CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là một đứa trẻ bình thường xa mẹ lâu ngày, thậm chí là 1 hay 2 tháng, bạn sẽ cố chạy nhanh hết mức có thể để ra gặp mẹ, và sau đấy sẽ là một màn ôm hôn thắm thiết với những câu như "Con yêu mẹ" với "Con nhớ mẹ" hay đại loại như vậy.

Rất tiếc, chúng tôi không phải là những đứa trẻ bình thường.

Nghe tiếng gọi, bốn chị em chúng tôi vẫn ngồi yên ở bàn ăn, chụm đầu vào nói chuyện như thể đang bàn bạc một việc hệ trọng vậy. Tôi là người lên tiếng đầu tiên, khuôn mặt có chút nhăn nhó, cảnh giác: "Mấy đứa cũng nghe thấy đúng không? Không phải tai chị có vấn đề đúng không? Mẹ đã về? Chị nhớ hôm qua bác John bảo tầm trưa nay mà?"

Mặt Christina cũng mang vẻ nghiêm trọng chả kém: "Em cũng nghe thấy. Sao lần này mẹ về sớm vậy? Mấy lần trước chủ yếu toàn muộn hơn hoặc cũng chỉ sớm hơn vài phút so với thông báo thôi mà. Hay là... Lại sắp có biến?"

Ngay cả Takeshi cũng khó giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày: "Khéo có khi sắp có biến thật. Em có nên chuồn trước hay cáo bận hôm nay không?"

"Anh thì bận cái gì được trong ngày nghỉ như thế này chứ. Bạn bè thì có như không. Công việc thì vừa làm đêm qua. Chưa kể còn đang nghỉ hè nữa." Đến lượt Angela nói.

Trong khi cả đám còn đang đoán già đoán non, mẹ tôi - kiêm Hoàng hậu của thế giới - đã đi vào phòng ăn từ lúc nào, hai tay xách vài cái túi, có lẽ là quà cho chúng tôi chăng?

"Sao mẹ gọi mà không có ai ra nghênh đón mẹ vậy hả? Hay đêm qua làm việc rồi nghe tiếng súng nổ nhiều quá nên quên mất giọng mẹ rồi?", mẹ tôi nói với giọng giả bộ giận dỗi của một người trưởng thành.

Cả đám lập tức đứng dậy, cười ngay lập tức, nhằm che giấu sự hoang mang đang hiện hữu. Là một người chị cả, tôi mở lời: "Hì hì. Bọn con nào có quên giọng của mẹ cơ chứ. Chẳng qua bọn con đang ăn sáng. Tự nhiên chạy ra đón Hoàng hậu của thế giới với cái mồm đầy thức ăn ư? Đó đâu phải bọn con. Nhìn mất hình tượng lắm."

"Phải đấy phải đấy. Chẳng qua chỉ vì tụi con đang ăn sáng thôi mà.", có người như tôi mở đường, Christina hùa vào ngay.

Để tôi nói sơ qua chút. Mẹ tôi, Hoàng hậu Wakanami (tôi xin phép được nói tên sau), là một người phụ nữ Việt Nam chính gốc, với mái tóc đen ngắn, mặt hơi tròn, mắt đen, da trắng. Năm 15 tuổi, bố tôi một mình sang Việt Nam học cấp ba, và đó là nơi bố mẹ gặp và yêu nhau. Gia đình nhà ngoại tôi, cũng là nơi mẹ tôi sinh ra, là một gia đình rất có thế lực trong thế giới ngầm ở châu Á.

Ấy, các bạn đừng hiểu nhà ngoại tôi là mafia hay tội phạm hay bất cứ cái gì đó cực xấu xa như ở thế giới của các bạn. Nhà ngoại họ Nguyễn của tôi là gia tộc lâu đời và có thế lực nhất trong thế giới ngầm của châu Á, với bí danh là "Mafia trắng". Hoạt động chính của họ là nhằm đảm bảo sự cân bằng, công bằng của các thế lực ngầm ở châu Á, bao gồm cả của các băng, nhóm Mafia của các nước. Nhưng nhà ngoại tôi tuyệt nhiên không tham gia bất cứ hành vi phạm pháp nào mà các băng nhóm tội phạm hay có như buôn bán ma túy, mại dâm, bảo kê... Bạn chỉ cần hiểu đơn giản đó là gia tộc có thế lực nhất, có tầm ảnh hưởng và chi phối rất nhiều đến các thế lực khác dù nổi hay ngầm, và sẵn sàng "giải quyết" bất cứ đối tượng nào có ý định xấu với gia tộc hay làm mất cân bằng thế lực trong thế giới ngầm.

Tôi chỉ có thể nói như vậy, vì gia đình tôi và cũng vì chính bạn. Giờ thì quay lại với hiện tại nào.

Mẹ quét qua một lượt cả bốn đứa chúng tôi, rồi nhìn sang đống đồ ăn vẫn còn trên bàn như thể kiểm tra xem chúng tôi có nói dối không (mà tôi đoán 90% là mẹ biết chúng tôi đang nói dối). Mẹ mở miệng nói tiếp: "Vậy hả? Cũng đúng. Mà mẹ cũng đang đói đây." Rồi mẹ quay sang bác John: "John, cho tôi một suất như chúng nó nữa."

Bác John cung kính đáp lại: "Vâng thưa Hoàng hậu" rồi đi xuống bếp luôn.

Trong khi một người hầu khác kéo ghế cho mẹ ngồi, Takeshi hỏi: "Sao mẹ về sớm vậy? Chúng con tưởng trưa mẹ với bố mới về mà?"

"Có gì đâu. Mẹ nhớ các con của mẹ quá nên về sớm thôi mà", mẹ ra vẻ ngây thơ đáp, điều mà thật đáng rùng mình.

"Có thật không đấy mẹ?", tôi khoanh tay hỏi, mắt hơi nhíu lại, giọng nghi ngờ. Mà đâu chỉ có tôi, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời mẹ nói vừa rồi.

Angela sau khi cả đám ngồi xuống thì nói thêm vào: "Mẹ cứ nói thật đi nào để bọn con còn liệu."

Mẹ thở dài: "Ài. Thật ra cũng chỉ là về thăm dì các con rồi giải quyết nốt vụ xung đột với nhà Trương thôi mà. Vẫn còn vài nhóm nhỏ không đáng kể của nhà đấy đang ở đây, nên mẹ về giải quyết một thể luôn. Mà mẹ đã nghe báo cáo rồi. Đêm qua các con làm tốt lắm, dù kết quả hơi khác so với mẹ tưởng tượng một chút, nhưng vẫn là một thành công lớn rồi. À. Mẹ mang quà về nè."

Nhắc lại vụ đêm qua làm tinh thần tôi có chút trùng xuống, nên trong khi mẹ phân phát quà cho ba đứa em tôi thì tôi xin cáo lui trước và ra ngoài trước ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Sau khi lấy cây ghita ở trong phòng âm nhạc cùng tập quyển viết nhạc, tôi ra chỗ ghế đá trong nhà kính trồng các loài cây hoa, cây ăn quả. Những lúc như thế này, tôi lại chúi mũi vào làm việc như một cách để giải tỏa. Vừa chơi vừa viết nhạc, nhưng mãi vẫn không thể hoàn chỉnh nổi một bài hát. Cứ viết rồi lại xóa rồi lại viết rồi lại xóa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một bản nhạc dang dở.

Chán nản, tôi dùng phép "cất" cây đàn và quyển viết nhạc về lại phòng âm nhạc, rồi mở một cánh cổng đến châu Phi - nơi có chú sử Leo yêu quý của tôi.

Leo vốn là một sư tử hoang dã. Năm bảy tuổi, tôi có chuyến du lịch tại một thảo nguyên ở châu phi một mình với vài tùy tùng. Đó cũng là nơi tôi gặp bố mẹ của Leo. Bố mẹ thằng bé bị những tên thợ săn trái phép bắn chết, và chúng sẽ còn giết Leo nếu tôi không ngăn chúng lại và tống chúng vào tù. Lúc đấy Leo chỉ vừa mới được sinh ra, lại gần như sinh non. Trước đấy chính tôi là người vô tình gặp cha mẹ cậu bé và giúp đỡ cô sư tử cái đang đau đớn vì bị bắn sinh ra thằng bé. Thế là tôi mang Leo về nhà mình, chăm sóc và bảo vệ suốt hơn chín năm qua. Đến đầu tháng sáu vừa rồi, tôi cùng gia đình quyết định đưa nó trở lại thảo nguyên xưa, nay đã trở thành khu bảo tồn thiên nhiên do nhà tôi và nhà của Sakura đứng ra tài trợ.

Bình thường, mỗi khi có gì khó chịu trong lòng, tôi lại tìm đến Leo tâm sự, dù thằng bé không giúp gì được cho tôi ngoài lắng nghe và để tôi vuốt bờm và lông của nó, nhưng đó thật sự là cách giải tỏa hữu hiệu nhất.

Đặt chân xuống thảo nguyên quen thuộc, và chỉ chưa đầy năm phút sau, một chú sư tử lực lưỡng và nhanh nhẹn chạy đến bên tôi, nhảy lên như muốn ôm khiến tôi ngã cả xuống đất.

Hơi nghiêng mặt để cho cậu bé to xác liếm, tôi mỉm cười và nói: "Chào em, Leo. Vẫn sống tốt chứ hả?"

Cậu bé rên ư ử rồi quàng hai chân trước lên người tôi như thể muốn ôm lại tôi. Nếu bạn gặp lại một người bạn thân hay một người anh em thân thiết đã xa nhau vài tháng hay chỉ vài ngày thì bạn cũng sẽ hành động như thế thôi.

Hiện tại ở đây vẫn đang là buổi đêm, tầm hai hay ba giờ sáng gì đấy. Bầu trời ở đây quang đãng và có rất nhiều sao, tỏa sáng như những viên kim cương vậy. Nó làm tôi nhớ đến bầu trời đầy sao mà tôi cùng Ikkou đã ngắm ở Hawaii và "nơi đó". Tôi đến ngồi dưới một cái cây gần đấy, và như một thói quen, Leo nằm lên đùi tôi, để tôi vuốt ve thân hình to lớn của nó.

Mãi không thấy tôi nói gì, Leo kêu thành tiếng, hỏi là: "Này, có chuyện gì mà chị đến đây vậy?" (Xin nói luôn là tôi có khả năng đặc biết khác đó là nghe hiểu được tiếng của mọi loài động vật trên thế giới). Thế là vừa ngước lên nhìn trời đêm, tôi vừa kể lại mọi chuyện. Càng về cuối, giọng tôi càng trùng xuống.

"Chị không hối hận về hành động của mình. Chị chỉ thấy khó xử vì làm anh ấy buồn thôi. Với người khác thì không sao, nhưng chỉ riêng Ikkou... Chị nên làm thế nào đây? Cho đến dạ tiệc sinh nhật bố, anh ấy không thể về vì còn vụ khác, và chắc chắn anh ấy sẽ không chủ động liên lạc trước với chị đâu.", nhìn vào khuôn mặt của Leo, tôi nói như thể đang nói với chính mình vậy.

Leo đáp lại: "Đừng quá phức tạp mọi chuyện. Rồi tất cả sẽ lại ổn thôi mà."

Tôi chỉ có thể mỉm cười lại: "Chị cũng mong là như vậy."

Sau đó, tôi dành tận một tiếng để ở bên Leo để tâm sự, hỏi thăm cu cậu về tình hình sống ở đây. Dù trước đấy sống ở nhà tôi, quen được gia đình chăm sóc nhưng chúng tôi vẫn thỉnh thoảng cho nó đến các thảo nguyên để dạy các kỹ năng nhằm duy trì các bản năng tự nhiên của nó, cho nên giờ khi chính thức quay về nơi hoang dã, cậu bé to xác này không gặp bất cứ trở ngại gì đáng kể. Trong khi trò chuyện, có một vài động vật khác cũng đến xin ở bên cạnh tôi như sư tử cái, hươu cao cổ, ngựa vằn, linh dương... Tất cả chúng đều được tôi chấp nhận, và ngay cả Leo cũng không có vấn đề gì về việc đó cả.

Chắc các bạn thắc mắc, tại sao tôi có thể thu hút được nhiều loài động vật như vậy mà không sợ bị nguy hiểm hay như thế nào đấy. Ồ, khi bạn là người mang sức mạnh của tình yêu, của thiên nhiên vạn vật trên Trái Đất thì bạn sẽ hiểu thôi, chứ giải thích ra thì dài dòng lắm. Đó là một câu chuyện dài mà có lẽ một lúc nào đó thích hợp, tôi sẽ kể cho các bạn nghe, liên quan đến nguồn gốc của tôi và của toàn gia đình cùng những người bạn, những đồng đội của tôi.

Sau khi đã cảm thấy khá hơn, tôi đứng dậy, chào tạm biệt Leo cùng những người bạn động vật khác và trở về nhà.

Vừa đặt chân vào phòng khách chính, nơi cả nhà hay ở mỗi khi bố hoặc mẹ hoặc cả hai về, tôi thấy trống không. Nghĩ ngợi một chút, không lẽ mẹ dẫn mấy đứa nó đi mua sắm hay sang nhà dì? Nhưng cả bốn người họ đi với nhau, chắc sẽ chả có vấn đề gì xảy ra đâu.

Nhưng với tôi, rắc rối luôn tìm đến mỗi khi cảm thấy mình có thể thảnh thơi.

Vừa tự an ủi mình về tình hình an toàn của mẹ và những đứa em xong, đột nhiên cảm giác bồn chồn, lo lắng không yên lại xuất hiện và ngày càng lớn dần trong tôi, thậm chí ở mức độ còn hơn cả lúc chiều qua khi tôi đang ở nhà ở Tokyo. Hai tay ôm lấy ngực, cảm giác như tim tôi đang thắt lại vậy, thậm chí còn cảm thấy khó thở nữa. Không hiểu sao, nước mắt tôi cứ muốn tuôn ra - một điều rất lạ vì tôi luôn tự hào là người không dễ khóc.

Cảm giác này, thật giống với ngày hôm đó.

Rồi bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một luồng khí rất lạ đang tiến gần đến bầu khí quyển của Trái Đất. Và chưa cần đến tôi mở máy, chị Oboro đã phát tín hiệu liên lạc qua thiết bị đặc biệt dành cho Biệt đội của tôi. Giơ cánh tay trái lên, vừa lướt tay phải qua mặt ngoài của cổ tay trái - nơi có dấu hiệu hình trái tim nhỏ hai lớp mà nhìn thoáng qua như là hình xăm - vừa nhẩm nói "Activate". Ngay lập tức, cổ tay tôi xuất hiện một cái máy nhỏ cỡ một cái đồng hồ, và chiếc máy phát ra tiếng của chị Oboro: "Mọi người, có một sinh vật lạ đang tiến đến Trái Đất. Chỉ tầm năm phút nữa là tiến đến Quảng trường Đỏ, địa điểm cụ thể theo tính toán là bên cạnh điện Kremlin."

"Nghe rõ."

Thu lại máy liên lạc, rồi quét qua "Dấu vết" một lần nữa, tôi biến hình. Sau vài giây, cơ thể tôi được trang bị bộ đồ bảo vệ màu hồng pastel được làm từ hợp chất đặc biệt giúp bảo vệ cơ thể trước các đường chém của kẻ thù mà không để lại vết tích, chỉ có cảm giác hơi nhói chút thôi nhưng cũng không thể quá phụ thuộc vào bộ đồ vì nó cũng có những giới hạn chịu đựng nhất định. Để các bạn có thể dễ hình dung, đó là bộ đồ giống như Super Sentai hay Power Rangers ở thế giới của các bạn mặc vậy, có điều là nó có thật ở thế giới tôi thôi. Thành phần cấu tạo? Xin lỗi, đó là bí mật riêng tư.

Rồi tôi mở cổng "đi sang" Quảng trường Đỏ.

Ở Moscow vẫn đang là sáng sớm nên Quảng trường Đỏ rất vắng vẻ. Ngoài những người lính đứng canh các cổng của Điện Kremlin, xung quanh chỗ tôi đứng gần như không có ai, cùng lắm chỉ có vài ba đến bốn người dân dậy sớm chạy bộ, và tất cả đều đổ dồn con mắt về phía tôi - một cô gái tóc vàng mắt đen khá nhỏ nhắn so với họ vừa đột nhiên bước ra từ không gian. Và không để tôi chờ lâu, những người khác cũng ngay lập tức có mặt: Sabrina, Melody, Sakura, Barbara, Takeshi, Christina, Angela, Isshu, Yousuke, Nanami, Kouta, Cam, Justin, Kakeru.

Thế nhưng, lại thiếu mất một người quan trọng.

"Chị Oboro, anh hai em đâu?" Isshu hỏi qua thiết bị trên cổ tay.

"Chị không rõ. Cậu ta bảo sẽ đến ngay. Để chị quét thử..."

Tôi ngay lập tức cắt ngang: "Không cần đâu. Anh ấy bảo đến ngay tức là sẽ đến ngay thôi. Không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta phải lập vành đai bảo vệ đã. Takeshi, Angela, Sakura, Justin và Kakeru hãy sơ tán những người lính và thường dân đến nơi an toàn ngay lập tức. Đối tượng sắp đến rồi đấy."

Kết thúc câu nói của tôi, mọi người ngay lập tức hành động ngay. Takeshi, Angela, Sakura, Justin và Kakeru kết hợp sức mạnh lại để tương tác với từng thường dân trong vòng bán kính 1km tránh xa khu vực nguy hiểm bên cạnh điện Kremlin. Trong khi đó, tôi và những người còn lại vừa lập lớp bảo vệ tất cả các công trình và lập thêm một kết giới bảo vệ nữa với bán kính 1km. Như vậy là đủ rộng cho một trận chiến.

Cảm giác khó chịu đấy vẫn đeo bám tôi từ nhà đến đây, mãi vẫn không dứt được, nhưng tôi vẫn cố che giấu nó. Không thể để những người khác thấy được, không thể để họ lo lắng được.

Ngay khi việc chuẩn bị và di dân hoàn tất, một vật thể màu đen hạ cánh xuống ngay giữa chúng tôi, khí lực mạnh đến mức khiến mặt đất lõm xuống và tỏa ra khiến chúng tôi phải ngay lập tức nhảy lùi ra đằng sau và giữ thăng bằng. "Sinh vật lạ" có hình dáng như một con người, với làn da trắng hồng đậm chất châu á, mái tóc đen không quá dài được tết lại rồi vấn lên theo kiểu vương miện trên đầu. Bộ quần áo liền ôm màu đen tuyền, được điểm xuyết với một số họa tiết chìm hình đầu lâu, cùng một dây xích bạc thắt ngang eo tạo điểm nhấn như một chiếc thắt lưng, tạo cảm giác đáng sợ nhưng lại rất phong cách, không hề thô kệch như nhiều tên ác ma mà tôi từng gặp trước đây.

Trên tay của sinh vật là một cây quyền trượng dài khoảng 1.5m, với một đầu nhỏ khá nhọn ở dưới để có thể cắm cây trượng xuống dưới đất mà không lo bị đổ. Điểm đáng chú ý là phần phía trên. Đầu cây trượng được gắn với bốn thanh cong hình chữ S nhọn hoắt, đủ để khiến đối phương bị thương nặng nếu bị đâm phải. Bên trong chứa một quả cầu màu đen như một viên ngọc trai khổng lồ, to khoảng một cái nắm tay của người cơ bắp nhất mà bạn có thể nghĩ đến. Từ quả cầu đó phát ra luồng năng lượng đáng sợ, khiến bất kì ai đứng xung quanh cũng phải dè chừng.

Và khi đối tượng ngẩng mặt lên, tôi thật sự ngỡ ngàng. Hai mắt tôi mở to, tim tôi như thắt lại, phổi như đang bị rút dần không khí khiến tôi phải thở dốc liên tục, như thể mình vừa hoàn thành một cuộc thi chạy marathon vậy. Khuôn mặt đó, dù theo thời gian có chút thay đổi theo hướng trưởng thành hơn, nhưng vẫn đôi mắt đen láy tựa trời đêm đó, khuôn mặt trái tim cùng nụ cười má lúm đồng tiền đó. Nhưng thay vì là nụ cười hiền hòa mà tôi hằng nhớ, trên môi của người đó nở một nụ cười tàn độc, cùng sự chết chóc hiện rõ ràng trong con ngươi đen kia, như thể muốn hủy diệt mọi thứ trong tầm mắt.

Vậy ra, những cảm giác đó là điềm báo cho điều này ư?

Trong khi những người khác đang trong tình trạng cảnh giác cao độ và sẵn sàng chiến đấu, tôi lắp bắp trong sự ngạc nhiên tột độ: "K...Kh...ông...Không thể nào..."

"Darcy, sao lại là chị?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net