CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vừa đặt chân đến trước cổng chính, những người bảo vệ đứng gác cổng cúi chào tôi: "Mừng Đại tiểu thư trở về." Tôi mỉm cười, gật nhẹ đầu, và khi cánh cổng mở ra, tôi đi vào trong.

Đến cửa nhà chính, tôi được đón tiếp bởi hai hàng gồm vài nam, nữ hầu và đại quản gia của gia đình, bác John. Cũng như những người bảo vệ, thấy tôi đến gần họ đều cúi đầu và cung kính chào: "Mừng Đại tiểu thư trở về."

Mỉm cười và gật đầu, tôi quay sang bác John hỏi: "Nhà có chuyện gì xảy ra không bác? Mọi người vẫn khỏe mạnh chứ?"

Trong nhà, ngoài bố mẹ cùng bà ngoại và các bác, các cô, dì, chú... thì bác John là người tôi kính trọng nhất. Bác không chỉ là đại quản gia của gia đình, người làm lâu năm nhất, đồng thời quản lý, sắp xếp, phân công công việc trong nhà mà còn là người bạn lớn tuổi của mọi thành viên trong gia đình, với nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống và những lời khuyên hay nếu bạn gặp khủng hoảng hay khó khăn trong tuổi trưởng thành. Bác cũng khéo tay và có nhiều tài lẻ cùng nhiều mánh trong cuộc sống lắm, nên thỉnh thoảng tôi cũng nhờ bác chỉ dạy vài thứ. Nhưng bác cũng là người khá nghiêm khắc và nghiêm túc, quy củ đến phát sợ.

"Mọi chuyện ở nhà vẫn ổn, thưa tiểu thư.", bác vẫn kính cẩn nói với tôi, "Chúng tôi nhận được thông báo là trưa mai Đức vua và Hoàng hậu cũng sẽ trở về. Thời gian là khoảng mười một đến mười hai giờ trưa."

"Vậy sao ạ", tôi trả lời. "Mà cháu đã nói với bác rồi, chỉ cần gọi là Lão gia với Phu nhân là được rồi, không cần nói Đức vua với Hoàng hậu này nọ đâu. Nghe xa cách quá đấy. Bố mẹ cháu cũng đã nhắc bác bao lần rồi cơ mà."

"Chỉ riêng Đức vua và Hoàng hậu thì tôi không thể làm vậy được. Tước hiệu và vị thế của họ quá đặc biệt, chúng tôi không thể..."

"Rồi rồi. Bác và mọi người cũng thật quá là nghiêm túc mà. Mai hai người họ về nghe bác gọi họ vậy, bị nhắc nhở thì không phải lỗi của cháu vì đã không nói trước nha.", tôi cắt ngang lời của bác. Haizzz. Đã nói bao lần rồi, sao bác với mọi người cứ cứng nhắc như vậy cơ chứ.

Giờ chắc các bạn đã ngộ ra thân phận thực sự của tôi rồi đấy.

Tôi chính là Công chúa. Chính xác ra thì là Đại công chúa, vì tôi là con cả của gia đình và cũng là người được chọn là người thừa kế ngai vàng tương lai. Đại công chúa Selena Wakanami, nghe cũng oách đấy chứ.

Nhưng đấy không phải tên đầy đủ của tôi đâu. Những cái tên luôn ẩn chứa sức mạnh riêng, nhất là với những người đặc biệt như tôi đây. Những người biết được tên đầy đủ của tôi gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả người yêu của tôi cũng không biết được tên đầy đủ của tôi đâu. Vậy nên các bạn cũng đừng hi vọng là tôi sẽ nói.

Sau khi đưa đồ cho mọi người hoặc đi cất hoặc để giặt, tôi vào nhà và đi thẳng đến phòng khách chính của gia đình vì đoán giờ này chắc chắn những đứa em của tôi đang ở đấy với các bé cưng của tôi.

Trúng phóc luôn.

Tôi vừa đặt chân đến cửa thôi là Dolly đã chạy đến chỗ tôi rồi. Bé cưng này là giống samoyed. 5 năm trước, tôi cùng Takeshi đã gặp em nó trên đường phố ở Miami, nhỏ bé, ốm yếu và kiệt sức vì đói. Lúc đấy con bé mới chỉ tầm 4 đến 5 tuần tuổi, có lẽ là bị chủ bỏ. Có lẽ vì vậy, tuy nó thân thiện với tất cả mọi người nhưng con bé vẫn quấn tôi và Takeshi nhất trong nhà.

"Dolly cưnggg! Em yêu của chị mấy hôm nay khỏe không? Không phải là nhớ chị đến bỏ ăn đúng không?", tôi vừa nói vừa cưng nựng, vuốt vuốt con bé. Nếu là người am hiểu dù chỉ một chút về chó, bạn hẳn biết giống Samoyed chúng đáng yêu thế nào rồi đấy.

Vào phòng khách, tôi thấy Takeshi đang ngồi trên ghế sofa nhìn ra cửa như thể biết ai là người đang đến vậy. Chắc vừa nãy đang vuốt ve Dolly đây mà.

Angela thì đang ngồi trên ghế bành đồng bộ với sofa, tay vẫn đang vuốt ve Kitty – chú mèo van Thổ Nhĩ Kỳ của tôi. Khoảng 6 năm trước, tôi đến Istanbul. Tình cờ, vào một chiều mưa lạnh, khi đi qua một con hẻm nhỏ, tôi thấy một sinh vật nhỏ bé đang co ro, run rẩy giữa hai thùng rác, người lấm lem. Có vẻ cũng giống như Dolly, thằng bé cũng bị bỏ rơi. Không suy nghĩ nhiều, tôi liền bế thằng bế về nhà và nuôi nấng, chăm sóc cho đến bây giờ. Ngoài tôi ra thì nó quấn Angela nhất.

Còn Christina, con bé đang đứng bên cạnh Angela, trên tay đang ôm Candy – chú mèo giống Scottish fold màu xám trắng của riêng con bé. Vừa nhìn thấy tôi, con bé chạy ngay đến sau khi nhẹ nhàng thả Candy xuống, giọng lanh lảnh như mọi khi: "Mừng chị về nhà." rồi ôm chặt cánh tay trái mà dụi dụi vào tôi như con mèo con vậy. (Con bé chỉ thấp hơn tôi có hơn nửa cái đầu).

Ngay sau đó, hai đứa kia gần như nói đồng thanh: "Mừng chị về nhà."

Gật nhẹ đầu tỏ ý chào lại, rồi tôi quay sang Christina: "Bỏ chị ra được chưa hả. Ít nhất cho chị được ngồi xuống đã chứ."

Con bé bỏ tay ra, rồi làm điệu bộ như người hầu mời chủ nhân ngồi: "Dạ đây, em mời Đại tiểu thư an tọa.", nhưng cái mặt lại còn hớn hớn phát ghét nữa chứ.

Tôi ngồi xuống, trêu lại: "Người ngoài mà nhìn thấy khéo lại bảo chị bắt nạt em gái thì mệt lắm đấy. Bớt làm màu đi cô nương."

"Xí. Nếu thì nếu chứ vẫn không phải là thật nha."

Nhị tiểu thư nhà tôi đây tuy hơi lanh chanh, nhiều lúc lóng ngóng và là người nhiều chuyện nhất nhà nhưng lại là người linh hoạt, khá dẻo miệng và giỏi ăn nói nữa. Thế nên ai nói câu gì nó cũng nói lại được.

Nhún vai cho qua, tôi cúi xuống vuốt bộ lông mềm mại của Dolly, nói: "Nghe bảo mai bố mẹ về hả? Có ai biết vì sao lần này hai người họ lại thay đổi kế hoạch về sớm vậy không? Chị nhớ hôm trước vừa mới liên lạc, bố bảo 1 tuần nữa mới về, còn mẹ về trước bố một ngày cơ mà?"

"Chị còn không biết thì bọn em có thể biết được hay sao? Mẹ thì em đang nghi là về gấp để ngầm giải quyết vài xung đột của nhà ngoại mình với nhà Zhang (Trương) bên Trung Quốc chăng? Em nghe nói nhà đấy gây hấn với bác, rồi còn định ám sát dì nữa, may mà chặn lại được.", Takeshi trả lời, giọng hơi trầm lạnh một chút. "Còn bố thì... Em không biết nữa. Về cùng cho vui? Ở xa nhà lâu quá cũng chán mà."

Nghe thằng bé nói mà tôi chỉ cười nhạt.

"Vụ nhà Trương với nhà ngoại chị cũng có nghe. Thậm chí còn nghe hình như tên... Cái gì ý nhỉ? Trương Vĩ à? Tên trưởng nam bụng phệ nhà đấy ý? Hắn ta còn đe dọa sẽ ám sát anh Quốc Anh hay sao ý. Không hiểu tên đấy nghĩ cái gì nữa. Dạo này chị bận quá nên không để ý nhiều. Takeshi, em có biết tại sao tên đấy lại thù hằn với nhà bà ngoại như vậy không?"

"Tranh chấp đất đai. Tên đấy nhắm một khu đất ở đông nam Quảng Đông để định xây nhà hay xây chung cư gì đó hay sao ý. Nhưng bác Hùng lại thấy khu đất đó rất tốt để trồng cây thảo mộc gì đó mà em không biết rõ lắm. Bác dành được nó với sự trợ giúp của dì. Thế là tên đấy cú. Vậy thôi."

Thằng bé bảo "Vậy thôi" như thể đó là chuyện bé như con kiến ý.

"Đúng là cái tên hẹp hòi. Trung Quốc thiếu gì đất cơ chứ. Không tìm được đất này thì tìm đất khác mà xây.", Angela nói với cái vẻ hằn học hiếm thấy.

Khác với dáng vẻ lúc trước, Christina nói lại với dáng vẻ bình tĩnh cùng với cái mặt lạnh nhưng miệng vẫn nở nụ cười: "Cú là phải. Nghe nói hắn định dùng khu đất đấy để làm bàn đạp, mở rộng phạm vi ảnh hưởng của hắn ở Quảng Đông. Nghe nói ở vài nơi khác hắn đang hơi lép vế."

Đúng là mấy đứa em của tôi, được dạy bảo và huấn luyện rất tốt. Vì vị thế đặc biệt, trẻ con nhà chúng tôi từ nhỏ đã được dạy bảo khác hoàn toàn so với các gia đình bình thường rồi. Không hoàn toàn mất đi nét trẻ con, không hoàn toàn kiểu "đánh mất tuổi thơ" nhưng chúng tôi từ nhỏ đã được dạy, được huấn luyện để đối mặt với xã hội (gần) như những người lớn thực sự, với những suy nghĩ, cách nói chuyện chín chắn trong mọi chuyện, mọi vấn đề.

Tôi thở dài, dựa lưng vào ghế. "Thật không hiểu tên đó nghĩ gì mà đòi gây hắn với nhà bà ngoại nữa. Thôi mai mẹ về hỏi là biết ngay ý mà. Còn bố thì chị chịu. Thôi chị đi tắm rồi nghỉ chút đây. Bảo chị Misa khi nào ăn tối thì gọi chị."

Nghe ba đứa đồng thanh "OK" xong, tôi đứng dậy rồi về phòng, cất đồ rồi đi tắm thư giãn. Quả nhiên tắm ở nhà vẫn luôn là thoải mái nhất mà.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo, tôi liền nghĩ xem mình nên làm gì cho đến lúc ăn tối. Giờ mới có gần sáu giờ tối.

Gọi điện buôn chuyện? Biết gọi cho ai giờ?

Sabrina? Đang tham gia một Radio show ở Seoul.

Melody? Đang quay Running man ở đâu đó cũng ở Hàn Quốc.

Sakura? Đang đi tình nguyện đến một vùng bệnh ở Tây Phi cùng mẹ cậu ấy và một nhóm tình nguyện của Tổ chức Y tế thế giới WHO từ sáng nay rồi.

Barbara? Nhốt mình trong phòng thu để sáng tác rồi, gọi cũng không nghe đâu, hoặc nếu có nghe thì cũng sẽ bị ăn mắng thôi.

Ikkou? Đang đi làm việc, tôi không thể làm phiền.

Đấy, tôi giờ gần như là người duy nhất rảnh đấy. Còn ba đứa nhỏ? Đến lúc ăn tối nói chuyện luôn một thể. Tôi hiện đang muốn riêng tư chút.

Có lẽ chơi chút nhạc? Chắc tôi cũng cần giải tỏa đầu óc một chút. Cũng phải hơn một tháng rồi tôi chưa được động lại vào cây violin yêu thích của mình rồi.

Nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, tôi đi đến phòng âm nhạc. Nói là phòng nhưng nó gần như là một nhà riêng chứa tất cả những nhạc cụ của gia đình cùng các bản nhạc hay bất cứ cái gì liên quan đến âm nhạc. Phòng nối liền với nhà chính, đi thẳng từ phía sau nhà nên có thể nói là phòng âm nhạc vẫn thuộc nhà chính.

"Xin chào, nhớ tôi không?"

Đi đến và cầm lên cây violin yêu quý, tôi chơi thử vài nốt để kiểm tra. Thanh âm vẫn rất tuyệt vời, trong, thanh không lẫn vào đâu được. Chưa kể cây vĩ cầm này vẫn được giữ gìn sạch sẽ và không có tí xước xát gì. Tôi thầm cảm ơn chị Misa và bác John đã cho người bảo quản cẩn thận.

Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu chơi một bản nhạc ngắn yêu thích nhất của tôi: Canon in D. Khi chơi, tôi như thả hồn vào cùng âm nhạc, quên hết mọi thứ xung quanh. Lúc này, chỉ còn tôi, âm nhạc và người bạn đồng hành từ bé của tôi – cây Stradivarius huyền thoại.

Kết thúc bản nhạc, tôi cảm thấy vẫn chưa đủ. Lần này, tôi cover lại một bài hát hơi cũ: Always on my mind. Thường các bài hát cũ tôi không thích nghe lắm nhưng lại thường hay chỉ nghe giai điệu của bài hát và cover lại với violin.

Hết bản này đến bản khác. Từ hiện đại lại quay về cổ điển. Cho đến tận khi chị Misa gọi để ăn tối (tất nhiên là khi tôi đã chơi xong một bản nhạc nào đó), tôi mới quay về với thực tại. Thậm chí tôi gần như quên mất mình đã chơi những bài nhạc nào rồi. Hỏi mới biết, hóa ra giờ đã là bảy giờ, đúng giờ để ăn tối rồi.

Để tôi nói với bạn nghe điều này: Đừng bao giờ coi thường âm nhạc. Âm nhạc thể hiện tất cả cảm xúc hiện tại của bạn. Âm nhạc có thể khiến đầu óc bạn trở nên trống rỗng, như một một phù thủy thôi miên bạn, khiến bạn có thể lạc vào một thế giới khác. Âm nhạc có thể khiến bạn vui, cũng có thể khiến bạn buồn. Nếu bạn có một tâm hồn mỏng manh, yếu ớt, âm nhạc hoàn toàn có thể điều khiển bạn, khiến bạn hành động như một người mất trí.

Thế nhưng, âm nhạc cũng là một chất xúc tác tuyệt vời, khiến con người dễ gần nhau hơn, cảm thông nhau hơn so với những lời nói thông thường. Đó là một trong những lý do tôi muốn trở thành ca sĩ dù mang tước hiệu Đại Công chúa: để gắn kết con người, để giúp con người đoàn kết lại.

"Âm nhạc là một trong những điều kỳ diệu nhất tồntại trên thế giới này."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net