đi. 

Đại A Phúc trên không trung vẽ đường vòng cung, rơi xuống ở phía trên đầu bạch hồ, trong khi hai bên năng lực giao chiến bị cỗ năng lực thứ ba xâm nhập, kết giới ầm lên một tiếng rồi vỡ tan, bên phía xích hồ bị chấn lực to lớn phá khai, Tại Trung cũng bị bức lui vài bước. 

Bạch hồ hung bạo vùng lên gầm rống, bổ nhào vào xích hồ mà cắn, bọn xích hồ kêu thảm, tại hàm răng sắc bén của hắn hóa thành từng mảnh huyết nhục mơ hồ. 

Tại Trung ôm ngực bị chấn động đến đau nhức, chật vật đứng lên. Bạch hồ kia khôi phục thành hình người, hướng hắn đi tới. Tại Trung sợ hãi nhìn chằm chằm vào tiên huyết trong miêng hắn, liền vội vã chạy trốn. Nam tử một tay kéo trụ thắt lưng hắn, Tại Trung lập tức ngã vào lồng ngực ấm áp của người ấy. 

Nam tử thổ ra lông hòa máu trong miệng, nhượng Tại Trung xoay người đối mặt với hắn. 

"Tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì?" Hắn ngắm nghía mái tóc đen tuyền của Tại Trung, dùng ngữ điệu tuyệt nhiên không tàn bạo mà ôn nhu hỏi. 

"Tại. . . Tại Trung." Giọng nói Tại Trung bất ổn trả lời, đối mặt với người vừa giết chết đồng loại yêu hồ của hắn, bảo hắn không sợ mới lạ a. 

"Tại Trung sao? Cảm tạ ngươi đã cứu ta." Nam tử lãnh đạm cười, Tại Trung ngây ngốc nhìn nụ cười tà mị, rốt cuộc quên cả sợ hãi. 

"Nhà ngươi ở nơi nào?" Nam tử nhìn quanh tứ phương hỏi. 

"Ngay ở phía trước. . ." Tại Trung tựa bị hắn thôi miên liền như vậy trả lời. 

Nam tử cúi đầu tại thần thượng hắn mà hôn, Tại Trung vội mím môi, nam tử kè bên tai hắn nói : 

"Tại Trung, ta là Duẫn Hạo, ta sẽ tới đón ngươi." 

Tại Trung nghe được tên của hắn liền trở nên choáng váng, hoàn toàn không để tâm "đón ngươi" có ý tứ gì. Duẫn Hạo buông hắn ra, xoay người dời đi. 

Mãi cho đến khi hắn đi xa rồi, Tại Trung mới vỗ vỗ lên lồng ngực đương phập phồng. 

Lão Thiên. . . Hắn cư nhiên trở thành ân nhân cứu mạng của người này sao? Hắn là không phải nằm mơ a. . . 

Người nọ là Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo -- thống lĩnh Phù U Giới, là Hồ Vương chí cao vô thượng. 

  

Đệ nhất chương

"A. . . A. . . A ân. . ." 

Lạch cạch, lạch cạch, lách cách. . . 

Tiếng rên rỉ tiêu hồn cùng tiếng chung đụng xác thịt mãnh liệt, đan xen vào nhau dệt ra một khúc  nhạc  chương dâm uế (âm thanh tục tĩu, dâm tà). Hơi nước dày đặc trong phòng tắm tạo nên một màn Đông cung hí hoạt sắc sinh hương (sống động, ngon mắt), thiếu niên mảnh khảnh yểu điệu tựa (như) đắm chìm trong làn nước, cố bám víu vào đá cẩm thạch ven rìa ao, gồng mình để chịu đựng kích tình mạnh mẽ từ sau lưng đập tới.  

Nam tử toàn thân cơ bắp cứ quấn quýt, nắm lấy thắt lưng nhỏ bé của hắn mà cuồng dã vặn vẹo cái mông, đem cự vật nóng rực của mình đâm vào. Nơi thầm kín mềm mại của thiếu niên tham lam hấp duyệt (hút vào) nam căn nóng rực, dựa theo sự ra vào của nó mà co thắt dữ dội. 

Nam tử gầm nhẹ rồi tăng cường độ va chạm, tại tiếu huyệt của thiếu niên phóng xuất ra mầm mống yêu thương(*), tiểu huyệt bị cọ xát đến sung huyết sưng đỏ lên, dịch thể trắng sữa theo khe hở nơi giao hợp từ từ chảy ra. 

Thiếu niên thở hổn hển, khẽ vươn tay bao bọc lấy tinh khí cao cao nhếch lên, cho đến khi nó trở nên thâm đỏ mà phun ra dịch thể trắng sệt. 

Hai người phát tiết qua đi, rơi vào tình trạng kiệt sức mà ghé vào bên cạnh ao thở dốc, mái tóc dài trắng bạc của nam tử quyện vào những sợi tóc đen mượt của thiếu niên cùng rối loạn, nhưng lại hình thành cảm giác hài hòa lạ thường. 

"Tại Trung. . . Thoải mái không?" Nam nhân xảo quyệt liếm lên lỗ tai bạch ngọc của hắn mà trêu ghẹo. 

Gương mặt Tại Trung hiện lên vẻ đỏ ửng đầy mị hoặc, ngượng ngùng mà 'ân' một tiếng. Duẫn Hạo liếm liếm môi, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lại đối mình, bất chấp dục vọng vẫn còn cắm trong cơ thể đối phương, vẫn thỏa thuê cùng hắn môi kề môi. 

Hai gã thị hầu ở ngoài phòng tắm nghiêng tai lắng nghe, thanh âm bên trong tựa hồ đã ngừng, một gã liền đè thấp thanh âm hỏi đồng bạn : 

"Kết thúc chưa. . . ?" 

"Không biết, vương luôn luôn tinh lực tràn đầy, sợ là còn muốn thêm mấy hiệp nữa. . ." Đối phương lén lút nói nhỏ. 

"Vương bây giờ sẽ xuất phát đi Nhân Gian Giới tìm kiếm thú vui mới , không cần để dành tinh lực sao..." Người hầu nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng bước chân, vội vã cấm khẩu (ngừng nói). 

Người hầu cung kính mở cửa ra, Duẫn Hạo quần áo chỉnh tề, thần khí thanh sảng ung dung bước ra. Tại Trung cột lại mái tóc đen ẩm ướt, đi theo phía sau hắn. 

Đoàn người đi tới tiền viện, kim pháp (ánh vàng) mĩ thiếu niên đứng chờ đã lâu, bính bính khiêu khiêu (hoạt bát lanh lợi nhảy ra) chạy đến trước mặt Duẫn Hạo, lớn mật (dũng cảm) mà ôm cổ hắn. 

"Vương, cũng mang ta đi nha, ta còn chưa có đi Nhân Gian Giới ni." Mạc Cẩn phủ lên trước ngực Duẫn Hạo cọ tới cọ lui. Duẫn Hạo cười tiêu sái (ngoạn thế bất cung), hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, Mạc Cẩn lập tức nhiệt tình ngậm lấy môi hắn mà đáp lại, hai người tại trước mắt bao người trình diễn màn hôn môi kích tình (mãnh liệt). Trong mắt Tại Trung hiện lên vẻ mất mát, đành quay mặt đi. 

Hai người hôn chán thì tách rời ra, Duẫn Hạo một tay day day cái mũi xinh của Mạc Cẩn, tay kia thì kéo Tại Trung đang im lặng vào trong lòng. 

"Mạc Cẩn, ngươi xem Tại Trung cũng không yêu cầu đi theo ta nga". Duẫn Hạo trêu ghẹo nói. 

Mạc Cẩn phong thái yêu mị mê người, cùng với Tại Trung e lệ thanh tú động lòng người, cùng là nam sủng Duẫn Hạo sủng ái nhất. Thế nhưng mọi người đều nói, Tại Trung an phận lại nhu thuận (khôn ngoan) còn hơn Mạc Cẩn được cưng chiều sinh kiêu (kiêu ngạo, nhõng nhẽo) mới là niềm vui của Duẫn Hạo. 

Mạc Cẩn nghe thấy hắn so sánh Tại Trung với mình, trong lòng tuy hờn giận, nhưng trên mặt vẫn giữ được dáng tươi cười kiều mị. Hắn ra vẻ thất vọng mà hừ vài tiếng, làm nũng vùi đầu vào trong ngực vương. 

"Muốn ta bù lại cho ngươi lễ vật sao?" Duẫn Hạo thoải mái hỏi. 

"Không cần, dù sao ngươi cũng không chịu mang ta đi, hừ..." 

Duẫn Hạo quay sang hỏi Tại Trung: "Còn ngươi?" 

"Cũng giống như trước đây là được." Nói tới điều này, ánh mắt Tại Trung hiện lên màu sắc lấp lánh kì vọng. 

"Vẫn là muốn 'Đại A Phúc' nga?" 

"Ân." 

"Vậy cũng tốt." Duẫn Hạo buông ra bọn họ, dẫn người hầu ly khai (dời đi). 

Lúc bọn họ dời xa, Mạc Cẩn quay sang Tại Trung lạnh lùng nói một câu: "Sở thích tẻ nhạt." rồi xoay người đi. Tại Trung không để ý đến lời khiêu khích kia, yên lặng trở lại phòng mình. 

Gian phòng của hắn rất rộng cũng rất mộc mạc, ngoại trừ giường hay tủ quần áo cùng bàn ghế! Có chăng đặc biệt chính là trên bàn Tại Trung bày đủ loại búp bê Đại A Phúc, hình dáng riêng biệt, đều là lễ vật Duẫn Hạo từ Nhân Gian Giới trở về tặng hắn. 

Bởi vì trước đây Tại Trung hi sinh Đại A Phúc mà gia gia cho hắn, cứu lấy tính mạng của Duẫn Hạo, nên khi Duẫn Hạo lần đầu tiên hỏi Tại Trung "Ngươi muốn cái gì?", Tại Trung đã trả lời "Đại A Phúc". 

Từ đó về sau, mỗi lần Duẫn Hạo đến Nhân Gian Giới du ngoạn có hỏi qua hắn muốn cái gì, Tại Trung đều không ngại không phiền mà nói: "Đại A Phúc". 

Tại Trung quý trọng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của búp bê, thấy nụ cười của chúng, tựa hồ tâm hắn cũng trở nên vui sướng theo. Tại Trung ôm lấy một bé tiểu oa nhi mập mạp, lẩm bẩm nói: 

"Bệ hạ, người nhanh trở về một chút đi..." 

Chiếu theo mọi khi, Duẫn Hạo sau ba mươi ngày sẽ trở về. Tại Trung mỗi ngày đều nhớ thương hắn, chờ mong người ấy lần này sẽ mang về cho mình Đại A Phúc hình dáng mới ra sao. 

Nhưng mà, lần này thời gian du ngoạn của Duẫn Hạo lâu hơn trước rất nhiều, đã qua năm mươi ngày rồi vẫn không có dấu hiệu muốn trở về. Từ trước tới nay, Duẫn Hạo ra ngoài cũng không quá một tháng, chỉ có một lần là ngoại lệ - Tại Trung nhớ lại hai mươi năm trước có người thiếu niên bị Duẫn Hạo mang về, lần đấy, là lần duy nhất Duẫn Hạo quên tặng hắn Đại A Phúc. 

Vị thiếu niên kia tên là Hoắc Chân, là đạo sĩ có nhiệm vụ hàng yêu phục ma, nhưng lại cùng đệ đệ của Duẫn Hạo là Bạch Khảo điện hạ thâm thâm tương ái (yêu nhau sâu sắc). Mà Duẫn Hạo cũng bị người kia mê hoặc, trăm phương nghìn kế câu dẫn hắn, thế nhưng bất kể Duẫn Hạo dùng thủ đoạn gì đều không thể chia rẽ hai người họ. Cuối cùng, thiếu niên kia với Bạch Khảo cùng nhau li khai Phù U Giới, không biết đã chạy trốn đến vùng rừng núi nào ở Nhân Gian Giới mà ẩn cư. 

Hoắc Chân, là người duy nhất từ trước tới nay Duẫn Hạo muốn nhưng không thể có được, hắn vĩnh viễn là điều tiếc nuối cùng vướng bận chôn sâu trong lòng Duẫn Hạo. 

Tại Trung biết, bất luận được sủng ái ra sao, bản thân căn bản vẫn không thể thay thế được địa vị của người kia trong tâm vương. 

Tại Trung ngồi trên bệ cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng mông lung mờ ảo. 

Ánh trăng ở Nhân Gian Giới so với nơi đây đẹp hơn sáng hơn sao? Có lẽ, thanh niên nam tử so với nơi này cũng đẹp hơn nhiều, khó trách Duẫn Hạo bệ hạ luôn luôn lưu luyến mà quên cả đường về. 

Tại Trung quay đầu nhìn Đại A Phúc trên bàn, nụ cười của búp bê vẫn như trước ngây thơ vô hại. 

Duẫn Hạo bệ hạ vì sao lần này lại quay về muộn? Vương sẽ lại quên mất búp bê cho hắn sao? 

Chỉ là, dù cho có xảy ra chuyện ấy, hắn vẫn sẽ toàn tâm toàn ý đợi Duẫn Hạo trở về... Tại Trung lại xoay người mà thất thần nhìn ánh trăng sáng. 

Tại Trung chưa bao giờ biết mình lại có dự cảm chuẩn xác như thế, ba ngày sau, Duẫn Hạo đã trở về, hơn nữa, quả thật không có tặng hắn búp bê Đại A Phúc. Nhưng, Tại Trung không có đoán được Duẫn Hạo sẽ mang về người nọ. 

Một vị tuấn mĩ thiếu niên loài người. 

"Người thả ta xuống đây! Chính ta có thể tự đi được!" Vệ Đình trên bờ vai rộng của Duẫn Hạo mà giương nanh múa vuốt gầm lên. 

"Tiểu bảo bối, tối hôm qua đã làm ngươi mệt muốn chết rồi, ta hiện tại sao có thể để ngươi tự đi chứ?" Duẫn Hạo cưng chiều mà vỗ vỗ lên cái mông nhỏ của hắn, bế hắn đi nghênh ngang trên dãy hành lang đá cẩm thạch quanh co. 

"Thả ta xuống đi! Đại hỗn cầu(*)! Ta chán ghét ngươi!" Vệ Đình tức giận đến đỏ bừng cả mặt, ra sức đánh đấm lên lưng Duẫn Hạo. Trước giờ chưa từng có người dám dùng thái độ như thế nói chuyện với Duẫn Hạo, đừng nói tới việc hướng hắn mà dụng quyền cước, ngay cả Mạc Cẩn dù tùy hứng làm bậy cũng không dám có một chút bất kính. Thế nhưng Duẫn Hạo lúc này không chỉ không tức giận, lại còn thoải mái cười lớn. 

Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, kể cả Tại Trung đã biết hắn trở về nên đặc biệt chạy tới nghênh tiếp. 

Duẫn Hạo trực tiếp mang Vệ Đình trở về ngọa thất (phòng ngủ), lúc đi ngang qua bên cạnh Tại Trung, hắn dừng lại một chút, ân hận nói: 

"Tại Trung, xin lỗi, đã quên mua cho ngươi Đại A Phúc rồi". 

Vệ Đình trên vai Duẫn Hạo khó hiểu, liếc mắt nhìn Tại Trung, cái miệng nhỏ nhắn vì giận dỗi mà chu ra. Tại Trung ngơ ngác nhìn bọn họ, dùng rất nhiều khí lực mới có thể thốt lên câu trả lời khó nghe rõ được: 

"Không sao đâu..." 

Duẫn Hạo tâm tình rất tốt, nhìn hắn cười cười, rồi mang theo Vệ Đình trở về phòng, một vài người hầu vội vã chạy tới hầu hạ. Tại Trung ngây dại đứng sững tại chỗ, trong ngực là cay đắng cùng mất mát nói không nên lời. 

Lúc này những nam sủng khác của Duẫn Hạo đã biết mà tới, mọi người tại ngoài cửa ngọa thất nhìn xung quanh, nhưng lại không có can đảm đi vào tìm kiếm kết quả. Vài thiếu niên xoay ra bao quanh Tại Trung hỏi han: 

"Tại Trung, nghe nói vương dẫn theo một người thường trở về có đúng không?" 

"Người nọ trông có đẹp không?" 

"Vương có đúng hay không thích thượng hắn?" 

Tại Trung thấp giọng nói: 

"Ta không biết..." 

Mạc Cẩn chống nạnh cao ngạo đi tới, khi quay ra đóng chặt cánh cửa ngọa thất rồi hừ lạnh một tiếng. 

"Chỉ là con người mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, qua năm sáu mươi tuổi sẽ già cả xuống sắc, có thể so sánh với chúng ta sao?" 

Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều thở phào một hơi. 

"Quá chuẩn, loài người có thể so với chúng ta sao?" 

"Không sai, thân thể con người cũng mỏng manh, tùy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei