Chương 6 : Gặp lại Vương Chí Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nghe Hình Đại Yên nói xong, cô ta câm nín, chẳng dám hé một lời nào, cô ta run rẩy một hồi. Liền biện hộ :" Không .. không phải đâu... Cậu hiểu nhầm tớ rồi..."

Chưa kịp nói hết lời, cô ta bị Hình Đại Yên chen ngang vào, rắt lên nỗi sợ hãi cho cô ta :" Haha, thật nực cười, vốn dĩ tôi không quen cô, tôi sao phải giúp cô, hử !? " Hình Đại Yên nhếch mép cười khinh bỉ, giống như cái cách cô ta đã từng cười với cô vào đêm tân hôn đó.

Cố Hảo Hảo cười cười :" Chậc chậc, đây chẳng phải Lục tiểu thư sao ? Cô ở đây làm gì vậy cô Lục ? Người yêu của cô đâu rồi ? Chẳng phải rất oai phong sao ??" Cố Hảo Hảo ghé sát vào tai cô ta :" Hay là cô bị bỏ rơi rồi !?"

Lục Hàn Hàn giận đến run rẩy, trong đầu chỉ suy nghĩ :" Ba con tiện nhân, nếu như không phải tôi biết Hình Đại Yên là tiểu thư Hình thị, tôi sao có thể để các người sỉ nhục tôi ?"

Mạnh Yên Nhiên gấp sách lại, chân vắt chéo thể hiện sự quý tộc :" Tôi luôn luôn không để ý đến hai loại người, một là kẻ yếu, hai là... Kẻ ngu.. Mà tôi chẳng phải đã cảnh cáo, đừng xuất hiện trước mặt tôi sao ? Cô quên rồi ?"

Hình Đại Yên mỉm cười, cô biết Mạnh Yên Nhiên rất ít khi nói, chính xác hơn là trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng một khi cô đã mắng ai, chắc chắn họ sẽ rất nhục nhã. Cố Hảo Hảo và Mạnh Yên Nhiên đều biết, cô ta hạ tiện cỡ nào, cô ta là con gái của quản gia nhà họ Vương, có được sự chú trọng của Vương Chí Thiên, ngoài mặt thì là cô gái non dạ yếu ớt, hiền lành nhưng thâm sâu lại là con rắn độc, chỉ biết hãm hại kẻ khác nhờ sự tín nhiệm của Vương Chí Thiên.

Hình Đại Yên hừ lạnh, toàn thân bốc lên mùi sát khí, nhìn cậu con trai cùng cô ta phối hợp, khiến hắn ta sợ hãi mà chạy. Ai biết được hắn ta thấy gì, chỉ biết cô nàng này là người không dễ chọc. Hình Đại Yên vỗ tay lên người của Lục Hàn Hàn, sát tai cô ta mà nói :" Hắn ta đi rồi !? Có hay không đừng đứng ở đây làm tôi mất hứng ??"

Lục Hàn Hàn căm tức, song cô thấy Vương Chí Thiên cùng người bạn thân là Hàn Phong bước vào cửa hàng. Chợt cô ta cầm ly trà sữa trên tay Hình Đại Yên hất vào người cô ta.
Hình Đại Yên cười mỉm, chậc chậc, đây đúng là quá ngốc đi, cô nghĩ tôi sẽ bị lừa lần thứ hai ??

Để cho Vương Chí Thiên thấy, hắn ta bước tới nhanh nhanh. Lục Hàn Hàn giả vờ cười thầm, rồi khóc lóc thảm thiết :" Hình tiểu thư, tôi chỉ là nhờ cô giúp tôi đuổi hắn ta thôi mà... sao cô lại dùng ly trà sữa hất vào người tôi.... Hức hức, cô ghét tôi thì thôi đi, hà cớ gì phải làm vậy ?"

Cố Hảo Hảo mỉm cười :" Yên, cậu có muốn ăn bánh ngọt không ? Tớ lấy cho cậu." Hình Đại Yên cười cười :" Tất nhiên !" Họ hoàn toàn xem cô ta là vô hình.

Vương Chí Thiên bước tới nơi :" Sao cô lại bị như vậy ?" Cô ta chỉ thút thít đáp :" Anh Chí Thiên, hình như họ ghét em !" Vương Chí Thiên nhìn cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đen óng, đôi mắt xanh biếc cùng làn da hồng hào đang ăn bánh ngọt cực kì thoải mái.

Hình Đại Yên chả quan tâm nhiều, cô chỉ suy nghĩ :" Lâu rồi nhỉ Vương Chí Thiên ? Kể từ cái ngày anh hành hạ tôi, giày vò tôi trong 5 tháng kết hôn ngắn ngủi, tôi đã không còn yêu anh rồi!"

Hàn Phong bên cạnh thấy bầu không khí thật lạ thường, liền nói :" Thiên, cậu mau lấy giấy cho Hàn Hàn lau người đi !" Bất giác Vương Chí Thiên hoàn hồn, liền lấy khăn giấy cho cô ta rồi quay sang lạnh lùng nói " Cô là ai ? Sao cô lại hất ly trà sữa vào người cô ấy ?"

Cố Hảo Hảo liền tức giận muốn lên tiếng, lại bị Hình Đại Yên ngăn chặn, bình tĩnh trả lời :" Tôi là Hình Đại Yên, rất vui được gặp cậu !" - Hình Đại Yên cười cười, đứng dậy bắt tay với Hàn Phong khiến cậu kinh ngạc, xem như Vương Chí Thiên là vô hình.

" A.. Rất vui được gặp cậu!" - Hàn Phong mỉm cười,bắt tay Hình Đại Yên rồi lại sợ sợ, cư nhiên lại để thiếu gia  nhà họ Vương là không khí, cô gái này thật không đơn giản.

Lục Hàn Hàn cảm thấy không giống trong kế hoạch, giả vờ thút thít :" Anh Chí Thiên, chúng ta bỏ qua chuyện này đi, dù gì em cũng là con của quản gia, sợ rằng..."

Vương Chí Thiên cũng không làm gì, chỉ nhìn Hình Đại Yên rồi lạnh lùng nói :" Phải chăng cô Hình đây cần giải thích ??"

" Không có gì giải thích!" - Hình Đại Yên bình tĩnh, đáp trả lạnh lùng không kém, lại ngoan ngoãn ăn bánh ngọt.

  " Vậy cô có nên xin lỗi và bồi thường chiếc áo của cô ấy ?" - Vương Chí Thiên lạnh lùng hỏi.

Hình Đại Yên cũng không kiêng nể gì, nhếch mép cười :" Tại sao tôi phải xin lỗi ?"

Vương Chí Thiên cũng không ngại đối đáp lại :" Là do cô sai, hất nước lên người Hàn Hàn "

Lục Hàn Hàn khóc thút thít :" thôi mà anh Chí Thiên, đừng như vậy !"

Hình Đại Yên cười to, rồi lại nhìn Lục Hàn Hàn :" Lục tiểu thư ? Cô có thể nào cho tôi biết tôi đã dùng tay nào hất nước cô không ?"

Cô ta sợ hãi, đây là ý gì, run rẩy đáp :" Là.... Là tay... Tay phải "

Hình Đại Yên cũng chẳng nói gì, đứng lên đến gần cô ta :" Tôi có làm gì đâu mà cô phải run sợ ? Hay là nói cô đang làm điều tội lỗi ?"

Vương Chí Thiên cũng không nói thêm gì, chỉ đứng nhìn rốt cuộc cô nàng này đang định làm gì.

Hình Đại Yên nhếch mép nói lớn :" Tay phải này của tôi có đánh cô không ?"

Lục Hàn Hàn nhìn cô, hoá ra là một con ngốc, Lục Hàn Hàn thừa thế thêm dầu vào lửa :" Đương nhiên là cô có đánh tôi !"

Song Hình Đại Yên cúi xuống, giống như tư thế muốn xin lỗi cô ta, cô ta nhìn Hình Đại Yên khinh thường " Mau mau xin lỗi tôi đi, haha " - Lục Hàn Hàn nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net