Chương 25 : Giở trò vô sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều lần cô giận, nhưng hẳn lần này là thật sự nghiêm trọng đi !?

Ách, mà hình như ngày hôm nay Hình Đại Yên cô giận rất nhiều lần ! Ở chung với tên này, cô sợ mình sẽ suy tim mà chết mất!

"Hừ" một cái, Hình Đại Yên trực tiếp bước vào nhà tắm, cho Vương Chí Thiên một cái buồn buồn. Khi nãy ôm cô, một thân hình trắng nõn như tuyết, cong eo mảnh khảnh ngồi trong lòng anh, bây giờ thì thấy vòng tay trống trơn, tựa hồ cảm giác hưởng thụ lại có một chút mất mát.

Vương Chí Thiên thở dài, quả nhiên là làm quá trớn rồi. Anh nằm bên phải chiếc giường, trằn trọc nhắm mắt lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Thời gian trôi qua, Hình Đại Yên cũng bước ra khỏi nhà tắm. Cũng là một chiếc áo sơ mi trắng nõn, đôi má phiếm hồng, mắt to chớp chớp vài cái. Như không để ý Vương Chí Thiên, Hình Đại Yên bước tới một góc của bên trái mà ngồi xuống

Lưng thẳng tắp, tay bấm điện thoại nói chuyện với Hình Phàm

-" Em họ!"

Hồi sau, Hình Phàm mới trả lời lại

-"Chị họ?"

-" Hửm? Thế nào? Mới sáng gặp chị đã quên?"

-" Không, không a. Như thế nào em lại quên chị họ đỉnh đỉnh đẹp gái chứ? Chị họ a, dạo này em bận quá, không rảnh nói chuyện với chị đâu"

-" Em muốn đi về lắm sao?"

-" Ách, được rồi. Tìm em có việc gì?"

-" Em còn dám nói, không giúp chị được sao ?"

-" Giúp chị? Chuyện hồi sáng sao? Chị họ, em có việc rồi, đi trước !"

Nhắn xong, Hình Phàm liền không nhắn tin với cô nữa. Đích xác hơn, này là tìm cớ a !

Hình Đại Yên phì cười, thằng em họ này thật ngốc ! Cuối cùng vẫn là nói dối quá ngốc đi?

Nhưng nếu nó đã không muốn giúp, cô đây cũng không muốn ép. Vậy thì hôm nay chịu thiệt mà ngủ ở đây thôi!

Hừ! Tiện nghi cho tên kia a !

Nhưng cô không hiểu, đáng lẽ ra Vương Chí Thiên phải chán ghét cô chứ? Như thế nào lại trở thành kẻ vô lại hết chỗ nói... Còn dám.... Dám ....

Nghĩ tới, mặc mỏng của Hình Đại Yên đỏ bừng lên. Như thế nào nghĩ tới? Sau khi sống lại, mọi chuyện đều nằm trong tay cô, chỉ là lệch khỏi quỹ đạo một cái, cô không thể hiểu tâm tư sâu đáy kia của Vương Chí Thiên.

Hình Đại Yên thở dài, sau đó lại có vòng tay trực tiếp ôm cô vào, Vương Chí Thiên lười biếng mà cả người dựa vào Hình Đại Yên, khuôn mặt buồn buồn gác lên vai gầy mảnh khảnh của cô ( Giở trò vô lại =)))) Muốn theo đuổi ai, nhớ phải vô lại nha =))) )

"Bảo bối...."

Giọng nói nhỏ nhỏ rơi vào tai của Hình Đại Yên, nói nũng nịu có nũng nịu, nói êm dịu có êm dịu..

Tuy nhiên, Hình Đại Yên chính là không có phản ứng gì, kể cả quay mặt lại nhìn Vương Chí Thiên cũng không. Còn Vương Chí Thiên vẫn là uất ức nhìn biểu tình lạnh lùng kia, tay anh điểm lên tay cô, nhẹ nhè vuốt ve làn da mịn màng kia, như chú chó con cầu tình mà nói

"Ô ô, bảo bối giận rồi, muốn mắng cứ mắng anh đi, muốn đánh cứ đánh anh đi, nhưng đừng không để ý anh mà... Ô ô ô.... Bảo bối khinh người ...."

Như thế nào? Hình Đại Yên giật giật khoé môi, từ khi nào cô trở thành kẻ bắt nạt hắn rồi? Này là quá vô lại đi..

Chính là... Vương Chí Thiên vừa khóc vừa bắt đầu động tay động chân. Thân anh nhích lại gần cô, thâm chí hai thân thể dính chặt không một khe hở, mà hai tay thì ôm chặt không buông.

Hình Đại Yên tức giận muốn vùng vẫy, nhưng càng ngày cô càng bị bám chặt lấy thân thể anh.

Mẹ nó! Tên vô sỉ này, cô thật muốn đứng lên mà chửi hắn a. Nhưng cô mở miệng, chẳng phải là mình thua thiệt sao?

Hai tay không an phận mà sờ soạng khắp bụng cô, tìm thấy hai bầu ngực sữa không tì vết kia, nhịn không được mà phủ lên, bóp bóp vài cái..

"A..." Hình Đại Yên vô thức la lên, thân thể từ từ mềm nhũn mà ngã xuống bờ ngực rắn chắn kia..

"Ô ô ô, bảo bối không tha thứ cho người ta... Ô ô, bảo bối không thương người ta..."

Hắn vừa khóc, hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa hồng hào kia, nhẹ nhàng sờ sờ...

Hình Đại Yên trong lòng không khỏi khinh thường Vương Chí Thiên, đây có phải là vô sỉ trong truyền thuyết không?

Rõ ràng là hắn đang chiếm tiện nghi của cô, vậy mà khóc như thể cô ức hiếp hắn vậy?

Đồ chết tiệt!

Hình Đại Yên nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, khuôn mặt vô cùng tức giận đỏ lên...

Vương Chí Thiên sờ soạng, cảm thấy dục vọng của mình đã tăng lên rồi, như thế nào chỉ bóp ngực cô ấy có thể thoải mái!?

Vương Chí Thiên khẽ cười, không khóc nữa, bàn tay vén tóc cô qua một bên, anh cúi xuống mà hôn một cái lên chiếc cổ nõn nà kia.

"Ưm...!" Hình Đại Yên giật mình, vốn đang suy nghĩ tại sao Vương Chí Thiên không khóc nữa, thì anh lập tức hôn lên một trong điểm nhạy cảm của cô.

Vương Chí Thiên vùi đầu thật lâu để cảm thụ hương thơm của bảo bối, thấy thân thể cô có chút run rẩy, lập tức anh mỉm cười tà mị, nham hiểm cực kì a....

"Bảo bối, em hưởng thụ như vậy?" Vương Chí Thiên trêu chọc cô, hai tay để trên ngực bóp vài cái

"Mới.... Mới không có!" Cảm giác kì lạ ập đến khiến cô tê tê dại dại, không ngừng phủ nhận

Hỏi thừa? Như thế nào cô lại dám nhận chứ?

"Bảo bối, tha lỗi cho anh...." Vương Chí Thiên uất ức nhìn cô, cặp mắt chó con chớp chớp vài cái, nhìn vô cùng đáng thương...

"Không"

"Ô ô...." Chưa kịp khóc, Hình Đại Yên đã quay mặt trừng anh một cái.

"Lải nhải lải nhải, mau cút ra cho tôi đi ngủ!"

Hình Đại Yên lạnh lùng thông báo, thoát khỏi vòng tay đang buông lỏng của anh, đi đến tủ lạnh uống nước.

Còn Vương Chí Thiên thì ngồi ngây ngất ngạc nhiên một chút, trên khoé môi cong lên một nụ cười bí hiểm.

Tâm tư tên này quá sâu....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net