Chương VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lina vội vàng chạy qua xem em gái mình thế nào rồi. Inn tỉnh dậy ko biết mình đang ở đâu
Inn: Chị Lina, em đang ở đâu vậy?
Cô nói với một chất giọng đầy mệt mỏi
Lina: Em thấy thế nào rồi? Ổn hơn chưa?
Inn: Em ổn hơn rồi ạ. Sao em lại ở đây vậy?
Lina: Sáng dậy em nói mệt rồi chị đưa em đến bệnh viện
Inn: Vậy là em đang ở bệnh viện sao?
Lina: Ukm
Inn: Mà em đến đây bằng cách nào? Xe chị hỏng rồi mà
Lina: Anh Namcha đi làm qua nên anh ấy giúp đưa em đến bệnh viện
Inn: Anh ấy đâu rồi ạ?
Lina: Chị ko biết nhưng anh ấy nói lát nữa sẽ qua. Mà em nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài mua ít cháo cho em
Inn: Vâng
Namcha bước vào
Namcha: Không cần mua đâu. Anh có nói với mẹ nấu cho Inn rồi, em lấy cho Inn ăn đi

Lina: Em cảm ơn
Namcha: Ngại gì chứ. Inn thấy đỡ chưa?
Inn: Em thấy đỡ hơn rồi
Namcha: Thế thì tốt rồi, cần gì cứ gọi anh nhé?
Inn: Vâng
Lina: Anh đi làm đi ạ. Khi nào rảnh quay lại sau cũng được
Namcha: Ukm, thế anh đi đây
Lina: Vâng
Inn: Vâng
Namcha đi làm
Inn: Chị Lina
Lina: Gì thế?
Inn: Chị ko giận em à?
Lina: Sao chị lại giận em?
Inn: Em thích Namcha rồi em còn đòi bố mẹ cưới anh ấy trong khi biết rằng chị yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu chị
Lina: Ngốc ạ. Chị ko còn yêu Namcha nữa rồi
Inn: Không đúng. Chị luôn yêu Namcha, dù trời có sập chị cũng chỉ yêu một mình Namcha thôi, điều đó em hiểu rõ mà
Lina nắm lấy tay Inn
Lina: Dù có là thế đi chăng nữa chị cũng muốn em được hạnh phúc
Inn: Em xin lỗi vì thời gian qua đã đối xử tệ bạc với chị nhưng em hứa rằng từ nay về sau em sẽ ko như thế nữa. Em hứa đấy
Cô chỉ cười nhẹ rồi ôm cô em gái bé nhỏ vào lòng
Lina: Chỉ cần em hạnh phúc thì chị cũng sẽ hạnh phúc thôi
Inn: Thật sự thì em rất yêu Namcha, yêu đến nỗi quên bản thân mình luôn nhưng em nhận ra là thứ ko thuộc về mình thì mãi mãi ko thuộc về mình nên em sẽ ko níu kéo Namcha nữa. Dù cho chị có ko yêu anh ấy đi chăng nữa thì chị hãy nhớ rằng anh ấy yêu chị nhiều lắm và em cũng thế
Lina: Chị biết rồi. Nghỉ ngơi cho mau khỏe đi, chị đi làm đây. Lát nữa anh Namcha có hỏi thì nói giúp chị nhé, đi làm về chị sẽ qua
Inn: Vâng. Mà chị đừng nói với bố mẹ nhé, chị mà nói thì bố mẹ lại lo
Lina: Ukm, chị biết rồi. Chị đi đây
Inn: Vâng
Lina đi về đi làm thì nhận ra mình ko có xe, cô đứng đắn đo suy nghĩ mãi. Bỗng nhiên Namcha bước ra
Namcha: Sao đứng đây một mình thế này?
Lina: Em chuẩn bị đi làm
Namcha: Để anh đưa đi
Lina: Thôi...
Namcha: Không có thôi thiếc gì hết, đứng đây chờ anh một lát anh thay đồ rồi sẽ ra
Lina: Vâng ạ
Namcha thay đồ rồi ra xe đưa Lina đi làm
Lina: Em cảm ơn anh ạ
Namcha: Vì sao?
Lina: Anh đưa em đi làm, giúp em đưa Inn đến bệnh viện còn cứu Inn nữa. Những điều đó là anh làm là đã giúp em quá nhiều rồi
Namcha: Vậy sao? Thế thì anh sẽ làm nhiều thứ hơn em nghĩ trong tương lai
Lina: Hứ, anh làm như em sẽ cưới anh trong tương lai vậy á
Namcha: Chắc vậy đó
Đến công ty
Lina: Đến nơi rồi, em vào làm đây
Namcha: Ukm. Vào làm nhé
Lina: Vâng
Lina đi vào làm, Namcha cũng về bệnh viện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net