Chương 22: Vong Tiện (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhị ca ca!"

Nguỵ Vô Tiện quá sợ hãi, phi thân xuống bổ nhào đến bên cạnh Lam Vong Cơ.

Tên tu sĩ Nhiếp gia đang ôm cái đầu định vung đao, Nguỵ Vô Tiện bỏ nó ở đó chạy đi, nó buộc lòng đứng yên tại chỗ, lưỡi đao rung bần bật ngay trước mũi kiếm Kim Quang Dao, dừng lại.

Kim Quang Dao khẽ cười một tiếng, lắc mình nghiêng qua, đang định vung kiếm đâm về phía Nguỵ Vô Tiện, tiếng đao vun vút chém tới từ sau lưng y, lại thêm một tiếng sáo vang lên. Kim Quang Dao dừng lại, vừa quay đầu lại liếc mắt thấy Nguỵ Thập Thanh đứng trên mái nhà, ánh trăng bao phủ, tay cầm sáo ngọc, ánh mắt bình tĩnh. Tua rua màu lam nhạt của Cô Tô Lam thị ở đuôi cây sáo ngọc, đung đưa đung đưa.

Mặt Kim Quang Dao tối sầm lại.

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện đỡ lấy Lam Vong Cơ, y đang tựa vào thân đàn, cây đàn Vong Cơ ngã ra đất phát ra một tiếng vang nhỏ, Nguỵ Vô Tiện lúc này mới thấy sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch, trên trán rịn mồ hôi, tức là đã cố sức nãy giờ.

Tiết Dương giỏi cận chiến, từ đầu đến giờ cứ bị Lam Vong Cơ áp chế từ xa, bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội.

Tiết Dương cười lạnh một tiếng vung kiếm tiến lên.

"Keng!"

Một vỏ kiếm màu bạc bao quanh bởi linh quang màu xanh chắn ngay trước kiếm của Tiết Dương, phá vỡ chiêu thức của y, ngay sau đó một đạo kiếm quang màu đỏ từ bên trái bổ tới, kiếm khí sắc bén, tiếng kiếm rít lên càng bạo liệt hơn, đột ngột chém xuống Giáng Tai (kiếm của Tiết Dương), Tiết Dương vội vàng thu kiếm lại, nếu không nửa trên thân kiếm Giáng Tai hiện tại chắc đã bị chém gãy thành nhiều mảnh rồi, kiếm xoay tròn cắm xuống đất.

Tiết Dương bị ép lùi ra sau năm bước mới đứng vững lại được, nghiến răng nghiến lợi, vừa ngẩng đầu, thấy Nguỵ Tử Tô toàn thân bao phủ ánh sáng đỏ. Giống như có một ngọn lửa bao quanh thân hắn, linh quang của Nguỵ Tử Tô chiếu sáng một nửa khu rừng trúc mà bọn họ đang ở đó, ngay cả trong ánh mắt cũng tràn đầy ánh sáng đỏ, chỉ có vỏ kiếm trong tay trái là còn loé lên ánh sáng xanh, khiến cho linh quang xung quanh lòng bàn tay nhuộm thành màu tím.

Linh lực chợt loé lên trong bàn tay Lam Vong Cơ, thử triệu Tị Trần ra, nhưng lòng bàn tay đã bị Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cầm lấy, nguồn linh lực đó như con đom đóm nằm trong lòng bàn tay của hai người, từ từ tắt đi.

Nguỵ Vô Tiện vòng cánh tay qua người Lam Vong Cơ, để vai y tựa vào ngực mình, đặt cằm lên vai y, nhẹ giọng nói với y: "Lam nhị ca ca, đừng cố sức quá"

"Ngươi đã bảo vệ ta lâu như vậy, lần này, đến lượt ta và các con bảo vệ ngươi"

***

Lá trúc rơi rụng lả tả, Nguỵ Tử Tô gống như một sợi dây thừng bị xoắn lại nay bung ra, thẳng tắp xoay tròn đâm về phía Tiết Dương.

Tiết Dương liên tục lùi lại, Nguỵ Tử Tô bám vào thân cây trúc, một cây gậy trúc bắn ra, đột nhiên không thấy bóng dáng đâu nữa.

Yên lặng nửa khắc, Tiết Dương chỉ cảm thấy có tiếng kiếm rít lên bổ từ trên đỉnh đầu hắn bổ xuống, nâng kiếm lên đỡ, Nguỵ Tử Tô từ trên trời giáng xuống một chiêu kiếm thức, nhanh như chớp, tàn khốc và không hề lưu tình. Tiết Dương cố gắng phá vòng vây của Nguỵ Tử Tô, chiêu này của Nguỵ Tử Tô vừa bị phá liền xuất ngay chiêu khác nối liền từ chiêu trước, giống như phá kén mà ra, cứ liên tục.

"Lam Trạm," Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Nguỵ Tử Tô chiến đấu với Tiết Dương thì lên tiếng, "Ta cần phải làm một việc, ngươi có làm cùng ta hay không?"

"Cùng" giọng nói kiên định của Lam Vong Cơ truyền đến bên tai hắn.

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, lòng bàn tay chợt loé lên, oán khí bò lên các ngón tay của hắn, ra tay triệu hồi, Âm hổ phù từ trong ngực áo Tiết Dương bị triệu tới chỗ này.

Tiết Dương trên mặt cả kinh, định cướp lại, bị hai luồng kiếm sắc bén của Nguỵ Tử Tô ép lui trở về.

Nguỵ Vô Tiện nhìn nửa khối Âm hổ phù trong lòng bàn tay hắn, oán khí lượn lờ, ngón tay hơi run rẩy khó nhìn thấy.

Tình cảnh này đã từng một lần xảy ra trước mắt hắn.

Tuy rằng lần này trong lòng hắn có ít nhất chín phần chắc chắn, nhưng khó có thể quên chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó, trong tình cảnh này lúc trước.

Chín phần chắc chắn.

Một phần vạn thất bại.

Nhưng hắn không muốn thách thức một phần vạn khả năng đó, bởi vì giờ phút này những đứa con do hắn sinh ra, người đang trong lòng ngực hắn đây, đều làm cho hắn ...

Bỗng nhiên Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay cầm Âm hổ phù của hắn, cùng hắn mười ngón đan vào nhau, đem Âm hổ phù khoá ở giữa lòng bàn tay của hai người.

"Cùng nhau" đôi mắt nhạt màu kia của Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào mắt hắn, hàng lông mi được phủ một tầng những hạt nước nhỏ li ti trong veo, nói một cách kiên định.

Nguỵ Vô Tiện nâng tay kia lên nhẹ nhàng lau khoé mắt Lam Vong Cơ, gạt đi mấy giọt mồ hôi trong suốt.

"Tốt"

Lần này, kể từ bây giờ về sau, ta đều cùng với ngươi.

Lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện vận công, năm ngón tay dứt khoát nắm lại không hề do dự.

Âm hổ phù phát ra một tiếng "rắc"

Ai đó hít một hơi lạnh.

"Đừng!" hai giọng nói khác đồng thanh kêu lên.

"Di Lăng Lão Tổ, ơ!" một luồng điện màu tím ầm ầm rung lên quất vào người nào đó, khiến người nọ im bặt.

Âm hổ phù phát ra một tiếng rít chói tai, cơn gió lạnh lẽo cuồn cuộn nổi lên cuốn lấy áo choàng của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, mà hắn cũng ôm chặt lại Lam Vong Cơ.

Làn khói đen từ trong Âm hổ phù lao ra, từng vòng từng vòng cuốn quay quanh chỗ này, lá trúc bay tán loạn, bên tai bọn họ vang lên một mớ hỗn độn tiếng kêu khóc, tiếng gầm gừ, tiếng thét chói tai, khiến người ta điếc tai.

Làn khói đen dày đặc và chuyển động nhanh hơn, một đàn quạ đen từ trong rừng bay tán loạn lên bầu trời, kêu lên những tiếng kêu rỉ máu khó nghe.

"Vong Cơ!"

"Nguỵ Vô Tiện!" Nguỵ Vô Tiện nghe thấy giọng Giang Trừng.

"Bùm!"

Làn khói đen bao trùm rồi tan biến, không thấy Tiết Dương và Kim Quang Dao đâu nữa.

Mảnh kim loại nằm trong lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện sáng loé lên và vang tiếng nổ nhẹ, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, chỉ nhìn thấy từ trong kẽ tay của hắn và Lam Vong Cơ chảy ra dòng cát đen, giống như ý trời trêu đùa khiến ai đó không thể nắm bắt được, theo gió bay đi.

Chỉ còn lại hai người bọn họ đang nắm tay nhau.

***

Giang Trừng truyền tin cho các đại gia tộc, sau khi Lam Khải Nhân nhận được tin tức liền cấp tốc đi tới Mạt Lăng để gặp Giang Trừng, hai nhà cùng nhau phá cấm chế của Tô thị, cứu Lam Hi Thần bị phong bế linh mạch ra khỏi đó, giải phong bế cho y, rồi đi đến Thanh Hà, trên đường gặp Kim Tử Hiên cùng đội quân Kim gia.

Dọc đường Lam Hi Thần hỏi thăm Giang Trừng rất nhiều về chuyện của hai anh em, Lam Khải Nhân ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, chỉ còn lại Kim Tử Hiên bị công kích nặng nề.

Lúc bọn họ đuổi tới, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện đang nắm Âm hổ phù trong tay, Lam Vong Cơ tựa vào người hắn, quanh người là oán khí lượn lờ. Nguỵ Tử Tô đứng bên cạnh bảo vệ Lam Vong Cơ, linh quang bao phủ khắp người chiếu sáng gần nửa khu rừng trúc, đang cùng Tiết Dương long tranh hổ đấu.

Nguỵ Thập Thanh thì đứng bên cạnh bảo vệ Nguỵ Vô Tiện, khiến cho Kim Quang Dao không thể đến gần, một tên hung thi mất đầu đang cầm cái đầu của chính mình, nghe theo tiếng sáo của Nguỵ Thập Thanh mà hành động, đao pháp sắc bén, chém trái chặt phải.

Có người tưởng Di Lăng Lão Tổ đang triệu hồi Âm hổ phù, bị Giang Trừng đánh một roi cảnh cáo, liền nuốt vội lời nói vào lại trong bụng.

Ngay sau đó thấy ánh sáng đỏ loé lên trong lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện, Âm hổ phù vỡ ra.

Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh. Tuy nói Giang Trừng và Lam Hi Thần trên đường đi cũng đã chắp nối lung tung manh mối thu thập từ khắp nơi, đại khái cũng giải thích được tất cả sự việc, nhưng vẫn là nhịn không được trong lòng rơi bộp một tiếng.

Đợi đến khi sương mù dày đặc của Âm hổ phù tan biến hết, thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vẫn mạnh khoẻ, hai người bọn họ mới thở phào một hơi.

Còn có Nguỵ Thập Thanh đang bị bọn họ doạ đến mức không dám thở ra.

Lam Khải Nhân nhìn lướt qua hai tiểu thiếu niên này mà nhíu chặt đầu mày.

Ngay từ đầu ông đã phát hiện ra chỗ đáng chú ý. Theo lý thuyết, hai anh em nhà này thì Nguỵ Tử Tô chịu ảnh hưởng từ linh lực của Nguỵ Vô Tiện nhiều hơn, còn Nguỵ Thập Thanh là chịu ảnh hưởng từ linh lực của Lam Vong Cơ. Linh lực vốn nên đáp ứng chủ của nó, nhưng biểu hiện của hai anh em, lại là Nguỵ Tử Tô bảo vệ Lam Vong Cơ, Nguỵ Thập Thanh bảo vệ Nguỵ Vô Tiện. Bất kể là tối nay hay lúc trên núi Đại Phạn, đều là Nguỵ Thập Thanh hết sức khẩn trương đối với việc huỷ phù của Nguỵ Vô Tiện, trong khi Nguỵ Tử Tô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hai anh em đều là do Nguỵ Vô Tiện dùng thần hồn ôn dưỡng sinh ra, chắc hẳn là bọn họ sẽ ngưng giao hoà cùng với linh thức của Nguỵ Vô Tiện ngay tại thời điểm sinh ra, sau đó mới tự phát triển. Nghe ý tứ của Giang Trừng, trong quá trình lớn lên, Nguỵ Thập Thanh trải qua nhiều khó khăn hơn so với Nguỵ Tử Tô. Trong lời nói của Giang Trừng lúc đó vô tình toát ra chút ân hận như có như không đối với Nguỵ Thập Thanh, cho nên Giang Trừng vẫn cực kỳ chiều chuộng Nguỵ Thập Thanh. Nhưng cho dù những khác biệt trong quá trình trưởng thành góp phần tạo ra những tính cách khác biệt của hai anh em, thì hai anh em tối nay đều đã có lựa chọn của riêng mình, không, là lựa chọn ngay từ đầu đã vậy ...

Đâu chỉ là lựa chọn cá nhân.

Nguỵ Tử Tô muốn bảo vệ Lam Vong Cơ không phải lo lắng.

Còn Nguỵ Thập Thanh muốn giữ gìn ý tưởng ban đầu vì thanh danh quỷ đạo của Nguỵ Vô Tiện, một lòng khăng khăng chịu đựng những lời đàm tiếu, thay hắn hành đạo.

Vậy rõ ràng là, linh lực vì chủ nhân của nó, muốn bảo vệ lẫn nhau thật chu toàn, đến chết không buông, vì chủ nhân mà bảo vệ trái tim của đối phương.

Trong lúc đó Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cho dù là ơn, là nghĩa, là tình, là yêu, từ lâu đã rất vững như bàn thạch, ăn sâu bén rễ, linh thức đã đan xen vào nhau.

Cho nên hai khối linh lực đồng tâm đồng nguyên này của bọn họ, hoá thành một cặp huynh đệ tương sinh tương bạn.

Lam Khải Nhân khẽ thở dài, chắp tay sau lưng, nhìn lên vầng trăng trên bầu trời.

"Thúc thúc! Bá phụ! ... Thúc tổ" hai anh em tiến lên hành lễ với mọi người, cung kính gọi Lam Khải Nhân một tiếng.

"Ừm", sau một lúc lâu, Lam Khải Nhân đáp.

"Vong Cơ ..." Lam Hi Thần một mình đi qua tầng tầng oán khí, Nguỵ Vô Tiện gắt gao ôm lấy Lam Vong Cơ, nhưng oán khí không ngăn cản Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần quỳ xuống bên cạnh bọn họ, bắt đầu chữa thương cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhắm mắt gối đầu lên vai Nguỵ Vô Tiện, không nói gì.

Sau một lúc lâu, linh lực màu xanh ở sau lưng Lam Vong Cơ mới dần dần biến mất, Lam Vong Cơ từ từ mở mắt ra.

"A ... " Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nhắm hai mắt mơ mơ hồ hồ nói, "Đại ca, tốt rồi phải không ...? Lam Trạm bị thương vừa phải, ngươi đừng để cho y cử động, ta khá mệt rồi ..."

Lam Hi Thần không nhịn được, khẽ cười một chút.

***

Một tháng sau.

Nguỵ Vô Tiện và Nguỵ Thập Thanh đi trên con đường mòn trong dãy núi Vân Mộng.

"Lần này, ngươi chính là thật sự khiến thúc thúc ngươi tức chết rồi" Nguỵ Vô Tiện thở dài nói, xoay xoay Trần Tình trong tay, nhìn mấy con chim trắng đang bay vòng vòng trong thung lũng cách đó không xa, trong đầu đều là cảnh tượng sáng nay Giang Trừng quất con bù nhìn rơm ở giáo trường đến nỗi xoay mòng mòng như con quay.

Nguỵ Thập Thanh nhoẻn miệng cười, không đáp.

Lần trước, sau khi bọn họ từ Thanh Hà trở về không bao lâu, Nguỵ Thập Thanh thỉnh cầu với Giang Trừng được rời khỏi Giang gia.

Giang Trừng hỏi hắn muốn đi Lam gia hay sao? Nguỵ Thập Thanh nói không phải. Giang Trừng lập tức nhớ tới lúc trước Nguỵ Vô Tiện ở Loạn Tán Cương "chiếm núi xưng vương", cả kinh đến mức thở không nổi, doạ Giang Yếm Ly sợ quá phải thuyết phục Giang Trừng mất cả nửa ngày.

Giang Trừng gọi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tới, một trận đùng đùng muốn hỏi tội Nguỵ Vô Tiện "Nhìn xem ngươi nuôi được đứa con thật là tốt", nhưng nghĩ lại Nguỵ Thập Thanh này là do hắn nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nên nghẹn lại, cuối cùng rống lên một câu "Nhìn xem ngươi sinh được đứa con tốt quá ha!"

Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn nhau một cái, không nói gì. Ý tưởng muốn rời khỏi gia tộc của Nguỵ Thập Thanh đã có từ sớm khi hắn nói với Nguỵ Vô Tiện "Bản thân vốn là một khối linh lực của trời đất", khi đó Nguỵ Vô Tiện đã cảm nhận được.

Nhưng Nguỵ Thập Thanh cũng nói, hắn không muốn làm con của Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân, hắn muốn làm đứa con của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Để tạo nên tên tuổi cho chính mình, thì sẽ không thể sống dưới danh tiếng của phụ thân, nhờ vào phụ thân mà nổi danh được.

Trên lưng mang danh tiếng của gia tộc, sẽ phải làm theo cách của gia tộc, dù phóng khoáng đến đâu cũng không được làm chính mình.

Mà Nguỵ Thập Thanh không muốn làm con chim sống trong lồng son, ăn ngon mặc đẹp, hắn muốn mình là con hải đông thanh bay lượn đến tận chân trời.

Cho nên Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều ngầm đồng ý, Giang Trừng tức giận đến mức làm vỡ chén trà.

Nguỵ Tử Tô mặc dù có chút miễn cưỡng, thế nhưng lại đồng ý, dù sao con người sống trên đời, luôn luôn sẽ đi trên con đường riêng của mình, chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ còn gặp nhau.

Nguỵ Tử Tô không muốn cùng Nguỵ Thập Thanh rong ruổi làm du hiệp, hắn quyết định ở lại, tiếp tục là thiếu chủ của Liên Hoa Ổ, làm Phó thủ cho Giang Trừng, dù sao tổ tiên của Giang gia vốn cũng chính là du hiệp.

Bọn họ chia tay Liên Hoa Ổ, Nguỵ Vô Tiện một mình tiễn Nguỵ Thập Thanh hồi lâu, cũng không rõ hắn luyến tiếc đứa con, hay là cộng thêm sự lưu luyến nặng nề cái đoạn quá khứ này của Lam Vong Cơ đối với hắn.

Hắn và Lam Vong Cơ, đồng hành bên nhau, phải tạm biệt quá khứ và cùng đi tới phía trước rồi.

Bầu trời lác đác rơi xuống vài giọt mưa, những giọt mưa hơi lành lạnh, lại cực kỳ mịn nhẹ, rơi xuống người của hai cha con.

Nguỵ Thập Thanh giơ tay lên, hứng lấy màn mưa bụi trước mặt.

"Cái thằng nhãi con này thật là ..." Nguỵ Vô Tiện khịt khịt mũi "nhưng thật ra phóng khoáng giống ta, cũng không cần lo lắng cho cha ngươi đâu".

Nguỵ Thập Thanh thu tay về, cầm cây sáo ngọc bên hông, dừng chân lại, nghiêng người nở một nụ cười với Nguỵ Vô Tiện nói: "Cha, Thập Thanh không lo lắng là bởi vì ... hiện giờ đã có người mang dù cho cha rồi".

***

Nguỵ Vô Tiện ngừng bước chân, nhìn theo ánh mắt của Nguỵ Thập Thanh, thấy dưới tán cây hoa lê cách đó không xa, Lam Vong Cơ đang cầm ô đứng đó.

Lam Vong Cơ đứng ở đó, những đoá hoa màu trắng pha hồng nhạt rơi trên tán dù màu trắng, áo trắng bay bay, phảng phất như tiên nhân __

Y đang đợi hắn.

"Nguỵ Anh, lại đây" Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi, ý bảo với hắn là trời đã mưa.

Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt ngây ngẩn, rồi thu hồi ánh mắt, thì thấy là Nguỵ Thập Thanh đã đi mất rồi.

Nguỵ Vô Tiện tự cười với chính mình, giây tiếp theo đã chạy vội qua, nhào vào trong vòng tay Lam Vong Cơ, hai tay ôm chặt eo của y.

Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện lao vào nằm gọn trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn y, không nhịn được nói một câu, "Lam Trạm, có ngươi ở đây, thật là tốt".

Lam Vong Cơ không đáp, lặng lẽ ôm hắn vào lòng.

Bọn họ ngồi dưới tàng cây ngắm mưa rơi, cho đến khi trời dần tối, trong lùm cây có mấy ngôi sao bay ra về phía bọn họ. Nguỵ Vô Tiện đưa tay chạm vào, phát hiện là mấy con đom đóm nhỏ.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng vui vẻ, tựa vào người Lam Vong Cơ, rút Trần Tình ra thổi ra một giai điệu.

Lam Vong Cơ ở phía sau hắn hô hấp ngừng trệ.

Nguỵ Vô Tiện thổi thổi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Hắn di di một bông hoa trên cánh tay Lam Vong Cơ, nói "À, Lam Trạm, ta hỏi ngươi ... ngày đó ở núi Đại Phạn, có phải ngươi đã nhận ra ta trước Giang Trừng đúng không?"

"... Ừm" Lam Vong Cơ nặng nề đáp.

"Ngươi làm thế nào nhận ra ta?"

Lam Vong Cơ không đáp.

"Hình như ta biết ngươi làm thế nào nhận ra ta ..." Nguỵ Vô Tiện cười khẽ, quay đầu lại dùng trán nghịch ngợm cọ cọ vào cằm Lam Vong Cơ.

"Khúc nhạc này, ngươi có từng cho người khác nghe chưa?"Nguỵ Vô Tiện chớp mắt hỏi.

"Chưa bao giờ" Lam Vong Cơ cúi xuống nhìn hắn nói.

Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười tươi rói, nheo mắt lại nói: "Vậy, nó có tên không, Nhị ca ca muốn ta đặt cho nó một cái tên không?"

Lam Vong Cơ nhìn mấy con đom đóm đang bay lên ở gần đó, trầm ngâm một lát nói, "Có"

"Gọi là gì?"

Lam Vong Cơ nói hai chữ.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, sau đấy cười khúc khích.

"Ừm, tên rất hay, nên gọi như thế. Ta thích!"

"Ta cũng thích" Lam Vong Cơ bình thản trả lời.

Nguỵ Vô Tiện lại đưa Trần Tình lên môi, thổi tiếp. Tiếng sáo ngân dài, tung bay trong làn mưa li ti, khiêu vũ cùng trời đất. Hắn một mình thổi một hồi, Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh lắng nghe, thổi xong rồi, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, mỉm cười.

"Này thật đúng là ..." Nguỵ Vô Tiện khoác vai Lam Vong Cơ vừa cười vừa lẩm bẩm.

Thật đúng là cái gì?

Là tiền duyên xoay chuyển, là tình thâm bất diệt.

Là một mảnh tương tư từ xương cốt, cuối cùng đổi lấy hoa nở dưới ánh trăng này.

Là lần đầu tiên nghe không biết khúc nhạc có ý nghĩa gì, đến khi nghe lại, đã là người trong khúc nhạc.

Chính là hắn.

----- cũng là ngươi.

Cuối cùng đã thành đôi.

[HOÀN]

--------------------------------------------------------

Viết thêm:

"Đuổi theo!"

Người nào đó ra lệnh, một đám tiểu thiếu niên mặc giáo phục bằng vải lanh giống như một cơn mưa nhỏ, nhẹ nhàng lắc mình bay vào rừng trúc, không biết vì sao, mấy tên môn sinh đi đầu đột nhiên dừng lại.

"Thiếu chủ!"

"Sao vậy?" một thanh niên mặt mày như tranh vẽ từ trong đám môn sinh bước lên, mắt phượng mày ngài, lông mi tinh tế.

"Bẩm thiếu chủ, sợ là không thể lỗ mãng đi vào núi"

Thanh niên vừa tiến lên nhìn thấy, một tấm bia đá dựng ở ngay đường vào núi, dòng chữ bên trên biểu lộ khí phái sâu sắc và rất đẹp.

Trên tấm bia đá ghi: Giang Nam yên vũ mạc lưu liên (Đừng lưu luyến mưa bụi ở Giang Nam)

Thanh niên nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn đám mây mù đang lơ lững giữa núi, một lát sau, hạ lệnh cho mọi người quay trở về trấn.

"Ủa? Bạch Ấu Thạch, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?"

Giọng nói này nghe thật êm tai, khiến người ta nghĩ đến món mận xay với đá lúc đầu hè.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, thì thấy một thanh niên mặc áo tím đang gác chân ngồi trong quán trà, mặt mày như hoa đào, khí chất cao quý, bên hông đeo cây quạt Tiểu Huyền, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ bằng bạch ngọc có giá trị rất đắt, sau đầu cột đuôi ngựa cao cao.

Hắn ở giữa một đám môn sinh mặc áo tím, mọi người khắp trấn này cho dù biết hay không biết cũng đều nhìn chằm chằm về phía này, thầm nghĩ vị đang ngồi đây xem ra là một nhân vật tu tiên, mà với khí thế này tất nhiên là thuộc một đại gia tộc không thể nào sai được.

Thiếu chủ Bạch gia sắc mặt bực bội ngồi xuống, đám môn sinh mặc áo trắng phía sau đồng loạt hành lễ với thanh niên mặc áo tím.

"Xin chào Đô Bạch công tử"

Thanh niên áo tím cười cười, gật gật đầu với bọn họ, rót cho thiếu chủ Bạch gia một chén trà, nói "Ngươi đây là ăn phải cái gì vậy?"

Thiếu chủ Bạch gia nhíu mày, cầm chén trà uống một ngụm nói, "Không đuổi theo được, chúng ta trở về đi".

"Tại sao?" Thanh niên áo tím hơi nhíu mày, vẻ khó hiểu.

Thiếu chủ Bạch gia nói, "Con tà tuý đó chạy vào địa phận núi Vô Tình"

"Núi Vô Tình?" Thanh niên áo tím lộ vẻ kinh ngạc.

Núi Vô Tình, vốn là một kỳ quan cao chót vót trên mây. Theo những lời đồn đại trên phố từ trước tới nay, thì trên núi có một tiên nhân, nhiều năm trước bỏ đi, khi đó để lại một đồ đệ trên núi. Từ lúc đó về sau, núi này bắt đầu trở nên mây mù bao phủ, cả ngày không nhìn thấy rõ ràng, nên có tên gọi là núi Vô Tình (nghĩa là "Không rõ ràng"). Đồ đệ này của tiên nhân, còn trẻ tuổi, là một tiểu tiên quân nhân đạo hắc bạch vô thường, vì sư phụ là một tiên nhân, nên được gọi là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net